• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11​

1236 Words
Một câu nói mà cô lại nói tới không liên tục, âm thanh nhỏ đến mức gần như có thể xem nhẹ không tính toán, nhưng Lục Chấn Nam vẫn là nghe rõ ràng không thiếu một chữ nào.
Đáy mắt của anh lộ vẻ sự bình lặng không hề bận tâm lại đột nhiên thoáng qua một tia sáng kỳ dị: "Cô khẳng định sao?"
"Ừ."
Cô gật đầu một cái, hai gò má đỏ hồng xinh đẹp ướt át, ngũ quan xinh xắn, tinh xảo đến mức cả nét bút khéo léo cũng khó mà vẽ được, nhìn qua, lại có một loại mỹ cảm làm rung động lòng người.
Trái tim của anh bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, trong lòng rung động nhẹ, môi cong lên nói: "Vậy chính là cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Dứt lời, anh không che giấu nữa, để ly rượu xuống, đưa cánh tay dài ra ôm eo của cô, ôm cô thật chặt ở trong ngực, cùng lúc cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của cô.
Ầm.
Đường Hạ Linh chỉ cảm thấy giống như có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu khiến cho mạch suy nghĩ của cô trống rỗng một mảnh.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mang theo mùi hương của rượu, lại dường như có một sức hấp dẫn to lớn, thăm dò, trăn trở không yên ở trong miệng cô, đánh chiếm thành trì, trong khoảnh khắc, đã cướp hết sạch lý trí của cô.
Trong đầu của Đường Hạ Linh vù vù vang dội, hai mắt mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, không có cách nào miêu tả được loại cảm giác kỳ diệu đó.
Cô chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại có một loại hôn như vậy, giống như mưa to gió lớn, tràn ngập chiếm giữ, nhưng lại khiến cho người ta ăn một lần càng muốn ăn thêm, đắm chìm trong đó.
Thuốc độc!
Dưới sự rối loạn, trong đầu Đường Hạ Linh xẹt qua hai từ, cảm thấy cả người muốn hãm sâu vào, nghiện đến mức khó mà bỏ được.
Không ngờ qua được bao lâu, mãi cho đến khi Đường Hạ Linh cảm thấy không khí trong phổi giống như bị rút sạch, cuối cùng Lục Chấn Nam mới thả cô ra.
Trong mắt của anh phủ đầy lửa, nhưng đến điểm là dừng, không có làm thêm một bước động tác nào.
Đường Hạ Linh dựa vào ngực của anh, thở hổn hển không ngừng, sau khi tới lúc tỉnh lại, mới thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Cô cảm ơn anh dừng lại đúng lúc.
Lục Chấn Nam đè lại sự nóng nảy ở trong lòng, từ chối cho ý kiến với lời cô nói, "Không sao, thứ tốt lướt qua ngừng lại, về phần cấp độ sâu hơn lần sau nói tiếp."
Đường Hạ Linh nghe vậy, khẽ cười thành tiếng: "Tôi phát hiện, ý mà anh và tôi hiểu không giống nhau lắm."
"Hử? Bà xã cho rằng anh là dạng người gì?" Lục Chấn Nam tò mò nhếch mày.
"Âm điệu thấp thần bí, chặt chẽ cẩn thận lạnh lùng hà khắc, thủ đoạn sắt máu, nói một không hai, cao xa không thể chạm tới."
"Vậy hiện tại thế nào?"
"Không có khó tiếp xúc giống như trong tưởng tượng của tôi."
Lục Chấn Nam sâu sắc nhìn cô một cái: "Đối với em, tôi chỉ sẽ khiến em thấy được trạng thái chân thực nhất, đến mức lạnh lùng hà khắc chỉ là đối ngoại mà thôi."
Đường Hạ Linh nghe vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút nói không thành lời.
Người đàn ông này rốt cuộc vẫn giữ nguyên một trăm phần trăm sự tín nhiệm đối với cô.
Anh lúc này đối xử tốt với cô, cô làm sao có thể nào lừa dối anh?
"Vậy tôi cũng sẽ để anh thấy được tôi chân thật nhất."
Sau cùng, cô đã đồng ý.
Đêm tân hôn thứ hai, Đường Hạ Linh cùng Lục Chấn Nam đã hoàn thành bước thứ nhất trong chuyện vợ chồng.... cùng giường chung gối.
Hai vợ chồng tôn trọng nhau, đạt đến được nhận thức chung không vượt quá cái giới hạn kia.
Đêm nay, Đường Hạ Linh ngủ rất yên tĩnh không hiểu được, ngày kế tỉnh lại, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Lục Chấn Nam.
Đường Hạ Linh trước đây cứ cho là anh đi làm rồi, nhưng lúc xuống lầu, lại phát hiện Lục Chấn Nam vẫn còn ở đó đang đợi cô cùng nhau ăn sáng.
Thức ăn trên bàn rất thịnh soạn. Cô ngồi đối diện anh chọn một chén cháo rồi bình tĩnh ăn, nhưng lúc này Chu Phương Hoa lại gọi điện tới.
Đường Hạ Linh nhíu mày một cái trên mặt thoáng hiện vẻ chán ghét.
"Làm sao vậy?" Lục Chấn Nam nhận thấy sự khác thường của cô ngẩng đầu hỏi một câu.
"Một cuộc gọi mà tôi không muốn nghe."
Đường Hạ Linh vẻ mặt u ám nói, hiển nhiên là đoán được Chu Phương Hoa lúc này sẽ gọi điện tới chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Sự thật cũng là như vậy, Đường Hạ Linh mặc dù không muốn nghe nhưng cuối cùng cũng nhấc máy. Giọng nói của Chu Phương Hoa tràn đầy sự khoe khoang và khiêu khích: "Hạ Linh, tôi nghe ba nói, chị dọn ra ngoài rồi, tối mai là lễ đính hôn của tôi và Khiết Bảo, chị phải trở về tham gia đó!"
Đường Nhược Sơ thật sự muốn cười ha ha vào mặt cô, nhưng mà cô vẫn nhẫn nhịn, cười lạnh nói: "Chu Phương Hoa, nhặt giày rách mà người khác không cần còn ở đó gật gù thích thú, cô vẫn là số một rồi."
Nói xong cũng không đợi Chu Phương Hoa bên kia trả lời đã trực tiếp ngắt máy, toàn bộ động tác làm liền một mạch.
Lục Chấn Nam nhếch mày nhìn cô nhếch môi: "Nhìn không ra nha, bà xã cũng có khí phách như vậy."
"Quá khen! Đây mới chỉ là một góc băng sơn mà thôi."
Đường Hạ Linh để điện thoại xuống tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Lục Chấn Nam vẻ mặt có chút hứng thú nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy người vợ mới cưới này rất thú vị.
"Cô ta đối xử với em như vậy, tại sao em còn định đáp lễ với cô ta?"
Trầm ngâm trong chốc lát Lục Chấn Nam bỗng nhiên hỏi.
Tài liệu mà anh sai Ngô Vĩnh Tuân điều tra rất đầy đủ, nắm rõ trong lòng bàn tay mọi chuyện liên quan đến Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh cũng biết chuyện này, ngược lại cũng không quan tâm, hơn nữa cô vốn là cũng không có muốn giấu diếm những chuyện này với Lục Chấn Nam.
Cô chỉ cần nghĩ tới mọi chuyện mà Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo đã làm, đáy lòng vẫn không nhịn được căm hận: "Còn chưa nghĩ ra nhưng ít nhất không thể để bọn họ sống tốt được."
Lần này Lục Chấn Nam không có nói tiếp nhưng sự hứng thú đối với cô ở trong mắt lại càng thêm dày đặc.

Chương 12​

1333 Words
Sau khi ăn sáng xong, Đường Hạ Linh thu dọn đồ để chuẩn bị đi làm, đúng lúc Lục Chấn Nam cũng cần đến công ty nên thuận đường đưa cô đi.
Khi đến Công ty giải trí New world, Lục Chấn Nam đột nhiên gọi Đường Hạ Linh lại, anh nói với cô bằng vẻ mặt thành thật: "Tôi e rằng người trong căn nhà đó sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, nếu hai ngày này em xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi biết bất cứ lúc nào."
"Được rồi, cảm ơn anh, Chấn Nam."
"So với lời cảm ơn ngoài miệng, tôi thích những hành động thực tế hơn. Tuy nhiên, xét thấy xưng hô mà em vừa gọi cũng không tệ lắm, nên tôi sẽ tạm thời không ép buộc em." Lục Chấn Nam hiếm khi nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
Gương mặt Đường Hạ Linh đột nhiên đỏ lên, cô vội vàng chào tạm biệt anh, sau đó lập tức bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Sau khi quay lại công ty, Đường Hạ Linh quét thẻ để điểm danh, cô chuẩn bị trở về chỗ ngồi của mình để sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn của ngày hôm nay, kết quả là chưa ngồi ấm chỗ thì đã bị Tống Bình An lôi đi.
Hai người vào trong buồng vệ sinh và khóa cửa lại, Tống Bình An lập tức lên tiếng hỏi: "Hôm qua cậu nói với tớ là cậu dọn ra ngoài, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Chu Phương Hoa lại làm chuyện tốt gì hay sao?"
"Không phải vậy đâu, tớ tự muốn chuyển đi thôi."
Đường Hạ Linh lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?" Tống Bình An khịt mũi coi thường.
Đường Hạ Linh thở dài: "Được rồi, đúng một nửa."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Hạ Linh nhún vai: "Cũng chẳng có gì đâu, ngày mai Chu Phương Hoa sẽ phải đính hôn với Vi Khiết Bảo, ba tớ bắt tớ đến tham dự hôn lễ của bọn họ..."
"Cái gì!"
Tống Bình An cảm thấy kinh ngạc đến nỗi trừng lớn mắt, há to miệng.
Đường Hạ Linh đã đoán được phản ứng của cô ấy từ trước, cô chỉ mỉm cười.
Tống Bình An lấy lại tinh thần, nhìn cô bằng vẻ đau khổ: "Hạ Linh..."
"Tớ không sao, cậu đừng lo lắng. Bọn họ muốn đính hôn thì cứ đính hôn thôi, tớ không thể tham gia được. Chu Phương Hoa muốn kích thích mình, tớ sẽ không để cho cô ta thực hiện được ý đồ đâu."
Đường Hạ Linh nói rất bình tĩnh, bây giờ cô đã không còn là người mà Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo có thể tự do điều khiển nữa rồi.
Khi yêu Vi Khiết Bảo, cô có thể cho đi tất cả, khi đã không còn yêu anh ta nữa thì có thể chán ghét đến tận xương tủy, Chu Phương Hoa dựa vào điều này để khiến cô phải đau khổ, rõ ràng là một sai lầm.
Qua mấy ngày sau, trong lòng Đường Hạ Linh đã từ từ chấp nhận sự thật này.
"Hạ Linh, cậu có thể nghĩ được thế này thì đúng là tốt quá rồi, tớ thực sự sợ cậu sẽ nghĩ không thông."
Vốn dĩ Tống Bình An còn lo lắng rằng cô sẽ không chịu đựng nổi, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm đi, tớ không ngốc như vậy đâu."
Đường Hạ Linh vỗ vỗ vai của cô ấy, sau đó nở nụ cười và nói: "Đi thôi, chúng ta nên quay lại phòng làm việc rồi."
"Được."
Sau khi hai người cùng nhau bước ra khỏi buồng vệ sinh, dường như Tống Bình An lại nghĩ tới điều gì đó, cô ấy lập tức hỏi: "À đúng, cậu chuyển đi đâu vậy?"
"Cái này à..." Đường Hạ Linh do dự một lúc rồi cười: "Sau này tới sẽ nói cho cậu biết."
"Cái gì vậy, sao trông thần bí thế..."
Ngày hôm sau, tức là ngày đính hôn của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa, ngay từ sáng sớm, tin tức về cuộc hôn nhân của bọn họ đã bao phủ khắp mọi trang đầu của tất cả các tòa soạn lớn.
Vi Khiết Bảo sinh ra trong một gia đình giàu sang quyền thế, anh ta rất được nghênh đón, hơn nữa giá trị con người cũng vô cùng cao, anh ta có thể chiếm được tiêu đề lớn một các dễ dàng.
Về phần Chu Phương Hoa, ngoại trừ mấy bức ảnh khiêu dâm không thấy rõ mặt cách đây vài hôm, thì đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện trên báo với tư cách là vợ sắp cưới của Vi Khiết Bảo.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, trên mạng đã lập tức sôi sục.
Chu Phương Hoa là ai?
Trước đó, cư dân mạng chỉ biết cô ta là một diễn viên nhỏ, thậm chí không thể coi là diễn viên hạng D, đã từng đóng một số bộ phim truyền hình, nhưng cô ta không hề nổi bật, căn bản bình thường không được phóng viên chú ý.
Nhưng không ngờ rằng giờ đây lại thay đổi nhanh đến như vậy, cô ta đã trở thành vợ chưa cưới của nhà họ Vi giàu sang quyền thế, tạo ra một chủ đề vô cùng nóng cho cư dân mạng.
Chiêu thức tung tin này của Chu Phương Hoa không thể chê vào đâu được, khoảng thời gian trước còn cố tình che giấu thân phận của mình, sau đó lấy đà đính hôn để tăng độ nổi tiếng.
Hiện giờ trên f******k, khắp nơi trên tất cả các diễn đàn tám chuyện lớn và các trang web đều có bóng dáng của cô ta, quả thực là vô cùng nổi tiếng.
"Người phụ nữ này quả là mưu mô!"
Sau khi xem tin tức, Tống Bình An đã đưa ra một nhận xét trực quan.
Đường Hạ Linh cũng bị sốc.
Tuy nhiên, cô càng cảm thấy nực cười hơn.
Lúc trước, vốn dĩ Chu Phương Hoa bước chân vào làng giải trí là vì cô ta thấy Đường Hạ Linh có danh tiếng trong làng giải trí, trong lòng thầm cảm thấy ghen tị nên mới đâm đầu vào theo.
Ngoại trừ gương mặt đó, từ trên xuống dưới trên người cô ta đều không đủ điều kiện để tiến vào giới giải trí, ngay cả mấy vai diễn mà cô ta có cũng đều dùng thủ đoạn nên mới nhận được.
Dù có thế nào thì Đường Hạ Linh cũng không thể ngờ rằng, Chu Phương Hoa lại tận dụng cơ hội này để tạo đà phát triển cho bản thân.
"Người phụ nữ này, quả là không một giây phút nào là không muốn chà đạp tớ đây mà!"
Đường Hạ Linh cũng đưa ra một lời nhận xét.
Lúc này, Lạc Giang Tâm đột nhiên hiên ngang đi tới, nói với Đường Hạ Linh: "Đường Hạ Linh, cậu chủ của tập đoàn nhà họ Vi và Chu Phương Hoa đính hôn, mời phóng viên đến phỏng vấn, gần đây trong bộ phận chỉ có cô là nhàn rỗi nhất nên đã thu xếp để cô đi."
Lạc Giang Tâm là phó giám đốc bộ phận truyền thông và tin tức, cô ta giám sát một nhóm phóng viên, Đường Hạ Linh và Tống Bình An cũng là một trong số đó, mọi ngày cô ta đều chỉ tay năm ngón, bắt nạt người khác.
Ngay sau khi nghe thấy cô ta nói như vậy, biểu cảm của Đường Hạ Linh và Tống Bình An đồng thời thay đổi rõ rệt: "Cái gì!"

Chương 13​

1538 Words
“Phó giám đốc, buổi chiều tôi phải ra ngoài lấy tin tức với Hạ Linh, có rất nhiều người nhàn rỗi hơn cô ấy nên cô đi tìm họ có được không?”
Tống Bình An đứng lên nói trước, qua đôi mắt có thể nhìn ra cô đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình.
“Tôi đã sắp xếp công việc khác cho những người khác rồi, mà tin tức của các cô chỉ cần một người đi là đủ, tin tức của cặp đôi Chu Phương Hoa và người thừa kế của tập đoàn Vi Thị đang nóng hổi sẽ là tin tức quan trọng để thu hút sự chú ý của mọi người, nên chúng ta phải nắm bắt được nhanh nhất bằng bất cứ giá nào.”
Hai tay của Lạc Giang Tâm khoanh lại trước ngực và tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Vậy thì tôi đi phỏng vấn hôn lễ!” Tống Bình An xung phong nhận việc.
“Tống Bình An cô có ý gì vậy? Cô có ý kiến với sự sắp xếp của tôi phải không?”
Nhìn thấy dáng vẻ quấn lấy không buông của Tống Bình An, Lạc Giang Tâm bất chợt nhíu mày quát lên.
Sắc mặt của Tống Bình An cũng rất khó coi, cô đang định nổi đóa thì bỗng nhiên Đường Hạ Linh người vẫn chưa lên tiếng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng mở miệng: “Được rồi, để tôi đi!”
“Hạ Linh!”
Tống Bình An kinh ngạc mở to mắt nhìn cô: “Cậu điên rồi à!”
“Bình An không sao đâu, chẳng qua chỉ là một buổi phỏng vấn mà thôi nên tớ đi là được.”
Đường Hạ Linh cười đáp lại nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Giang Tâm lại có chút lạnh lùng.
Đường Hạ Linh biết Lạc Giang Tâm là bạn tốt của Chu Phương Hoa, cả hai đã chơi với nhau rất nhiều năm rồi nên mối quan hệ rất thân thiết.
Trong hai năm qua, Đường Hạ Linh đã bị Lạc Giang Tâm chèn ép không biết bao nhiêu lần trong công việc, nếu không phải cô cố gắng phấn đấu thì e rằng sẽ không có được thành tích như ngày hôm nay.
Đường Hạ Linh không ngờ rằng mình đã tính hết mọi chuyện nhưng cuối cùng lại vẫn để sót Lạc Giang Tâm này.
Cô gần như chắc chắn Lạc Giang Tâm sẽ gây khó dễ cho cô và điều này nhất định có liên quan đến Chu Phương Hoa.
“Hừ, coi như cô còn biết điều một chút.”
Thấy Đường Hạ Linh đồng ý, khóe môi của Lạc Giang Tâm câu lên một nụ cười đắc ý, sau đó không để ý gì đến hai người nữa lập tức rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
“Con khốn nạn! Cô ta chắc chắn là cố ý.”
Tống Bình An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi muốn xé xác Lạc Giang Tâm ra ngay lập tức.
“Bình An, thôi quên đi.”
Đường Hạ Linh vội vàng lên tiếng an ủi.
Chức cao một bậc có thể đè chết người ta, Lạc Giang Tâm vốn có người chống lưng nên không sợ gì cả.
“Nhưng… cậu định đi thật đấy à? Rõ ràng cô ta không hề có ý tốt, tớ sợ cậu đi rồi lại bị họ nghĩ mọi cách để nhục mạ cậu!”
Tống Bình An lo lắng nói.
Đường Hạ Linh cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng dù sao Lạc Giang Tâm cũng mượn danh nghĩa công việc, nên cô không đi cũng không được.
“Không sao đâu, mình sẽ xử lý được.”
Buổi tối, Đường Hạ Linh đến khách sạn tổ chức tiệc đính hôn của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa như đã hẹn.
Trước khi đi, cô có gọi điện cho Lục Chấn Nam và nói cho anh biết lịch trình của mình.
Khi đồng hồ chỉ tám giờ, Đường Hạ Linh đã tới khách sạn, lần này nhà họ Vi đã mời các phóng viên truyền thông của bảy tám đài truyền hình đến ghi hình các cuộc phỏng vấn tại chỗ, chỉ thấy cả hội trường được trang hoàng lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ muôn màu.
Trong hội trường, khách mời đông đúc, mỗi người đều ăn mặc đẹp đẽ, ăn nói lịch sự và đều là những người thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội thượng lưu hoặc gia đình quyền quý, thậm chí có không ít những nhà lãnh đạo chính trị nổi tiếng khiến cho tiệc đính hôn trở lên cực kỳ hoành tráng.
Khi Đường Hạ Linh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của cô khá bối rối, nhất là khi nhìn thấy tấm áp phích ảnh cưới khổng lồ mà trong lòng không ngừng chế giễu.
Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, cảnh còn người mất, hôn lễ lẽ ra thuộc về cô lại trở thành lễ đính hôn của Chu Phương Hoa.
Đường Hạ Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã!
“Đường Hạ Linh, cô đừng quên hôm nay cô đến đây là để làm việc cho nên đừng có gây phiền phức cho tôi.”
Lạc Giang Tâm mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực đi tới và cảnh cáo Đường Hạ Linh, sợ cô sẽ làm ra chuyện động trời gì đó.
“Phó giám đốc, cô đừng lo, tôi sẽ chụp thật đẹp và đảm bảo rằng những bức ảnh trên tiêu đề của ngày mai sẽ đủ đẹp và bắt mắt có thể đánh bại mọi tờ báo khác.”
Đường Hạ Linh bình tĩnh nói, nghe giọng điệu của cô hình như còn rất vui vẻ.
Lê Giang Tâm vẫn còn nghi ngờ không thôi, tựa hồ muốn tìm ra dấu vết đau lòng trên mặt cô.
Nhưng mà không hề có, từ đầu đến cuối Đường Hạ Linh đều không lộ ra một chút không vui nào cả.
“Hừ, tốt nhất là như vậy.”
Lạc Giang Tâm nói hết câu lập tức xoay người rời đi.
Cô ta vừa rời khỏi thì sắc mặt của Đường Hạ Linh sa sầm lại và trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Sao cô lại không nhìn ra được người phụ nữ này đến thăm dò rõ ràng như vậy?
Muốn xem cô bị chê cười sao? Vậy phải hỏi cô có đồng ý hay không!
Đường Hạ Linh thu lại tầm mắt rồi sau đó quay người và lựa chọn một chỗ có khoảng cách vừa phải cũng không quá gần so với sân khấu để quay chụp.
Vô tình cô nhìn thấy bốn người ba mẹ của Vi Khiết Bảo còn có Đường Vân Thiên và Triệu Duệ Dung đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt họ đều rạng rỡ và vui vẻ đón tiếp khách mời đến tham dự.
Giây phút này, không ai còn nhớ Đường Hạ Linh là ai?
Cô cắn răng cố nén cơn giận dữ đang sôi trào trong lòng.
Đúng lúc này người dẫn chương trình bước lên đài, bắt đầu đọc diễn văn và tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.
“Bây giờ chúng ta hãy chào đón hai nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, anh Vi Khiết Bảo và cô Chu Phương Hoa...”
Giọng của người dẫn chương trình vừa dứt khiến không khí bỗng chốc trở nên sôi động, tất cả khách mời đều đứng dậy và vỗ tay nhiệt liệt.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cuối cùng hai người Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo cùng nhau xuất hiện trên sân khấu.
Tối nay Chu Phương Hoa ăn mặc rất rạng rỡ, cô ta diện một chiếc váy dạ hội màu trắng khoét sâu chữ V và thiết kế cúp ngực, dưới chân váy còn thêu hoa và đính kim cương, khuôn mặt xinh xắn trang điểm lên nhìn càng thêm quyến rũ hơn, lại có vài phần giống với thiên kim nhà giàu có.
Còn Vi Khiết Bảo càng thêm điển trai, anh ta diện một bộ vest màu trắng, khuôn mặt tuấn tú cộng thêm khí chất nho nhã đặc biệt trên người anh chính là dáng vẻ của người con trai ôn nhu và quý phái.
Chu Phương Hoa đang nắm tay Vi Khiết Bảo với dáng vẻ thân mật, trông hai người thật xứng đôi vừa lứa xuất hiện một cách hoành tráng trước tất cả mọi người.
Đường Hạ Linh hít sâu một hơi.
Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, đó chẳng qua chỉ là một đôi nam nữ chó má mà thôi, không đáng để lãng phí tình cảm của mình.
Nhưng khi Vi Khiết Bảo nhìn Chu Phương Hoa với ánh mắt mang theo tình cảm sâu nặng thì Đường Hạ Linh vẫn cảm thấy chói mắt.
Thật là một kẻ si tình!
Thực sự là một dáng vẻ ngụy trang vô cùng hoàn mỹ.

Chương 14​

1260 Words
Vào lúc này, ở cách Đường Hạ Linh không xa, có một người đàn ông từ đầu tới giờ luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đó chưa từng di chuyển đi chỗ khác.
Đó là một người đàn ông rất phong độ, áo sơ mi trắng với lễ phục màu đen tôn lên dáng người đẹp trai, rắn rỏi, cùng với đôi chân dài hoàn hảo.
Đúng là phạm quy mà!
Ánh đèn chói lóa nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt anh, phản chiếu những đường nét tinh xảo trên gương mặt đó, sâu thẳm như một màn đêm.
Sâu trong đôi mắt ấy cuồn cuộn như biển cả, cả người anh tỏa ra một sức hút mê người cùng với sự phong độ không thể chối từ.
Có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi xuất hiện trong bửa tiệc đêm nay, nhưng sự hiện diện của anh đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Trở nên nổi bật khiến sắc mặt của anh hơi u ám.
"Tổng giám đốc, vợ anh ở bên kia, anh có muốn qua đó không?"
Ngô Vĩnh Tuân cung kính hỏi người đàn ông kế bên mình.
"Không cần đâu, cứ ở yên đây, khi nào cần thiết thì mới hành động."
Mặc dù sự xuất hiện của Lục Chấn Nam có hơi chói lóa, nhưng hành động của anh lại cực kì khiêm tốn, anh cố tình chọn một góc để tránh đi sự chú ý của người khác.
Đúng, là sự chú ý của người khác.
"Vâng!"
Ngô Vĩnh Tuân gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Không lâu sau đó, Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo cùng bước lên sân khấu, tuyên bố lý do buổi tiệc hôm nay và nói lời cảm ơn: "Cảm ơn các vị khách quý, giới truyền thông đã tới tham gia buổi lễ đính hôn ngày hôm nay..."
Dưới khán đài, ánh sáng lập lòe, các phóng viên, ký giả điên cuồng giơ máy quay phim lên để không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Sau khi nói xong lời cảm ơn, cùng với sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, cô dâu chú rễ hoàn thành những nghi thức đơn giản một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, Vi Khiết Bảo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ quý giá, anh đeo lên tay Chu Phương Hoa, nói đồng ý đi cùng Chu Phương Hoa đến hết cuộc đời.
Chu Phương Hoa khóc một cách hạnh phúc.
Giờ phút này, cô ta giống như một cô công chúa nhận được vô vàn những lời chúc phúc. Ở bữa tiệc này cũng có không ít những cô gái con nhà danh giá đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô ta.
Đường Hạ Linh chỉ chết lặng đứng phía sau chụp ảnh, thỉnh thoảng lại chụp vội tấm hình của hai người, hoàn toàn là vì công việc.
Hoàn toàn khuôn mẫu.
Buổi lễ kết thúc, Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa bắt đầu đi đến từng bàn để mời rượu.
Vốn dĩ Đường Hạ Linh muốn tránh mặt, nhưng Chu Phương Hoa lại không có ý định cho cô cơ hội này.
"Hạ Linh, em có thể tham dự buổi tiệc hôm nay, chị rất vui đó."
Chu Phương Hoa nắm tay Vi Khiết Bảo đi tới trước mặt Đường Hạ Linh, giả bộ nói lên những lời nói dễ nghe nhưng trong mắt cô ta chỉ hiện lên sự hả hê.
Sắt mặt Vi Khiết Bảo hơi trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau từ khi Đường Hạ Linh phát hiện anh lừa dối mình.
Lúc nãy ở trên sân khấu, anh cũng không chú ý đến đoàn ký giả bên dưới nên cũng không nhìn thấy cô.
Vi Khiết Bảo không nhịn được nhíu mày một cái, hỏi Chu Phương Hoa: "Em mời cô ấy đến à?"
"Hạ Linh là em của em, chúng ta kết hôn thì đương nhiên em hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cô ấy rồi."
Ngoài mặt, Chu Phương Hoa cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt không che giấu được sự đắc thắng.
Đường Hạ Linh nghe xong cũng hiểu, người chị này chỉ muốn khoe khoang với cô thôi.
Cô đứng bất động nhìn hai người họ, lạnh lùng cười: "Gái điếm với chó, đúng là xứng đôi, thiên trường địa cửu, đâu cần tôi phải chúc phúc nữa?
Đối với chuyện tình của anh Vi và cô Cố tôi cũng không cảm thấy hứng thú!"
"Không biết hai người có thể tiết lộ một chút không, làm sao hai người có thể vượt qua được cửa khẩu, lừa dối hải quan, cuối cùng thông đồng với nhau ở cùng một chỗ vậy?
Còn về chuyện đứa trẻ thì sao? Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ ra một tiêu đề, đảm bảo rất đặc sắc!"
Những người ngu ngốc cũng có thể nhận ra được sự mỉa mai trong lời nói của Đường Hạ Linh, sắc mặt Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa cũng thay đổi: "Đường Hạ Linh, cô..."
"Sao hả, thẹn quá hóa giận hả? Không muốn nói cũng được, nhưng tôi khuyên các người, tốt nhất nên yên phận, nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu."
Đường Hạ Linh lạnh lùng cảnh cáo, sau đó không thèm để ý đến hai người, quay người bỏ đi.
"Đường Hạ Linh!"
Ở sau lưng, Chu Phương Hoa tức giận cắn môi.
Màn khiêu khích của Chu Phương Hoa chẳng qua chỉ là tình tiết nhỏ trong đám cưới, không gây sự chú ý của nhiều người.
"Không phải anh nói Hạ Linh sẽ không tới sao? Con bé tới đây để gây rối à?"
Triệu Duệ Dung cau mày, khó chịu hỏi Đường Vân Thiên.
Đường Vân Thiên cũng nghi ngờ nói: "Tới cũng đã tới rồi, có lẽ là muốn mở mang tầm mắt."
"Em hy vọng là nó sẽ không phá hỏng hạnh phúc của Phương Hoa."
Nếu Đường Hạ Linh nghe được những lời này của Triệu Duệ Dung nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Cho phép con gái mình phá hoại hạnh phúc của người khác, nhưng không cho phép người khác phá hoại hạnh phúc của con gái mình, đúng là một người mẹ mẫu mực, hai mẹ con không biết xấu hổ, giống nhau như đúc.
Sự khoe khoang của Chu Phương Hoa thật sự khiến cho Đường Hạ Linh cảm thấy khó chịu.
Trong chuyện này, cô đã bị đánh bại nhưng Chu Phương Hoa vẫn cứ khiêu khích cô.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, huống chi trong lòng Đường Hạ Linh đã tích tụ không ít nổi nhục.
Nhưng cô không muốn tỏ ra yếu đuối để bọn họ chế giễu.
Trong nháy mắt, buổi lễ đã trôi qua một nửa, ở trung tâm, Chu Phương Hoa thay mấy bộ lễ phục rất xinh đẹp khiến nhiều người ngạc nhiên.
Vốn dĩ Đường Hạ Linh cũng không hứng thú lắm với mấy chuyện này, chỉ chờ bữa tiệc kết thúc, cô sẽ về nhà để hoàn thành xong công việc của mình.
Nhưng khi Chu Phương Hoa thay bộ váy cưới cuối cùng đi lên sân khấu, cô giống như bị sét đánh.
Đôi mắt hằn lên những tia máu, vô cùng tức giận.

Chương 15​

1378 Words
Chu Phương Hoa mặc một bộ lễ phục màu đen, vẫn xinh đẹp như cũ. Nhưng thứ thu hút ánh mắt người nhìn nhất lại là chiếc vòng trên cổ cô ta.
Viên kim cương màu xanh lam, xung quanh được nạm rất nhiều viên kim cương nhỏ. Thiết kế của chiếc vòng cổ cực kì đặc biệt, tay nghề chế tạo nên cũng phải đứng thứ nhất thứ nhì thế giới. Chỉ vừa nhìn vào đã biết giá trị của nó không gì sánh bằng.
Trên đời này cũng chẳng ai có thể quen thuộc với chiếc vòng cổ này bằng Đường Hạ Linh. Đó là di vật mà mẹ cô để lại, cũng là món của hồi môn được chuẩn bị riêng cho cô.
Cô không cách nào tưởng tượng nỗi chiếc vòng cổ này thể mà lại nằm trên cổ của Chu Phương Hoa!
Đường Hạ Linh chỉ cảm thấy cơn giận như xộc thẳng lên não, thiêu đốt sạch sẽ toàn bộ lý trí của cô.
Cô mang vẻ mặt cực kì khó coi đẩy đám người dạt sang hai bên rồi đi đến trước mặt Chu Phương Hoa. Cô nhìn trừng trừng vào cô ta với ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu như thể đã kết một lớp băng: “Ai cho chị đụng vào chiếc vòng cổ này? Trả cho tôi! Đây là đồ của mẹ tôi!”
“Mẹ của mày chết từ lâu rồi, bây giờ mẹ tao mới là bà chủ của nhà họ Đường. Chiếc vòng cổ này đương nhiên phải thuộc về mẹ tao rồi. Bây giờ, nó đã là của hồi môn của tao rồi!”
Chu Phương Hoa cười mỉa nói, cô ta rõ ràng muốn đoạt lấy chiếc vòng cổ này đến cùng.
Sắc mặt Đường Hạ Linh tối lại vài phần: “Đây là di vật mà mẹ để lại cho tôi. Tôi nói lại một lần nữa. Trả vòng cổ lại cho tôi!”
“Nếu tao nói không trả thì sao? Mày muốn làm quân ăn cướp ở ngay trước mặt mọi người à?”
Chu Phương Hoa ưỡn thẳng ngực rồi bày ra dáng vẻ mình có chỗ dựa nên chẳng có gì phải sợ.
“Chị tưởng tôi rằng tôi không dám à?”
Đường Hạ Linh tiến lên phía trước một bước làm ra vẻ muốn lấy lại đồ.
Nhưng không ngờ rằng cô vẫn chưa vươn tay ra thì Chu Phương Hoa đã tỏ vẻ như thể vừa bị người ta đẩy một phát vậy. Bước chân cô ta loạng choạng lùi về sau, thân thể không ổn định trực tiếp ngã ra đất.
Trong chớp mắt, một mảnh yên tĩnh bao trùm khắp cả sảnh tiệc. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung về phía này.
Chu Phương Hoa ngồi bệt ra đất, cả khuôn mặt hiện vẻ sửng sốt: “Hạ Linh, chị biết em thích anh Khiết Bảo nhưng dù sao anh ấy cũng là anh rể của em. Cho dù… Cho dù những lời chị nói sẽ khiến em không được vui thì em cũng không thể đẩy chị. Lỡ như… Lỡ như làm đứa bé trong bụng chị bị thương thì biết phải làm sao đây?”
“Tôi…”
Đường Hạ Linh đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, sắc mặt tái mét.
Cho dù cô có phản ứng chậm đến mức nào đi chăng nữa thì cũng biết bản thân mình trúng kế của cô ta rồi.
Vi Khiết Bảo nghe được tin thì nhanh chóng chạy đến, đẩy Đường Hạ Linh sang một bên. Ánh mắt anh ta nhìn cô rét lạnh: “Đường Hạ Linh, cô đúng là đồ độc ác mà. Cô biết rõ chị mình đang mang thai mà vẫn ra tay được. Cô hết hi vọng đi! Người tôi yêu từ trước đến nay luôn là chị gái của cô. Cô đừng có ở đó mà cắn chặt không buông nữa, thật chẳng ra thể thống gì nữa mà!”
Cảm xúc trong lòng Đường Hạ Linh vốn đã tê liệt. Nhưng sau khi nghe được câu nói này, cô vẫn như thể bị người ta hung hăng tát thẳng một phát, mặt nóng hôi hổi.
Đường Hạ Linh cực kì phẫn nộ, đã muốn vỗ tay cho hai người này một tràng pháo tay khen ngợi.
Đúng là trời sinh một đôi mà. Với cái khả năng diễn xuất không ai sánh bằng này thì đã có thể lĩnh giải Oscar được rồi!
Những khách mời đang vây quanh xôn xao, bắt đầu sôi nổi bàn luận.
“Không phải chứ? Đây là em gái của cô dâu à? Sao đến chồng chưa cuối của chị gái mình mà cũng muốn cướp vậy trời?”
“Đúng là không cần mặt mũi mà. Có cái thứ em gái như vậy cũng xui xẻo quá mà.”
“Cũng khó trách được cô ta. Vi Khiết Bảo ưu tú đến thế mà. Được người khác ngưỡng mộ thì cũng bình thường thôi. Nhưng mà đi giành chồng chưa cưới với chị mình, lại còn đánh người thì cũng ghê gớm quá rồi nhỉ?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Đường Hạ Linh với ánh mắt khinh thường. Nói chuyện không chút khách sáo.
“Ha ha, đúng là cặp đôi có thủ đoạn thứ dữ mà!” Sắc mặt Đường Hạ Linh trắng bệch, tức giận đến bật cười: “Vi Khiết Bảo, mặt anh dày đến cỡ nào mà dám nói ra những lời như vậy? Tôi cắn chặt không buông tha cho anh à? Mấy ngày trước anh còn là chồng chưa cưới của Đường Hạ Linh tôi. Anh quên cũng nhanh quá nhỉ? Có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ rằng hôm nay vốn dĩ là ngày kết hôn của tôi và anh không? Ha ha, làm người mà không biết xấu hổ thì cũng thôi đi nhưng cũng phải biết giới hạn là ở đâu chứ!”
Vi Khiết Bảo không thể ngờ rằng Đường Hạ Linh lại có thể vạch trần hết tất cả mọi chuyện. Anh ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Đường Hạ Linh, cô đừng có ăn nói bậy bạ. Tôi là chồng chưa cưới của cô khi nào? Bớt ở đó mà tự biên tự diễn đi!”
Chu Phương Hoa ngồi trên đất, mặt hiện đầy vẻ khổ sở nói: “Hạ Linh, sao ngay cả những lời này mà em cũng nói ra được thế? Chị và Khiết Bảo vẫn luôn có tình cảm với nhau. Nếu không thì bọn chị cũng đã chẳng có em bé rồi. Em bôi nhọ bọn chị như thế… thì cũng quá đáng lắm rồi đấy.”
Câu nói này cũng ghê tởm quá rồi, cô ta không nhắc gì đến việc mình cướp Vi Khiết Bảo mà lại cắn chặt vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ để khiến người khác hiểu sai.
Tất cả khách quý đều đang khe khẽ bàn luận. Một buổi tiệc đính hôn đang yên đang lành lại tự nhiên biến thành cuộc chiến gia đình. Mọi người đều đang cảm thấy đây là bộ phim máu chó chiếu vào khung giờ vàng lúc tám giờ, không thể nào hấp dẫn hơn được nữa.
“Hạ Linh, con như thế là sai rồi. Dì biết con thích Khiết Bảo nhưng bây giờ nó sắp kết hôn với Phương Hoa rồi. Con đừng có bôi nhọ nó nữa được không?”
Lúc này, mẹ của Vi Khiết Bảo là Hoàng Nam Hương đứng ra nói chuyện giúp con trai mình.
Dù lời bà ta nói nghe có vẻ khá uyển chuyển nhưng vẫn mang ý đẩy hết tất cả tội lỗi lên người Đường Hạ Linh.
Biểu cảm của cô khá khó coi.
Cô có thể cảm nhận được rằng sau khi Hoàng Nam Hương nói dứt lời thì ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều đã thay đổi. Mỗi một cái nhìn đều như thể mũi kiếm sắc nhọn như thể muốn xuyên thẳng qua cô.
Một mình cô đứng ở nơi đó, trơ trọi một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK