- Vào đi!
Cho dù đã tăng ca thêm gần bốn tiếng đồng hồ mà giọng nói của người đàn ông bên trong vẫn chẳng hề có chút mệt mỏi nào, thậm chí còn như có sức hút, vô cùng dễ nghe.
Thư Tâm ghen ghét thì ghen ghét nhưng sau đó vẫn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nhìn Tiểu La nhiều chuyện đang không ngừng đưa tay lên cứa cổ, cuối cùng vẫn mang tâm tình tráng sĩ tự chặt đứt tay mà đẩy cửa bước vào
- Có việc gì?
Boss ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi
Mặc dù khuôn mặt kia chất lượng tuyệt đối tốt, mặc dù đã cùng hợp tác hơn hai năm nhưng người Thư Tâm vẫn mất tự chủ mà đứng thẳng, thậm chí là cứng ngắc người.
- Boss, giờ đã muộn, tôi có chút chuyện, có thể…
Boss liếc mắt nhìn khiến lông tơ toàn thân Thư Tâm dựng đứng, vội thầm tự chửi công lực chống lạnh của mình sao không có tí tiến bộ nào?
- Chuyện gì?
Thần sắc Boss vẫn rất bình thường, lại cúi đầu xuống làm việc, bút trong tay soạt soạt không dừng.
Thư Tâm nhíu mày: Biến thái! Ngày nào cũng tăng ca còn không nói nhưng đến ngay cả việc riêng của nhân viên cũng hỏi! Quá biến thái!
Nhưng miệng lại cực kì nhanh chóng, cực kỳ vang dội mà đáp:
- Báo cáo Boss! Phải đến bệnh viện lấy giấy xét nghiệm!
Thư Tâm vì phản xạ có điều kiện của mình mà lệ rơi đầy mặt, đúng là quen với việc báo cáo mất rồi.
Người đàn ông đối diện như thoáng cười, Thư Tâm mở to mắt nhìn lại, quả nhiên phát hiện mình bị hoa mắt.
- Giấy xét nghiệm? Người không khỏe?
Người đàn ông đối diện cúi đầu như vô tình mà hỏi
Thư Tâm có phần khó mở miệng. Chẳng lẽ bảo cô nói với người đàn ông xa lạ là mình đi xét nghiệm mang thai?
Được rồi, thực ra cũng không hẳn là lạ lẫm, dù sao cũng là Boss của mình, còn đã được 2 năm rồi
Hai năm……
Thư Tâm trừng mắt nhìn, đột nhiên có chút phản ứng với độ dài hai năm này
Hai năm cũng đủ cho tiền lương của Thư Tâm tăng từ mức ba ngàn đến 7,8 ngàn. Tuy trong đó chủ yếu là Thư Tâm dốc sức vì nhà cửa, xe cộ, chuyện con cái nhưng ngần ấy thời gian quả thực cũng không thể tính là ngắn
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt đầy dò xét. Khoảng chừng 30 tuổi, tốt nghiệp quản trị kinh doanh tại trường đại học ở Stanford của Mỹ. Nghe nói lúc còn đang đi học ở nước ngoài đã ký được hai hợp đồng lớn, còn giành được giải thưởng lớn gì gì đó, Tập toàn AC lúc này mới mời anh về nước làm với mức lương cao chót vót
Lúc mới đến ai cũng nghĩ anh sẽ chỉ ở đây khoảng nửa năm hoặc một năm rồi sẽ được quay về tổng công ty, không ngờ lại ngẩn ngơ ở đây đã hai năm có lẻ…
Thư Tâm phát hiện ánh mắt của mình có hơi quá khích, vội xấu hổ mà chuyển hướng nhìn:
- Vâng! Có một chút ạ!
Chiếc bút trên tay Boss thoáng dừng, như thể gặp phải vấn đề gì khó khăn mà khẽ a một tiếng, thuận miệng hỏi:
- Bệnh viện nào?
Anh đảo mắt rồi lại bồi thêm một câu:
- AC cũng rất quan tâm đến sức khỏe của công, nhân viên.
Fuck! AC thực sự quan tâm đến chúng tôi như vậy thì sao không thấy có ai đứng ra lấy lại công bằng cho chúng tôi mỗi khi bị anh nô dịch? Còn không ngừng nói chúng tôi kiếm được nhiều tiền, có thể học được nhiều điều từ anh? Ờm, được rồi, quả thực là kiếm được tiền, ít nhất là tiền lương tăng ca của công ty rất cao.
Lòng Thư Tâm lại rơi lệ: Tiền tăng ca! Rất nhiều huynh đệ tỷ muội thà chết cũng không chịu khuất phục mà cũng phải khom lưng vì nó!
Đợi Thư Tâm phản ứng lại thì cô đã đứng ở cửa ra vào công ty, nghĩ cẩn thận một hồi, hình như ngoài việc mình phải đi xét nghiệm thai thì cũng không nói gì thêm
Thư Tâm thở dài rồi cúi đầu: Ai dà, đây là sức ảnh hưởng quá lớn mà!
Sau đó cô lại nắm chặt tay tự nhủ: Không sợ! Trong công ty có thể pk lại Boss về căn bản là chẳng có ai! Cho tới giờ cũng không chỉ có mình cô là bị mất mặt.
***
Thư Tâm cầm giấy xét nghiệm mà ngẩn người
Bác sĩ kia khoảng 40 tuổi, đúng là thời điểm nóng tính, nói nhiều nhất của phụ nữ. Vừa nhìn thấy Thư Tâm thì đã chỉ vào mũi cô mà chỉ trích cô một hồi
Cái gì không biết thương tiếc bản thân, cái gì mà quá mệt mỏi sẽ không tốt cho em bé, cái gì mà cứ thế này thì sẽ rất khó có thai? Mỗi câu nói xong Thư Tâm đều vội vã gật đầu lấy được.
Thư Tâm vuốt bụng mình nghĩ: Có phải là nên xin nghỉ phép để dưỡng thai?
Trong đầu hiện ra thái độ làm việc kiểu “tam lang bán mạng” của Boss, Thư Tâm dùng lương tâm mà nói, cho dù như thế Boss hẳn là rất nhân quyền, hẳn là… sẽ cho cô nghỉ phép…?
Đây đã là đứa con thứ ba của cô và Trần Gia Lạc, hai đứa trẻ trước đều vì công việc quá mệt mỏi mà đúng lúc cô không chú ý đã bỏ đi, lần này… Thư Tâm quyết định nhất định phải giữ nó lại.
Cô đã 26 tuổi, sản phụ tuổi càng lớn càng không ổn, với mẹ hay con đều là không ổn.
Huống chi, Thư Tâm biết rõ, Trần Gia Lạc thật sự rất muốn có con
Tuy Thư Tâm chưa bao giờ là loại phụ nữ sống phụ thuộc vào đàn ông nhưng Thư Tâm cũng chưa bao giờ phủ nhận, sinh con là thiên chức của phụ nữ, đồng thời cũng là trách nhiệm!
Thư Tâm nắm chặt giấy xét nghiệm mà có chút vui mừng, đang nghĩ làm sao để nói tin tức này cho Trần Gia Lạc, không ngờ vừa ra khỏi cửa, rẽ phải đã đụng ngay phải gương mặt lạnh lùng của Boss
Thư Tâm có chút nghi hoặc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ba chữ “Khoa phụ sản” trên cửa, ngất ngây vài giây rồi mới đứng thẳng lại, người đứng nghiêm, như quân nhân mà gào lớn:
- Chào Boss!
- Ờ!
Boss vẫn giữ nguyên khí thế mạnh mẽ của mình, khẽ gật đầu nhưng cũng không nhúc nhích.
Thư Tâm mở to mắt nhìn, không thể cứ cùng một người đàn ông nhìn nhau mãi thế này trước cửa khoa phụ sản được, những người bên cạnh đang bắt đầu xì xào vì tình trạng quỷ quái của hai người
Thư Tâm cuối cùng đành phải thừa nhận, sở dĩ mình không thể lên làm Boss không chỉ vì thể lực không đủ mà cũng vì mình có lẽ mãi mãi không bao giờ có được khí thế mạnh mẽ, núi Thái Sơn đổ cũng không thèm biến sắc được như Boss. Cô chỉ đành xê dịch đôi chân cứng ngắc, ngượng ngùng hỏi:
- Boss đưa phu nhân tới kiểm tra sức khỏe sao? Boss đúng là người chồng tốt. Haha, trước kia còn không nhìn ra được!
Đột nhiên phát hiện mình có hơi cà chớn, Thư Tâm khó xử gãi gãi đầu
Lúc này, Boss đứng đối diện đột nhiên híp mắt lại, đẩy đẩy gọng kính viền vàng nơi sống mũi, lạnh lùng nói:
- Trợ lý Thư! Tôi còn chưa kết hôn!
Ôi chao? O__O”
Có lẽ biểu hiện kinh ngạc của Thư Tâm hơi quá nên mắt Boss càng híp lại. Thư Tâm còn nghĩ đây rốt cuộc là thói quen của anh hay là tật cận thị?
- Khó tin đến thế sao?
- Không không không! Những người thành tích cao luôn thích kết hôn muộn mà. Tổ quốc hoan nghênh! Hahaha!
Thư Tâm tranh thủ thời gian mà nịnh nọt, gỡ gạc lại lỗi lầm không quan tâm đến thủ trường rồi lại bắt đầu chân trước chân sau chuẩn bị chạy
Vừa đi một bước, phát hiện Boss không ngăn cản nên Thư Tâm quyết định tăng tốc độ.
Đến cửa bệnh viện, Thư Tâm vẫy taxi, Boss lạnh lùng nói:
- Có cần tôi đưa cô về không? Trợ lý Thư?
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào tờ giấy xét nghiệm trên tay Thư Tâm, mắt hơi híp lại.
Thư Tâm vội lắc đầu, có chút lúng túng nói:
- Không cần đâu ạ! Muộn thế này rồi, cùng người khác phái về nhà, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Boss! Haha!
- Ờm!
Boss đồng ý gật đầu, anh đợi đến khi Thư Tâm lên xe taxi thì mới đi về phía bãi đậu xe.
Thư Tâm thở phào nhẹ nhõm, hơi đóng cửa lại, nói địa chỉ cho lái xe. Lúc này lại chợt thấy Boss cách đó không xe xoay đầu lại, nghiêm túc đẩy cặp kính:
- Thực sự không nhìn ra được à?
Thư Tâm nghi hoặc nhìn qua, mắt trợn tròn. Boss cuối cùng đại từ đại bi mà bỏ thêm một câu:
- Nhìn ra tôi là người chồng tốt
- Ớ!
Mặt Thư Tâm như xoắn lại: Cái này rõ ràng chính là bẫy ngôn ngữ mà.
Chú lái xe tốt bụng lại rất hiểu lòng người mà đạp chân ga. Lúc này trái tim bé bỏng của Thư Tâm mới quay về vị trí, cô ra sức lau trán: Quả nhiên là thế! PK với Boss đúng là PK với cầm thú, người bình thường đâu làm được chuyện này
Nhìn bóng Boss dần khuất xa qua cửa sổ xe, Thư Tâm thoải mái dựa vào ghế, sau đó nghi hoặc nghĩ: Ơ! Boss đến bệnh viện làm gì? Lại còn đến khoa phụ sản?
Thư Tâm ra sức quăng ý nghĩ điên cuồng, quái dị đến mức mình còn không thể tin được ra ngoài. Cô lại đưa tay vuốt bụng, mỉm cười ngọt ngào nghĩ: Trần Gia Lạc sẽ rất vui đây.