Trời xâm xẩm tối.
Vùng đất cực lạnh ở biên cương phía Bắc.
Một chiếc xe Jeep xanh quân đội chạy trên con đường phủ đầy tuyết trắng, làm tuyết cuối bay mịt mù, thanh niên ở hàng ghế sau lặng lẽ xoa đôi mắt đỏ gay.
Người đứng đông kịt ở đằng sau chiếc Jeep, bọn họ đều mặc chiến phục xanh, hàng người đằng đẵng.
Bây giờ, bọn họ đan năm ngón tay vào tay, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở huyệt thái dương, cao đến mày, đôi mắt ươn ướt, nhìn theo chiếc xe Jeep dần dần chạy đi xa.
“Cung tiễn chiến thần!”
“Cung tiễn chiến thần!”
…
Đột nhiên mọi người đồng thanh cất tiếng hô vang, giống như một đợt thủy triều chấn động trời đất.
Người đàn ông lái xe tên là Mã Tuân, anh ta nhìn thanh niên ở hàng ghế sau với đôi mắt đỏ oạch, trong lòng cảm thấy rất lưu luyến: “Thủ hộ, anh thật sự muốn rời khỏi nơi này sao?”
Thanh niên ấy mang tên Dương Chấn, mới chỉ tòng quân năm năm mà đã lập được chiến công hiển hách, công trạng nổi bật.
Hai mươi sáu tuổi, anh là thủ hộ trẻ nhất trong lịch sử, trấn biên giới phía Bắc Cửu Châu.
Sau khi trở thành thủ hộ, anh đã lập được vô số chiến công, danh hiệu chiến thần Bất Bại!
“Bây giờ biên giới đã là tòa thành vô địch, còn có ai dám đến đánh nữa?
Sau khi nói dứt lời, anh lấy một tấm hình nền đỏ hai người mặc áo trắng ra, ấy chính là hình cưới.
Người trên tấm hình là anh và một cô gái có đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú, trông cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài buộc đơn giản sau gáy, đôi mắt hạnh sáng, sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn căng mọng, nhìn cô còn đẹp hơn những nữ minh tinh nữa.
Chỉ có điều, trong tấm hình, nhìn cô ấy có vẻ không vui.
“Tần Nhã, em vẫn khỏe chứ?”
Dương Chấn nhìn cô gái xinh đẹp khuynh nước khuynh thành trong tấm hình, anh lẩm bẩm thấp giọng nói với mình.
Tấm hình chụp chung duy nhất của hai người bọn họ, anh nở nụ cười hạnh phúc, dòng suy nghĩ đã trôi miên man về quá khứ từ lâu.
Năm năm trước, Tần Nhã vừa mới lên năm tư, một tay thành lập tập đoàn Tam Hòa, trở thành nữ giám đốc xinh đẹp người người đều biết ở Giang Châu.
Trong thời điểm phát triển mấu chốt của tập đoàn Tam Hòa, cô ấy bị hãm hại, bị người ta chuốc thuốc, nảy sinh quan hệ với một người bảo vệ của tập đoàn Tam Hòa.
Mà người bảo vệ ‘may mắn’ ấy chính là Dương Chấn.
“Người đẹp nhất ở Giang Châu qua đêm với một tên bảo vệ trong công ty!”
Dương Chấn và Tần Nhã còn chưa bước ra khỏi khách sạn, những bản tin đã được ghim trên đầu trang thời sự Giang Lăng, vô số truyền thông chuyển tiếp về.
Từ những gia tộc giàu có hàng đầu, cho đến hàng trăm người dân bình thường ở Giang Châu đều biết người phụ nữ đẹp nhất Giang Châu đã ngủ với bảo vệ trong công ty mình.
Chỉ trong một đêm, cổ phiếu tập đoàn Tam Hòa sụt giảm hết phân nửa.
Để ảnh hưởng giảm đến mức nhỏ nhất, nhà họ Tần tìm Dương Chấn, kêu anh ở rể.
Tin tức hai người kết hôn lan nhanh chóng, trong lúc nhất thời, cả Giang Châu đều chấn động, còn nhà họ Tần cũng trở thành trò cười từ đó.
Chỉ có điều mới kết hôn chưa được bao lâu, Dương Chấn âm thầm ra đi, chỉ vì đợi đến một ngày anh có thể xứng đôi với Tần Nhã.
Năm năm nay, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của người con gái ấy luôn luôn xuất hiện trong đầu anh, là động lực để anh từng bước tiến lên đỉnh vinh quang.
Chỉ có điều, mỗi lần nghĩ đến người phụ nữ ấy, cảm giác ăn năn lại ùa về trong lòng Dương Chấn.
…
Ba ngày sau, ở sân bay quốc tế Cửu Châu, chuyến bay 747 chậm rãi hạ cánh.
“Rốt cuộc cũng về đến rồi!”
Dương Chấn sải chân bước xuống cầu thang, bước đi trên mảnh đất Giang Châu, nụ cười đã tắt ngúm từ lâu lại nở bừng trên gương mặt anh.
“Oa! Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?”
Dương Chấn vừa mới bước ra khỏi sân bay đã nghe thấy tiếng khóc trong trẻo của một cô gái, không biết vì sao, đột nhiên anh cảm thấy hơi căng thẳng.
“Thủ hộ…”
Mã Tuân vừa lên tiếng đã bị Dương Chấn ngắt lời: “Từ lúc tôi rời khỏi biên giới phía Bắc, tôi không còn là thủ hộ nữa, sau này danh xưng này không được phép xuất hiện tiếp!”
Thấy gương mặt nghiêm túc của Dương Chấn, Mã Tuân không khỏi run rẩy, anh ta thăm dò: “Anh Chấn?”
Thấy Dương Chấn không phản đối, anh ta mới cười nói: “Anh Chấn, cô bé đó trông giống anh ghê, hai người không phải là họ hàng gì đấy chứ?”
Dương Chấn nhìn cô bé ấy trong vô thức, chỉ có điều vừa trông thử đã không tài nào dời nổi tầm mắt đi nữa, cảm giác thân thuộc xộc vào lòng anh.
Nhất là dáng vẻ khóc lóc của cô bé ấy, dường như trái tim anh cũng đau tấy.
Đột nhiên cô bé ấy ngừng khóc lóc như có cảm ứng, cô bé quay sang nhìn Dương Chấn với đôi mắt nhập nhèm nước.
Hai người một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt của cô bé, cảm giác thân thuộc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Gương mặt xinh xắn như được điêu khắc tinh xảo từ hồng ngọc, làn da hồng hào mũm mĩm mịn màng, đôi mắt to long lanh như hồ nước, hàng lông mi dài còn vương đầy những giọt nước mắt.
Cô bé ấy xem chừng mới chỉ bốn tuổi thôi, mặc dù còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của người đẹp, sau khi trưởng thành, chắc chắn cô bé sẽ là nàng yêu tinh nhỏ hại dân hại bước.
“Ba ơi!”
Đột nhiên cô bé ấy cất tiếng reo.
Dương Chấn vẫn còn đang mơ màng, cô bé đã vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy chân anh.
Ầm!
Vào giây phút đó, Dương Chấn cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Mã Tuân ở bên cạnh anh cũng sững sờ, khóe môi anh ta mấp máy: “Đây không phải, không phải là con gái của anh Chấn đấy chứ?”
Một lúc sau, Dương Chấn mới sực tỉnh táo lại, anh ngồi xổm xuống nhìn đôi mắt trong trẻo long lanh đang nhìn mình chăm chú của cô bé, anh nói với chất giọng dịu dàng: “Bé con, con nhận nhầm người rồi, chú không phải là ba cháu!”
“Oa!”
Nào ngờ Dương Chấn vừa mới nói dứt lời, cô bé lại khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Ba không cần con nữa! Ba không cần con nữa rồi!”
Những người xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại chỉ chỉ trỏ trở Dương Chấn.
Thấy cô bé lại òa ra khóc nức nở, Dương Chấn cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ vụn cả ra, anh lúng ta lúng túng.
Đường đường là thủ hộ biên giới phía Bắc, khiến cho bao nhiêu người nghe thấy tên phải rùng mình sợ hãi, thế nhưng bây giờ anh lại lúng ta lúng túng trước mặt cô bé mới bốn, năm tuổi này, nếu việc ấy lan truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ khiến cho nhiều người ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
“Cô bé, chú thật sự không phải là ba của con!”
“Hu hu…Ba không cần con nữa…”
Mỗi một lần Dương Chấn lên tiếng, cô bé lại càng khóc dữ dội hơn.
Năm phút sau.
Dương Chấn chảy mồ hôi mướt mát khắp đầu, rốt cuộc anh cũng thỏa hiệp, nhẹ nhàng ôm cô bé lên.
Cô bé nhìn Dương Chấn chăm chú với cặp mắt nhòa lệ, kể từ lúc ban đầu cho đến tận bây giờ, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn luôn níu chặt góc áo của Dương Chấn, sợ chỉ anh sẽ bỏ rơi mình.
“Anh Chấn, nếu cô bé này thích anh thế thì hay là anh làm ba của cô bé luôn đi.”
Mã Tuân cười nói, lúc nhìn thấy cặp mắt sắc lẻm như dao của Dương Chấn phóng về phía mình, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Dương Chấn bất lực ôm cô bé đi ra phòng bảo vệ của sân bay.
Cô bé lại òa lên khóc nức nở một lần nữa, thế nhưng Dương Chấn vẫn nén đau dẫn Mã Tuân rồi khỏi nơi này.
Chỉ có điều hai người vừa mới bỏ đi, một cô gái có mái tóc dài, mặc vest đen vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.
“Tiếu Tiếu!”
Cô vừa nhìn thấy cô bé khóc nức nở đã rơi lệ, lập tức nhào đến ôm con gái vào lòng ngay, không muốn buông tay ra nữa.
Đối với cô, con gái chính là mạng sống.
Năm năm trước cô vừa kết hôn không bao lâu đã phát hiện ra mình có thai, nhưng người đàn ông ấy đột ngột biến mất, cho đến lúc mẹ cô nói với cô, anh ta lấy một tỷ rưỡi từ ba rồi bỏ đi.
Khi ấy mấy lần cô muốn tự sát, nhưng mỗi khi nhớ đến sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình, cô mới có thể tiếp tục gắng gượng.
Năm năm nay, cô chịu đựng hết mọi nỗi nhục nhã, thậm chí công ty mà cô một tay xây dựng cũng bị gia tộc cướp đi trong lúc mang thai, tất thảy đều vì người đàn ông ấy.
Cô hận anh ta, người đàn ông không từ mà biệt suốt năm năm ròng.
“Mẹ ơi, Tiếu Tiếu nhìn thấy ba rồi!”
Cô bé chớp đôi mắt long lanh, bĩu môi chực khóc: “Nhưng mà ba không cần con!”
Nghe con gái nói thế, người phụ nữ có mái tóc dài run rẩy như bị sét đánh trúng, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn trong vô thức.
Chương 2 Chứng nhận tử vong
Vào lúc này, một chiếc Rolls-Royce đen mang biển số A888888 chậm rãi đậu trước cổng sân bay.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen lập tức bước cạnh chiếc xe, cung kính mở cửa cho anh.
Nếu như để cho người ở tầng lớp thượng lưu trong Giang Châu nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn bọn họ sẽ kinh ngạc muốn rớt cằm, bởi vì người đàn ông trung niên này là Tô Thanh Sơn, người giàu nhất ở thành phố Giang Châu, thế nhưng bây giờ ông ta lại đi mở cửa xe cho người khác.
Một ông lão tóc đã bạc trắng đi xuống, ông ta mặc sườn xám nam màu xanh, cầm quải ba tông tinh xảo trong tay, trên đầu cây ba tông có một viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng gà, trông ông cụ có vẻ già nua yếu ớt, thế nhưng trên thực thế sống lưng của ông cụ rất thẳng, toát ra khí thế uy nghiêm.
“Chắc cậu chủ sắp ra rồi nhỉ?”
Đột nhiên ông lão rất tiếng nói, ông ta nhìn cổng sân bay chăm chú với ánh mắt sáng rực.
Vào lúc này, đột nhiên có hai dáng người thẳng tắp lần lượt xuất hiện.
Ánh mắt của ông cụ vẫn luôn dõi theo bóng dáng của thanh niên đi đằng trước, trong lúc Tô Thanh Sơn đang kinh ngạc, ông cụ nhanh chân sải bước đến bên bọn họ, khom lưng, cúi đầu, động tác nhanh nhẹn, rất mực cung kính: “Gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô, quản gia Hàn Triết Viễn xin được đón cậu chủ trở về Yến Đô, nắm quyền quản lý gia tộc.”
Lúc nghe thấy ông cụ báo tên, rốt cuộc Dương Chấn cũng đã biết ông ta là gì. . Ngôn Tình Sủng
Chỉ có điều, nghe thấy mấy chữ ‘gia tộc Vũ Văn’, niềm vui khi được quay trở về chốn xưa lập tức tan biến hết, anh không khỏi bực bội.
Dương Chấn nhìn Hàn Triết Viễn với vẻ khinh thường: “Buồn cười ghê nhỉ, mười năm trước, tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn bị uy hiếp đời này không được bước chân vào Yến Đô nửa bước, chỉ vì tôi là đứa con riêng, không có tư cách chiếm tất cả mọi thứ thuộc về gia tộc Vũ Văn, bây giờ lại kêu tôi đến nắm quyền ở gia tộc Vũ Văn sao?”
“Mười tám năm trước, tôi mới chỉ có chín tuổi mà thôi, ấy vậy mà phải cùng mẹ quỳ dưới màn mưa như trút nước bên ngoài cửa lớn của gia tộc suốt đêm đằng đẵng, các người có ai nổi lên được chút lòng trắc ẩn nào không?”
“Năm năm trước, mẹ tôi mắc bệnh nặng, vào lúc cùng đường mạt lộ, tôi đến nhà Vũ Văn cầu xin bọn họ chữa trì, các người đã làm như thế nào?”
“Bây giờ tôi vinh hiển trở về, nắm quyền lớn trong tay thì muốn tôi quản lý gia tộc Vũ Văn sao?”
“Cút trở về nói lại với người kia, đối với tôi, gia tộc Vũ Văn là cái thá gì? Nếu như dám đụng chạm đến tôi thì đừng trách tôi đến Yến Đô một chuyến.”
Những lời này đã đè nén trong lòng anh nhiều năm nay rồi, năm năm chinh chiến tứ phương khiến cho lòng dạ anh trở nên bình tĩnh, không còn dễ bị kích động như trước kia nữa, thế nhưng bây hồi ức mà anh đã giữ trong lòng từ lâu lại khiến cho một đàn ông cứng rắn người cao tám tấc đỏ gay cả đôi mắt.
Hàn Triết Viễn thở dài thườn thượt như thể đã sớm lường trước được điều này, ông ta nói: “Gần đây tập đoàn Nhạn Chấn đã đặt chân đến Giang Châu, cái tên này là do mẹ cậu đã dùng tên của bà ấy và tên của cậu ghép thành trong lúc còn ở Yến Đô, dùng sức của một mình mình để gây dựng nên sản nghiệp, bây giờ mẹ cậu đã tạ thế, theo lý mà nói nên trả tập đoàn Nhạn Chấn lại cho cậu.”
Dương Chấn cười lạnh, anh sửa lưng: “Không phải là gia tộc Vũ Văn trả lại cho tôi, tập đoàn Nhạn Chấn vốn thuộc về mẹ tôi, chỉ có điều bị các người cướp đi một cách vô tình mà thôi.”
Dương Chấn vừa mới nói dứt lời đã sải bước bỏ đi.
“Đúng là gia tộc Vũ Văn có lỗi với hai người.”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của anh, Hàn Triết Viễn tỏ vẻ bi thường, ông ta lập tức căn dặn Tô Thanh Sơn ở ngay bên cạnh mình: “Thanh Sơn, kể từ ngày hôm nay, cậu phải tìm đủ mọi cách để giúp đỡ cho cậu chủ.”
Nghe thấy thế, gương mặt Tô Thanh Sơn lập tức trở nên cung kính: “Ông Hàn, không có ông thì không có Tô Thanh Sơn của ngày hôm nay, ông cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho cậu chủ.”
Đột nhiên Hàn Triết Viễn lên tiếng: “À phải rồi, năm năm trước cậu chủ đã kết hôn, bây giờ cậu chủ đã về, ông đại diện cho gia tộc Vũ Văn đến nhà họ Tần tỏ ý đi.”
“Dạ!”
…
Một chiếc taxi phóng như bay trên đường, Dương Chấn ngồi ở hàng ghế sau, dòng suy nghĩ của anh trôi về năm năm trước.
Một đêm quỳ giữa màn mưa như nước đổ đã triệt để đóng lại trái tim hướng về gia tộc Vũ Văn của anh, năm năm trước, mẹ của anh ngã xuống vì cơ bệnh, khi ấy Dương Chấn vừa mới tốt nghiệp, nghèo kiết xác, lại không may bị hãm lại, ân ái một đêm với Tần Nhã.
Vì danh tiếng của gia tộc, nhà họ Tần bảo Dương Chấn về ở rể, để mẹ mình được chữa trị, anh đành bấm bụng đồng ý, nhận một tỷ rưỡi của nhà họ Tần, nhưng không đợi anh cầm món tiền này vào bệnh viện thì mẹ anh đã qua đời vì không được chữa trị, thậm chí anh còn không kịp gặp mặt bà ấy lần cuối.
Sau khi mẹ qua đời, Dương Chấn làm theo ước định đi ở rể cho nhà họ Tần, chỉ có điều anh tự cho rằng bản thân mình không xứng với Tần Nhã mà mình đã yêu thích từ lâu, một thời gian ngắn sau hôn lễ, anh bèn bỏ đi tòng quân.
Một lần ly biệt đến tận năm năm!
Một chiếc xe Maybach dừng trước cửa một căn nhà cũ kỹ.
Dương Chấn nhìn chiếc xe đắt tiền ấy mà cười khẽ: “Xem ra bọn họ còn được nhà họ Tần xem trọng hơn năm năm trước nữa, ba vợ đã lái xe sang chín tỷ mười hai tỷ gì đó rồi.”
Đến nhà họ Tần môt lần nữa, tâm trạng của Dương Chấn ngổn ngang trăm mối, mặc dù anh là kẻ bị hại trong câu chuyện xảy ra năm năm về trước, nhưng rốt cuộc thì anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô, người con gái được xưng là người đẹp nhất ở Giang Châu.
Năm năm trước vừa mới kết hôn chưa được bao lâu đã không từ mà biệt, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lỗi ở anh.
Nghĩ cũng biết được, năm năm nay, Tần Nhã đã phải chịu đựng biết bao nhiêu lời dèm pha.
Chỉ có điều khi ấy anh quá đỗi tự ti, chỉ khi nhập ngũ thì anh mới có thể xứng đôi với Tần Nhã. Bây giờ anh đã công thành danh toại trở về, nắm quyền lớn và vô số tiền bạc trong tay, rốt cuộc thì anh cũng có thể nói với mọi người rằng anh xứng với Tần Nhã.
Dương Chấn bước đến cửa, vừa định giơ tay gõ thì cánh tay anh khựng lại, một cuộc đối thoại chói tai vang lên bên trong.
Là giọng nói của mẹ Tần: “Cháu Vương, gần đây dì đang xin làm giấy chứng tử của cái thằng vô dụng ấy, cháu đừng gấp, đợi đến khi nhận được giấy chứng tỏ của nó thì Nhã cũng có thể trở thành người độc thân rồi.”
Ba Tần nói tiếp: “Đến khi ấy, bác Tần của cháu là người đầu tiên đồng ý cho cháu cưới con bé Nhã nhà bác.”
“Thế thì phải cảm ơn hai bác rồi, chỉ có điều vẫn phải nhờ hai bác thuyết phục Nhã giùm cháu.”
“Cháu cứ việc yên tâm, nhất định Nhã sẽ đồng ý thôi.”
“Tất cả đều phải trông vào bác trai bác gái, phải rồi, bác gái, đây là tổ yến thiên nhiên mà cháu nhờ bạn mang từ nước ngoài về, bác trai, đây là phật Phỉ Thúy mà cháu đích thân mang về từ Miến Điện đấy.”
…
Sân nhà họ Tần rộ lên tiếng cười nói vui vẻ, gương mặt Dương Chấn thoạt xanh thoạt trắng.
Chỉ có điều nhớ đến bóng hình mà mình mãi không quên được ấy, anh bèn kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống, dù có thế nào cũng là do anh có lỗi với Tần Nhã.
Huống hồ chi lần này anh trở về cũng là vì cô ấy.
Reng! Reng! Reng!
Dương Chấn bấm chuông.
“Ai đấy?”
Giọng nói của mẹ Tần có vẻ khó chịu như thể bị quấy rầy làm cho cụt hứng, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Mẹ Tần mở cửa ra, nụ cười trên gương mặt vẫn còn chưa kịp tắt đã nhìn thấy bóng dáng mà bà ta vĩnh viễn không tài nào quên được, bà ta tức giận quát lên như nhìn thấy quỷ: “Cậu…Cậu là Dương Chấn?”
Chương 3 Con về rồi
Năm năm không gặp, mẹ Tần vẫn thướt tha như xưa, gần như dung mạo của bà ta chẳng hề thay đổi.
Năm năm chinh chiến nơi chiến trường khiến cho đường nét gương mặt của Dương Chấn thay đổi rất nhiều, khí chất của anh thay đổi long trời lở đất, mà trong mắt mẹ Tần, Dương Chấn đã là người chết, bởi thế bây giờ lúc bà ta gặp lại Dương Chấn, cảm giác kinh ngạc và phẫn nộ cùng nổi bùng lên trong lòng bà ta.
“Mẹ, là con đây!”
Dương Chấn nở nụ cười dịu dàng, lần này quay trở về, anh chỉ muốn bồi thường cho Tần Nhã.
“Không ngờ lại là cái đồ vô dụng nhà cậu!”
Rốt cuộc mẹ Tần cũng xác định người đàn ông trước mặt mình là Dương Chấn, bà ta chống nạnh như một người phụ nữ chanh chua, tức giận mà quát mắng: “Cậu sớm không về muộn không về, thế mà cứ phải về ngay lúc Nhã chuẩn bị cưới người khác, tính quấy rầy đúng không?”
Bây giờ ba Tần cũng chạy đến, đã nhìn thấy Dương Chấn, cũng nghe thấy lời nói của mẹ Tần, ông ta lập tức vung nấm đấm, đồng thời tức giận quát mắng: “Tôi phải đánh chết đồ khốn nạn như cậu, không ngờ cậu còn dám mò về đây!”
“Bốp!”
Một người có cơ thể vạm vỡ chụp cánh tay của ba Tần lại, anh ta lạnh giọng mà nói: “Không có ai đủ tư cách đụng đến anh ấy!”
Người đàn ông chặn ba Tần tất nhiên là Mã Tuân.
Mã Tuân theo Dương Chấn chinh chiến sa trường nhiều năm nay, vóc dáng vạm vỡ, vẻ mặt hung hãn, anh ta vừa xuất hiện đã khống chế được tình hình nơi này ngay, sắc mặt ba Tần toát ra vẻ sợ hãi.
“Cút đi ngay!” Giọng nói của Dương Chấn lạnh lẽo như sương, anh liếc nhìn Mã Tuân với ánh mắt lạnh như dao.
Mặc dù Mã Tuân không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái lệnh Dương Chấn, anh ta chỉ đành buông tay: “Xin lỗi anh Chấn!”
“Nếu đã biết sai thì cút ngay đi, nếu không có lệnh của tôi thì không được phép nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào nữa.” Gương mặt Dương Chấn rất lạnh lùng.
Bây giờ một phần khí thế vô tình toát ra từ người Dương Chấn, nhưng chỉ một phần này đã khiến cho ba Tần và mẹ Tần ý thức được một điều, thằng con rể mà bọn họ xem là vô dụng đã khác xưa sau năm năm mất tích, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu họ rồi biến mất tăm, bọn họ vẫn nghĩ rằng Dương Chấn chỉ là một tên vô dụng.
Có một chiêu của Mã Tuân, ba Tần mẹ Tần cũng không dám không động động chân với Dương Chấn được nữa.
“Cứng cánh rồi nhỉ, đến ông đây cũng dám đụng, cậu cút đi cho tôi, bây giờ cút ngay đi!”, ba Tần tức giận quát mắng, nếu như không phải kiêng dè người đàn ông vạm vỡ ban nãy thì sợ rằng ông ta đã ra tay từ lâu rồi.
Ngọn lửa giận bốc lên trong lòng Dương Chấn, nhưng nghĩ đến bóng dáng mà mình nhớ nhung suốt năm năm ròng, anh đành nén giận, không ngừng tự nhủ với lòng, lần này anh trở về là để bồi thường cho Tần Nhã, vì cô ấy, cái gì anh cũng có thể chịu đựng hết cả.
“Thằng vô dụng này không đi được, nó về thì vừa khéo, hôm nay cho nó và Nhã đi làm thủ tục ly hôn, ngày mai Nhã với Vương Kiện đính hôn, cũng không cần phải làm giấy chứng tử chi cho phiền phức.” Mẹ Tần vội vàng kéo cánh tay Dương Chấn, chỉ sợ anh thật sự rời khỏi đây thì không tìm lại anh được nữa.
Ba Tần cũng bừng tỉnh ngộ, ông ta vội vàng kéo cánh tay Dương Chấn: “Bà xã nói chí phải, đợi Nhã về thì hai người ly hôn ngay đi.”
Dương Chấn bị bọn họ kéo vào trong sân, người nào không biết còn ngỡ ba mẹ vợ vui mừng đón con rể về ấy chứ. .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Sau khi vào nhà, nhìn thấy bàn tiệc ở phòng khách đã ngồi đông đủ, bọn họ đều là người thân của mẹ Tần.
Trong số những họ hàng này có vài gương mặt xa lạ, một thanh niên ăn mặc hàng hiệu khắp người, không biết vô tình hay cố ý mà thi thoảng lại để lộ ra cổ tay đeo Rolex đắt tiền, họ hàng xung quanh dường như cũng ngồi vây quanh anh ta.
Vào lúc này, thanh niên ấy híp mắt nhìn Dương Chấn bị ba mẹ Tần ‘mời’ vào trong.
Trên bàn tiệc đã đặt sẵn chiếc bánh kem lớn, trông như có ai đó đón sinh nhật.
Chỉ có điều trong hồi ức của Dương Chấn, dù là ba Tần mẹ Tần hay là Tần Nhã thì đều không sinh vào ngày này, thế hôm nay là sinh nhật của ai kia chứ?
Khi nãy họ hàng còn đang thảo luận làm sao để làm giấy chứng tử cho Dương Chấn, bây giờ người sống sờ sờ đã đứng trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều kinh hãi, ánh mắt ai nấy cũng bừng sáng, phấn chấn tinh thần chờ đợi xem kịch hay.
“Dương Chấn, không phải cậu ta đã mất tích rồi sao? Sao giờ lại về rồi?”
“Sớm không về muộn không về, thế mà lại về vào lúc Nhã và cậu Vương chuẩn bị kết hôn, sợ rằng cậu ta có ý đồ nên mới về đây.”
“Có ý đồ khác hả? Trước mặt cậu Vương, cậu ta chỉ là đồ vô dụng mà thôi, có tư cách để so bì với cậu Vương hay sao?”
Họ hàng của mẹ Tần đều thấp giọng bàn tán, chỉ có điều không biết vô tình hay hữu ý, mặc dù đã đè giọng xuống nhưng mỗi người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng, mà thành niên được gọi là cậu Vương ấy cũng đã nghe thấy rõ rành rành.
Cậu Vương lại làm như chẳng nghe thấy gì, anh ta nhìn mẹ Tần rồi ngờ vực: “Bác gái, anh ta là?”
Mẹ Tần cười lạnh, nhìn Dương Chấn với vẻ chán ghét: “Cậu ta là đồ vô dụng đã biến mất suốt năm năm ròng, bác còn tính làm giấy chứng tử cho cậu ta nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Nhưng cháu cứ yên tâm đi, nó về thì càng tốt, làm giấy chứng tử cần thời gian chứ thủ tục ly hôn trong ngày hôm nay đã giải quyết xong xuôi rồi.”
Mẹ Tần không hề giấu giếm ý đồ muốn Tần Nhã ly hôn, sau khi nói chuyện với cậu Vương xong, bà ta nói với vẻ đắc ý: “Dương Chấn, cậu ấy là con trai cả Vương Kiện của nhà họ Vương trong Giang Châu, chẳng bao lâu nữa, cậu ấy sẽ là người thừa kế nhà họ Giang, tôi khuyên cậu đừng nảy sinh ý định kiếm chuyện gì, chúng tôi đều đồng ý cho hai đứa nó cưới nhau.”
“Nếu như cậu còn biết người biết ta thì đợi đến lúc Nhã về thì mau nhanh chóng giải quyết thủ tục ly hôn, đừng làm lỡ dỡ hạnh phúc của con bé.”
Họ hàng ngồi trên bàn cũng chêm miệng lưỡi vào, trước mặt cậu Vương này, ai nấy cũng muốn thừa cơ chà đạp Dương Chấn để lấy lòng cậu ấm nhà giàu.
Sự sắc lạnh thoáng qua trong mắt Dương Chấn.
Đám họ hàng này đáng ghét thật, nếu không phải vì Tần Nhã, anh đã có thể dạy bọn họ cách làm người trong nháy mắt rồi.
Vương Kiện rất vừa ý, anh ta đắc ý dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng lắc ly rượu chân cao trong tay, cười híp mắt nhìn Dương Chấn rồi nói với vẻ đùa cợt: “Không biết cậu đã làm được gì trong năm năm biến mất?”
Dương Chấn hờ hững liếc nhìn anh: “Đi biên giới phía Bắc!”
“Đi biên giới phía Bắc? Không phải cậu ra đấy để nuôi heo chứ? Ha ha…”
Không đợi Vương Kiện trả lời, đột nhiên đám họ hàng phá ra cười ha hả, những họ hàng khác trên bàn cũng cười lớn.
Dương Chấn im lặng.
Vương Kiện nhếch môi cười, anh ta tiện tay lấy một tấm chi phiếu ra, ký tên mình xoèn xoẹt rồi đưa đến trước mặt Dương Chấn, nói với vẻ hào phóng: “Chắc cậu cũng thấy rồi đó, nhà họ Tần không hề thích cậu, lần này cậu về chắc cũng vì tiền thôi, chỉ cần cậu đồng ý ly hôn với Tần Nhã thì cậu tùy ý điền số tiền trên tấm chi phiếu này, có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trong Giang Châu.”
Bây giờ ánh mắt của họ hàng nhà họ Tần đều bừng sáng, bọn họ chỉ mong tấm chi phiếu ấy là của mình.
“Cậu Vương, đâu có cần phải đưa tiền cho nó? Nhã là con gái của bác, bác muốn chúng nó ly hôn thì chúng nó phải ly hôn ngay, mắc gì lại cho nó tiền?” Mẹ Tần cầm tấm chi phiếu mà cứ ngỡ như tiền của mình bị người ta rút đi mất, chỉ có thể tặng không cho Dương Chấn.
Ánh mắt Vương Kiện thoáng có vẻ khinh thường, thế nhưng anh ta vẫn cười ha hả: “Bác gái, đối với cháu, tiền chỉ là một dãy số mà thôi, cháu không muốn rầy rà cho thêm phiền, chỉ mong Nhã trở thành người độc thân nhanh nhất có thể.”
Nghe Vương Kiện nói thế, mẹ Tần cũng không dám nói gì nữa, chỉ có điều ánh mắt nhìn Dương Chấn của bà ta mỗi lúc một lạnh lùng.
Dương Chấn cầm lấy tấm chi phiếu trước ánh mắt hâm mộ của họ hàng.
“Xoẹt!”
Vào lúc mọi người cứ nghĩ rằng anh sẽ nhận lấy nó, Dương Chấn lại xé nát tấm chi phiếu trước mặt bọn họ.
Rồi sau đó, anh nhìn Vương Kiện với vẻ bình tĩnh: “Nếu như Tần Nhã muốn ly hôn với tôi thì tôi sẽ không nán lại nhà họ Tần nữa, nhưng nếu như cô ấy không đồng ý, đừng hòng có ai nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
Nếu như các anh em ở biên giới phía Bắc mà có mặt ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ biết được lúc Dương Chấn bình tĩnh mới là lúc anh nguy hiểm nhất.
Vương Kiện hơi híp mắt lại, thanh niên trước mặt khiến cho anh ta cảm thấy hơi áp lực, cảm giác ấy rất khó chịu.
Những người khác cũng vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp hoa họa, dám đắc tội Vương Kiện, đúng là tự tìm đường chết.
Vào lúc bầu không khí gương cung bạt kiếm, tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất vang lên, rồi sau đó, hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện, ấy chính là Tần Nhã và cô bé con.
“Vương Kiện, sao anh lại ở đây? Nơi này là nhà tôi, không hoan nghênh anh đâu, mời anh cút ngay đi!” Tần Nhã vừa nhìn đã thấy Vương Kiện, cô lập tức sầm mặt xuống, ra lệnh đuổi khách.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy khiến cho Dương Chấn đang ngồi xoay lưng với cánh cửa run rẩy.
Anh đã nghĩ đến cảnh tượng gặp lại Tần Nhã vô số lần, cũng từng len lén luyện tập vô số lần, chỉ có điều lúc thật sự đối mặt với Tần Nhã anh mới nhận ra mình luyện tập cũng không có ích gì cả, bây giờ, anh không dám quay đầu lại nhìn người phụ nữ làm anh áy náy, nhớ nhung suốt năm năm trời ấy,
“Ba ơi!”
Dương Chấn còn chưa quay đầu lại, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên, cơ thể anh run lẩy bẩy, anh vừa xoay lưng lại đã nhìn thấy một cô bé chạy ù về phía mình.
Đó chính là cô bé cứ quấn lấy mình, gọi mình là ba ở ngoài sân bay.
Dương Chấn ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng một cách tự nhiên.
Tự nhiên giống như thể mình đã ôm cô bé trước mặt này vô số lần rồi vậy.
Vào giây phút đó, Tần Nhã cũng đã nhìn thấy Dương Chấn, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng lại, chỉ có anh và cô nhìn nhau mà thôi.
Năm năm qua, hình bóng ấy đã xuất hiện trong tầm mắt anh vô số lần, sự nhớ nhung và áy náy của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến cho anh có động lực không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, để xứng với cô ấy, Dương Chấn mới có thể cắn răng chịu đựng đến bây giờ.
Tần Nhã nhìn hình bóng ấy chăm chú, trong lúc nhất thời, quá nhiều cảm xúc nổi lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Nhã, tôi về rồi!” Dương Chấn phá tan sự im lặng trước.
Chương 4 Lần đầu làm ba
Một tiếng tôi về rồi, khiến Tần Nhã từ trong sững sờ hoàn hồn lại, trên gương mặt khuynh thành, thần sắc dần dần trở lạnh.
Dương Chấn nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt Tần Nhã từ sững sờ đến ngây ngốc, tiếp đến là hận ý ngập trời.
5 năm trước, hai người bị hãm hại mà xảy ra quan hệ, gia tộc vì danh tiếng để Dương Chấn ở rể ở nhà họ Tần, mà Tần Nhã vốn là cô gái coi trọng trinh tiết hơn cả mạng sống, cũng chấp nhận mọi chuyện.
Nhưng cô thế nào cũng không ngờ, hai người kết hôn chưa đầy một tháng, Dương Chấn bỗng biến mất, mãi đến khi mẹ nói với cô, người đàn ông này đã cầm một tỷ rưỡi ba đưa cho.
Vào lúc đó, cô phát hiện mình mang thai rồi.
Về sau, nhà họ Tần lợi dụng mấy ngày cô sinh con, lấy lý do Tần Nhã khiến gia tộc xấu mặt, cưỡng chế đem tập đoàn Tam Hòa mà một mình cô gây dựng quy về trướng dưới của gia tộc.
Nghĩ đến khoảng thời gian đen tối đó, vô số đêm cô lén lút rơi nước mắt, Tần Nhã đối với người đàn ông không từ mà biệt này, tràn ngập ý hận.
“Anh nếu như chết rồi, tôi cũng chấp nhận, nhưng anh lại mất tích 5 năm rồi lại xuất hiện ở trước mặt tôi, xé toạc vết sẹo trong quá khứ của tôi, anh rất vui sao?”
Tần Nhã đau thấu tim gan mà hét lên, giống như muốn đem tất cả cảm xúc đè nén trong mấy năm qua phát tiết ra hết.
Thấy người phụ nữ mình yêu đau khổ không thôi, trái tim của Dương Chấn như bị dao cứa.
“Nhã, xin lỗi!”
Dương Chấn bước tới, mặt mày chân thành, trừ xin lỗi ra, anh không biết còn có thể nói cái gì.
“Năm năm trước, anh tại sao không từ mà biệt?” Tần Nhã cắn đôi môi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
“Tôi muốn khiến mình xứng với em!” Nhìn thấy gương mặt khuynh thành trong gang tấc, Dương Chấn đanh thép trả lời, lần này trước khi trở về, anh đã thề, tuyệt đối sẽ không tiếp tục để người phụ nữ trước mặt phải chịu một chút tổn thương nào nữa.
“Ha!”
Mẹ Tần đột nhiên cười lạnh một tiếng, chế giễu nhìn Dương Chấn: “Thật sự nói còn hay hơn hát, năm đó là cậu chủ động tìm lão Tần, nói chỉ cần lão Tần cho cậu một tỷ rưỡi thì cậu sẽ không gặp mặt Nhã nữa.”
Dương Chấn lập tức phủ nhận: “Con không có!”
Trong con ngươi của anh, có một tia quang mang chấp nhiếp người khác vụt qua, mẹ Tần đang vu khống anh.
Mẹ Tần cười lạnh: “Không có? Vậy tôi hỏi cậu, năm năm trước, lão Tần có phải cho cậu một tỷ rưỡi hay không?”
Dương Chấn giải thích: “Con là mượn của ba vợ một tỷ rưỡi, nhưng không dùng tới, ngày hôm sau đã trả lại không thiếu một đồng nào cho ba vợ rồi.”
“Cái rắm! Sau khi cậu cầm tiền đi thì hoàn toàn biến mất rồi, mãi đến hôm nay, tôi mới gặp được cậu, cậu trả tiền tôi lúc nào hả?” Ba Tần lập tức phủ nhận.
Vợ hát chồng hùa theo như thế, không hề cho Dương Chấn cơ hội giải thích, muốn Dương Chấn hứng tội danh cầm tiền bỏ đi mất người.
Bốp!
Tần Nhã giơ tay tát Dương Chấn một cái, chỉ ra cửa, cảm xúc kích động nói: “Cút! Anh cút cho tôi!”
“Oa…”
Mãi đến lúc một cô bé lao vào trong lòng Dương Chấn, lớn tiếng khóc to: “Mẹ, đừng đuổi ba đi mà, các bạn khác đều có ba, chỉ có con không có, con muốn ba, mẹ, mẹ đừng đuổi ba đi mà! Đừng đuổi ba đi!”
Cô bé khóc đến lạc giọng, lúc khóc, hai tay còn ôm chặt cổ của Dương Chấn, sợ vừa buông ra thì sẽ không thấy ba nữa.
Tần Nhã bỗng hoảng, cũng không tiếp tục chỉ trích Dương Chấn, vội vàng ôm lấy con gái, ôm chặt vào trong lòng, không ngừng nói: “Mẹ không đuổi ba đi, không đuổi ba đi, Tiếu Tiếu không khóc, không khóc.”
Cô nói rồi, nước mắt từ trong hốc mắt lặng lẽ chảy ra, bất luận trong lòng cô có hận người đàn ông này thế nào, nhưng anh chung quy vẫn là ba của con gái cô, vì con gái, cô cái gì cũng bằng lòng, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn.
“Ba, mẹ đã đồng ý với Tiếu Tiếu rồi, không đuổi ba đi nữa, vậy ba cũng đồng ý với Tiếu Tiếu, đừng rời xa mẹ và Tiếu Tiếu, có được không?” Tiếu Tiếu vừa khóc vừa mong chờ nhìn Dương Chấn nói.
Tiếng đối thoại của hai mẹ con không lớn, nhưng lọt vào trong tai của Dương Chấn, lại giống như một đạo thiên lôi, khiến cả ngoài anh không theo khống chế mà run rẩy.
Lúc ở sân bay lần đầu nhìn thấy Tiếu Tiếu thì phát hiện ngũ quan của cô bé có mấy phần giống với mình, tuổi của Tiếu Tiếu, cũng khoảng 4-5 tuổi, tất cả những điều này đều đang nói cho Dương Chấn, Tiếu Tiếu chính là con gái ruột của anh!
Lẽ nào, là vì một buổi tối tiêu hồn của 5 năm trước nên có Tiếu Tiếu?
Mang thai mười tháng, hôm nay lại là sinh nhật bốn tuổi của Tiếu Tiếu, cộng lại vừa tròn năm năm, hoàn toàn trùng khớp với thời gian anh rời đi.
Dương Chấn càng nghĩ càng bàng hoàng, bỗng sảo bước đi lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nước mắt lưng tròng đó, run rẩy hỏi: “Con bé, con bé là con gái của chúng ta sao?”
Tần Nhã mặt mày mâu thuẫn, một lúc sau mới gật đầu, anh là ba của đứa trẻ, có tư cách biết sự thật.
Dù đã đoán ra nhưng khi Tần Nhã chính miệng thừa nhận, tin tức này vẫn khiến Dương Chấn kích động không thôi.
Một đời chiến thần, lúc này vậy mà rơi nước mắt, có áy náy, cũng có hổ thẹn.
Dương Chấn bỗng ôm lấy con gái vào trong lòng, dịu dàng nói bên tai cô bé: “Ba đồng ý với con, cả đời này đều sẽ không rời xa con với mẹ nữa.”
Giọng nói tuy rất nhẹ, nhưng lại đanh thép có lực, vì là tướng, không dễ hứa, một khi đã hứa chính là một đời.
“Buông cháu gái của tôi ra!”
Vào thời khắc ấm cúng này, mẹ Tần bước vội đến, giằng lấy Tiếu Tiếu từ trong tay Dương Chấn.
Dương Chấn sợ làm bị thương con gái, chỉ đành từ bỏ giành giật.
Sự tức giận ngập trời không khỏi dâng lên, nhưng khi nhìn thấy con gái, lại nghĩ đến đau khổ trong lúc mang thai mười tháng của Tần Nhã, cùng những lời đồn thổi sai sự thật và tủi nhục phải chịu trong mấy năm này, Dương Chấn đã bình tĩnh trở lại.
“Nhã, mẹ biết con yếu lòng, nhưng lần này, mẹ với ba con tuyệt đối sẽ không nhìn con nhảy vào hố lửa nữa.”
Mẹ Tần mặt mày tức giận, sau đó lại chỉ vào số vàng bạc trang sức bày đầy trên bàn: “Đây là sính lễ mà Vương Kiện mang đến, mẹ và ba con đã nhận thay con rồi, con bây giờ làm thủ tục ly hôn với tên phế vật này, sau đó chuẩn bị kết hôn với Vương Kiện.”
Bên này hai vợ chồng còn chưa có nói muốn ly hôn, mẹ Tần đã bắt đầu kế hoạch để Tần Nhã tái giá.
Nếu như không phải nể tình vợ và con gái, anh sớm đã muốn động thủ rồi.
“Oa…”
Tiếu Tiếu lại khóc lên: “Bà ngoại, đừng đuổi ba cháu đi, cháu muốn ba, đừng đuổi ba đi.”
Cô bé tuy còn nhỏ, nhưng lại có thể nghe hiểu lời của mẹ Tần, nhất thời lại càng khóc to, điều này khiến Dương Chấn lần đầu làm ba, trái tim muốn xách ra.
Mẹ Tần mặt mày mất kiên nhẫn, lạnh mặt trách móc: “Tần Tiếu Tiếu, im miệng cho bà! Ba cháu đã chết từ lâu rồi, người đó không phải ba cháu, còn khóc nữa thì nhốt cháu trong phòng tối.”
Cơ thể của Tần Tiếu Tiếu rõ ràng trở nên run rẩy, cũng không dám tiếp tục khóc nữa, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể không ngừng thút thít rơi nước mắt, bộ dạng đáng thương nhìn Tần Nhã, lại nhìn Dương Chấn.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của con gái, Dương Chấn liền biết, trước đây mẹ Tần chắc chắn từng nhốt con gái.
Lửa giận trong lòng anh bùng lên, lúc này nhiệt độ trong cả căn phòng dường như đều hạ xuống mấy độ.
Chương 5 Linh hồn tra khảo
Không đợi anh bạo phát, Tần Nhã đã giật lại con gái từ trong tay của mẹ Tần, mặt mày đều là nước mắt: “Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi? Con bé còn nhỏ, không được dọa nó, mẹ tại sao còn làm như thế? Nếu như còn có lần sau thì con dẫn Tiếu Tiếu chuyển ra ngoài ở.”
Mẹ Tần vô cùng chột dạ, vội vàng nói: “Mẹ chỉ dọa mà thôi, không phải thật sự muốn nhốt nó, chỉ cần con mau chóng ly hôn với tên phế vật này, cái gì cũng dễ nói.”
Tần Nhã cũng không để tâm đến mẹ Tần, mà nhìn sàn Vương Kiện, mặt mày mỉa mai nói: “Cậu Vương, gia thế sự nghiệp của anh lớn quá, là tôi không xứng với anh, với cả, tôi đã kết hôn rồi, cho dù không có, cũng sẽ không ở bên anh, huống chi… anh ta đã quay lại rồi, vẫn mong anh đừng tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, cảm ơn!”
Lúc này, sắc mặt của Vương Kiện cực kỳ khó coi, nhưng nhìn thấy nhan sắc khuynh thành của Tần Nhã, anh ta lại nhịn xuống, trong lòng thầm nghĩ, đợi ông ta có được cô, rồi sẽ để cô nếm thử sự lợi hại của ông đây.
“Nhã, con sao lại nói như thế? Tiểu Vương vì con, giúp chúng ta bao nhiêu, con không rõ hay sao?”
Mẹ Tần mặt mày tức giận, trách móc Tần Nhã xong, lại nhìn Vương Kiện nói: “Tiểu Vương, cháu đừng nghe nó nói, ở nhà này, vẫn phải nghe theo bác.”
Vương Kiện khẽ mỉm cười: “Bác gái, bác yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dùng sự chân thành đả động đến Nhã.”
Thần sắc Dương Chấn dần trở lên lạnh lẽo, dám ở trước mặt anh tỏ ý muốn theo đuổi người phụ nữ của anh.
“Không hổ là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương, nhìn phong độ này, căn bản không phải ai đó có thể so bì được.”
“Nhã của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thanh niên anh tuấn, tài giỏi như cậu Vương mới là bạn đời thích hợp nhất của con bé.”
“Cậu Vương, đợi ngày cháu và Nhã kết hôn, bác nhất định sẽ tặng cho hai đứa một phần quà lớn.”
Một đám họ hàng nói hùa theo, không che giấu sự nịnh hót với Vương Kiện, trong lời nói đều tỏ vẻ coi thường Dương Chấn.
Tần Nhã cũng tức giận đến cả người run rẩy, nhưng người ngồi đây dù sao đều là trưởng bối, ánh mắt của cô lướt qua người Dương Chấn, thấy mặt mày không có biểu cảm gì của Dương Chấn, trầm mặc không nói, dáng vẻ không phản bác cũng không có tức giận, trong lòng lại càng thêm thất vọng về Dương Chấn.
Nếu như Dương Chấn biết những gì Tần Nhã nghĩ, nhất định sẽ bực tức mà nôn ra máu, lý do anh duy trì sự trầm mặc như này, chính là không muốn khiến Tần Nhã phải khó xử.
Lúc này, bảo mẫu lục đục bê đồ ăn bày lên bàn, tất cả mọi người đều được mẹ Tần mời đến ăn cơm, bỏ lại một mình Dương Chấn.
Dương Chấn đi cũng không được, không đi cũng không xong.
“Ba, con muốn ba bế ăn cơm.”
Giọng nói lanh lợi của Tần Tiếu Tiếu bỗng vang lên, đôi mắt to vụt qua sự cơ chí, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn hướng về phía ba.
Khoảnh khắc giọng nói của con gái vang lên, mọi sự tức giận đều biến mất hết, nhất là khi nghe thấy chữ ‘ba’, trái tim của anh đều sắp bị hòa tan rồi.
Chỉ là mẹ Tần không chịu buông tha, quát cô bé một tiếng: “Im miệng cho bà! Người đó không phải ba của cháu, ba của cháu đã chết từ lâu rồi.”
Tần Tiếu Tiếu bĩu môi, lại muốn khóc rồi.
“Mẹ!”
Trong giọng nói của Tần Nhã tràn ngập sự mất kiên nhẫn, cô bế con gái từ trên ghế lên, lạnh lùng nói: “Anh ngồi đây!”
Câu nói này rõ ràng là nói với Dương Chấn, Dương Chấn cảm kích liếc nhìn cô, vội vàng đi đến ngồi.
“Con muốn ba ôm!”
Ngồi ở trong lòng ba, cô bé nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ, hiếu kỳ sờ tai của ba, lại sờ mặt của ba, sau đó cười khúc khích, rất vui vẻ.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt của Tần Nhã vụt qua một tia nhu hòa.
Một nhóm người ngồi quanh bàn ăn, còn chưa động đũa, Vương Kiện đã lấy ra một chiếc hộp màu hồng vô cùng tinh tế, đưa cho Tần Tiếu Tiếu: “Đây là quà sinh nhật chú Vương tặng cho cháu, chúc Tiếu Tiếu sinh nhật vui vẻ!”
Thì ra hôm nay là sinh nhật của con gái, nghĩ đến mình đã bỏ lỡ bốn năm trưởng thành của con gái, trong lòng Dương Chấn lại thấy hổ thẹn một trận.
Tần Tiếu Tiếu nhút nhát liếc nhìn Vương Kiện, dù sao chỉ có bốn tuổi, nhận được quà vẫn rất vui vẻ, ánh mắt luôn lưu luyến nhìn chằm chằm chiếc hộp quà nhỏ màu hồng được gói một cách tinh tế.
Tần Tiếu Tiếu nhận lấy món quà: “Cảm ơn chú Vương!”
Vương Kiện mỉm cười thân thiện: “Mở ra xem thử có thích hay không?’
Cô bé căn bản vô cùng tò mò về hộp quà nhỏ màu hồng, sau khi nghe thấy lời của Vương Kiện, không chần chừ mà mở hộp quà nhỏ ra.
Sau khi mở bao bì bên ngoài, bên trong còn có một chiếc hộp nhỏ tinh tế, lại mở ra, thì nhìn thấy một chiếc lắc tay xinh xắn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Lắc tay thật đẹp!”
Dì út Tần Yên hô lên một tiếng, mặt mày ngưỡng mộ.
“Đây là chiếc lắc sau khi biết được sinh nhật của Tiếu Tiếu, tôi đặc biệt nhờ bạn ở châu Phi mua một lô kim cương thô ở một mỏ kim cương có trữ lượng lớn, sau đó mời bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng trên thế giới đặc biệt làm ra chiếc lắc tay kim cương cho Tiếu Tiếu, cả thế giới chỉ có một chiếc.”
Vương Kiện mặt mày đắc ý, trong lời nói không nhưng tiết lộ sự quý giá của chiếc lắc tay này, còn thể anh ta coi trọng sinh nhật của Tiếu Tiếu.
“Vậy mà là lắc tay kim cương, còn là được bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng trên thế giới, chết tác, lại đặt làm riêng, ít nhất cũng phải 300 triệu?”
Trong mắt Tần Yên tràn ngập ngôi sao nhỏ, hận không thể chiếm chiếc lắc tay này mà của mình.
“Vương Kiện mặt mày đắc ý mỉm cười, dựa ra sau, thoải mái hơn rồi, mới nói: “Kim cương không tính là quá đắt, chủ yếu là do mời bậc thầy chế tác trang sức đó, tốn không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, linh tinh cộng lại cũng chỉ một tỷ tám!”
“Một tỷ tám!”
Nghe thấy giá, họ hàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Không hổ là cậu chủ của nhà họ Vương, ra tay hào phóng.”
“Quan trọng nhất là đối tốt với Tiếu Tiếu, đợi cậu Vương làm ba của Tiếu Tiếu, tuổi thơ của Tiếu Tiếu, nhất định sẽ vui vẻ rất nhiều.”
“Phải đó, Tiếu Tiếu thật sự có phúc, sắp có nhân vật lớn như cậu Vương làm ba rồi.”
Những người họ hàng không hề để tâm sự tồn tại của Dương Chấn, Vương Kiện nghe thấy những lời này, nụ cười càng sâu, còn không quên khiêu khích liếc nhìn Dương Chấn.
Sắc mặt của Tần Nhã đã khó coi đến cực điểm, cô tuy đối với Dương Chấn rất thất vọng, nhưng cũng chưa từng có đồng ý gả cho Vương Kiện.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu, cậu chắc sẽ không ngay cả món quà cũng không có chuẩn bị chứ?”
Lúc này, Tần Yên bỗng đột nhiên xỏ xiên hỏi, nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Dương Chấn.
“Đương nhiên có!” Dương Chấn nói.
Nghe thấy lời của ba, Tiếu Tiếu mặt mày vô cùng mong chờ, đối với cô bé mà nói, bất cứ món quà gì cũng không bằng quà của ba.
Mẹ Tần nhíu mày, Dương Chấn vốn đến tay khống, nếu như thật sự chuẩn bị quà, thì có thể để ở đâu?
Những người khác cũng đều có cách nghĩ như thế.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Chấn thuận tay tháo mặt dây chuyền đeo trên cổ ra.
“Phì!”
Tần Yên không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mặt mày khoa trương nói: “Dương Chấn, đây chính là quà sinh nhật mà anh chuẩn bị để tặng cho con gái ruột sao? Một viên đá toàn là vết nứt? Cái này không phải nhặt ngoài đường chứ?”
Dương Chấn lắc đầu, rất chân thành trả lời: “Nhặt ở sa mạc Gobi.”
Lời này của anh lập tức gây ra một tràng cười.
Vừa rồi Tần Yên còn có vài mong chờ đối với Dương Chấn, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt đông lại, đây là sinh nhật đầu tiên anh đón cùng con gái, vậy mà chỉ một viên đá nhặt được? Quan trọng nhất là, trong căn phòng này đều là họ hàng thân thích, đây căn bản chính là vả mặt cô ta.
Không có ai biết, chỉ một viên đá nhặt ở trên sa mạc Gobi đó đã giúp Dương Chấn vượt qua vô số lần công kích chí mạng, mỗi một vết nứt, đều là một đoạn quá khứ khắc sâu trong ký ức.
Duy chỉ Tần Tiếu Tiếu khi nhìn thấy mặt sợi dây này, vui thích không thôi, đưa cái đầu nhỏ tinh tế lên, cười hì hì nói: “Quà của ba, con rất thích, ba mau giúp Tiếu Tiếu đeo vào.”
Dương Chấn mặt mày đều là nụ cười dịu dàng, cẩn thận đeo sợi dây lên cho con gái.
Chưa kể, viên đá nhỏ giống như ngọc thô này tuy đầy vết rạn nứt, nhưng đeo lên cổ của Tần Tiếu Tiếu, lại vô cùng xinh đẹp, giống như thiết kế riêng cho cô bé vậy.
Chỉ vì đây là quà Dương Chấn tặng, không có ai sẽ thừa nhận, viên đá nhỏ này không tầm thường.
“Một viên đặt nhặt được, có gì hiếm lạ chứ?
Mẹ Tần vẻ mặt không vui, sau đó nhìn sang Tần Nhã nói: “Mau đeo lắc tay mà cậu Vương tặng cho Tiếu Tiếu đi, cũng để ai đó biết sự khác biệt giữa trời và đất.”
Đồng thời đề cao Vương Kiện, còn không quên đạp Dương Chấn một cước.
Nhưng vào lúc này, Dương Chấn bỗng cầm chiếc lắc tay đính đầy kim cương đó lên, còn không thèm nhìn, bèn vứt vào thùng rác.
Hành vi của anh khiến tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt, anh vậy mà ném chiếc lắc tay kim cương một tỷ tám đi?
“Cậu đang làm cái gì?” Mẹ Tần đương nhiên nổi giận.
Lông mày của Dương Chấn hơi nhíu lại: “Chiếc lắc tay này, đeo lâu sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Cái shit!”
Vương Kiện ôn văn nho nhã mãi, thấy Dương Chấn vậy mà ném chiếc lắc ở trước mặt mọi người thì bỗng dưng thẹn quá hóa thành: “Tôi hao phí nhiều tinh lực như vậy mới có được chiếc lắc tay này, há lại để một phế vật như anh có thể sỉ nhục sao?”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn Vương Kiện, hỏi: “Anh nói chiếc lắc này gắn đầy kim cương đỏ, anh đã tốn một tỷ tám?”
Vương Kiện tức giận nói: “Anh cho rằng có vấn đề?”
“Nếu như anh thật sự đã tốn một tỷ tám, vậy tôi chỉ có thể nói, anh là thằng ngốc nhiều tiền!”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng, không cho Vương Kiện cơ hội phản bác, nói tiếp: “Kim cương đỏ là một loại kim cương hiếm có nhất, độ khan hiếm đã không có một cái giá cố định nào, ở thị trường kim cương gần như không thể thấy bóng dáng của nó, chỉ có xuất hiện ở một vài buổi đấu giá danh tiếng thôi.”
“Năm 1987, một viên kim cương đỏ 95 ly ở trong buổi đấu giá của Sotheby’s đã bán với giá 880 nghìn đô la, tương đương mỗi carat có giá 920 nghìn đô, đổi sang Việt Nam đồng, cũng phải hơn 180 tỷ.”
“Mà chiếc lắc tay này của anh, ít nhất có 1.5 carat? Anh nói tôi biết, anh sao dùng một tỷ tám mua được một chiếc lắc tay kim cương vậy?”
“Đây căn bản không phải kim cương đỏ tự nhiên, mà là kim cương bình thường dựa vào công nghệ chiếu xạ để thay đổi màu sắc, đeo lâu sẽ nguy hại rất lớn đối với cơ thể, một chiếc lắc tay có tính phóng xạ vượt tiêu chuẩn như thế, anh vậy mà tặng cho một đứa trẻ chỉ có một tuổi, rốt cuộc có tâm tư gì đây?”
Ánh mắt của Dương Chấn vô cùng sắc bén, phóng ra vô số linh hồn tra khảo, khiến Vương Kiện trong nháy mắt á khẩu không nói được lời nào, cả căn phòng đều im phăng phắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người của Vương Kiện, ánh mắt của Tần Nhã cũng trở nên vô cùng âm trầm.