• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đó, Trác Lăng Vân tuy vẫn giữ vẻ yên lặng nhưng bác sĩ lại nghiêm khắc dặn dò anh phải nghỉ ngơi ít nhất trong một tháng, nếu không, ảnh hưởng đến gân thì sẽ để lại hậu quả cả đời.

Thư Tâm áy náy không thôi, sau đó lo liệu ăn ở của anh như một bảo mẫu yêu nghề, ngày nào cũng đưa canh hầm chân giò đến kí túc xá của Trác Lăng Vân khiến cho các bạn cùng phòng chấn động. Đến cuối cùng nói năng linh tinh đến độ Thư Tâm cũng không dám lên lầu.

Chiếc xe đạp cà tàng của Thư Tâm trong một tháng này phát huy công dụng lớn lao, tuy Trác Lăng Vân người cao ngựa lớn ngồi lên chiếc xe mini phấn hồng có vẻ buồn cười nhưng người bị hại đã bất chấp sự cười nhạo của người khác, trấn định như núi thì Thư Tâm cũng chỉ đành gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Thư Tâm, sau đó là vừa xấu hổ vừa hối hận, lúc này Hiểu Hiểu mới thỏa mãn ngừng vỗ bụng mà vỗ sang vai Thư Tâm:

- Cậu xem, cái đó chính là duyên phận đó! Trác sư huynh chẳng phải tốt nghiệp rồi đi du học ở Mỹ sao? Không ngờ đi một vòng lớn rồi lại quay lại, vẫn gặp lại cô ngốc này. Ai dà, thật đáng thương, cả đời hoang phí trong tay kẻ ngốc như cậu!

Hiểu Hiểu bất mãn véo má Thư Tâm, sau đó lén lút dặn dò:

- Thư Thư à, bây giờ cậu phải nắm thật chắc cho mình! Đàn ông tốt như vậy không phải là hàng chợ đâu, sớm nắm bắt lấy đi!

Thư Tâm vuốt mặt, hoài nghi lầm bầm:

- Hiểu Hiểu, không phải là cậu… sao cậu rõ hành tung của Boss như vậy?

Hiểu Hiểu liếc nhìn cô, hừ một tiếng:

- Vô lương tâm! Cậu cho rằng ai cũng như cậu, chỉ biết nghĩ đến một người duy nhất! Nhân vật như Trác sư huynh, lúc trước ở trường, nữ sinh thích anh ấy nhiều vô kể, đừng nói chỉ là sang Mỹ, đi xa hơn nữa, chỉ cần mình có lòng thì chuyện ăn mặc, ngủ nghỉ của anh ấy mình đều có thể tìm ra. Đây mới gọi là bản lĩnh!

Thư Tâm kinh ngạc há hốc miệng, Hiểu Hiểu đắc ý kéo Thư Tâm đi về phía Boss:

- Nhưng mà lúc trước thấy sư huynh ra nước ngoài, mọi người đều nghĩ chắc anh ấy sẽ không về, ít nhất là trong 5,6 năm sẽ không về, cho nên mình cũng chỉ đơn giản là sư muội thưởng thức nhan sắc của người ta thôi. Thế nào mình cũng phải thay sư huynh nghĩ kế, còn có chỗ cho loại chim trĩ như Trần Gia Lạc sao?

Thư Tâm khẽ bấm tay Hiểu Hiểu một cái, thấp giọng phàn nàn:

- Thôi, cũng ly hôn rồi, cậu đừng nói anh ta thế nữa.

Hiểu Hiểu lườm Thư Tâm nhưng cũng không nói gì về Trần Gia Lạc nữa.

Điều tuyệt vời nhất của lễ kỉ niệm ngày thành lập trường là có thể được gặp lại những bạn học cũ mà có lẽ đến giờ đã quên cả tên gọi.

Hiểu Hiểu mang thai, chồng cô đỡ cô qua một bên nghỉ ngơi.

Hiểu Hiểu vừa đến đã thấy rất nhiều bạn bè cũ ngồi đó, những gương mặt quen thuộc túm năm tụm ba ở đó, chỉ liếc nhìn đã thấy vài ba gương mặt quen thuộc. Những người này đương nhiên cũng không phải cùng một lớp, chẳng qua trường rất lớn, ít nhiều cũng có đôi lần gặp mặt, mơ hồ có thể nhận thức quen mặt hay không, nói với nhau đôi câu thì cũng trở nên gần gũi.

Không khí rất vui vẻ nhưng đến khi Hiểu Hiểu nhìn thấy Trần Gia Lạc ngồi ôm đầu trong góc thì lại giận đến độ muốn đánh người.

Hiểu Hiểu biết tính tình mình không tốt, nhất là cô càng lớn càng xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt hồ ly, đúng tiêu chuẩn của hồ ly tinh mà da cũng đặc biệt trắng, dù cô cố luyện tập Taekwondo nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là lại trắng như trước. May mắn như vậy lại càng khiến người ta ghen tỵ.

Hiểu Hiểu tuy tự nhận là chưa bao giờ làm chuyện gì hổ thẹn với lòng nhưng lại có quá nhiều người nghiện phỏng đoán rồi bàn tán linh tinh, có đôi khi còn lén bịa đặt sau lưng cô. Ví dụ như lúc trước còn đi học, rõ ràng là người ta cố gắng theo đuổi cô nhưng không được vậy mà những cô gái không được anh chàng kia thích lại khóc sướt mướt hoặc căm tức chỉ mặt cô mà mắng cô thấp kém, quyến rũ đàn ông. Ví như cô thích ăn mặc, trang điểm như đi dạo phố đi học. Cứ như vậy, mọi người đều cố thả tin đồn sau lưng cô, ám chỉ cô sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Lại ví như cô chọn lên chọn xuống cuối cùng lại chọn người đàn ông hơn cô đúng 1 giáp, tướng mạo có phần xấu xí như Bàng Thái. Người khác sẽ hả hê mà trào phúng, nói cô ham phú quý, cũng nói cô giỏi câu dẫn đàn ông.

Buồn cười nhất là những người này miệng thì ba hoa chích chòe nhưng chưa ai thực sự tìm hiểu cho kỹ, dựa vào bối cảnh, gia thế của cô còn cần phải lấy người đàn ông lớn tuổi chỉ vì tiền sao?

Nhà giàu? Nói khó nghe một chút, chỉ là một ông chủ nhỏ như Bàng Thái mà cũng dám gọi là nhà giàu?

Nếu không phải đã trải qua nhiều năm nhìn đủ loại đàn ông, nhìn ra được Bàng Thái thật lòng với cô, chăm sóc cô cẩn thận, chu đáo chứ không như những kẻ khác, một nửa là vì cô mà nửa còn lại là vì gia thế nhà cô thì cô đáng vì chút tiền đó mà tự làm khó mình sao?

Nhưng Thư Tâm thì khác.

Thư Tâm là kiểu phụ nữ truyền thống, dịu dàng, lương thiện, chu đáo, vị tha, chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô thì cô sẽ luôn bao dung với mọi người.

Hòa nhã là tính cách nổi bật nhất của Thư Tâm.

Nhưng cô lại nhìn ra được, rất nhiều chuyện, không phải Thư Tâm không hiểu, thậm chí dù không nói nhưng Thư Tâm lại suy nghĩ thấu đáo hơn bất kì ai. Chỉ có điều, với những người mình quan tâm, bảo vệ, thái độ của hai người luôn rất khác nhau. Thư Tâm không giống cô, người khác thiếu cô một cô đòi về gấp mười. Thư Tâm luôn tươi cười hoa nhã, luôn là người nhún nhường.

Nhưng cũng chính vì tính cách này của Thư Tâm mà qua bao năm chỉ mình Thư Tâm là không bao giờ ghen ghét với cô, trước mặt cũng thế mà sau lưng cũng thế, sẽ chẳng vì gia thế của cô mà cố gắng nịnh bợ cô.

Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp, hai người cũng không thường xuyên liên lạc, chỉ là đôi lần gặp lại. Có lẽ vì trưởng thành mà tình cảm của hai người cũng tốt hơn nhiều so với khi còn ở chung kí túc xá.

Cho nên, nghĩ nghĩ… Cho dù không cần cô ra mặt thì cô cũng muốn khiến cho Trần Gia Lạc phải day dứt trong lòng.

Nghĩ xong, Hiểu Hiểu đi qua vỗ vai Trần Gia Lạc, đến khi anh ta nghi hoặc ngẩng đầu lên thì Hiểu Hiểu mỉm cười:

- Thế nào? Cưới vợ mới rồi còn không dẫn đến cho mọi người xem? Anh xem, cũng hiếm người không dẫn theo vợ đi lắm!

Bên cạnh lập tức có mấy người đang trò chuyện vui vẻ quay lại nói:

- Ấy dà, cái này chẳng vui gì hết! Trần Gia Lạc, đừng nói anh ngoại tình nhé.

Lúc trước hôn lễ của Thư Tâm và Trần Gia Lạc không tổ chức đình đám người đến thì không nhiều nhưng người biết thì cũng rất nhiều. Lập tức, những người biết Thư Tâm và Trần Gia Lạc vừa tốt nghiệp đã kết hôn đều kinh ngạc nhìn lại, sau đó đều cười châm biếm – những người này ít nhiều gì cũng biết Thư Tâm, ai lại chẳng biết quan hệ giữa Thư Tâm và Hiểu Hiểu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK