Tiệc mừng này thật sự rất nhộn nhịp, vui vẻ.
Bạn bè, người thân không say không về.
Rượu quá ba tuần, tôi phát hiện không thấy ba mẹ đâu.
Tôi đi tìm một vòng mới nghe được giọng nói từ trong nhà vệ sinh.
Tôi đi tới thấy mặt ba tôi đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, ông ấy nắm lấy vai mẹ tôi.
“Lỵ Lỵ, anh sai rồi, em là phụ nữ mạnh mẽ, mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường, anh không nên ép em ở nhà.
Em không thể sinh con, cũng là lỗi của anh, anh còn ghét bỏ em nữa, anh thật sự đáng chet”
Ba tôi cảm xúc dâng trào, sau đó thở dài: “Em còn nhớ tin nhắn em gửi cho anh không? Em nhận sai với anh, nói kiếp sau sẽ sinh cho anh một đứa con trai, anh biết em nói như thế là vì Tư Tư, nhưng anh vẫn xúc động.
Những tình nhân của anh, đều là dùng con riêng giành ích lợi cho bản thân, tất cả tình yêu của họ đều biến chất, anh chịu đủ rồi.”
Ba tôi sắp sụp đổ.
“Em gửi tin nhắn cho anh, anh liền chạy tới bệnh viện, thấy em ôm Tư Tư khóc rống, anh thật sự chua xót, khó chịu. Em nói xem, một người đàn ông tồn tại là vì gì? Không phải là vì tình yêu của vợ và con cái sao? Chỉ có em và con mới có tình yêu.....”
Ba tôi muốn ôm mẹ.
Mẹ tôi trực tiếp né tránh, ba tôi ôm không khí, ngẩn người, như tỉnh rượu.
Sau đó, ông ấy vỗ vỗ mặt, lấy một thẻ trong ngực ra.
“Anh nói mấy lời này không có ý gì khác cả, anh biết tất cả không thể quay lại từ đầu, cũng không mong muốn cái gì, chỉ mong em nuôi Tư Tư thật tốt, anh hy vọng tương lai con bé sẽ sống thật vui vẻ”
Ông ấy đưa thẻ cho mẹ tôi, nói trong đó có năm trăm vạn, là khen thưởng cho tôi.
Tôi dựa tường, nhìn ba tôi rời đi.
Mẹ tôi lấy thẻ, đi rửa mặt, bình tĩnh ra ngoài.
Tôi nắm tay bà ấy, bà ấy cười với tôi: “Con nghe lén ba con nổi điên hả?”
“Không có ạ, trùng hợp thôi ạ”
“Nghịch ngợm”
27.
Sau khi tiệc mừng kết thúc, mẹ tôi quyết định sẽ cùng tôi sống ở Bắc Kinh.
Tôi cảm thấy bà ấy muốn né tránh ba tôi, bà ấy không muốn quay đầu lại.
Bà ấy tiết kiệm rất nhiều tiền, hơn nữa ba tôi còn đưa năm trăm vạn, bà ấy đem căn hộ bán đi, cũng đủ cho chúng tôi sinh sống ở Bắc Kinh.
Đương nhiên, trước khi thuê nhà thì phải chờ tôi học xong mới có thể mua nhà mới ở Bắc Kinh.
Tới Bắc Kinh, chúng tôi trở thành dân quê sống trong thành phố, đi tàu điện ngầm ra ngoài, ăn cơm tiết kiệm.
Có tiền nhưng phải để dành lại.
Mẹ tìm được công việc mới, chúng tôi mới bắt đầu ổn định cuộc sống.
Mẹ nói cho tôi một sự kiện.
Cậu cả bị liệt.
Một cú đấm của Tuấn Tuấn sức lực như hổ vậy, đánh một cái cậu cả không thể sinh hoạt được luôn.
Vợ của cậu cả chạy trốn trong đêm, Tuấn Tuấn cũng đi lên tỉnh, trở thành du côn.
Ông bà ngoại phải làm ruộng, phải chăm sóc cho cậu cả, khổ không thể tả.
Còn cậu ba thì muốn có tiền lấy vợ nên tin vào lời bạn học cũ nên cậu ấy chạy tới Myanmar.
Này vừa đi cái mất luôn hai cái thận.
Tôi cười chet.
Làm cho rất nhiều người cười.
Cho nên khi tôi đang học đại học, nhân cơ hội rảnh rỗi viết một cuốn tiểu thuyết <Mẹ không thích khóc>
Cả đời của mẹ quá khổ, mẹ không nhận được tình yêu, nên không biết cách biểu đạt tình yêu, cho nên bà ấy không khóc vì tôi, tới khi tôi rơi từ lầu xuống biến thành người thực vật, sau đó sống lại như một kỳ tích.
Rốt cuộc thì mẹ tôi cũng khóc.
Rất nhiều năm trước, bà ấy ôm chặt tôi, bà ấy cũng muốn nhảy xuống, nhưng mà bà ấy không khóc.
Rất nhiều năm sau, bà ấy muốn từ biệt với tôi, một lần nữa muốn nhảy xuống, nhưng mà lúc đó bà ấy cũng không khóc.
Chỉ tới khi tôi tỉnh dậy, bà ấy khóc liên tục.
Tôi không bao giờ hâm mộ mẹ người khác dễ dàng khóc vì con mình nữa.
Bởi vì khóc là yêu thương, nhưng không khóc cũng là yêu thương.
Mẹ còn tồn tại, thì đó cũng là một loại yêu thương rồi.
(Hoàn văn)