Đường Hạ Linh đi giữa hàng váy dài miên man, cô sờ tay lên những chiếc váy, cảm giác mềm mại nơi đầu những ngón tay khiến Đường Hạ Linh vô thức mỉm cười. Cả một hàng dài đều là váy cưới trắng tinh, được thiết kế bằng lụa phối voan cao cấp, đính pha lê hoặc đá quý, đủ kiểu dáng, từ đuôi cá đến xòe rộng, mỗi kiểu đều mang trên mình vẻ lấp lánh riêng.
Hôm nay Đường Hạ Linh đi thử váy cưới, cô sắp thành cô dâu rồi. Cô mỉm cười, cuối cùng chọn một chiếc vày xòe được thiết kế đắp ren cực kì tinh tế, phần chiết eo duyên dáng có thể càng làm tôn lên vòng eo mảnh mai của cô dâu.
“Tôi muốn thử bộ này.”
Đây là tiệm váy cưới cao cấp, vì vậy nhân viên cũng rất chuyên nghiệp. Cô nhân viên đi sau Đường Hạ Linh lập tức tiến lên, lấy váy rồi giúp cô thay váy.
Khi Đường Hạ Linh bước ra từ phòng thay đồ, mấy nhân viên trong tiệm đều xuýt xoa không ngớt.
“Đẹp quá.”
“Cô ấy là ai thế? Đẹp ngang ngửa minh tinh.”
“Bộ váy ấy hợp với cô ấy quá. Đúng là tuyệt phẩm.”
“Đường tiểu thư, cô có muốn thử trang điểm và tạo hình tóc luôn không ạ?” Nhân viên tiến lên hỏi.
Đường Hạ Linh hơi xoay người, tà váy rộng lập tức như những con sóng uốn lượn bồng bềnh, vô cùng đẹp mắt. Cô gật đầu.
“Vậy phiền cô trang điểm giúp tôi.”
Nhân viên lập tức vui vẻ đỡ Đường Hạ Linh đến bàn trang điểm. Chuyên viên trang điểm đi tới, bắt đầu trang điểm cho cô.
“Làn da của Đường tiểu thư đẹp quá, mịn màng căng mọng như quả táo mới hái vậy.”
“Cô khen tôi quá lời rồi.”
Nhân viên trang điểm rất niềm nở, vừa trang điểm vừa trò chuyện linh tinh với Đường Hạ Linh. Những người làm nghề dịch vụ như bọn họ rất khéo ăn khéo nói, luôn biết nói gì để giúp khách hàng thấy thoải mái, dễ chịu trong thời gian chờ đợi.
Hôm qua ngủ muộn nên hôm nay hơi mệt, Đường Hạ Linh dựa người vào ghế, lim dim ngủ, mặc kệ nhân viên đang tạo kiểu tóc cho cô.
“Ting.”
Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên làm Đường Hạ Linh giật mình tỉnh dậy, cô mở điện thoại nhìn.
Là một tin nhắn hình.
Bên trong là ảnh chồng sắp cưới của cô đang ôm hôn nồng nhiệt một cô gái khác. Mà cô gái này không phải ai xa lạ mà chính là chị gái của cô - Chu Phương Hoa.
Năm đó, mẹ của Chu Phương Hoa dụ dỗ cha cô, bây giờ Chu Phương Hoa lại học theo mẹ mình cướp chồng chưa cưới của cô.
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn tạo thành âm thanh chói tai.
Nhân viên trang điểm lập tức giật mình, lên tiếng.
“Đường tiểu thư, cô không sao chứ?”
Đường Hạ Linh thẫn thờ như người mất hồn, cô không thể tin nổi, hôm nay là ngày thử váy cưới của cô, Vi Khiết Bảo đến sát giờ thì báo có việc đột xuất nên tới trễ, cô cũng vui vẻ đồng ý đi thử váy cưới một mình trước.
Con gái ai không mong được khoác lên mình bộ váy cưới trắng tin lộng lẫy nhất, khoác tay người mình yêu bước vào lễ đường.
Vậy mà “việc bận” của anh ta chính là lên giường cùng chị gái của cô ư?
Dường như có ngàn vạn con dao đâm vào trái tim cô, đau nhói, phải mất một phút tê liệt, cuối cùng nỗi đau mới bùng lên, xâm chiếm tâm trí Đường Hạ Linh. Nước mắt như những hạt châu thi nhau lăn dài trên gò má xinh đẹp.
Nhân viên trang điểm nhìn lướt xuống chiếc điện thoại rơi dưới đất, mặc dù bị rơi nhưng điện thoại chỉ bị vỡ màn hình, cô nhân viên vẫn có thể nhìn thấy bức ảnh kia.
Chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy cô ấy cũng biết có chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy liền lấy hộp khăn giấy, rút mấy tờ, một tay vỗ nhẹ lên vai Đường Hạ Linh, tay kia đưa giấy ăn cho cô.
“Cảm ơn.”
Đường Hạ Linh nhận lấy khăn giấy, nói nhỏ. Nhưng cô càng lau dường như nước mắt càng chảy nhiều, không cách nào ngăn nổi.
Một lúc lâu sau Đường Hạ Linh mới bình ổn được tâm trạng, cô cảm ơn nhân viên hóa trang, rồi đứng dậy, nhặt điện thoại lên bước về phía cửa.
“Đường tiểu thư, còn bộ váy…”
Đường Hạ Linh lúc này mới chợt giật mình nhận ra, cô vẫn mặc bộ váy cưới trên người. Đưa tay lau vệt nước mắt cuối cùng, cô mở ví, đưa ra một tấm thẻ.
“Tôi lấy, quét thẻ giúp tôi.”
Nhân viên hơi ngớ người ra, nhưng cũng rất chuyên nghiệp cầm lấy tấm thẻ, chạy đi quét. Đường Hạ Linh nhìn thấy cái kéo để trên bàn, cô lập tức lấy kéo, cắt xoẹt xoẹt mấy đường.
Mấy nhân viên đứng nhìn mắt tròn mắt dẹt, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản. Cô nhìn lại thành quả, lơm nhơm khó coi quá. Chiếc tà váy bồng bềnh bây giờ dài quá gối một chút, đường cắt lởm chởm, bên trên lộng lẫy bên dưới nham nhở, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kì quặc.
Cái váy này đúng là rất giống chuyện tình của cô, khởi đầu lộng lẫy hoàn mĩ, kết thúc cực kì nham nhở.
Sau khi Đường Hạ Linh cắt xong váy thì nhân viên cũng hoàn thành thủ tục thanh toán xong, cô nhận lại thẻ, hiên ngang rời khỏi tiệm váy cưới, dù lòng đau như chết, nhưng cô vẫn phải mạnh mẽ, cô muốn đi tìm đôi cẩu nam nữ kia tính sổ.
Chương 2
1214 WordsĐường Hạ Linh mặc chiếc váy “chó gặm” hùng hổ xông ra, đau lòng xong rồi, cô muốn tìm đôi cẩu nam nữ đó tính sổ, nhưng đi một đoạn cô mới chợt nhận ra cô căn bản không biết Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đang ở đâu.
Cô ấn số Vi Khiết Bảo, nhưng chỉ nhận được thông báo máy bận, ấn số Chu Phương Hoa, một lúc lâu sau có người bắt máy.
“Alô.”
“Chị đang ở đâu?” Đường Hạ Linh vào thẳng vấn đề.
“Tôi á? Tôi đang ở trên giường, anh Khiết Bảo đang đi tắm, lát nữa sẽ gửi ảnh cho cô xem nhé.”
Nói rồi cô ta cúp máy cái rụp. Đường Hạ Linh đứng nhìn màn hình tối thui, giận đến run người. Cô quẳng điện thoại vào túi xách, bước đi vô định. Đi được vài bước liền nhìn thấy phía trước có quán rượu. Đúng là hợp người hợp cảnh, đang lúc thất tình cẩn giải sầu thì có ngay quán rượu chắn trước mặt.
Đường Hạ Linh liền bước thẳng vào quán, gọi cho mình một ly rượu mạnh, sau đó ngồi xuống, bắt đầu uống. Cô uống những ngụm lớn, để men rượu xua đi nỗi cay đắng giờ phút này.
“Cô gái, sao lại ngồi uống rượu một mình thế này?”
Đường Hạ Linh giật mình nhìn lên, là một gã đàn ông dáng vẻ ngả ngớn.
“Chị đây đang buồn, không muốn tiếp chuyện chú.” Cô lắc đầu, ra dáng chị đại.
“Vậy tôi cũng không ngại làm bờ vai cho em dựa vào lúc đau khổ đâu.”
Gã đàn ông tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, cầm chai rượu rót cho mình một ly, chạm ly với Đường Hạ Linh rồi uống. Cô mặc kệ hắn ta, vẫn một mình nhấm nháp nỗi đau khổ, coi hắn ta như con ruồi vo ve bên cạnh mà thôi.
Đường Hạ Linh không nhớ mình đã uống mấy ly, đầu cô đã hơi quay cuồng, bụng cũng căng căng, cô muốn đi vệ sinh rồi rửa mặt một chút cho tỉnh táo. Nhưng vừa đi được hai bước đã bị một bàn tay kéo lại.
“Ấy em gái, đi đâu để anh đưa em đi.”
“Buông ra.” Đường Hạ Linh hất tay gã đàn ông ra.
Nhưng hắn ta nào dễ buông tha như thế, vẫn dây dưa nói gì đó, cô thậm chí không nghe được hắn nói gì.
“Tôi bảo anh buông tay ra cơ mà.”
Vừa nói Hạ Linh vừa giật mạnh tay, cô rút được tay ra rồi nhưng cả người mất trọng tâm, lảo đảo ngã ra sau. Vốn tưởng sẽ là cú tiếp đất tê tái thì cô lại thấy mình ngã vào một vòm ngực rắn chắc, còn ngửi thấy mùi hương nam tính rất dễ chịu.
Đường Hạ Linh ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan tinh xảo, vô cùng hút mắt.
“Xin lỗi, bạn gái tôi va phải anh.” Tên đàn ông biến thái kia liền tiến lên, muốn kéo Hạ Linh ra.
Hạ Linh lập tức như có xúc tu, bám chặt lấy người đàn ông không quen biết kia.
“Cứu tôi, hắn ta là biến thái, tôi không quen hắn ta.”
“Em đừng nháo nữa, mau về thôi.” Gã đàn ông vẫn bám chặt không buông.
“Ai là bạn gái anh? Bạn trai tôi là thằng cặn bã, ngoại tình rồi. Không thấy tôi đang mặc váy cưới sao? Cút đi mau không tôi báo cảnh sát bây giờ.”
Gã đàn ông thô tục vẫn muốn kéo Hạ Linh đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông kia thì tự động rụt đầu bỏ chạy. Người đàn ông kéo Hạ Linh đứng lại cho vững, giọng nói trầm ổn vang lên.
“Hắn ta đi rồi.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Linh hơi cúi người, nhưng đã say nên loạng choạng, suýt nữa ngã chúi xuống đất.
“Cẩn thận.” Người đàn ông đưa tay đỡ vai cô. “Có cần tôi gọi taxi cho cô không?”
Đường Hạ Linh xua xua tay, ý nói không cần, cô tự về được. Cô gật đầu chào người đàn ông, rồi đi về phía nhà vệ sinh.
“Tổng giám đốc, chủ tịch nói anh nhất định phải kết hôn trong hôm nay, không phải cô Hứa thì là người khác. Xin anh, hay anh đi xem mắt một chút thôi, biết đâu hợp ý.”
“Tôi không có thời gian.” Người đàn ông lạnh nhạt trả lời.
“Xin anh đấy.” Trợ lý năn nỉ. “Tổng giám đốc, anh chỉ cần đi xem mắt một chút thôi.”
Người đàn ông day day huyệt thái dương đau nhức.
“Tôi đi vệ sinh, cậu theo tôi vào tận nhà vệ sinh à?”
Trợ lý lập tức cười lấy lòng.
“Tổng giám đốc, chỉ cần anh đồng ý, tôi lập tức biến mất trong một nốt nhạc.”
“Thôi được rồi, cậu tìm đại một cô gái đến đây cho tôi, hôm nay tôi sẽ lập tức kết hôn cho khỏi phiền, thế là được chứ gì?”
“Chuyện này…” Trợ lý còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng sập ngay trước mũi anh ta. Trợ lý đưa tay xoa xoa mũi, khuôn mặt nhăn nhó như phải ăn cả cân mướp đắng.
Đường Hạ Linh đang đứng dựa vào tường hóng hớt, sau khi thấy người đàn ông kia đã đi vào nhà vệ sinh nam thì cô cũng đi về phía nhà vệ sinh nữ. Vốc từng vốc nước lạnh vã lên mặt, Hạ Linh thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô nhớ lại chuyện bao đồng mình vừa hóng hớt được. Người đàn ông đó rất quen, nhớ một chút, à cô từng gặp anh ấy rồi, đó chẳng phải là Lục Chấn Nam, nhân vật trong truyền thuyết đó sao.
Lục Chấn Nam là nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, đời tư kín tiếng, tài năng và ngoại hình đều xuất chúng, là ước mơ của biết bao cô gái.
Một người đàn ông như thế mà phải đi vơ bèo gạt tép kết hôn đại với bất kì người phụ nữ nào do trợ lí đưa đến ư? Thật là phí của giời mà.
Đường Hạ Linh cúi đầu, vã thêm nước mát lên mặt, cảm giác càng tỉnh táo hơn, nhưng đầu vẫn nhưng nhức. Cô ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt hơi lấm lem, mái tóc tạo kiểu tỉ mỉ, nếu chỉ nhìn gương nửa trên thì chiếc váy vẫn vô cùng lộng lẫy. Cô mở túi xách, lau qua mặt, rồi tô lại son môi. Phải đẹp, dù thất tình cũng phải đẹp.
Vừa đóng nắp thỏi son cất đi, đột nhiên một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô.
Chương 3
1284 WordsNghĩ là làm, Đường Hạ Linh lập tức vuốt vuốt tóc, sau đó đi ra. Cô giật mình khi thấy người trợ lí kia vẫn quanh quẩn đứng trước cửa nhà vệ sinh nam. Ngay lúc này, Lục Chấn Nam cũng đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy trợ lý thì hơi cau mày.
“Cậu vẫn chưa đi?”
“Tổng giám đốc, anh suy nghĩ về việc đi xem mắt một chút đi.”
Mặc dù thấy vẻ mất kiên nhẫn của Lục Chấn Nam rồi, nhưng thân làm trợ lý, chịu áp lực trăm bề, anh ta không biết phải làm cách nào, vẫn năn nỉ.
“Xin chào.” Đường Hạ Linh đột nhiên lên tiếng, khiến hai người đàn ông cùng quay qua, cô dựa vào tường, nói.
“Anh đang tìm cô dâu đúng không? Vừa hay tôi cũng đang tìm chú rể, hay là chúng ta kết hôn đi?”
Trợ lý đứng bên suýt sặc nước bọt, trợn mắt nhìn cô gái xinh đẹp nhưng mặc chiếc váy hết sức kì quái trước mặt.
“Sáng nay tôi đi thử váy cưới, nhưng tên đàn ông khốn nạn ấy lại lên giường cùng người phụ nữ khác. Hiện giờ tôi vẫn độc thân, có công việc ổn định, chỉ cần anh đồng ý, như vậy cũng không cần tìm cô dâu ở đâu xa xôi mất thời giờ.”
Lục Chấn Nam giơ tay, nhìn đồng hồ rồi gật đầu.
“Được.”
Đường Hải Linh kinh ngạc, không ngờ đối phương đồng ý nhanh đến vậy. Liệu cô có bị… hớ không?
Còn trợ lý đứng bên cạnh thì tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi. Tổng giám đốc cao cao tại thượng, vạn người ngưỡng mộ của bọn họ vậy mà đồng ý một lời kết hôn cực kì vu vơ như thế ư? Chưa kể họ còn không biết họ tên, xuất thân của cô gái trước mắt này như thế nào. Mặc dù vẻ ngoài đúng là rất xinh đẹp, rất xứng đôi với tổng giám đốc của bọn họ, nhưng như này cũng quá vội vàng rồi.
Lục Chấn Nam lướt một lượt Đường Hạ Linh, rồi hỏi.
“Em tên gì?”
“Tôi là Đường Hạ Linh.”
Đường Hạ Linh giơ tay ra, Lục Chấn Nam cũng giơ tay bắt lấy tay cô, bàn tay anh to dày, ấm áp, bàn tay cô thon thả, mềm mại, cảm giác khi tiếp xúc rất kì lạ. Dù chỉ bắt tay thoáng qua rồi buông, nhưng dường như đều còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương.
“Em có mang sổ hộ khẩu theo không?”
Hạ Linh có hơi không theo kịp tốc độ của anh, nhưng cô nghĩ kĩ rồi, đằng nào cũng kết hôn, so với tên tra nam Vi Khiết Bảo kia thì Lục Chấn Nam đúng là một trời một vực. Người đàn ông như thế này dù chỉ là chồng trên danh nghĩa cũng khiến cô có thể nở mày nở mặt, lúc đó có thể quay lại vả mặt đôi cẩu nam nữ kia rồi. Để cho bọn họ sáng mắt ra, xem cô có bản lĩnh thế nào.
Cô không phải bị cắm sừng, là cô đá tên Vi Khiết Bảo đáng chết, cô cũng tìm được người chồng xứng đáng hơn anh ta cả trăm ngàn lần.
Đường Hạ Linh lắc nhẹ đầu.
“Không mang theo.”
“Bây giờ tôi còn có một cuộc họp quan trọng, em có thể về ăn trưa, rồi lấy sổ hộ khẩu, nếu muốn thay đổi ý định có thể gọi cho tôi.”
Vừa nói Lục Chấn Nam vừa lấy một tờ danh thiếp đưa qua. Hạ Linh đưa tay đón lấy. Tấm danh thiếp được thiết kế trang nhã mà tinh xảo, ba chữ Lục Chấn Nam mạ vàng lấp lánh.
Cô bỏ tấm danh thiếp vào túi, mỉm cười.
“Hẹn buổi chiều gặp lại anh.”
Lục Chấn Nam lịch sự chào cô rồi rời khỏi đó. Trợ lý lập tức tỉnh táo lại, chạy theo tổng giám đốc nhà mình, mặc dù trong bụng anh ta có hàng trăm câu hỏi nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Chấn Nam thì lại nuốt tất cả câu hỏi vào trong. Trước giờ tổng giám đốc là người không gần nữ sắc, cũng chính bởi không gần nữ sắc nên chủ tịch mới lo lắng mà suốt ngày thúc giục. Không biết hôm nay quơ đại một người để kết hôn như này liệu có ổn không?
Đường Hạ Linh đập đập tay vào đầu, vừa rồi uống rượu mạnh nên bây giờ đầu vẫn còn nhức, cô đi ra quầy thanh toán, rồi bắt taxi trở về nhà.
Cô lấy sổ hộ khẩu bỏ vào túi xách, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa cho thoải mái. Nước từ vòi sen chảy xuống khiến cô thấy tỉnh táo hơn, cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, Hạ Linh tự nấu cho mình một đĩa mì Ý đầy ụ, còn ép thêm một cốc nước cam to. Ăn uống no nê, Hạ Linh cũng thấy có tinh thần hơn, cô thay sang bộ bộ váy khác, trang điểm nhẹ nhàng rồi bắt taxi đến cục dân chính.
Lục Chấn Nam đến rất đúng hẹn, khi Hạ Linh tới thì anh đã tới rồi.
“Chúng ta vào đăng kí thôi.” Lục Chấn Nam lên tiếng.
Hai người trai xinh gái đẹp bước vào khiến rất nhiều con mắt tò mò cùng đổ qua đây. Mọi người xôn xao bàn tán, hôm nay đúng là được bổ mắt mà. Cô gái xinh đẹp như thế lấy chàng trai khí chất như vậy đúng là quá đẹp đôi.
Lục Chấn Nam và Đường Hạ Linh được sắp xếp ngồi vào một hàng ghế để chụp ảnh.
“Cười lên nhé.”
Đường Hạ Linh hơi mỉm cười, còn người nào đó nét mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc. Nhân viên chụp ảnh chỉ có thể mặt nhăn mày nhó cố sức thuyết phục Lục Chấn Nam.
“Ảnh này để dán vào giấy đăng kí kết hôn, anh cười lên một chút cho đẹp nhé.”
Đến lần thứ ba vẫn y như cũ, nhân viên bất lực, đành phải quay qua nhìn Đường Hạ Linh.
“Cô xích gần một chút, chút nữa, đúng rồi, thân mật một chút.”
Đường Hạ Linh hơi xịch người, đây là ngày đầu hai người quen nhau, làm sao mà thân mật cho nổi, nhưng dù sao đâm lao cũng phải theo lao, huống hồ ảnh trong giấy đăng kí kết hôn quan trọng lắm đó, vì vậy cô vẫn phối hợp, ngồi sát gần Lục Chấn Nam, mỉm cười ngọt ngào.
Tiếp xúc rất nhẹ đó nhưng cũng khiến Lục Chấn Nam thoáng giật mình, anh liếc nhìn cô gái đang cười bên cạnh, khóe môi bất giác cũng cong nhẹ lên.
Nhân viên chụp ảnh bắt được khoảnh khắc thần thánh, lập tức vui vẻ làm thủ tục, còn luôn miệng khen chụp cho bao nhiêu đôi, nhưng chưa thấy đôi nào đẹp lay động lòng người như thế này.
Rất nhanh thủ tục đăng kí đã xong xuôi, Đường Hạ Linh cất giấy đăng kí kết hôn vào túi, Lục Chấn Nam và cô cùng đi ra khỏi cục dân chính. Vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lên tiếng.
“Anh Lục, liệu có phiền không nếu tôi muốn nói chuyện với anh một lát?”
Chương 4
1233 WordsSau khi nói chuyện với Lục Chấn Nam xong, Đường Hạ Linh xách túi ra về. Cô và Lục Chấn Nam đã đạt được một số thỏa thuận nhất định, tạm thời cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ được giữ bí mật, chỉ khi có một số việc nhất định thực sự cần thiết thì mới công khai. Đường Hạ Linh cần phải chuyển về sống chung với Lục Chấn Nam. Nhưng dĩ nhiên hai người vẫn có cuộc sống riêng, không can dự đến đời tư của nhau.
Hạ Linh vừa mải suy nghĩ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng đến mức có phần mơ hồ vừa đi vào nhà.
“Đi về nhìn thấy người lớn mà không biết chào hỏi một câu.”Cưới đại được chồng tốt
Đường Hạ Linh lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn, là Đường Vân Thiên, cha của cô đang ngồi ăn bánh uống trà nói chuyện với Triệu Duệ Dung và Chu Phương Hoa. Nhìn cảnh đó trong lòng Hạ Linh càng chán ghét, cô chẳng muốn nói một câu nào với bọn họ nhưng cô vẫn cố uể oải nói một câu.
“Chào cha, con xin phép lên phòng.”
“Đứng lại, con gái con đứa đi đâu mà cả đêm không về? Giống kiểu mấy đứa vô giáo dục thế hả?”
Đường Hạ Linh đột nhiên quay đầu, cô mỉm cười mỉa mai.
“Mẹ của con chết rồi, lấy ai giáo dục con đây?”
“Mày…”
Đường Vân Thiên tức giận, huyết áp tăng cao, Triệu Duệ Dung vội vàng đưa một chén trà qua, vuốt vuốt lưng cho ông ta.
“Mình đừng giận, con còn nhỏ, cần dạy dỗ từ từ.”
“Xin lỗi, tôi chỉ có một người mẹ đã chết, tôi không phải con của bà nên không cần bà dạy dỗ.”
Đường Vân Thiên trừng mắt, muốn tiến lên tát cho Đường Hạ Linh một cái nhưng bị Triệu Duệ Dung giữ lại, khuyên nhủ. Bà ta luôn tỏ ra là người rộng lượng, hiền lương thục đức như thế, nếu năm đó bà ta không dụ dỗ Đường Vân Thiên, thì mẹ cô đâu có chết, gia đình cô đâu tan nát. Bây giờ cô chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi trong cái nhà này thôi.
“Mày nhìn chị mày mà học tập, cái tốt không học toàn học những thứ mất dạy bên ngoài.”
Đường Hạ Linh đã chán ngấy việc nói chuyện với bọn họ rồi, cũng chán ghét việc phải nhìn đến Chu Phương Hoa, nhưng tại sao họ cứ phải động đến cô cơ chứ?
“Cha, con đúng là không cách nào học nổi chị ta, làm sao con có thể mặt dày lên giường với em rể mà chụp ảnh lại được cơ chứ?”
“Em nói gì vậy hả? Là tại em kém cỏi, không có sức hấp dẫn nên anh Khiết Bảo mới yêu chị. Em nên tự nhìn lại mình thì hơn.” Chu Phương Hoa lập tức đáp trả.
Hạ Linh phải công nhận rằng nếu đoạn đường nào hỏng thì nên lấy mặt chị ta thay vào, đúng là mặt dày hơn bê tông cốt thép, làm chuyện vô sỉ mà vẫn có thể vênh váo kiêu ngạo, đời này cô mới gặp được hai người, một là Triệu Duệ Dung, hai là con gái của bà ta - Chu Phương Hoa.
Chu Phương Hoa lả lướt đi đến.
“Em gái, báo cho em hay một tin mừng, chị đã mang trong mình đứa con của anh Khiết Bảo rồi.”
Hạ Linh thoáng kinh ngạc, không ngờ đôi cẩu nam nữ này đã dan díu sau lưng cô lâu đến thế.
“Chúc mừng tra nam tiện nữ về chung một nhà, con của các người chắc sẽ là cực phẩm lắm đấy.”
Nói rồi Hạ Linh quay người mạnh mẽ đi thẳng lên lầu, không thèm quan tâm mấy người kia nữa.
***
Tâm trạng của Đường Hạ Linh không tốt lắm nên làm việc cũng không thể tập trung, nhìn cô vật vờ như xác sống, bạn thân của cô, Tống Bình An liền kéo ghế qua hỏi thăm. Sau khi nghe Đường Hạ Linh kể lại mọi chuyện, cô ấy tức giận đập bàn.
“Thật là quá quắt mà!”
“Cô ta cũng đã có thai rồi.”
Đường Hạ Linh buồn bã lắc đầu, dù gì cũng là thanh mai trúc mã, yêu nhau lâu như vậy, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm cô dâu, vậy mà đột nhiên bị phản bội, nói không đau lòng là nói dối.
Nhìn vành mắt hoe đỏ của Đường Hạ Linh, Tống Bình An vươn tay ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
“Không sao đâu, còn có mình ở đây mà. Cậu thoát được tên cặn bã đó là phúc, cũng may chưa gả cho anh ta, nếu gả rồi thì biết làm sao đây?”
Hạ Linh nghe cũng có lý, đúng vậy, nếu chẳng may cô gả đi rồi, còn chẳng may mang thai nữa, thì chẳng phải cuộc đời cô lại rơi vào vết xe đổ của mẹ cô ư?
“Cậu phải mạnh mẽ lên, phải sống thật tốt để cho tên tra nam ấy phải hối hận suốt đời.”
Hạ Linh lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
Sau khi ổn định được lại tâm trạng, Đường Hạ Linh xốc lại tinh thần, bắt đầu tập trung làm việc. Còn Tống Bình An cũng mải làm, nhưng một lúc sau tiếng xì xầm bên cạnh làm cô ấy phải ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bình An, cô chưa biết gì à, Vi Khiết Bảo dính phốt, bây giờ trên mạng đang rần rần đó.”
Vi Khiết Bảo giàu có, đẹp trai, là nam thần của vô số cô gái, chính vì vậy lần này anh ta đột nhiên lộ ảnh nhạy cảm khiến mọi người bàn tán xôn xao, cảm thấy khá thất vọng về chàng bạch mã hoàng tử trong mơ.
Tống Bình An cũng lên mạng xem, sau đó khều Hạ Linh, đưa cho cô điện thoại. Đường Hạ Linh vừa nhìn mấy bức ảnh thì chuông điện thoại của cô đột nhiên reo vang. Cô bắt máy.
“Là cô làm đúng không? Cô muốn trả thù tôi và Phương Hoa? Tôi vốn còn tưởng cô ngây thơ hiền lành, không ngờ cô là loại người rắn độc như thế. Phương Hoa nói đúng, tôi đã quá tin cô rồi.”
Vừa bắt máy đã nghe một tràng trách mắng của Vi Khiết Bảo. Anh ta cắm sừng cô, cô còn chưa tìm anh ta tính sổ, anh ta lấy tư cách gì gọi đến mắng chửi cô. Đường Hạ Linh tức giận đáp trả.
“Đúng, là tôi làm đấy thì đã sao? Đó không phải anh à?”
“Cô… cô được lắm, chờ đó!”
Nói rồi Vi Khiết Bảo cúp máy cái rụp, Hạ Linh chán nản buông điện thoại xuống.
Cuộc đời đúng là kì lạ, cô không tìm bọn họ mà bọn họ lại cứ phải tìm cô gây sự, sống yên ổn một ngày thì bọn họ bị ngứa chết à?
Chương 5
1083 WordsBên trong văn phòng Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu liên quan đến vợ của anh mà anh bảo tôi điều tra." Ngô Vĩnh Tuân đặt một chồng tài liệu lên trên bàn làm việc của Lục Chấn Nam.
Lục Chấn Nam ngừng nhìn vào màn hình máy vi tính, anh cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra.
Càng xem lông mày Lục Chấn Nam càng nhíu chặt, anh có vẻ không vui khi đọc những thông tin của cô. Ngô Vĩnh Tuân đứng bên cạnh thấy anh đã xem xong liền lên tiếng.
"Tổng giám đốc, trưa nay New world tung ra tin đồn không hay của Vi Khiết Bảo, theo điều tra là phía Chu Phương Hoa tung ra, nhưng tôi nghĩ đối phương đang nhằm vào vợ anh. Phía bên tập đoàn Vi thị đã tổ chức buổi họp báo, không biết có ảnh hưởng đến vợ anh không?"
Sắc mặt Lục Chấn Nam trầm xuống,: "Bây giờ vợ tôi đang ở đâu?"
"Đang ở công ty làm việc ạ."
Lục Chấn Nam rơi vào trạng thái trầm ngâm. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy khỏi bàn làm việc, cầm lấy áo khoác trên kệ rồi nói: "Chuẩn bị xe. Đồng thời gọi cho Tổng giám đốc của New world. Tôi muốn bàn bạc cụ thể với anh ta về việc bỏ vốn đầu tư cho bộ phim mà lần trước anh ta nhắc tới."
"Vâng!”
Tại buổi họp báo, Vi Khiết Bảo đã phủ nhận những tin đồn trên mạng, anh ta nói rằng cô gái trong ảnh không phải gái bán hoa như lời đồn mà chính là vợ chưa cưới của anh ta, hai người họ cũng chuẩn bị tổ chức đám cưới.
Tin tức này được tung ra tạo thành quả bom nho nhỏ trong văn phòng, những người hâm mộ anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay lại bênh vực anh ta.
Nhưng không dừng ở đó, bọn họ lập tức chĩa mũi nhọn công kích về phía Đường Hạ Linh.
“Tưởng thế nào, hóa ra là trà xanh xen vào chuyện tình cảm của chị gái và anh rể à?”
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta lúc nào cũng giả vẻ yếu đuối, đơn thuần, thực ra là cáo giả nai đó.”
“Xì, cũng may anh Khiết Bảo nhận ra bản chất của cô ta, nếu không bị lừa thảm rồi.”
Đường Hạ Linh nghe rõ những tiếng xì xào bàn tán ấy. Mặc dù bọn họ không chỉ mặt điểm tên, nhưng kiểu bóng gió ấy những mũi kim châm vào tim, rất đau đớn và khó chịu.
Thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Hạ Linh, Tống Bình An lập tức tiến đến an ủi cô.
“Hạ Linh, đừng để ý đến đám chó cắn bậy đó.”
Mấy người kia đang bàn tán sôi nổi, nghe thấy thế lập tức bùng nổ, trừng mắt nhìn Tống Bình An.
“Tống Bình An, cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, cô nói ai là chó hả?”
“Tôi chẳng nói ai cả, ai tự nhận thì nhận!”
“Cô tưởng mình ngon hả, chẳng qua cũng chỉ là loại trà xanh cướp chồng người khác, có gì mà hay ho. Người ta vẫn hay nói vật họp theo loài đó. Không biết cô có giống bạn thân của cô không?” Một cô gái khác đanh đá đáp trả.
“Cô nói gì hả?”
Tống Bình An tức giận, cô nhào đến, túm tóc cô ta. Mấy cô gái kia cũng không vừa, lập tức nhào vào, túm áo túm tóc Tống Bình An.
Đường Hạ Linh đơ người mất mấy giây, cô không thể ngờ nổi sự việc lại phát triển đến mức này. Sau khi hồi phục tinh thần cô vội vàng đứng bật dậy, lao vào đấm người hỗn loạn kia.
“Mọi người làm gì vậy, mau buông tay ra!”
Đường Hạ Linh hét lớn, nhưng làm gì có ai để ý đến lời của cô. Bọn họ vẫn đang giằng xé nhau hỗn loạn. Hạ Linh lao vào, kéo một cô gái ra, nhưng cô ta đẩy mạnh một cái khiến Hạ Linh mất trọng tâm, lảo đảo ngã ra sau.
Phía sau của cô là cạnh bàn với giá tài liệu chất đầy, nếu đập vào chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng đúng lúc cô tưởng mình xong đời rồi thì cô bỗng rơi vào một vào tay vững chãi, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt trên người anh. Mùi hương này có chút quen thuộc.
“Dừng lại!” giọng đàn ông trầm trầm nam tính vang lên.
Nghe lời này, tất cả mọi người lập tức dừng tay, bọn họ ngây người, không biết là ai đến.
Lúc này Hạ Linh cũng đã đứng vững, cô vội đứng dậy, cũng như những người khác trong phòng, cô đã nhìn thấy người vừa đến - là Lục Chấn Nam. Đường Hạ Linh vô cùng kinh ngạc, sao anh lại ở đây?
Những cô gái khác còn kinh ngạc hơn cô gấp trăm lần, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy truyền kì Lục Chấn Nam bằng xương bằng thịt.
Nếu so sánh Vi Khiết Bảo với Lục Chấn Nam thì Vi Khiết Bảo chỉ như cái lá so với cả một cái cây mà thôi. Lục Chấn Nam nổi tiếng tài giỏi, đẹp trai nhưng cực kì ít xuất hiện trước công chúng, anh luôn là bí ẩn đối với mọi người. Tất cả các cô gái đều thầm ôm mộng với anh.
Bây giờ được nhìn thấy người thật, bảo không kinh ngạc mới là lạ. Bởi vì anh còn đẹp trai hơn cả mấy bức ảnh hiếm hoi trên mạng. Dáng người cao ráo, vai rộng eo nhỏ chân dài. Khí chất bức người, khuôn mặt đẹp như tượng tạc.
Sau mấy giây kinh ngạc, bọn họ lập tức đứng thẳng lại, không cần biết anh đến đây làm gì, nhưng chỉ cần lọt được vào mắt xanh của Lục tổng, thì bọn họ một bước hóa phượng hoàng bay lên cành cao mà đậu rồi. Vì vậy ai nấy đều ra sức vuốt lại tóc tai, quần áo cho thật phẳng phiu, nhìn anh bằng ánh mắt sáng như sao.