Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Vương Kiện mặt mày hoảng hốt, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự tức giận của Tần Nhã thì càng khẩn trương, vội vàng giải thích: “Nhã, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, tôi sao có thể hại Tiếu Tiếu được chứ?
Vương Kiện vô cùng chột dạ, anh ta không hiểu gì về kim cương đỏ, nếu như kim cương đỏ đắt giá như vậy, đánh chết anh ta cũng sẽ không tặng chiếc lắc tay này, anh ta chỉ cho thuộc hạ có 180 triệu, kết quả mua được chiếc lắc tay như vậy.
“Tôi nói linh tinh?”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “kim cương đỏ hiếm có bao nhiêu, quá giá cỡ nào, anh không biết, bây giờ có thể trên mạng tra, xem thử tôi rốt cuộc có nói linh tinh hay không.”
“Dương Chấn, cậu im miệng cho tôi!”
Vào lúc Vương Kiện lên lưng cọp khó xuống, mẹ Tần mặt mày tức giận, quát: “Cậu tính là thứ gì chứ? Cũng xứng chỉ trích cậu Vương? Cậu Vương đã nói rồi, chiếc lắc tay này là cậu ấy nhờ bạn bè ở nước ngoài mua về, cho dù thật sự có vấn đề, cũng không có liên quan đến cậu Vương, ít nhất cậu Vương bằng lòng tốn rất nhiều tinh lực chuẩn bị quà, nhưng cậu thì sao? Biến mất 5 năm, lần đầu tiên gặp con gái ruột của mình thì tặng một cục đá rách nát nhặt được?”
Dương Chấn biết, giải thích cũng không có ý nghĩa, dù sao ở trong mắt mẹ Tần, anh chính là một phế vật không được tích sự gì, so sánh với cậu chủ nhà họ Vương ở trong mặt mẹ Tần, căn bản là sự khác biệt giữa trời và đất.
Chỉ là mẹ Tần không biết, trời và đất trong mắt bà ta sớm đã bị đảo ngược rồi.
“Đủ rồi!”
Tần Nhã trầm mặc mãi không nói, cuối cùng bộc phát, cơ thể hơi run, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế lửa giận của mình, mắt dừng trên người Vương Kiện: “Chồng tôi đã vứt đồ của anh, rất xin lỗi, có điều anh yên tâm, một tỷ tám tôi sẽ đền cho anh.”
“Á?”
Vương Kiện ngây ra, vội lắc đầu: “Lần này là tôi bị hoa mắt, tin nhầm người, nếu chiếc lắc tay này có phóng xạ, tự nhiên không thể làm quà cho Tiếu Tiếu được, hôm khác tôi tặng bù một món quà tốt hơn.”
“Không cần đâu!” Tần Nhã lạnh lùng trả lời.
Thấy thế, Vương Kiện cũng không tiếp tục nói nhiều, Tần Nhã đang tức giận, có ý kiến rất lớn với mình, lúc này còn tranh với Tần Nhã, vậy cơ hội của anh ta càng thêm mong manh rồi.
Vào lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen có biển Giang A88888 từ từ dừng ở trước sân lớn trong biệt thự nhà họ Tần, đằng sau có một chiếc Maserati màu trắng mới tinh chưa có biển số, nội thất bên trong đều là màu đỏ, vừa nhìn là biết xe dành cho nữ.
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ, từ trong chiếc Rolls Royce nhấc ra một chiếc vali to, đi vào nhà họ Tần.
“Ông Tần, bên ngoài có người đến, nói đến tặng quà, còn xách theo một chiếc vali rất lớn.”
Bảo mẫu sau khi đi ra xem thì quay lại, mặt mày vui mừng nói: “Đúng rồi, ở cửa còn đỗ một chiếc Rolls Royce biển Giang A88888.”
Vốn dĩ nghe thấy có người đến tặng quà, người của nhà họ Tần còn chưa có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe thấy ngoài cửa đỗ một chiếc xe sang biển Giang A88888, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Ba Tần còn lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi: “Cô chắc chắn là năm số ‘8’ không?”
“Ông Tần, tuyệt đối chính xác, thật sự là năm số ‘8’.” Bảo mẫu vội nói.
“Tất cả mọi người lập tức theo tôi ra ngoài đón.” Ba Tần lập tức quyết định, vội vàng chạy ra ngoài sân.
Chủ xe có biển Giang A88888, đó chính là của Tô Thanh Sơn – người giàu nhất Giang Châu, ông ta sao có thể không căng thẳng cho được?
Ba Tần dẫn mọi người chạy ra, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang vest nghiêm chỉnh.
“Xin chào!”
Ba Tần vội vàng đi nhanh tới trước mặt người đàn ông trung niên, rất nhiệt tình chủ động bắt tay.
Vương Kiện khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, mặt mặt sửng sốt, người này chính là quản gia Chu Vận ở bên cạnh Tô Thanh Sơn, tuy chỉ là quản gia, nhưng cho dù là ba anh ta, thấy Chu Vận cũng phải cúi đầu chào hỏi.
“Thì ra là quản gia Chu đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, mong đừng trách tội!” Vương Kiện bộ dạng như thân thiết lắm, chủ động đi tới chỗ Chu Vận, còn đưa hai tay ra.
Chu Vận nhíu mày liếc nhìn anh ta: “Cậu là ai?”
Vương Kiện vội nói: “Quản gia Chu, tôi là con trai của Vương Đại Lực, tuần trước còn ở…”
“Cút!”
Mặc kệ Vương Kiện còn chưa nói xong, Chu Vận đã tức giận quát một tiếng, Vương Kiện suýt nữa bị dọa tè ra quần.
Nhà họ Vương cũng tính là thế lực tuyến hai của Giang Châu, nhưng so sánh với nhà họ Tô, cái gì cũng không phải.
Anh ta vừa rồi còn muốn ở trước mặt mọi người trang bức, tuyệt đối không ngờ, nhanh như vậy đã lộ nguyên hình rồi.
Vốn dĩ còn muốn hỏi ba Tần, lúc này cũng không dám nhiều lời.
Chu Vận lấy ra một tờ danh sách quà tặng, đọc lên.
“Tiền nhiều như nước, mười gian cửa hàng ở quảng trường Nhân Dân.”
“Trường trường cửu cửu, 99% cổ phần của khách sạn Kim Hi.”
“Vững vàng, một chiếc Maserati, một căn biệt thự Nhật Nguyệt Tinh Thần.”
…
“Trăm hoa đua nở, 3 tỷ lẻ mười năm triệu tiền sính lễ.”
Mãi đến cuối cùng nói ra từ sính lễ, mọi người mới biết ý nghĩ của lần tặng quà này.
Thấy từng xấp tiền chất đống trong vali, còn có chìa khóa xe, giấy chứng nhận cổ phần, giấy tờ nhà đất… một đống quà có giá trị không tưởng, tất cả mọi người đã hoàn toàn choáng váng, Chu Vận đã rời đi rất lâu, bọn họ cũng chưa có hoàn hồn từ trong cơ bàng hoàng.
“Anh rể, anh sinh được một đứa con gái giỏi nha!” Cuối cùng có người phá vỡ sự yên tĩnh.
“Không hổ là nhà giàu nhất Giang Châu, thủ bút lớn như vậy, về sau Yên có phúc rồi.”
“Yên, đợi gả vào nhà họ Tô rồi thì đừng có quên mấy cô chú họ hàng nha!”
…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vây lấy cô dì út Tần Yên.
Chị gái là đệ nhất mỹ nữ Giang Châu, em gái sao có thể kém?
Tần Yên vốn dĩ còn chưa phản ứng lại được, lúc này sau khi nghe thấy lời xu nịnh xung quanh, mới nghĩ tới, chị gái đã kết hôn, những sính lễ này tự nhiên là tặng cho cô ta, chỉ là cô ta không hiểu, từng tiếp xúc với đàn ông nhà họ Tô khi nào vậy?
Dương Chấn đứng bên cạnh Tần Nhã, nhìn trong ánh mắt của Tần Nhã dường như có vài phần ngưỡng mộ, trong lòng thấy đắng chát, những thứ này vốn là tặng cho em, em cần gì phải ngưỡng mộ?
Chỉ là những lời này anh nói rồi, cũng sẽ không có ai tin cả.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đây mới là tình yêu? Chị gả cho anh, không những không có nhận được một phần sính lễ, ngược lại bị anh lấy đi một tỷ rưỡi, đàn ông như anh, cả đời này cũng không cho chị hạnh phúc được, tôi khuyên anh, vẫn nên ly hôn sớm với chị gái tôi đi.” Tần Yên đi đến trước mặt Dương Chấn, một tay cầm chiếc chìa khóa của chiếc Maserati, một tay cầm giấy chứng nhận sở hữu biệt thự, mặt mày vô cùng đắc ý.
Dương Chấn nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, mang theo vài phần mỉa mai nói: “Cô chắc chắn những thứ này là tặng cho cô sao?”
Nghe vậy, Tần Yên bỗng có hơi chột dạ, dù sao cô ta trước giờ chưa từng tiếp xúc với đàn ông của nhà họ Tô, nhưng rất nhanh cô ta đã ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu, thẹn quá hóa giận nói: “Dương Chấn, phế vật anh rốt cuộc có ý gì? Nhà tôi chỉ có tôi là chưa kết hôn, những sính lễ này không tặng cho tôi, lẽ nào tặng cho anh chắc?”
Chương 7 Thiết huyết nhu tình
Dương Chấn vừa muốn giải thích, Tần Nhã quát: “Anh im miệng cho tôi.”
“Mama, con đói rồi!”
Giọng nói của Tần Tiếu Tiếu vang lên đúng lúc.
Nghe thấy con gái đói rồi, Tần Nhã nhìn sang ba Tần: “Ba, ăn cơm thôi!”
Ba Tần tên là Tần Đại Quang, bởi vì không có năng lực, ở nhà họ Tần có địa vị rất thấp, nhưng Tần Nhã lại có năng lực xuất chúng, nhận được sự coi trọng của chủ nhà họ Tần.
Có thể nói, nhà này có thể có cuộc sống yên ổn như hiện này đều là dựa vào Tần Nhã, cho nên nói, ở cái nhà này, địa vị của Tần Nhã rất cao, duy chỉ trong chuyện kết hôn, ba mẹ Tần rất cường thế.
Bởi vì xe của Tô Thanh Sơn – người giàu nhất Giang Châu xuất hiện, hơn nữa còn tặng quà lớn, Vương Kiện cũng không dám lằng nhằng nữa, cơm cũng không ăn, tìm lý do rời khỏi.
5 giờ chiều, họ hàng đều đi hết rồi, mẹ Tần – Chu Kim Hảo nhìn sang Tần Yên nói: “Yên, con trước tiên dẫn Tiếu Tiếu về phòng đi.”
Tần Yên biết Chu Kim Hảo muốn nói chuyện rõ ràng với anh rể nghèo của mình, dáng vẻ vui mừng nhìn người khác gặp họa nhìn sang Dương Chấn, sau đó kéo Tần Tiếu Tiếu rời khỏi: “Tiếu Tiếu, theo dì chơi trốn tìm.”
Tần Tiếu Tiếu tuy rất muốn ở cùng với ba, nhưng nghe thấy dì út muốn chơi với mình, lon ton kéo tay của dì út đi.
Đại sảnh chỉ còn Tần Đại Quang, Chu Kim Hảo, Tần Nhã và Dương Chấn.
“Dương Chấn, nếu cậu đã trở về rồi, có vài lời chúng ta vẫn phải nói rõ ràng.” Chu Kim Hảo hắng giọng, đột nhiên mở miệng, cũng không có cay nghiệt như khi vừa nhìn thấy Dương Chấn nữa.
Dương Chấn gật đầu, cung kính nói: “Mẹ, có lời gì thì mẹ cứ việc nói ra.”
Chu Kim Hảo lúc này mới nói: “Cậu cũng rõ ràng, 5 năm trước, cậu và Nhã là bị hãm hại mới thành vợ chồng, giữa hai người vốn không có tình cảm cơ bản, vừa kết hôn, cậu lại không từ mà biệt, mấy năm nay, Nhã vừa làm ba vừa làm mẹ, chịu bao nhiêu cực khổ, chịu bao nhiêu lời đồn thổi, cậu căn bản không biết, thậm chí ngay cả tập đoàn Tam Hòa do một tay con bé gây dựng cũng bị gia tộc cưỡng ép chiếm đoạt, mà tất cả những chuyện này đều là nhờ cậu ban cho.”
Nội tâm của Dương Chấn rất đau, anh biết, những chuyện này, không phải Chu Kim Hảo tùy ý bịa ra, mà là sự thật.
Anh rời đi 5 năm, nhất là trong tình cảnh Tần Nhã mang thai, nghĩ thôi cũng biết, sẽ có bao nhiêu lời đồn ác ý liên quan đến cô.
Tần Nhã hai mắt cũng đỏ hoe, răng trắng cắn chặt môi đôi đỏ.
“Mẹ, những chuyện mẹ nói, con đều biết, có điều mẹ yên tâm, lần này trở về, chính là vì để bù đắp cho Nhã và Tiếu Tiếu, về sau con nhất định sẽ không để mọi người thất vọng nữa đâu.”
Mặt mày Dương Chấn rất nghiêm túc, trong lời nói tràn ngập sự chân thành, anh không biết có thể nói gì, chỉ có thể dùng sự chân thành của mình để bày tỏ.
“Cậu còn dám nói đến sau này với chúng tôi?”
Lúc này Tần Đại Quang bỗng đứng bật dậy, mặt mày tức giận: “Cậu xem con gái tôi là vật phẩm à? Cần thì không cần, không cần thì vứt sao?”
Tần Đại Quang nói rồi, đứa tay chỉ vào đống tiền bày đầy trên bàn: “Cậu xem người khác đi, vì cưới con gái tôi đã tặng những gì? Cậu chẳng qua chỉ là một phế vật không có cái gì, thật sự cho rằng mình làm lính 5 năm thì có thể cho con gái tôi hạnh phúc sao? Con gái tôi đã bị cậu làm lỡ năm năm, sáng mai hai người đi ly hôn.”
Chu Kim Hảo cũng bị lời của Tần Đại Quang lây nhiễm, mặt mày đều nước mắt, khóc nói: “Lão Tần nói đúng, hai đứa ngày mai đi ly hôn, đàn ông theo đuổi con gái của tôi xếp hàng có thể xếp một vòng Giang Châu, lại bị tên phế vật cậu làm cho hỏng mất, cậu vậy mà còn muốn tiếp tục quấn lấy, cậu nếu như thật sự yêu nó, vậy thì ly hôn với nó đi.”
Trên mặt Dương Chấn tràn ngập bi thương, bất luận ba mẹ vợ nói anh như thế nào, mắng anh như thế nào, đều là đáng đời, vừa nghĩ đến Tần Nhã nhiều năm một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, trái tim lại càng đau đớn không thôi.
5 năm trước anh rời khỏi chính là thấy không xứng Tần Nhã, chỉ có nhập ngũ, anh mới có thể gây dựng cơ nghiệp thuộc về mình, mới có thể xứng với Tần Nhã, nhưng anh lại không biết, chỉ một lần Tần Nhã vậy mà đã mang thai rồi.
Tần Nhã sớm đã nước mắt rơi đầy mặt, nhiều năm một mình gánh chịu tất cả, khiến cô trở nên vô cùng kiên cường, cho dù rơi mắt rơi đầy mặt, vẫn không cho phép mình phát ra tiếng khóc.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ này của Tần Nhã, trong lòng Dương Chấn càng khó chịu.
Hiện nay, cho dù Tần Nhã muốn sao trên trời, anh cũng nghĩ cách hái xuống cho cô, chỉ là Tần Nhã chịu nhận hay không?
Mãi đến bây giờ, anh mới ý thức được, từ đầu đến cuối đều là anh tương tư, thật ra sớm hơn 5 năm về trước, anh đã thích cô rồi, chỉ là Tần Nhã trước nay chưa từng nhìn anh, cho dù bị người khác hãm hại, trở thành vợ chồng với anh, cho dù vì danh dự của gia tộc mà kết hôn với anh, nhưng giống như lời Tần Đại Quang nói, giữa bọn họ căn bản không có tình cảm cơ bản.
Dương Chấn tự mình cho rằng chỉ cần bản thân có thể xứng với Tần Nhã thì có thể khiến cô hạnh phúc.
Lúc này, anh mới ý thức được, anh sai rồi!
Sai tròn năm năm!
Cạch!
Dương Chấn bỗng đứng dậy, quỳ xuống trước Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo, một tiếng vang lớn, cả căn nhà dường như run rẩy.
“Ba mẹ vợ tại thượng, xin nhận Dương Chấn một lạy!” Biểu cảm trên mặt Dương Chấn nghiêm túc và kính cẩn.
Bụp!
Trán của anh đập mạnh vào nền đá hoa cứng.
“Dương Chấn, anh đang làm cái gì?”
Nhìn thấy trên trán Dương Chấn rỉ máu, Chu Kim Hảo bỗng kêu lên một tiếng.
“Cậu đừng hòng dùng khổ nhục kế đổi lại sự tha thứ của Tần Nhã.”
Tần Đại Quang cũng rất kinh ngạc, sau đó lại nhìn sang Tần Nhã mặt mày rơi đầy nước mắt: “Nhã, con tuyệt đối đừng bị khổ nhục kế của nó mê hoặc, loại phế vật này, cả đời cũng đừng tha thứ.”
Bụp!
Dương Chấn giống như không nghe thấy gì cả, sau đó lại lạy lần nữa, rất dứt khoát.
“Dương Chấn lạy lần này là cảm ơn những năm qua hai ba mẹ đã chăm sóc cho Nhã và Tiếu Tiếu.”
Sau đó, lạy lần nữa.
“Năm năm qua, Dương Chấn chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người ba, khiến Nhã phải chịu vô số lời đồn không hay, khiến Tiếu Tiếu từ nhỏ không có ba, con có lỗi với ba mẹ vợ, càng có lỗi với Nhã và Tiếu Tiếu!
Bụp! Bụp! Bụp!
Mỗi lần lạy đều vô cùng dùng sức, dường như chỉ có như thế, đau khổ trong lòng anh mới có thể vơi đi phần nào. . Đọc thêm nhiều truyện ở ( TrumTruyen .c o m )
Lạy một chục lần liên tiếp, trán của Dương Chấn sớm đã chảy máu không ngừng.
Tần Nhã ở một bên cũng sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Dương Chấn cuối cùng đứng dậy, lúc này, anh bỗng thoải mái hơn nhiều, đi đến trước mặt Nhã mặt mày đầy nước mặt, đột nhiên mở miệng nói: “Nhã, chúng ta ly hôn đi!”
Chương 8 Chào chủ tịch
Nghe thấy lời của Dương Chấn, cả người Tần Nhã run lên, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo mặt mày vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ.
Cơ thể Tần Nhã run rẩy đứng dậy, cô cắn chặt cánh môi đỏ, lớp trang điểm trên mặt sớm đã trôi hết, nhưng vẫn khó che đi gương mặt khuynh thành của cô.
Bốp!
“Ly hôn?”
Cô tát một cái vào mặt Dương Chấn, tức giận nói: “Anh xem tôi là cái gì hả?”
“Tôi thừa nhận, chuyện 5 năm trước, anh cũng là người bị hại, không muốn kết hôn cùng với tôi, có thể từ chối, tại sao đã kết hôn rồi, anh lại muốn ly hôn?”
“Sau khi anh đi, tôi đã chịu bao nhiêu lời đồn ác ý, đã chịu bao nhiêu tủi nhục, anh có biết không? Con gái ở nhà trẻ bị bạn bè bắt nạt, mắng nó là con hoang không có ba, anh có biết không?”
“Con gái cầm tấm ảnh duy nhất trong giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, vô số lần hỏi tôi ba khi nào trở về, anh biết trong lòng tôi khó chịu cỡ nào không?”
“Tôi không dễ gì đợi đến khi chồng trở về, con gái không dễ gì đợi đến lúc ba nó trở về, anh lại nói với tôi, muốn ly hôn?”
“Anh nói cho tôi biết anh thấy xứng với tôi không? Thấy xứng với con gái hay không?”
Tần Nhã cuối cùng hoàn toàn bùng phát, lớn tiếng khóc, giống như muốn phát tiết tất cả mọi thứ phải chịu trong năm năm qua.
Mỗi câu chất vấn của cô, trái tim của Dương Chấn lại đau đớn thêm một phần, đợi đến khi Tần Nhã bật khóc, người anh hùng chinh chiến sa trường, cho dù trên người có chịu vô số vết thương, cũng chưa từng kêu đau một tiếng, nhưng lúc này lại rơi nước mắt.
Dương Chấn bước lên trước một bước, bỗng ôm Tần Nhã vào lòng.
“Buông tôi ra! Cút cho tôi! Hoàn toàn biến khỏi cuộc sống của tôi, anh không phải muốn ly hôn với tôi hay sao? Ngày mai chúng ta đến ủy ban nhân dân.” Tần Nhã vừa giãy giụa vừa khóc, dùng sức đánh vào ngực Dương Chấn.
Cánh tay của Dương Chấn giống như gọng kìm, để mặc cô phát tiết, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Xin lỗi, cả đời này, tôi đều sẽ không rời xa em và con nữa!” . ngôn tình hay
Thấy cảm xúc của Tần Nhã ổn định lại, Chu Kim Hảo bỗng trở nên khẩn trương, vội vàng bước tới, cưỡng ép tách hai người ra, tức giận nói: “Nhã bảo cậu cút, còn ở đây làm cái gì? Cút cho tôi!”
“Bịch” một tiếng, Dương Chấn cưỡng chế đẩy ra ngoài.
Tuy bị đuổi ra ngoài, Dương Chấn lại rất vui mừng, bởi vì Tần Nhã không muốn ly hôn.
Mặc kệ cô vì danh tiếng, hay vì con gái, đối với Dương Chấn mà nói, không ly hôn chính là kết quả tốt nhất.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Dương Chấn trực tiếp đến công ty con ở Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn.
Trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Chấn ở Yến Đô, là mẹ của Dương Chấn – Dương Tuyết Nhạn gây dựng trước khi quen biết ba của Dương Chấn, chuyện sau này bọn họ ở bên nhau bại lộ, gia tộc Vũ Văn bèn cưỡng đoạt.
Gia tộc Vũ Văn sau khi biết địa vị của Dương Chấn ở Bắc Cảnh, mới giao trả tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn.
Đứng ở dưới tòa cao ốc của tập đoàn Nhạn Chấn, vẻ mặt Dương Chấn cảm khái, chỉ là vừa nghĩ đến mẹ trước đây đã chịu những sỉ nhục và tổn thương, trong lòng xuất hiện một cơn giận.
“Tóm lại sẽ có một ngày, tôi sẽ đích thân đến gia tộc Vũ Văn một chuyến.” Sự tức giận trong mắt Dương Chấn dần dần tắt.
Lúc này, một chiếc Maserati màu trắng đỗ ở bãi đỗ xe của tập đoàn Nhạn Chấn, một cô gái mặc chỉnh tề từ trong xe bước ra.
Cô gái này chính là cô em vợ rẻ tiền của Dương Chấn – Tần Yên, chiếc xe sang đó, vào mấy tiếng trước là một trong những sính lễ nhà họ Tần vừa nhận được, bây giờ đã không nhịn được mà lái ra ngoài, cũng không sợ gây ra chuyện cười.
“Yên, thật ngưỡng mộ cậu mà! Vậy mà được cậu chủ của nhà họ Tô nhìn trúng, còn tặng sinh lễ đắt giá như thế, đợi khi cậu gả vào hào môn, tuyệt đối đừng quên người bạn thân là tớ nha!” Một cô gái mặc đồng phục của tập đoàn Nhạn Chấn, nụ cười nịnh nọt đi về phía Tần Yên.
Tần Yên rất nhiệt tình khoác tay cô gái đó, cười hi hi nói: “Quên ai cũng không thể quên cậu, ngược lại tớ bây giờ còn cần cậu giúp đỡ.”
“Yên cứ việc yên tâm, Tôn Điềm tớ xuất mã, chuyện của cậu tuyệt đối sẽ không có vấn đề, tớ tốt xấu cũng là chủ quản nắm ‘quyền sinh sát’ của bộ phận nhân sự, nếu không phải công ty quy định phải chuẩn bị hồ sơ đầy đủ thì tớ trực tiếp cho cậu vào làm thủ tục nhận chức luôn rồi, có điều không sao, lát nữa đi làm thủ tục là được.”
“Vậy thì cảm ơn chủ quản Tôn nhiều rồi!”
“Cậu còn khách khí với tớ?”
…
Hai người nói nói cười cười, dáng vẻ rất thân thiết.
“Dương Chấn!”
Vừa đi vào cửa công ty thì nhìn thấy Dương Chấn, Tần Yên mặt mày có hơi ngạc nhiên, không đợi Dương Chấn mở miệng, sắc mặt của cô ta đã trở nên rất âm trầm, nạt: “Cái tên biến thái cuồng theo dõi này, bị mẹ tôi đuổi ra ngoài, lại muốn đến làm phiền tôi? Nói cho anh biết, cho dù anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh đâu.”
Lông mày của Dương Chấn hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng: “Đi theo cô? Cô không phải mắc chứng hoang tưởng chứ?”
Tần Yên bỗng nghẹn lời, một lúc cũng không nói ra lời, nhưng rất nhanh, cô ta nghĩ đến điều gì đó, ngửa mặt cười một tiếng: “Anh chắc đến ứng tuyển phải không”
Dương Chấn không nói gì, không thèm để tâm, cất bước muốn đi vào công ty.
Anh vừa cử động, Tần Yên lập tức cản ở trước mặt anh, mặt mày coi thường: “Dương Chấn, tôi khuyên anh đừng phí công vô ích, anh biết tập đoàn Nhạn Chấn đại biểu cho cái gì không? Đây chính là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Vũ Văn, tuy công ty con ở Giang Châu vừa mới thành lập, nhưng cũng không phải hạng xoàng, rác rưởi nào cũng có thể vào.”
“Yên, người này là?” Tôn Điềm nghi hoặc hỏi.
Tần Yên mặt mày khinh thường liếc nhìn Dương Chấn, nói với Tôn Điềm: “Anh ta chính là tên phế vật 5 năm trước đã lừa chị tớ, ôm tiền trốn mất 5 năm, chắc là tiêu hết tiền rồi, vậy mà còn muốn bám lấy chị tớ, nhà tớ sao có thể chứa anh ta chứ? Ồ không, vừa bị đuổi ra ngoài rồi.”
Tôn Điềm thấy ngạc nhiên, buột miệng nói: “Thì ra anh ta chính là tên cặn bã vấy bẩn chị gái của cậu sao?”
Dứt lời mới ý thức được đương sự đang ở trước mắt, vội che miệng lại, mặt mày ngại ngùng nói: “Xin lỗi!”
“Điềm Điềm, anh ta chính là phế vật, cậu nói không sai, xin lỗi làm gì chứ?” Tần Yên bộ dạng thản nhiên nói.
Tôn Điềm liếc nhìn Dương Chấn, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, nhân viên của công ty chúng tôi đã tuyển đủ rồi, anh vẫn là quay về đi!”
Cô gái này rõ ràng là muốn giúp Tần Yên, công ty con mới vừa thành lập, đang trong lúc thiếu nhân lực nhất, sao có thể tuyển đủ nhân viên được chứ?
Dương Chấn không để tâm đến lời của bọn họ, đừng nói là công ty con này, ngay cả tập đoàn Nhạn Chấn, hiện nay đều thuộc về anh.
Cho dù không có tập đoàn Nhạn Chấn, tài nguyên và tiền tài anh nắm giữ, cũng vượt qua gia tộc Vũ Văn.
Dương Chấn không quan tâm, cất bước muốn đi vào công ty.
Tôn Điềm bỗng trở nên khẩn trương, bước vài bước tới, cản Dương Chấn lại: “Con người anh làm sao thế hả? Tôi đã nói tập đoàn Nhạn Chấn đã không tuyển người nữa, anh thế nào còn muốn đi vào? Anh vào bước lên bước nữa, tôi gọi bảo vệ.”
“Cút!”
Dương Chấn bỗng quát một tiếng, toàn thân đều là ý lạnh, Tôn Điềm bị tiếng quát này dọa không khỏi lùi về sau vài bước.
Dương Chấn bằng lòng nhẫn nhịn tất cả, đều là vì Tần Nhã và con gái, nhưng điều đó không đại biểu ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ anh.
“Dương Chấn, gan của anh cũng thật lớn, vậy mà dám làm loạn ở trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn.” Tôn Điềm sợ Dương Chấn, nhưng Tần Yên không sợ.
“Chủ quản Tôn, cô làm sao vậy?”
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ đi tới, hỏi Tôn Điềm.
Tôn Điềm mặt mày lạnh lẽo, chỉ vào Dương Chấn, quát: “Đội trưởng Trương, người này muốn xông vào công ty, tôi nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính, hôm nay chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn muốn đến, nếu như các ông để cho người không liên quan vào trong, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chuyện mất đi bát cơm đâu.’
Trong lời của Tôn Điềm tràn ngập sự cảnh cáo, đội trưởng Trương bỗng giật mình, nói mấy tiếng vào bộ đàm, rất nhanh, mười mất bảo vệ trang bị đầy đủ chạy đến.
“Yên, chúng ta đi!” Tôn Điềm lạnh lùng liếc nhìn Dương Chấn.
Tần Yên mang theo dáng vẻ âm mưu thành công, cười lạnh liếc nhìn Dương Chấn: “Muốn đi làm ở tập đoàn Nhạn Chấn, cả đời này cũng đừng mơ!”
Nói rồi liền đi theo Tôn Điềm rời khỏi.
“Cậu nhóc, chỗ này không phải nơi cậu có thể làm loạn, mau chóng cút cho tôi!” Đội trưởng Trương mặt mày hung hăng.
Mắt của Dương Chấn nheo lại, lạnh lùng nói: “Mấy người ngay cả tôi là ai, đến làm gì cũng không rõ thì muốn đuổi tôi đi? Mấy người làm bảo vệ như này hả?”
Lông mày của đội trưởng Trương nhướn lên: “Chủ quản Tôn đã nói cậu mưu đồ bất chính rồi, tôi đuổi cậu đi có thể có vấn đề gì chứ?”
“Cô ta nói gì thì ông tin cái đó? Lẽ nào ông thích làm con chó của người khác như vậy sao?”
Biểu cảm trên mặt Dương Chấn đã hoàn toàn biến mất, giọng nói lại lạnh đi rất nhiều.
Lời này vừa nói ra, một nhóm bảo vệ mặt mày ngây ngốc.
“Thằng nhóc, cậu tìm chết!”
Đội trưởng Trương bỗng nổi giận, quát một tiếng: “Lên cho tôi, đánh chết tên khốn này!”
Két!
Vào lúc này, đột nhiên một chiếc Audi A8 màu đen bỗng phanh gấp, dừng ở cửa của tập đoàn Nhạn Chấn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da vội vàng bước xuống xe.
“Chào Lạc tổng!” Các bảo vệ vội vàng đứng thẳng người.
Tuy nhiên Lạc tổng lại không thèm nhìn bọn họ, mặt mày hoảng sợ, chạy đến trước mặt Dương Chấn, sau đó cúi người: “Chào chủ tịch!”
Chương 9 Vinh hạnh của tôi
Nghe thấy lời của Lạc tổng, tất cả mọi người lập tức hóa đá.
Lạc tổng là tổng giám đốc, đã là lãnh đạo cao nhất của công ty con, người có thể được ông ta gọi như vậy, chỉ có một người, đó chính là chủ tịch của tập đoàn.
Nghĩ đến vừa rồi suýt nữa động thủ, đội trưởng Trương mặt mày xám như tro.
“Bịch” một tiếng, ông ta quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, vội vàng cầu xin: “Chủ tịch, tôi có mắt không tròng, mắt chó coi thường người khác, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi một con đường!”
Lạc tổng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhận được tin tức chủ tịch muốn đến công ty, ông ta lập tức chạy đến, không ngờ Dương Chấn đã đứng ở cửa công ty rồi, hình như còn xảy ra chuyện gì đó với thủ hạ.
“Có chuyện gì?” Lạc tổng mặt mày tức giận chất vấn.
Ông ta có thể trở thành tổng giám đốc đã bỏ ra quá nhiều, hiện nay công ty con vừa mới thành lập, thủ hạ của mình xung đột với chủ tịch, nhất thời phẫn nộ không thôi.
Trên mặt Dương Chấn đều là ý lạnh: “Đại nhân đại lượng? Nếu như tôi không tha cho ông, vậy tôi chính là tiểu nhân rồi?”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, đội trưởng Trương suýt nữa dọa đái cả ra, sắp muốn khóc rồi: “Chủ tịch, tôi không phải có ý đó, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội!”
Dương Chấn quát một tiếng: “Cút!”
Năm năm xông pha trận mạc, Dương Chấn sớm đã hiểu một đạo lý, đã phạm sai thù bắt buộc phải chịu trừng phạt.
Lấy thân phận của anh, vốn không cần thiết phải tính toán với một bảo vệ, nhưng tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mẹ anh để lại trên đời này, bất cứ ai cũng không thể làm tổn hại hình tượng của nó.
Đội trưởng Trương còn muốn cầu xin, Lạc tổng một cước đá ông ta ra, quát: “Lôi ông ta đi cho tôi!”
Thái độ của Lạc Khải hạ xuống rất thấp, tin đồn liên quan đến Dương Chấn, ông ra ít nhiều cũng biết một chút.
Hai người một trước một sau đi vào công ty, tất cả mọi người mặt mày kinh ngạc nhìn Dương Chấn, Lạc tổng luôn cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, lúc này lại khom người, đi theo đằng sau Dương Chấn.
Bọn họ sớm đã nghe nói chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn muốn đến công ty, lại thấy dáng vẻ cẩn thận của Lạc Khải, thân phận của Dương Chấn đã rõ rồi.
“Lạc tổng vừa đến Giang Châu thì có vô số người của gia tộc thượng lưu đến thăm viếng, bây giờ lại đi đằng sau một thanh niên, quá khó tin rồi.”
“Phí lời, lấy thân phận của Lạc tổng, cho dù nhà giàu nhất Giang Châu đến, cũng không có được đối đãi như thế, người thanh niên này chắc chắn là chủ tịch!”
“Chủ tịch quá trẻ rồi? Xuân tâm của tôi nở rộ rồi.”
Sự xuất hiện của Dương Chấn gây nên một trận sóng lên.
“Yên, cậu mau nhìn kìa, người Lạc tổng đi theo người đó có phải Dương Chấn không?”
Đi làm xong thủ tục ứng tuyển, vừa đến đại sảnh thì Tôn Điềm nhìn thấy bóng lưng của Dương Chấn, bỗng chốc mặt này sửng sốt.
Đợi đến khi Tần Yên nhìn qua, Dương Chấn đã biến mất ở cuối hành lang rồi.
“Cậu cũng nói rồi, là Lạc tổng đi theo người ta, cậu cảm thấy có thể là tên vô dụng đó không?” Tần Yên rất tức cười nói.
Tôn Điềm vỗ một cái vào đầu: “Tớ thật là hồ đồ, có thể khiến Lạc tổng đối đãi như thế, chắc chắn là chủ tịch hôm nay muốn tới công ty.”
Tầng cao nhất của công ty, trong một phòng làm việc xa hoa.
Dương Chấn ngồi trên sô pha thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.
Lạc Khải cẩn thận đứng ở một bên: “Chủ tịch, cậu đại giá quang lâm, nhất định là có chuyện gì muốn căn dặn, cậu cứ việc nói, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng.”
“Đợi đã!”
Dương Chấn lạnh lùng đáp hai chữ, sau đó không nói gì nữa, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Chấn cứ nhắm mắt dưỡng thần, Dương Chấn như thế khiến Lạc Khải cảm thấy vô cùng áp lực, trên trán dần dần toát ra một tầng mồ hôi, trong lòng rất bất an, chủ tịch nói đợi, là đợi ai? Không phải chủ tịch đã túm được cái đuôi gì đó rồi chứ?
Khi Lạc Khải đang thấp thỏm trong lòng, cửa phòng làm việc trực tiếp bị đẩy ra, ông ta vừa muốn trách mắng thì nhìn thấy người đó đi về phía Dương Chấn, đưa một bản văn kiện: “Anh Chấn, thứ anh cần.”
Mãi đến lúc này, Dương Chấn mới mở mắt ra, lật lật văn kiện, biểu cảm trên mặt dần trở nên âm trầm.
Trong lòng Lạc Khải vô cùng hoảng loạn, ánh mắt không dám rời khỏi bản văn kiện đó, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.
“Bốp!”
Dương Chấn ném văn kiện lên người Lạc Khải: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Thấy Dương Chấn bỗng dưng nổi giận lôi đình, Lạc Khải toàn thân không khỏi run lên, vội vàng nhặt văn kiện dưới đất lên.
“Ngày 5 tháng 6, khách sạn Kim Thế duyên, nhận hối lộ…”
Lạc Khải chỉ đọc một câu thì dừng lại, đâu còn dám đọc tiếp nữa?
Trong văn kiện đều là tất cả chứng cứ phạm tội trong thời gian chưa đến một tháng từ khi ông ta nhận chức tổng giám đốc, điều khiến ông ta cảm thấy sợ hãi nhất là ngay cả thời gian và địa điểm của chứng cứ phạm tội của ông ta đều được ghi chép rõ ràng, cho dù biện minh, cũng không được.
Dương Chấn bỗng nổi giận: “Tiếp tục đọc!”
Lạc Khải bị dọa rùng mình, ‘bụp’ một tiếng, quỳ xuống dưới chân Dương Chấn: “Chủ tịch, tôi sai rồi, cũng không dám nữa, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội…”
Lúc này Lạc Khải mặt mày đều là nước mắt, ông ta từ một nhân viên quèn ở tầng thấp, đi đến hôm nay, rất không dễ, ở công ty mười mấy năm, ông ta đều thành thật, chưa từng nhận một đồng hối lộ, mãi đến khi nhận lệnh của trụ sở chính để ông ta nhận chức tổng giám đốc của công ty con ở Giang Châu, vô số người có máu mặt ở Giang Châu chủ động đến nịnh bợ, ông ta cuối cùng cũng không thể cưỡng nổi sự mê hoặc, lén nhận không ít quà cáp.
“Anh Chấn, có cần giết không?”
Khi Lạc Khải đang lo lắng còn có thể tiếp tục làm tổng giám đốc nữa hay không, Mã Tuân lại nói một câu như vậy, dọa ông ta suýt nữa hôn mê.
Mã Tuân đương nhiên không phải nói đùa, anh ta biết rất rõ tập đoàn Nhạn Chấn có ý nghĩa như nào với Dương Chấn, Lạc Khải nhận quà, nói rõ ông ta đã làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty, thật sự to gan bằng trời mà.
Cạch! Cạch! Cạch!
Dương Chấn không nói chuyện, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, giống như một ám hiệu đòi mạng.
Lạc Khải cả người đã mềm nhũn, ngay cả sức cầu xin cũng không có.
“Niệm tình ông lần đầu phạm sai, tôi có thể cho ông một cơ hội, nhưng nhớ kỹ, chỉ một lần này, nếu như còn tái phạm, mấy chuyện ông nhận hối lộ sẽ là tiền mua mạng của ông.” Dương Chấn hơi nheo mắt nói, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Lạc Khải mặt mày vui mừng sau khi vượt qua kiếp nạn, vội vàng nói lời đảm bảo với bóng lưng của Dương Chấn: “Cảm ơn chủ tịch, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”
Vốn dĩ ông tưởng mình phải bị đưa đi ăn cơm tù, nhưng lại không ngờ, Dương Chấn lại bằng lòng cho ông ta một cơ hội, nhất thời trong lòng vô cùng cảm kích, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải cố gắng làm chuyện cho Dương Chấn.
Theo Dương Chấn đi ra khỏi công ty, Mã Tuân mới không hiểu mà hỏi: “Anh Chấn, anh sao còn giữ ông ta lại?”
“Tôi vừa mới trở về, trong tay không có bao nhiêu người có thể dùng, khiến ông ta biến mất rất dễ, nhưng tìm một tổng giám đốc quen thuộc nghiệp vụ của tập đoàn Nhạn Chấn, rất khó.”
Dương Chấn đáp lại một câu, nói tiếp: “Tập đoàn Nhạn Chấn bị gia tộc Vũ Văn quản lý nhiều năm như vậy, thành viên cấp cao trong công ty vốn được gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng, trừ phi lúc này tôi thay hết tất cả mọi người, nếu như thật sự có thể làm như thế, vậy công ty thật sự sẽ hủy trong tay của tôi rồi, cho dù muốn đổi, vậy cũng không phải bây giờ, chuyện này không thể vội vàng được.”
“Em hiểu rồi, anh Chấn định bồi dưỡng người của mình, đợi khi thời cơ đến thì thay máu cho cả tập đoàn.”
Mã Tuân tuy giỏi võ, nhưng cũng không phải mãng phu, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Dương Chấn: “Anh Chấn rõ ràng đã nắm chứng cứ phạm tội của Lạc Khải, khi ông ta sắp sụp đổ, anh Chấn lại cho ông ta một cơ hội, ông ta nhất định biết ơn, cố gắng làm chuyện cho công ty.”
“Nếu như Lạc Khải về sau có thể thành thật làm người, lại thật sự có năng lực, anh Chấn nhất định sẽ cho ông ta một sân khấu lớn hơn.”
Dương Chấn mặt mày phức tạp liếc nhìn Mã Tuân, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Lấy năng lực của cậu, nếu như ở lại Bắc Cảnh, tiền đồ không thể đo lường, đi theo tôi, đáng tiếc rồi!”
Mã Tuân vô thức đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc: “Ở Bắc Cảnh, anh Chấn chính là thần, nếu như không có anh Chấn, không biết em đã chết không biết bao nhiêu lần, có thể đi theo bên cạnh anh, là vinh hạnh của em!”
Dương Chấn không nói gì nữa, vừa đi vài bước, bỗng dừng lại, nói: “Tra cho tôi một chuyện, 5 năm trước, rốt cuộc là ai đã hãm hại tôi và Tần Nhã.”
Bỗng dưng, một cỗ khí tức khủng bố bùng phát từ trên người Dương Chấn, trong mắt tràn ngập hàn ý.
Chương 10 Khua tay múa chân
Sáng hôm sau, tầng cao nhất của tập đoàn Tam Hòa.
Thứ hai hằng tuần đều là cuộc họp thường kỳ của công ty, lúc này người dòng chính của nhà họ Tần đều ngồi quanh bàn họp.
“Tần Nhã, nghe nói ông chồng phế vật mất tích 5 năm đó của cô, trở về rồi?”
Người đàn ông nói chuyện là anh họ Tần Luân của Tần Nhã, nhìn thấy Tần Nhã đi vào phòng họp, anh ta cười cười híp mắt.
“Anh ta trở về hay không thì có liên quan gì đến anh?” Tần Nhã nhíu mày, hỏi ngược lại một câu.
“Không có liên quan gì đến tôi, nhưng nhà họ Tần vì chuyện xấu của hai người mà bị liên lụy, nếu không nhà họ Tần bây giờ đã là gia tộc hàng đầu ở Giang Châu rồi.”
Tần Luân mang bộ dạng trêu tức, nói tiếp: “Nếu như là người phụ nữ khác, xảy ra chuyện như này, sớm đã không còn mặt mũi mà sống tiếp, không ngờ cô lại còn có mặt mũi sinh ra một đứa con hoang, thật sự chính là nỗi nhục của nhà họ Tần.”
“Anh im miệng cho tôi!” Tần Nhã bỗng đứng bật dậy, mặt mày vô cùng tức giận.
Nói cô thế nào cũng được, nhưng duy nhất con gái cô là không được, đây là vẩy ngược của cô, nói không được chạm vào cũng không được.
Người dòng chính của nhà họ Tần trong căn phòng không có ai đứng ra nói chuyện thay Tần Nhã, mà đều mang bộ dạng vui vẻ khi thấy người ta gặp họa, đợi xem trò.
“Ông cụ đến rồi!”
Tần Luân vừa muốn nói, bỗng bước chân vang lên ở cửa, anh ta lạnh lùng nhìn Tần Nhã, không nói gì nữa.
Sau đó thì nhìn thấy một ông cụ nhà họ Tần đầu óc bạc phơ bước vào phòng họp, ngồi ở vị trí chủ tịch.
Dưới trướng nhà họ Tần cũng có không ít công ty, nhưng duy chỉ có tập đoàn Tam Hòa là phát triển tốt nhất, cũng chính vì thế, 4 năm trước sau khi tập đoàn Tam Hòa bị ông cụ Tần sáp nhập vào gia tộc, nơi này trở thành đại bản doanh của gia tộc.
Mỗi lần ngồi ở đây họp, trong lòng Tần Nhã đều thấp thoáng nỗi đau, đây là sản nghiệp một tay cô gây dựng, hiện nay lại thuộc về gia tộc, dù trong lòng có không cam tâm đi chăng nữa, mọi thứ cũng đã thành cục diện chết.
Ông cụ Tần tuy tuổi tác đã cao, nhưng không có một chút ý tứ muốn nhường lại vị trí, ngược lại nắm giữ vị trí gia chủ trong tay.
Ánh mắt của ông ta quét qua mọi người, sau đó mở miệng: “Tháng trước, gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô đã thành lập công ty con ở Giang Châu, khoảng thời gian này luôn trong thời gian chuẩn bị, tôi nhận được tin tức mới nhất, công ty con sẽ chính thức khánh thành vào mấy ngày nữa, vô số gia tộc hào môn, tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, mà nhà họ Tần chúng ta, tuyệt đối không thể lạc hậu, có thể nói, nhà họ Tần có thể trở thành gia tộc hàng đầu hay không thì xem chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn được hay không.”
Nghe thấy lời của ông cụ, tất cả mọi người đều có tinh thần phơi phới, có người trực tiếp mở miệng hỏi: “Ông cụ, nếu như có thể giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, có phải có thể nhận được phần thưởng gì đó không?”
Ông cụ liếc nhìn người nói chuyện, cười lạnh một tiếng: “Nếu như có ai có thể giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, người đó có thể ngồi vào ghế chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều chấn động, vì có thể lấy được hợp tác của tập đoàn Tam Hòa, ông cụ vậy mà nguyện ý lấy tập đoàn Tam Hòa làm phần thưởng.
Tần Nhã cắn chặt đôi môi đỏ, tập đoàn Tam Hòa vốn thuộc về cô, muốn giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, hiển nhiên là rất khó, nếu không ông cụ cũng sẽ không dùng chức chủ tịch làm phần thưởng.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tần Nhã và Tần Luân rồi lóe lên.
Một người là cháu đích tôn ông cụ coi trọng nhất, một người khác năng lực xuất chúng, hiện nay hai người này được ông cụ thích, nhưng những người có mặt ở đầy đều biết rõ trong lòng, tập đoàn Tam Hòa vốn thuộc về Tần Nhã.
Tần Luân đương nhiên cũng biết tính quan trọng của lần hợp tác này, đứng dậy trước tiên, cười nói: “Ông nội, cháu cho rằng chuyện hợp tác, chúng ta bắt buộc phải tính kế lâu dài.”
“Ổ?” Ông cụ hỏi: “Cháu có suy nghĩ gì?”
Tần Luân nói: “Không giấu gì ông nội, thật ra khi tập đoàn Nhạn Chấn vừa thành lập công ty con thì cháu đã chuẩn bị rồi, chỉ là ngưỡng cửa của tập đoàn Nhạn Chấn rất cao, cháu đã tốn cái giá rất lớn, mới có thể bắt được một chút quan hệ, nhưng muốn giành được cơ hội hợp tác, còn rất khó.”
“Luân làm không tệ, tuy còn chưa có giành được hợp tác, nhưng ít nhất đã bắt đầu hành động rồi, hơn nữa còn khơi thông một ít quan hệ, đợi cuộc họp kết thúc, cháu đến phòng tài vụ làm đơn xin 3 tỷ làm kinh phí.” Ông cụ rất hào phóng nói.
“Cảm ơn ông nội” Tần Luân bỗng trở nên vui mừng.
Những người khác thì ngưỡng mộ.
Tần Luân bỗng thâm ý nhìn Tần Nhã, nói tiếp: “Ông nội, cháu tuy cũng rất muốn lấy được cơ hội hợp tác, nhưng dựa vào sức của một mình cháu, rất khó, dù sao ở trước mặt tập đoàn Nhạn Chấn, nhà họ Tần chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ trong số đó, bọn họ dựa vào gì mà muốn hợp tác với chúng ta?”
“Nếu cháu đã nói như thế, lẽ nào có cách hay gì sao?” Ông cụ hỏi.
Tần Luân cười nói: “Cháu nhận được tin tức nội bộ, lần hợp tác này của tập đoàn Nhạn Chấn, sẽ không chọn một vài gia tộc nhỏ, điều kiện này, chúng ta đã không có tư cách bàn bạc rồi, cho nên chúng ta có thể chọn bắt tay với một gia tộc có quy mô tương đương với nhà họ Tần.”
“Luân, đề nghị của cháu rất tốt, nói tiếp đi.” Ông cụ càng nghe càng hài lòng.
Tần Luân mỉm cười: “Ông nội, cậu cả nhà họ Vương luôn theo đuổi Nhã, Vương Kiện đã tỏ tình rồi, chỉ cần Nhã gả cho anh ta, chuyện hợp tác tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Tần Nhã, sắc mặt của Tần Nhã bỗng thay đổi, vội nói: “Ông nội, cháu đã kết hôn rồi, sao có thể kết hôn với người khác được nữa?”
“Nhã, chuyện giữa cháu với tên phế vật đó, mọi người đều biết rồi, vừa kết hôn thì nó biến mất 5 năm, giữa hai đứa căn bản không tồn tại tình cảm, còn không bằng kết hôn với Vương Kiện, cậu ta tốt xấu gì cũng có thể giúp gia tộc, tóm lại so với cái tên phế vật không giúp được gì kia mạnh hơn nhiều.” Ông cụ nhìn Tần Nhã nói.
Tần Nhã cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt tràn ngập sự kinh định, lắc đầu nói: “Ông nội, cả đời này, cháu đều là người của Dương Chấn, cũng chỉ có một người chồng là anh ta.”
“Bốp!”
Ông cụ vỗ một cái lên mặt bàn, nổi giận: “5 năm trước nếu như không phải chuyện xấu của cháu với tên khốn đó, nhà họ Tần đã trở thành gia tộc hàng đầu rồi, lẽ nào 5 năm sau, cháu còn muốn hủy hoại tiền độ của nhà họ Tần hay sao?”
Tần Nhã cắn môi, hai tay siết chặt, không có nhận ra móng tay đã đâm vào trong lòng bàn tay, bởi vì lúc này, sự đau đớn trong lòng cô càng thêm sâu.
Nhà họ Tần có địa vị như ngày hôm nay đều dựa vào tập đoàn Tam Hòa, ông cụ không những không màng đến cống hiến của cô đối với gia tộc, ngược lại đổ lỗi gia tộc không thể trở thành gia tộc hàng đầu lên người cô.
“Chuyện này cứ quyết định như thế, cuộc họp kết thúc, ông đích thân liên lạc với gia chủ của nhà họ Vương, nói về chuyện liên hôn.”
Ông cụ lật tức vỗ bàn quyết định, không thèm suy nghĩ đến Tần Nhã có đồng ý hay không.
“Tôi còn sống sờ sờ, mấy người muốn để vợ tôi gả cho người khác, chuyện cô ấy không muốn làm, từ khi nào đến lượt mấy người khua tay múa chân?”
Vào lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt bỗng vang lên, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phòng họp.
Ở trong sự kinh ngạc của thành viên dòng chính của nhà họ Tần, Dương Chấn đi đến bên cạnh Tần Nhã ngồi xuống, mặt mày dịu dàng nhìn sang cô: “Tôi đã nói, từ nay về sau tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em.”