Dọc hành lang, Thư Tâm cảm thấy có nhiều người chỉ trỏ vào cô, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy chữ “ngoại tình”… Thư Tâm cảm thấy vô cùng oan ức, vì vậy vội cúi đầu mà đi
Rõ ràng chuyện này là Trần Gia Lạc sai nhưng những người chỉ biết một chút đã tự cho là đúng mà nghĩ ra đủ loại dị bản, sau đó mỗi người lại tận tình mà tưởng tượng rồi chỉ trỏ này nọ về cô. Xã hội chính là như vậy, dù đã tiến bộ mấy ngàn năm thì phụ nữ vẫn thấp kém hơn đàn ông nhiều
Đàn ông ngoại tình thì là phong lưu nhưng một khi phụ nữ ngoại tình thì sẽ thành thủy tính dương hoa, lăng loàn mất nết.
Thư Tâm vội bước đi mà cũng không nhìn đường, đến chỗ rẽ thì đâm phải một người. Thư Tâm vội xin lỗi nhưng lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu:
- Trợ lý Thư? Sao thế?
Không biết có phải cô đang trong trạng thái mềm yếu mà bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy giọng nói vẫn lạnh lùng như trước lại có cả sự quan tâm, ấm áp.
Thư Thái ngẩng đầu lên, sau đó ngẩn người, nhất thời lại thẫn thờ.
Boss có chút xấu hổ, theo thói quen lại đẩy đẩy gọng kính viền vàng nhưng lại đẩy phải không khí, vì vậy ngón tay thon dài đành sờ sờ mũi, cố tỏ vẻ bình thản mà mắt không dám nhìn thẳng, thấp giọng nói:
- Khi nãy đánh nhau… vỡ…
Cuối cùng Thư Tâm phì cười, lập tức lại thấy từ cổ Boss trở lên bắt đầu ửng đỏ.
- Không thể ngờ được Boss không đeo kính lại tuấn tú như vậy
Nhất thời xúc động, Thư Tâm lại đùa đùa để che dấu tâm tình của mình, Boss lập tức nheo mày, mắt lạnh buốt.
Nụ cười của Thư Tâm cứng đờ, vắt óc mà nghĩ, cuối cùng chỉ đành nói sang chuyện khác:
- Boss có bị thương không? Trần Gia Lạc?
Vừa nói xong, chút vui vẻ trong mắt Boss đã biến mất sạch
Thư Tâm còn đang kinh ngạc vì điều này thì Boss lại lạnh lùng nói:
- Không có, chỉ là vỡ kính mà thôi
Sau đó thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Thư Tâm mà nhấn giọng:
- Trần Gia Lạc bị thương, người phụ nữ kia dẫn anh ta đi rồi.
Thư Tâm thoáng ngơ ngẩn, trong lòng có chút sợ hãi nhưng nhìn đôi mắt chăm chú của Boss thì không khỏi mỉm cười, mắt hạnh cong cong vô cùng xinh đẹp. Giờ cô mới hiểu, thì ra Boss đang hiểu lầm cô hỏi Trần Gia Lạc có bị thương hay không. Khó trách lại tức giận.
Nếu cô ra mặt giúp ai mà người ta vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ như vậy thì cô cũng sẽ tức giận.
Vì vậy vội vàng xua tay giải thích:
- Không phải như anh nghĩ. Tôi chỉ hỏi là anh ta đã đi chưa thôi, tôi… không muốn gặp anh ta
Boss nhìn đôi mắt nàng rồi khẽ gật đầu, không mặn không nhạt a một tiếng rồi đi ra ngoài.
Thư Tâm lập tức chạy theo sau, ngẩng mặt lên hỏi:
- Boss, cằm anh bị thương không xử lý sao?
Sau đó cúi đầu móc túi ra:
- Tôi sẽ trả tiền thuốc cho anh
Gân xanh trên trán Boss nổi đầy, vươn tay tóm lấy bàn tay đang móc túi của Thư Tâm rồi trầm giọng nói:
- Không cần! Chỉ là vết thương nhỏ thôi!
Thư Tâm đành phải bước nhanh đuổi theo, nhất thời cũng quên mất tay mình còn đang bị người nắm rất chặt, lại càng không để ý đến bàn tay nắm tay mình đã bắt đầu tứa mồ hôi
- Nhưng mà… nhỡ bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Boss! Hay là…. Anh sợ vào viện?
Thư Tâm nghi ngờ khẽ hỏi, chỉ thấy môi Boss giật giật nhưng không đáp.
Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn, đột nhiên cảm giác, Boss mặt lạnh vốn luôn cao cao tại thượng thực ra cũng chỉ như người bình thường,
Vết thương ở cằm của Boss cuối cùng giải quyết bằng một miếng urgo, Thư Tâm mua ở hiệu thuốc ven đường, sau đó lại là Thư Tâm cẩn thận băng cho Boss.
Boss cao hơn Thư Tâm nhiều, Thư Tâm phải ngẩng đầu vươn tay mới chạm được tới cằm Boss, may mà Boss còn chịu cúi người xuống.
Lúc đó đã là buổi chiều, trời cũng bớt nóng, hai người đứng bên đường, bóng dáng in lên cửa sổ thủy tinh, nam cao lớn anh tuấn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, trông như hai người đang ôm nhau.
Vị trí của Boss vừa khéo lại nhìn thấy bóng hai người trên cửa sổ, cứ nhìn mà tim đập thình thịch. Nhìn rồi lại nhìn, không kìm lòng được mà nhìn xuống, cẩn thận quan sát gương mặt Thư Tâm gần trong gang tấc, khóe mắt vừa ánh lên niềm vui thì đã bị Thư Tâm quát:
- Đừng cử động!
Boss nao nao, nụ cười càng không thể ức chế lại
Đúng rồi! Thư Tâm dù là loại người dễ nói chuyện nhưng các phương diện khác lại rất để ý. Lúc làm việc tuyệt đối nghiêm túc, thái độ công tác khiến anh rất hài lòng. Cùng vì tính cách này mới khiến cho người luôn nhu hòa như cô, trong trường hợp đại đa số nữ nhân đều chọn thỏa hiệp thì cô lại kiên định ly hôn.
- Vì sao… lại chọn Trần Gia Lạc?
Nhìn vẻ mặt chuyên chú của Thư Tâm, cuối cùng Boss không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã chôn sâu trong lòng bấy lâu nay.
Thư Tâm đang dùng ngón trỏ ép chặt miếng dán lại, ngón tay mềm mại lướt qua cằm anh khiến anh cảm thấy nóng rực.
Thư Tâm cười cười rồi ngồi vào xe Boss, có lẽ vì để Boss bắt gặp vào lúc mình khó khăn nhất nên có nhiều lời vốn khó nói lại có thể nói thật thoải mái. Cô nghĩ nghĩ:
- Thực ra, nhìn từ góc độ khác, Trần Gia Lạc thực sự rất tốt với tôi. Tôi và anh ấy kết hôn 5 năm nhưng chưa từng cãi cọ. Đương nhiên, cũng có người nói vợ chồng chưa từng cãi nhau thì không thực sự là vợ chồng nhưng sự chăm sóc, tận tình của anh ấy luôn khiến tôi cảm động.
Thư Tâm thở dài rồi lại nói:
- Một số bạn học của tôi, sau khi kết hôn cũng gặp phải chuyện này, ngày nào cũng cãi cọ, ngày nào cũng tự dày vò bản thân, tuy nhiên thời gian vẫn cứ trôi, chỉ là ai biết được sẽ nhịn được bao lâu? Như bọn họ, cứ cãi cọ không ngừng rồi miễn cưỡng mà sống, hơn nữa còn chẳng biết có phải cứ thế cả đời hay không, ngày nào cũng bực bội. Tôi thà năm năm hạnh phúc rồi đường ai nấy đi. Hơn nữa, trước kia tôi cũng không ngờ mình lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ!
Thư Tâm nháy mắt với Boss rồi cười giảo hoạt, sau đó chẳng ngại ngùng gì mà vén lọn tóc bên tai.
- Đúng rồi, lúc tôi quyết định kết hôn với Trần Gia Lạc, mẹ tôi nói với tôi rất nhiều. Chỉ có điều lúc đó tôi bị đám cưới làm cho mê muội mà chẳng nghe được gì. Anh không biết chữ phụ nữ luôn rất mơ ước, khao khát hôn nhân.
Boss vòng tay lái, lặng lẽ đi về phía khách sạn mà Thư Tâm đã đặt phòng, cũng chẳng chen vào một lời, lòng có chút vui mừng hưởng thụ sự buông lỏng, thoải mái hiếm có của Thư Tâm.
Bên tai lại nghe Thư Tâm kể lại một số chuyện cách đây năm năm
Khi đó, Trần Gia Lạc đến nhà cầu hôn. Bà Thư chiêu đãi cậu thanh niên khiêm tốn, lễ phép một hồi rồi cẩn thận hỏi thăm gia cảnh Trần Gia Lạc, sau đó cũng lịch sự tiễn cậu đi. Sau đó mới nói chuyện với Thư Tâm: “Thằng bé Trần Gia Lạc này, mẹ với cha con thấy nó cũng tốt, đơn giản, lương thiện, nhiệt tình với mọi người, lại rất nghe lời con, cha mẹ thấy cũng được. Trẻ con nông thôn luôn tình cảm hơn trẻ thành phố, bọn chúng lười biếng, không có khí khái đàn ông không nói nhưng chuyện gì cũng đẩy hết vào tay phụ nữ. Đáng lý ra, chuyện chồng con đương nhiên con thấy được là được, cho dù cha mẹ có thấy thế nào thì cũng chỉ để con tham khảo thôi. Nhưng mẹ là mẹ con, đương nhiên mong con được sống thoải mái, an nhàn, cho nên có mấy lời khó nghe, dù con không thích thì mẹ cũng phải nói”.
Thư Tâm đương nhiên là nắm tay mẹ làm nũng: “Có gì mà không thích ạ! Mẹ nói đi!”
Bà Thư vuốt tóc con gái rồi cười nói: “Nhà mình tuy không phải là nhà đại gia giàu có nhưng con là bảo bối của cha mẹ, bình thường không có gì nhưng tính tình cũng bướng lắm”. Thấy Thư Tâm bĩu môi định cãi thì bà Thư đã cười nói: “Đừng cắt lời, nghe mẹ nói hết đã”.
Thư Tâm im lặng, gối đầu lên đùi mẹ, nhìn khuôn mặt từ ái, ôn hòa của mẹ, cẩn thận nghe lời dạy dỗ của một người từng trải. Bà Thư vuốt mái tóc của Thư Tâm, nói đầy thấm thía: “Trần Gia Lạc dù lớn lên ở nông thôn nhưng cũng là con một, lại mồ côi cha, ở nông thôn cũng không phổ biến, con muốn đón nhận nó thì phải học được cách đón nhận gia đình nó, có thể không?”
Thư Tâm gật gật đầu, bà Thư lại nói tiếp: “Thư Thư à, mẹ là giáo viên, dạy học bao năm qua, cái khác không nói nhưng cách nhìn người thì không tồi đâu. Trần Gia Lạc sống trong gia đình như thế, chỉ e lòng tự trọng… sẽ cao hơn người bình thường. Nếu con thực sự muốn sống cả đời với nó, từ nay về sau phải nhường nhịn nó… biết chưa?”
Thư Tâm phản đối: “Mẹ! Con đâu có bắt nạt anh ấy! Trong lòng mẹ, con gái mẹ điêu ngoa, ghê gớm thế sao?”
Bà Thư cười vỗ vỗ mặt cô rồi đột nhiên nghiêm túc: “Không, Thư Thư, con không hiểu ý mẹ. Lòng tự trọng của đàn ông không chỉ biểu hiện ở một số phương diện mà là… cám dỗ! Cám dỗ con hiểu không? Vì sao cổ nhân phải chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối? Bởi vì chỉ có môn đăng hộ đối thì cái nhìn của họ, kiến thức, thậm chí là tiêu chuẩn giống nhau mà cùng bước tiếp, mới có thể đối mặt với những sự cám dỗ khác mà chọn lấy hay bỏ. Có lẽ Trần Gia Lạc sẽ khác. Mẹ không biết nó có chú ý đến xuất thân của nó như người khác không bởi vì mẹ chưa tiếp xúc với người như nó nhiều nhưng mẹ biết, đại đa số đàn ông xuất thân giống nó đều có một số tật xấu. Bởi vì lòng tự trọng quá lớn, nên đối mặt với một số cám dỗ có thể thỏa mãn lòng tự trọng của bọn họ thì bọn họ sẽ rất khó mà tỉnh táo”
Thấy Thư Tâm mơ hồ chớp chớp mắt, bà Thư lại mỉm cười vỗ vỗ mặt cô, bảo cô đứng dậy rồi lại nói tiếp: “Có lẽ mẹ nghĩ quá nhiều, dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của mẹ lấy chồng. Con yên tâm, bây giờ mẹ nhìn ra, Trần Gia Lạc thực sự rất tốt với con. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.”
Lúc ấy Thư Tâm thở phào một hơi, vỗ ngực, hơi gắt: “Mẹ làm con sợ muốn chết!”
Nhưng đến giờ, cảm xúc lại rất nhiều.
“Mẹ của em… đúng là người phụ nữ thông minh”.
Boss quay đầu lại, thật lòng tán thưởng.
Thư Tâm cười nói:
- Đúng thế, cả tôi và cha tôi đều cảm thấy thế, cho nên, đến nhà tôi đừng nhìn cha tôi suốt ngày nghiêm túc, trông khó nói chuyện mà tưởng mọi chuyện đều do ông quyết. Thật ra mọi chuyện đều là mẹ tôi định đoạt đó. Có lẽ là trời sinh trí tuệ, chỉ có thể mới có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Anh xem, giờ chẳng phải Trần Gia Lạc đã không chống nổi cám dỗ bên ngoài sao? Mặc dù tôi vẫn tin rằng anh ta yêu tôi.
Thư Tâm dùng những câu này thay cho lời kết.