Ngày sinh nhật mười tám tôi cũng là ngày thông báo thành tích của kỳ thi thử lần hai, tôi phát huy thất thường nên chỉ được hạng mười tám.
Khi nhìn thấy thứ hạng, tôi bắt đầu run rẩy, buồn nôn, co rút muốn nôn khan.
Giọng nói của mẹ như bóng đè mà xuất hiện trong đầu tôi.
“Lý Tư Tư, con là niềm kiêu ngạo của mẹ, nhất định phải học tập thật giỏi đừng làm mẹ thất vọng!”
“Lý Tư Tư, người khác đều cười nhạo mẹ không có con trai nhưng mẹ muốn chứng minh cho mọi người thấy, con gái của mẹ ưu tú hơn tất cả bọn con trai của bọn họ một vạn lần”
“Lý Tư Tư, nếu con không chăm chỉ học tập thì mẹ sẽ chet trước mặt con, chet không nhắm mắt!”
.....
Thân thể tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, gương mặt đỏ bừng khác thường, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Hạng mười tám, không có lọt vào top mười, mẹ sẽ nổi điên.
02.
Sau khi tan học, tôi trầm mặc đi về nhà, thấy có một nữ sinh nhào vào lòng của mẹ cô ấy, khóc lóc kể lể cô ấy không có làm bài tốt, không được hạng cao.
Mẹ cô ấy đau lòng mà nói thi không tốt không sao, lần sau cố gắng thêm là được rồi.
Tôi rõ ràng thấy mẹ cô ấy lau nước mắt, mẹ cô ấy cũng khóc.
Trái tim tôi quặn đau, vì sao mẹ của người khác lại dễ dàng khóc thút thít vì con gái mình?
Những năm gần đây, tôi luôn để ý tới nước mắt của mẹ người khác.
Dì hàng xóm sẽ khóc khi con gái của cô ấy ngã trầy da; mẹ của bạn cùng phòng sẽ khóc khi thấy cô ấy gầy ốm; cô chủ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, một mình nuôi con, cô ấy cũng thường xuyên vuốt ve mặt con gái mà khóc.
Vì sao?
Vì sao bọn họ lại dễ dàng khóc vì con mình?