Chương 46
1536 Words"Tống Bình An, cô nói gì?"
Sau khi nghe thấy tiếng Tống Bình An lẩm bẩm ở đằng kia, gương mặt của Lạc Giang Tâm trở nên vô cùng khó nhìn.
Mặc dù Lạc Giang Tâm ăn nói chua ngoa, nhưng thật ra trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng ghen tị.
Cô ta rất hối hận vì tối hôm qua đã không đến buổi tụ tập, nếu cô ta đi thì không biết chừng người được Lục Chấn Nam ném cành ô liu chính là cô ta cũng nên.
Lạc Giang Tâm làm việc ở New world đã nhiều năm như vậy nhưng mới chỉ nhận được chức phó quản lý bộ phận, nhưng nếu cô ta có thể làm việc ở Backpacke thì đây quả là một bước nhảy vọt lớn.
Cô ta tự tin rằng năng lực của mình không hề kém cạnh Đường Hạ Linh, hơn nữa còn có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn Đường Hạ Linh, vậy nên nếu Backpacke cần người thì nhất định đó phải là cô ta.
Nhưng Lạc Giang Tâm lại không ngờ rằng cơ hội này lại giúp Đường Hạ Linh nghiễm nhiên nhận được một món hời lớn.
Đường Hạ Linh cũng biết ít nhiều về bản tính tự luyến của Lạc Giang Tâm, nhưng cô không quá để ý đến điều đó, cô chỉ cười: "Lạc Giang Tâm, mặc dù tôi không biết rốt cuộc Chu Phương Hoa đã cho cô bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu cô muốn làm gì đó với tôi, thì tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, chớ có chọc giận tôi, cô không thể gánh chịu được hậu quả đâu."
"Đường Hạ Linh, cô đang uy hiếp tôi đấy à?"
Ánh mắt của Lạc Giang Tâm đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
"Đây chỉ là cảnh cáo thôi." Đường Hạ Linh không chút sợ hãi.
"Hừ, Đường Hạ Linh, cô thật sự cho rằng tôi không dám sa thải cô sao? Tôi có rất nhiều quan hệ bên chỗ Backpacke, hơn nữa cô đã xúc phạm đến đạo diễn Lâm Hải Dương, bên Eastin cũng sẽ kiên quyết không để cho cô sống tốt đẹp đâu, cô muốn vào Backpacke chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi. Vì vậy, tốt hơn hết cô nên nghĩ xem mình nên xin lỗi hay bị sa thải đi thì hơn."
Lạc Giang Tâm khoanh hai tay trước ngực, rõ ràng cho thấy cô ta đã có chỗ dựa, hơn nữa trong lời nói của Lạc Giang Tâm cũng đã nói rõ rằng cô ta sẽ không để cho Đường Hạ Linh tiến vào Backpacke Uyển Nhi nguyện.
Tại Thời Đại, Đường Hạ Linh thường xuyên đạt được kết quả tốt khiến cô ta bị dồn ép, nếu để cô vào được Backpacke thì đó chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đối với cô ta.
Hơn nữa, bên phía Chu Phương Hoa cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Đường Hạ Linh bị chọc cười: "Cô cho rằng cô là ai chứ? Muốn đuổi việc ai thì đuổi được à, cô thật sự coi quản lý không hề tồn tại sao?"
"Tôi sẽ tự mình giải quyết bên phía quản lý, nếu cô không tin thì cứ chờ xem."
Nói đến đây, Lạc Giang Tâm không thèm nói chuyện vô nghĩa với Đường Hạ Linh nữa, cô ta xoay người đi vào trong phòng quản lý.
"Người phụ nữ này lại đi cáo trạng rồi, tớ phải làm sao bây giờ, Hạ Linh?"
Tống Bình An đi đến bên cạnh Đường Hạ Linh và hỏi bằng giọng bình thản, trên gương mặt không hề có chút lo lắng nào.
"Binh đến thì tướng chặn, nước dâng thì xây bờ, tớ phải sợ cô ta sao?"
Đường Hạ Linh hừ lạnh, cô không hề quan tâm.
Khoảng mười phút sau, Lạc Giang Tâm lại đi ra, trên gương mặt lộ ra vẻ hả hê, nói với Đường Hạ Linh: "Quản lý tìm cô đấy."
Đường Hạ Linh liếc nhìn cô ta một cái với vẻ mặt bình tĩnh, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng vào phòng quản lý.
Vẻ mặt Liêu Linh Chuyên vẫn rất nghiêm túc, đôi màNhã Duệ tú cũng hơi cau lại, khi nhìn thấy Đường Hạ Linh đi vào, cô ấy cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: "Lạc Giang Tâm nói cô bị Giám đốc Lâm Hải Dương của Công ty giải trí Eastin phàn nàn, nói cô cố ý mắng chửi, lăng nhục đối phương. Bây giờ dự án mà Công ty giải trí Eastin dự định hợp tác với chúng ta đã sắp bị hủy, cô giải thích thế nào? "
"Quản lý tin những lời này sao?"
Đường Hạ Linh nhíu mày, dường như cô không ngờ nó lại có liên quan đến dự án công việc.
"Tôi muốn nghe chính miệng cô nói."
Liêu Linh Chuyên nói bằng giọng nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Đường Hạ Linh lắc đầu: "Mọi người trong giới đều biết rõ rằng Lâm Hải Dương có tính tình như thế nào, những người trong bữa tiệc tối qua đều là người của bọn họ, sau đó Lâm Hải Dương đã đề nghị muốn tôi đi cùng anh ta một đêm ngay trước mặt mọi người, mặc dù tức giận nhưng tôi chỉ nói lại một vài câu mà thôi. Còn về chuyện mắng chửi hay lăng nhục thì hoàn toàn không có."
Liêu Linh Chuyên cũng không phải loại người ngu ngốc, cô có thể đoán được ít nhiều rằng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì thế sắc mặt cũng dịu bớt đi: "Dù sao thì chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến công ty rồi, cô định giải quyết như thế nào đây? Thân phận của người tên Lâm Hải Dương đó không hề bình thường, sau lưng lại có Eastin chống lưng, e rằng anh ta sẽ không bỏ qua chuyện lần này đâu, cô hiểu ý của tôi chứ?"
"Tôi hiểu."
Đường Hạ Linh nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi loại người như vậy."
Liêu Linh Chuyên đột nhiên im lặng một lúc, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi nghe nói Backpacke muốn lôi kéo cô về công ty của họ?"
"À, đúng là có chuyện như vậy."
"Đường Hạ Linh, tôi rất thích năng lực làm việc của cô, vậy nên nếu cô muốn đến Backpacke thì tôi cũng sẽ không ngăn cản. Được Lục Chấn Nam đánh giá cao là đủ để chứng minh được năng lực tiềm tàng của cô. Nếu cô đến đó, có lẽ Lâm Hải Dương sẽ không làm gì được cô đâu."
Sau khi Liêu Linh Chuyên nói xong những lời này, ngay cả Đường Hạ Linh cũng sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng vậy mà Liêu Linh Chuyên lại suy nghĩ cho mình như vậy.
Đường Hạ Linh cảm thấy hơi cảm động, cô nở nụ cười: "Quản lý, tạm thời tôi vẫn chưa muốn rời khỏi New world, mặc dù Backpacke rất tốt, nhưng tôi cũng biết mình có năng lực đến đâu. Về phần dự án này thì đó là do sơ suất của tôi, tôi không hề biết rằng buổi tụ tập này sẽ liên quan đến sự hợp tác giữa hai công ty, vì vậy tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!"
"Ồ? Cô định giải quyết như thế nào?"
Nghe thấy Đường Hạ Linh tỏ rõ thái độ từ chối đến Backpacke, ngay cả Liêu Linh Chuyên cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó trên mặt cô ấy lại xuất hiện một nụ cười vui mừng.
"Tôi nhớ hình như dự án hợp tác lần trước mà công ty chúng ta đàm phán với Backpacke vẫn chưa được giải quyết, vậy nên nếu như tôi có thể thuyết phục đối phương hợp tác với chúng ta thì có thể xí xóa chuyện này được không?"
Đường Hạ Linh biết rất rõ rằng chỉ với một mình cô thì e rằng không thể chống lại Lâm Hải Dương và cả Công ty giải trí Eastin ngay lúc này, vì vậy hiện tại cô chỉ có hai sự lựa chọn, một là cúi đầu, hoặc là giải quyết dự án lần này.
"Nếu như cô có thể làm được!"
Trong mắt Liêu Linh Chuyên lóe lên vẻ kỳ lạ, sự tán thưởng đối với Đường Hạ Linh càng tăng nhiều hơn.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi nói chuyện với Liêu Linh Chuyên, Đường Hạ Linh cần đi hỏi một số thông tin về dự án mà trước đây New world và Backpacke muốn hợp tác, vậy nên cô lập tức ra khỏi phòng giám đốc.
Lạc Giang Tâm nhìn Đường Hạ Linh bằng vẻ mặt thương cảm, tựa như nhìn thấy cảnh tượng cô bị đuổi việc.
Nhưng đối phương lại không hề để ý rằng, sau khi cô trở về chỗ ngồi thì lại bắt đầu bận rộn công việc.
Chương 47
1392 WordsDựa vào tài liệu mà Liêu Linh Chuyên cung cấp, Đường Hạ Linh cũng hiểu, lần này New world mong muốn hợp tác với Backpacke đầu tư một bộ phim điện ảnh. Lý do khiến Backpacke không đồng ý là vì họ cảm thấy việc đầu tư này không có lợi nhuận.
Đường Hạ Linh cũng hiểu sơ sơ kịch bản của bộ phim kia, tuy rằng có điểm nhấn nhưng vẫn quá bảo thủ. Dàn diễn viên được mời đều là những tên tuổi lớn trong giới, ngay cả đội ngũ biên kịch cũng đều là những biên kịch lão làng, chi phí đầu tư và sản xuất cũng rất lớn.
Chuyện này giống như bạn có một chiếc áo khoác lộng lẫy, nhưng nhan sắc lại có hạn, đầu tư nhiều tiền cũng chỉ lãng phí thôi.
Đường Hạ Linh xem xong, lông mày vô thức nhíu lại.
Cô là nhà báo, hiển nhiên không hiểu mấy thứ này. Muốn hoàn thành thì sẽ gặp phải không ít khó khăn. Quả là một thử thách lớn.
Tống Bình An thấy vậy bèn hỏi: "Tìm Tổng giám đốc Lục Chấn Nam nhà cậu đi. Chỉ cần cậu nói một câu thôi thì không có việc gì không giải quyết được."
Đường Hạ Linh lắc đầu: "Công việc của anh ấy bận rộn, tớ không muốn ỷ lại vào anh ấy. Hơn nữa, tớ có thể giải quyết chuyện này.
Tống Bình An cảm thấy khó tin: "Đường Hạ Linh, cậu đúng là một dòng suối trong trẻo trong làng giải trí. Có chỗ dựa vững chắc như thế lại không dựa vào, rất có cá tính, tớ rất thích!
Khi Đường Hạ Linh đang bận sứt đầu mẻ trán, Chu Phương Hoa lại cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.
"Giang Tâm, lần này cậu làm rất tốt, nên dạy cho Đường Hạ Linh một bài học. Bây giờ tớ không có cách nào dạy dỗ ả, cho nên cậu nhất định phải giúp tớ chèn ép cô ta đấy."
Giọng nói trong điện thoại của Chu Phương Hoa vô cùng nham hiểm.
"Yên tâm đi, bây giờ cô ta tự bảo vệ mình cũng khó. Đạo diễn Lâm Hải Dương luôn luôn tạo áp lực, chẳng bao lâu nữa Đường Hạ Linh sẽ bị khai trừ. Không có khả năng cô ta đến Backpacke đâu. Nếu có đi chăng nữa, không quá ba ngày cũng sẽ bị sa thải thôi."
Nụ cười của Lạc Giang Tâm rất nham hiểm, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Nhưng Chu Phương Hoa lại không đồng ý với kế hoạch của cô:
"Đừng để cô ta bị sa thải vội, nếu không đến khi tớ quay lại giới giải trí rồi sẽ không còn gì thú vị nữa. Tớ muốn tự mình dẫm nát cô ta."
"Tớ biết rồi, vậy trước tiên tớ giúp cậu kéo dài thời gian, cũng không cho cô ta sống thanh thản."
Lạc Giang Tâm khẽ gật đầu, rồi lại chợt hỏi: "Phía bên cậu chuẩn bị thế nào rồi? Tin tức lúc trước của cậu có ảnh hưởng rất lớn, nếu muốn debut, chắc chắn sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng đâu."
"Không sao cả, bây giờ công ty của Khiết Bảo đã ổn định, đã bắt đầu chuẩn bị cho tớ làm lại từ đầu. Sắp tới tớ định sẽ đi làm từ thiện trước, tiện thể cũng tuyên truyền một chút để cứu vãn hình tượng trước đây của bản thân. Trong giới cũng có nhiều người nổi tiếng tình nguyện muốn giúp tớ. Nhưng tớ vẫn cần đến các mối quan hệ của cậu. Cậu quen biết khá nhiều phóng viên và đạo diễn. Nếu cậu có thể giúp tớ, đương nhiên tiền công của cậu cũng không thể thiếu được."
Nghe thấy Chu Phương Hoa nói như vậy, ánh mắt Lạc Giang Tâm sáng lên. Đôi mắt để lộ ra sự tham lam của mình: "Phương Hoa, cậu là bạn tốt của tớ, cậu không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần cậu nói một câu thôi, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu hết mình."
Mấy năm nay ở bên cạnh Chu Phương Hoa, Lạc Giang Tâm kiếm được không ít lợi ích.
Sở dĩ cô nịnh bợ Chu Phương Hoa như thế bởi vì bây giờ Chu Phương Hoa đang là vợ của ông chủ Tập đoàn Vi Thị, thân phận vô cùng cao quý.
Nếu có thể lợi dụng Chu Phương Hoa để được gả vào nhà giàu, đường đường chính chính bước vào xã hội thượng lưu thì Lạc Giang Tâm cũng được lột xác.
"Vậy được rồi, nếu không còn chuyện gì thì tớ đi trước đây. Còn về Đường Hạ Linh, nếu có tin tức gì mới thì báo cho tớ một tiếng."
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Chu Phương Hoa lạnh lẽo hẳn đi.
Đường Hạ Linh, muốn đấu với tôi sao. Vậy nhìn xem cuối cùng thủ đoạn của ai nhiều hơn ai!
"Con gái à, nếu con nhóc Đường Hạ Linh kia ngã xuống thì liệu nó có gây bất lợi cho con không?" Triệu Duệ Dung đứng phía sau Chu Phương Hoa lo lắng hỏi.
Đường Hạ Linh nhiều thủ đoạn như thế, bản thân bà cũng cảm thấy hơi sợ.
"Không đâu, lần này con đã mượn tay Lạc Giang Tâm. Cô ấy vừa dạy dỗ Lạc Giang Tâm, vừa tạo áp lực cho Công ty giải trí Eastin. Bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn sức mà gây bất lợi cho con."
Triệu Duệ Dung nghe thấy vậy cũng thở phào một hơi, lập tức nở cụ cười: "Như vậy thì tốt, con nhóc kia cũng nên nếm thử mùi vị đau khổ một chút. Thật muốn nhìn xem cô ta có thể làm nên trò trống gì."
"Mẹ đừng nhắc đến cô ta nữa! Con muốn hỏi mẹ một chuyện. Bên phía Đường Vân Thiên rốt cuộc là đến bao giờ mới chia hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đường thị cho con đây? Ngày trước ông ta đã đồng ý với mẹ sẽ chia hai mươi phần trăm kia cho còn làm quà cưới mà."
"Chuyện này..."
Đột nhiên Chu Phương Hoa lại nhắc đến chuyện này khiến Triệu Duệ Dung không biết nên trả lời làm sao.
Bà thở dài nói: "Mẹ cũng đã đề cập với ông ta, nhưng ông ta lại không đồng ý ngay. Lần này con gây xôn xao dư luận với con nhỏ kia làm cho ông ta cảm thấy phật lòng. Dù sao con nhóc kia cũng là con gái ông ta, nó bị bắt nạt như thế, dù sao ông ta cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng mà con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ bắt ông ta chia cổ phần công ty cho con."
"Mấy năm nay mẹ đã cống hiến cho nhà họ Đường không hề ít. Nếu ông ta dám giảm đi, mẹ nhất định không để yên cho ông ta."
Nói xong mấy câu này, vẻ mặt của Triệu Duệ Dung lạnh hẳn đi, trên mặt lộ rõ sự xấu xa thâm độc.
"Cái lão già kia, mấy năm qua con luôn cố gắng hết sức để lấy lòng ông ta, cố gắng làm một đứa con gái ngoan của ông ta. Nhưng kết quả lòng ông ta vẫn luôn hướng về con nhỏ Đường Hạ Linh kia. Vốn dĩ ông ta hoàn toàn không coi con như con gái. Nói không chừng ông ta lấy mẹ là vì muốn tìm một bảo mẫu chăm sóc miễn phí cho Đường Hạ Linh mà thôi."
Chu Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt hiện rõ sự phẫn hận và không cam tâm.
Triệu Duệ Dung nghe thấy vậy, sắc mặt vô cùng khó coi: "Con cố gắng nhẫn nhịn một chút, có lẽ ông ta vẫn còn một chút tình cảm với mẹ. Nếu như đúng như lời con nói thì mẹ sẽ vì con mà trở mặt với ông ta."
"Hứ, như vậy còn được. Nếu không thì cũng đừng trách con lòng dạ độc ác."
Nói xong, ánh mắt của Chu Phương Hoa lóe lên sự lạnh lẽo và thâm hiểm.
Chương 48
1173 WordsĐể có thể giải quyết những vấn đề của dự án này càng sớm càng tốt, Đường Hạ Linh đã phải đi sớm về khuya liên tiếp mấy ngày liền. Mỗi lần về đến nhà, cô đều rất mệt mỏi và uể oải.
Lục Tử Minh đi đến, dùng ánh mắt khi dễ nhìn Lục Chấn Nam, nói: "Anh, chị dâu liều mạng như vậy, anh đành lòng để chị ấy bôn ba khắp nơi như vậy sao, chậc chậc, đứng nhìn một người xinh đẹp như vậy mệt mỏi, anh đúng là một con người độc ác."
"Chị dâu của em không cho anh xen vào chuyện của cô ấy."
Vẻ mặt của Lục Chấn Nam rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Đường Hạ Linh, ánh mắt anh hiện lên một tia mơ hồ.
Anh đau lòng.
"Chị ấy nói như vậy thì anh làm như vậy à? Em thật không hiểu nổi, những người phụ nữ khác đều không buông tha anh, rất muốn lợi dụng anh. Với khối tài sản khổng lồ của anh là có thể đạp lên người khác mà sống. Làm thế nào mà anh đến được với chị dâu vậy, quyền lực và tiền bạc của anh có được phô ra không?"
Lục Tử Minh cười khẩy, tỏ ý không hiểu.
Tuy nhiên, trong mắt anh khá thích thú với cách làm của Đường Hạ Linh.
Một người vợ không dựa vào quyền thế của chồng mình thì dù thế nào cũng đáng để trân trọng và yêu thương.
Nên không có gì lạ khi anh rung động.
"Chị dâu em không giống với những người phụ nữ khác, nếu cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện, thì anh sẽ không nhúng ta vào. Anh chỉ cần xuất hiện lúc cô ấy cần là đủ rồi."
Lục Chấn Nam nhàn nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên sự ấm áp.
Lục Tử Minh sửng sốt một chút, hiếu kỳ nói: "Anh cả, anh thay đổi rồi, nếu mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không chừng sẽ cho rằng chị ấy đánh tráo con bà ấy nữa đó."
Lục Chấn Nam liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Đừng nói bà ấy biết, mắc công phiền phức."
"Nếu mẹ biết anh ngại bà ấy phiền phức, chắc sẽ buồn đến chết mất."
Nói đến đây, Lục Tử Minh đột nhiên cười toe toét: "Có điều anh cả à, chuyện anh kết hôn, sợ rằng ông già cũng không biết."
"Ông ta không cần thiết phải biết chuyện này."
Ánh mắt của Lục Chấn Nam đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Vẻ mặt Lục Tử Minh có chút hả hê: "Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nổi trận lôi đình của ông ấy."
Lục Chấn Nam đột nhiên im lặng, trầm mặt nhìn Lục Tử Minh một cái: "Anh sẽ giúp em từ chối cuộc hôn nhân mà ông ấy sắp đặt cho em."
Lục Tử Minh ngẫn người: "Làm sao anh biết chuyện này?"
Lục Chấn Nam lạnh lùng hừ một cái: "Ông ta không có cách nào bắt anh đồng ý chuyện đó nên mới đẩy sang người em. Chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ông ta kiểm soát cuộc đời của em, kể cả chuyện hôn nhân đại sự, em cứ làm những gì mình thích."
Lục Tử Minh cảm động, không chừng mực nói: "Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em có chết cũng không tiếc."
Lục Chấn Nam liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Dù sao em cũng đang rảnh rỗi, đến Backpacke làm việc giúp anh đi, mặc khác cũng có thể quan tâm để ý đến chị dâu một chút, hai ngày nữa anh phải đi công tác."
Trong nháy mắt, Lục Tử Minh như hóa đá: "Em biết mà, anh làm gì tốt bụng như vậy."
Lục Chấn Nam đi công tác, Lục Tử Minh liền bị kêu đến làm tài xế tạm thời cho Đường Hạ Linh, yêu cầu đưa đón sớm tối, một giây cũng không rời.
Nhìn thấy Đường Hạ Linh cả ngày cầm một xấp tài liệu, tự mình cố gắng phấn đấu, Lục Tử Minh vừa lái xe vừa có chút không đành lòng.
Cậu ta nói: "Chi dâu, chị cần gì thì nói em giúp một tay, đừng khách sáo."
Đường Hạ Linh ngẩng đầu lên, nói: "Chị có khách sáo với em lúc nào hả?"
Lục Tử Minh lắc đầu: "Không có, vì trước giờ chị chưa từng nhờ em việc gì. Nhưng mà chị dâu, em thấy chị xem tài liệu về dự án hợp tác điện ảnh, không phải chị là phóng viên sao? Em thấy mấy chuyện này không liên quan gì đến công việc của chị hết."
"Làm mích lòng người khác, quyền lực lại không sánh bằng, chỉ có thể cố gắng làm việc thôi."
Đường Hạ Linh giả bộ đáng thương thở dài.
Lục Tử Minh nghe xong, lập tức nói: "Ai nói quyền lực của chị không sánh bằng ai? Gọi người đó ra đây, em sẽ dùng quyền lực đè chết tên đó."
Đường Hạ Linh dường như bị dáng vẻ của cậu ta chọc cười, nói: "Không cần đâu, chị đã tìm được cách để giải quyết rồi."
Lục Tử Minh ngạc nhiên nhìn cô một cái: "Nhanh như vậy sao? Em nhớ anh cả có nói với em, công ty làm phim mà chị muốn hợp tác nếu muốn có người đầu tư thì phải có thay đổi lớn."
Đường Hạ Linh gật đầu một cái: "Ừm, cho nên chị đã liên lạc với biên kịch mà chị quen biết, để chị sửa nội dung kịch bản, ngoài ra cũng lựa chọn lại diễn viên, ngoài việc giảm bớt chi phí, còn có thể phát huy tối đa ưu điểm và làm nổi bật nội dung bô phim."
"Đây không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, cũng chưa chắc đã thành công."
"Không thử thì làm sao biết là không thành công?"
Đối với sự lo lắng của Lục Tử Minh, Đường Hạ Linh tương đối ngạc nhiên.
Cô đã làm tất cả những gì nên làm, nếu còn không được, cô sẽ nghĩ cách khác, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.
"Dù sao đi nữa, em cũng sẽ luôn ủng hộ chị dâu. Nếu thật sự không thể, em sẽ dạy cho ông đạo diễn đã bắt nạt chị một trận. Để cho anh cả mua lại tập đoàn giải trí Ngọc Hải, xem họ còn dám phách lối không."
Lời nói này của Lục Tử Minh có chút ngang ngược, không khác gì Lục Chấn Nam, nhưng Lục Chấn Nam kiêu ngạo hơn.
Đường Hạ Linh ngạc nhiên nhìn cậu ta một cái: "Nhà của em chỉ toàn những người ngang ngược thôi sao?”
Chương 49
1439 Words"Đúng vậy ạ. Gia đình chẳng có nề nếp gì cả."
Lục Tử Minh khẽ nhếch miệng, cậu ấy lại bắt đầu cợt nhả rồi.
Đường Hạ Linh lườm cậu ấy một cái rồi đáp: "Lần đầu tiên cậu gặp chị đã tự tạo phốt cho mình như thế mà. Nhưng chị nghe Ngô Vĩnh Tuân gọi cậu là cậu Ba, vậy cậu là con thứ ba trong nhà à?"
"Đúng vậy ạ, em có cùng một mẹ với anh cả, cũng cùng một mẹ với anh hai và cậu út nữa."
Lục Tử Minh bỗng nói một câu đầy vẻ chế giễu, ánh mắt thoáng qua sự mỉa mai người khác khó nhận ra.
Đường Hạ Linh ngơ ngác trong giây lát.
Vừa nãy cô hỏi như vậy thật sự chỉ là do tò mò nên mới buột miệng ra thôi.
Nhưng cô không ngờ được câu trả lời của Lục Tử Minh lại là một câu chuyện kinh khủng như thế.
Dòng họ lớn đúng là rất phức tạp, thảo nào Lục Chấn Nam chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà của anh.
"Chị xin lỗi!" Đường Hạ Linh tỏ vẻ áy náy đáp lại.
Lục Tử Minh khẽ nhún vai rồi nở nụ cười cất lời: "Không sao đâu, chị dâu là người trong nhà, chỉ là tình hình trong gia đình mình thật sự khá là phức tạp, tạm thời chị dâu vẫn không nên biết thì tốt hơn."
"Ừ."
Đường Hạ Linh khẽ gật đầu đáp, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lục Chấn Nam phải đi công tác hai ngày, Đường Hạ Linh cũng tranh thủ khoảng thời gian này gấp rút liên hệ với biên kịch, cũng nêu lên ý kiến của bản thân để cô ấy tham khảo cũng như sửa lại kịch bản.
Sau đó, Đường Hạ Linh lại nhận được sự đồng ý của công ty về việc tuyển chọn diễn viên.
Trong những người diễn viên này có cả người là diễn viên hạng A, hạng B nhưng cũng có cả người mới nữa, vậy mà tất cả bọn họ đều ngắm đến nhân vật trong kịch bản, sau khi đã xác định được mọi thứ thì yên lặng chờ đợi.
Đến ngày thứ ba thì Lục Chấn Nam cũng trở về từ nước ngoài, Đường Hạ Linh nhờ Lục Tử Minh đưa cô đến sân bay để đón anh.
Tại sảnh lớn trong sân bay, người qua kẻ lại không ngớt nhưng khi người đàn ông kia đi ra thì sự tồn tại của anh chẳng khác nào hạc trong bầy gà, lập tức cuốn hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Đường Hạ Linh nhìn anh, vẻ mặt vô cùng hoang mang, cô bỗng có cảm giác xa nhau một ngày mà như đã xa cách ba năm.
Ánh mắt của Lục Chấn Nam cũng rơi trên người cô rồi dừng ở đấy mãi, đôi mắt đó sâu thẳm, lạnh lùng mà khó hiểu, nhưng bên trong lại lóe lên một tia sáng nhạt.
Sau khi rời khỏi sân bay, Đường Hạ Linh là người lên xe đầu tiên, Lục Tử Minh và Ngô Vĩnh Tuân cũng muốn lên theo nhưng bị Lục Chấn Nam ngăn lại, anh yêu cầu: "Hai người tự gọi taxi đi."
Nói xong anh ngồi lên ghế lái trước khi hai người kia kịp phản ứng lại rồi khởi động xe, sau đó nhấn chân ga và phóng đi trong chớp mắt, chỉ để lại cho hai người đằng sau một làn khói.
Lục Tử Minh: "..."
Ngô Vĩnh Tuân: "..."
Hai người hoảng loạn đứng đón gió trên đường.
"Chúng ta cứ mặc kệ họ như vậy ạ?"
Đường Hạ Linh quay đầu nhìn lại hai bóng người càng lúc càng nhỏ lại ở phía sau với vẻ đồng cảm, cô không nhịn được cười mà hỏi Lục Chấn Nam ở bên cạnh.
"Kệ họ, bây giờ anh muốn ở cùng em chứ không phải ở cùng bọn họ."
Người đàn ông nghiêng mặt qua đáp lời, giọng nói mang theo một loại tâm tình bị kìm nén, mà ngay cả đôi mắt sâu thẳm kia cũng lộ ra sự say mê quyến rũ người khác.
Đường Hạ Linh bỗng thầm giật mình, cô vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Về nhà, bởi vì anh không thể kìm nén thêm được nữa, kìm nén mong muốn hôn em."
Giọng nói của Lục Chấn Nam trầm thấp, chẳng khác nào âm thanh của đàn Cello du dương, vô cùng rung động lòng người.
Đường Hạ Linh khẽ run rẩy, cô bị anh trêu chọc đến mức bối rối, hai gò má bỗng chốc ửng đỏ như đóa hồng, trông cực kỳ rực rỡ khiến người khác mê đắm.
Sau bốn mươi phút lái xe, cuối cùng bọn họ cũng về đến biệt thự Long Thành.
Sau khi hai người cùng bước vào nhà thì Lục Chấn Nam đã vội vàng ôm lấy Đường Hạ Linh, anh bắt đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh có phần gấp gáp, dường như đã phải kìm nén từ rất lâu rồi nên vừa mới bắt đầu mà anh đã cướp đoạt môi cô một cách điên cuồng như thế.
Hai tay của Đường Hạ Linh vịn lên vai anh, cô cũng nhiệt tình đáp lại, hiện tại lý trí đã vơi đi khiến đôi mắt cô trở nên long lanh đẩy mê hoặc.
Mà nụ hôn của hai người cũng càng lúc càng sâu hơn, Lục Chấn Nam cũng không giữ được lý trí nữa, hai mắt của anh hằn lên tia máu, trong ánh mắt như mang theo hai đốm lửa, dáng vẻ của anh rõ ràng là đã chìm trong dục vọng.
Sau đó, trong lúc Đường Hạ Linh còn đang yếu ớt, chẳng có chút sức lực nào dựa vào lòng anh thì anh bỗng ôm ngang cô lên rồi bước lên cầu thang, đi vào căn phòng trên tầng.
Lục Chấn Nam đặt Đường Hạ Linh ở trên giường, nụ hôn sâu lại hạ xuống lần nữa, nhưng lần này anh không còn giữ kẽ như trước mà hai tay đã không thể kiềm chế với vào trong quần áo của cô tìm tòi.
Cơ thể mềm mại của Đường Hạ Linh run lên, cô chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy ngang qua người, ngọn lửa kia khiến cô cảm thấy nóng bừng, nó thiêu đốt da thịt như muốn nuốt cô vào bên trong, vô cùng nóng bỏng.
Đến lúc này, Đường Hạ Linh cũng lấy lại chút lý trí, cô muốn ngăn cản Lục Chấn Nam nhưng người đàn ông này đã không còn giữ bình tĩnh nữa.
Anh cởi bỏ quần áo của cô, muốn tiến sâu vào trong nhưng lại gặp phải vật cản.
Cũng trong khoảnh khắc này, Lục Chấn Nam mới bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Anh nhìn cô vợ nhỏ ở bên dưới, chỉ thấy sắc mặt cô ửng hồng, bờ môi mím chặt, cơ thể còn hơi run rẩy, dáng vẻ vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi.
Lục Chấn Nam như bị giội một gáo nước lạnh, anh đã lấy lại được lý trí của bản thân.
Anh lập tức rút ra rồi vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể trắng nõn giúp cô, vẻ mặt vô cùng áy náy và chán nản: "Bà xã, xin lỗi em, anh có hơi mất bình tĩnh."
Đường Hạ Linh có chút không đành lòng, cô an ủi đáp: "Không sao, em không trách anh đâu."
Thật ra, vừa nãy cô suýt chút nữa đã rơi vào vòng xoáy điên cuồng, nếu không phải bị cơn đau đánh thức thì cô cũng đã chìm đắm theo anh rồi.
Lục Chấn Nam hít sâu một hơi, anh cố gắng kìm nén sự rung động trong cơ thể, sau đó khẽ ôm lấy cô nói: "Anh đảm bảo sẽ không có lần sau đâu, chỉ trừ khi được sự cho phép của em."
"Ừ."
Gương mặt của Đường Hạ Linh ửng đỏ gối lên vai anh, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên hai người đối diện với nhau một cách trần trụi như thế khiến đôi mắt cô không khỏi ánh lên sự ngượng ngùng.
Mà lúc này, Lục Tử Minh cũng không có hành động tiếp theo, anh chỉ ôm cô vào lòng rồi hôn, lặng lẽ vuốt ve an ủi, mãi đến tận khi Lục Tử Minh đến gõ cửa phòng thì hai người mới tách ra.
Chương 50
1456 WordsHai vợ chồng lần lượt đi ra khỏi căn phòng thì thấy Lục Tử Minh đang cà lơ phất phơ dựa vào tường, nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười rất kỳ quái.
Vẻ mặt của Lục Chấn Nam bình thản như mặt nước, chẳng hề có tý gợn sóng nào cả.
Đường Hạ Linh lại cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như thế, hai gò má của cô ửng hồng cả lên. Cô liếc Lục Tử Minh một cái rồi nói: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao?"
Lục Tử Minh nở một nụ cười rất mờ ám nhưng không nói thêm gì.
Đường Hạ Linh thấy Lục Tử Minh cười thì càng lúng túng hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay người chạy xuống tầng.
Lục Chấn Nam nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô rồi quay lại liếc Lục Tử Minh và hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Tìm anh chị để đi ăn thôi, em đặt chỗ trong nhà hàng rồi, tiện thể báo cáo mấy chuyện liên quan đến chị dâu luôn."
"Ừ, đi lấy xe đi."
"Vâng ạ."
Qua một lúc sau.
Bảy giờ tối, ba người bước vào một nhà hàng kiểu truyền thống cao cấp ở trung tâm thành phố, chọn phòng vip 1 để ngồi. Ba người gọi món rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
Trong bữa ăn, Lục Tử Minh ngẩng đầu nhìn Lục Chấn Nam một chút rồi nói với vẻ có chút gì đó sâu xa: "Mấy ngày nay có người đang điều tra thân phận của em đó anh."
Cánh tay đang cắt gan ngỗng của Lục Chấn Nam bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt lạnh lùng hơi rủ xuống rồi anh nói: "Kết quả như thế nào?"
Lục Tử Minh cười với vẻ lạnh lùng rồi trả lời: "Tất nhiên là bị ngăn cản khắp nơi rồi. Cậu ấm như chúng ta xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận cao quý thì sao mà người bình thường muốn điều tra là điều tra cho được?"
"Ừ, cẩn thận một chút. Nếu như bị phát hiện thì cũng đừng để họ điều tra tới trên người anh."
Lục Chấn Nam khôi phục vẻ mặt ban đầu rồi dặn dò Lục Tử Minh một câu.
Lục Tử Minh vỗ ngực cam đoan rồi trả lời: "Em làm gì thì anh cứ yên tâm đi."
Lục Chấn Nam liếc cậu ấy một cái, chẳng thèm nói thêm gì nữa.
Đường Hạ Linh nghe thế thì nhíu mày: "Ai đang điều tra các anh vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì cả, chỉ là một tên nhóc con mà thôi. Chị dâu không cần lo lắng đâu, mau ăn đi cho ngon miệng."
Lục Tử Minh cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Đường Hạ Linh, nhẹ nhàng qua loa cho qua chuyện.
Đường Hạ Linh nhìn chằm chằm vào hai người kia với vẻ nghi ngờ, nhưng cô lại không biết rằng tên nhóc con mà Lục Chấn Nam và Lục Tử Minh đang nói tới chính là Vi Khiết Bảo.
Từ ngày mà Vi Khiết Bảo nhìn thấy Đường Hạ Linh ngồi lên xe của Lục Tử Minh thì anh ta vẫn luôn điều tra thân phận của Lục Tử Minh. Nhưng mà bởi vì Lục Tử Minh đã có sự chuẩn bị từ trước nên Vi Khiết Bảo vẫn luôn chẳng điều tra ra được kết quả gì cả.
Ngay lúc này thì Lục Tử Minh mở miệng nói: "Nợ đào hoa của nó ấy mà, em không cần để ý tới."
"Thì ra là thế." Đường Hạ Linh nghe xong thì nhìn thoáng quá Lục Tử Minh với vẻ thương xót, dùng một giọng điệu chân thành mà nói với cậu rằng: "Trêu chọc quá nhiều người phụ nữ cũng không phải chuyện tốt gì. Đi mưa lâu thì kiểu gì cũng sẽ bị ướt giày. Tự giải quyết cho tốt đi Lục Tử Minh à."
"..."
Lục Tử Minh chẳng nói thêm gì nữa mà lại dùng một ánh mắt tràn đầy sự hờn tủi và buồn bã để nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Nam. Trong lòng cậu ấy đang gào thét rằng, rõ ràng đó là nợ đào hoa của chị dâu mà, chẳng liên quan gì tới em cả, sao anh lại muốn hãm hại em chứ, tại sao anh lại hủy diệt hình tượng đẹp trai của em trong mắt chị dâu...
Nhưng mà Lục Chấn Nam chẳng thèm để ý tới ánh mắt hờn tủi buồn bã đó của em trai ruột mình.
Lúc ba người ăn được một nửa thì Đường Hạ Linh có đứng dậy đi vệ sinh, ai ngờ lúc đi về thì lại gặp được Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa ở trên hành lang.
Khi Đường Hạ Linh thấy hai người này thì ý nghĩ đầu tiên của cô là trực tiếp đi thẳng, nhưng Chu Phương Hoa lại mỉm cười gọi cô lại: "Hạ Linh à, trùng hợp thật đấy nhỉ, chị không ngờ rằng sẽ gặp em ở đây."
Chu Phương Hoa kéo cánh tay của vpp, vênh váo đi tới trước mặt Đường Hạ Linh. Khắp mặt mũi của cô ta đều tràn đầy nụ cười đắc ý của kẻ ty tiện bỉ ổi.
Mấy ngày nay Chu Phương Hoa đã lợi dụng Lạc Giang Tâm để giày vò Đường Hạ Linh mệt muốn chết, bởi vậy nên tâm trạng của cô ta rất tốt. Bây giờ Chu Phương Hoa tình cờ gặp Đường Hạ Linh nên tất nhiên là phải bắt lấy cơ hội mà châm chọc chế nhạo cô rồi.
"Đúng là trùng hợp thật đấy, tôi vừa mới ăn cơm tối xong lại muốn nôn ra cả rồi."
Đường Hạ Linh lạnh lùng nhìn hai người đi đến trước mặt mình, trong lòng cô chỉ cảm thấy sự chán ghét mà thôi.
"Cô đến đây một mình à?"
Vi Khiết Bảo hỏi Đường Hạ Linh, ánh mắt của anh ta quét qua quét lại nhà hàng mấy lần như đang muốn tìm kiếm người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh cô hôm trước.
Đường Hạ Linh nhìn chằm chằm Vi Khiết Bảo với vẻ lạnh lùng, giọng điệu của cô như rớt xuống âm độ vậy: "Thế thì liên quan gì tới anh chứ?"
"Sao mà Hạ Linh đến đây một mình được chứ? Chắc có lẽ là đi cùng người đàn ông kia đó, đúng lúc chúng ta cũng có thể mượn cơ hội này đi làm quen một chút."
Chu Phương Hoa ôm chặt lấy cánh tay của Vi Khiết Bảo, vẻ mặt mang theo sự châm chọc. Dáng vẻ của cô ta như đang muốn nói với Đường Hạ Linh rằng người đàng ông tốt nhất thành phố Việt Thanh đã là của cô ta rồi. Vậy nên cho dù Đường Hạ Linh có đến đây với người đàn ông khác thì cũng chỉ là hạng nhãi nhép mà thôi.
Đường Hạ Linh nhìn Chu Phương Hoa với ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên rồi nở một nụ cười lạnh lùng và nói: "Các anh mà cũng xứng để làm quen anh ấy à?"
"Ha ha, đừng có nói là em sợ anh ta bị Khiết Bảo hạ thấp nên mới không dám gọi ra nhé? Thật ra cũng chẳng sao đâu, dù sao thì Khiết Bảo giỏi giang như thế nên có rất ít người hơn được anh ấy. Em yên tâm đi, bọn chị sẽ không trêu chọc em đâu."
Chu Phương Hoa tưởng rằng Đường Hạ Linh đang chột dạ nên vẻ mặt của cô ta ngày càng vênh váo.
Đường Hạ Linh nghe thấy thế thì cảm thấy rất nực cười: "Giờ tôi mới biết khốn nạn cũng là một loại giỏi giang đấy? Chu Phương Hoa này, cũng chỉ có loại đàn bà như cô là trời sinh phù hợp với Vi Khiết Bảo thôi, vật hợp theo loài ấy mà."
Vẻ mặt của Vi Khiết Bảo thay đổi, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Hạ Linh.
Cô gái đứng trước mặt đây đã từng yêu anh ta bằng cả sinh mạng của mình, mà bây giờ lại xem thường anh ta như thế.
Có lẽ Chu Phương Hoa không biết nhưng Vi Khiết Bảo lại biết rõ hơn bất cứ ai, rằng bên cạnh Đường Hạ Linh có một người đàn ông vô cùng tài giỏi. Đến nỗi chính Vi Khiết Bảo cũng cảm thấy tự ti và xấu hổ khi đối mặt với người đàn ông đó.