Khương Vệ vứt thứ trong tay qua, rồi lại nặng nề ngồi vào ghế sô pha mềm mại và lạnh lùng nói, đôi mắt xinh đẹp hơi liếc, mỗi sợi lông mi đều lộ ra vẻ khinh thường không gì sánh được.
Trước mặt cậu có một thanh niên đang cúi đầu ngồi, phần cổ lộ ra ngoài áo bị ánh đèn chiếu lên tái nhợt không có sức sống. Bên chân thanh niên, ném một cái quần con màu đen, chiếc quần đáng thương cứ vậy nằm úp sấp trên mặt sàn sáng loáng.
“Hàn Dục, bảo ta nói mi cái gì bây giờ? Trước đây ta chỉ nghĩ tính cách mi quái gở chút, chưa nghĩ đến mi còn có tật xấu này! Thật khiến người ta buồn nôn!”
Khi lần thứ hai nói đến từ “buồn nôn”, Khương Vệ cố ý nhấn mạnh, thân người còn dựa dựa về phía sau tránh đi, một bộ dạng sợ rằng tránh còn không kịp.
Không thể trách Khương Vệ cay nghiệt.
Bất cứ ai thấy một người bạn học cùng giới quen biết đã lâu lại không có tình nghĩa gì trốn ở trong phòng vệ sinh, tay cầm quần con mình vừa thay, giống như chó ngửi ngửi, đầu tóc cũng nổ dựng lên.
Nhớ lại vừa nãy Hàn Dục cầm quần lót dán lên mặt, làm ra vẻ mặt say mê giống như hít thuốc phiện, Khương Vệ ngoại trừ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi ra, trong lòng còn dâng lên một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả, đó chính là cảm giác ưu việt.
Hàn Dục ơi Hàn Dục! Không ngờ mi cũng có ngày hôm nay!
Nói đến Hàn Dục này, y là bạn học trung học của Khương Vệ.
Vẫn còn nhớ rõ ngày khai giảng đầu tiên ở trường trung học, một loạt học sinh mới đến từ các trường tiểu học đứng tập trung trên sân, vô cùng lo lắng bất an chờ nhà trường báo kết quả kỳ sát hạch phân lớp học sinh.
Người đầu tiên được gọi vào chính là Hàn Dục. Wow, tên đứng đầu kỳ sát hạch đó; chỉ thấy một thiếu niên rất cao, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người bước ra khỏi hàng.
Chờ phần lớn học sinh đều đứng sau giáo viên chủ nhiệm cầm biển lớp, thì mặt trời độc ác mới trốn xuống tán cây. Chỉ còn lại 10 học sinh vẫn đứng trơ trọi trên sân trường, bốn phía không có gì che chắn, mấy cái ‘đảo môi đản’ phơi thân dưới ánh mặt trời, bị nướng đến cháy xèo xèo.
Khương Vệ chính là một trong số đó. Khuôn mặt cậu phơi nắng đến bóng nhẫy, nhìn bạn học xung quanh, phát hiện có hai học sinh là cùng trường với cậu lúc trước, tính cả mình vào nữa, đặc điểm chung của bộ ba này chính là: học tập tệ hại, trong nhà có tiền.
Khương Vệ biết còn lại đều gọi là học trò “cây vàng”, chính là nhà có quan hệ đi cửa sau.
Cha cậu làm lắp đặt công trình, lúc nghỉ hè đã tặng một phần đại lễ cho hiệu trưởng trường trung học, ngoài ra còn có hai vạn tệ tiền xây dựng trường, và chỉ đích danh muốn vào lớp đặc biệt trọng điểm của trường. Cha Khương vốn tưởng rằng “muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông”, sáng sớm trước khi ra ngoài còn vỗ vai con trai nói: “Vì con đấy, cha con phải lắp không cho người ta cái buồng vệ sinh, còn mịa nó là bồn cầu gạch men sứ cao cấp nữa chứ, hai vạn luôn, con trai cần phải không chịu thua kém đó!”
Nhưng hiện tại xem ra, gió đông thổi có hơi lệch.
Về nhà phải bảo cha ta đòi tiền về! Khương Vệ oán hận nghĩ. Nhìn vẻ mặt hả hê của các học sinh khác đã phân lớp xong, quả thực có xung động muốn tiến vào trong! Lão hiệu trưởng kia cầm đống tiền rồi cũng mặc kệ lễ vật!
Da mặt bạn học Khương cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Có điều đây cũng không thể trách hiệu trưởng, thì ra lần này giữ chức giáo viên chủ nhiệm hai lớp trọng điểm đều là giáo sư cao cấp của tỉnh.
“Một núi không thể có hai hổ”, hai người giành nhau một thời gian dài, mỗi lần trước khi sát hạch đều nói với học sinh của mình giống như lùa dê, thành tích nhất định không thể xếp sau lớp khác. Cho nên đối với mấy học sinh “cây vàng” chắc chắn sẽ kéo thành tích của lớp xuống, thái độ của hai vị giáo viên đều rất kiên quyết —— một đứa cũng không muốn! Không thì hiệu trưởng ông đi mời người tài khác đi!
Hai giáo viên ngôi sao đó! Bao nhiêu học sinh hâm mộ tiếng tăm mà đến, người ta thường xuyên đi dự giờ một lần xong, liền lập tức mở hội nghị nói chuyện với lãnh đạo cấp trên! Hiệu trưởng đứng đầu cũng không ép được người ta. Nhưng bên kia cũng nhận tiền rồi, lại không thể không phục vụ, hiệu trưởng chỉ có thể túm hai vị giáo viên thương lượng một lần lại một lần.
Cuối cùng hai giáo viên cũng không có cách nào, chỉ có thể bỏ qua ý kiến ban đầu, mỗi người nhận 2 tên học sinh “cây vàng”.
Hiệu trưởng thu được không ít lễ vật, chọn ra bốn đứa kiểu Khương Vệ phân vào 2 lớp đặc biệt, còn lại phân vào hai lớp bình thường khác.
Cuối cùng Khương Vệ cũng đứng vào hàng ngũ của một lớp, nhưng nghe kẻ khác chỉ trỏ sau lưng mình, lại cảm thấy mình cứ là so với người ta thấp hơn nửa cái đầu.
Cái đầu này vẫn không ngẩng lên, cuối cùng khi cả hàng tiến vào lớp học trên lầu, không nghĩ rằng lại giẫm rớt giày bạn học phía trước.
Cậu ngẩng đầu mới phát hiện hoá ra phía trước mình chính là người đứng đầu hàng năm, học sinh loại ưu tên là Hàn Dục kia. Đối phương có lông mày rậm mắt to, mũi rất là thẳng, khiến người ta không khỏi nảy sinh ấn tượng tốt.
Khương Vệ nhìn mình giẫm rớt giày của người ta, vội vàng nói “Xin lỗi”.
Vị kia chỉ cúi người, sau khi đi giày lại xong, lại dùng mũi hừ một tiếng: “Phơi nắng dưới mặt trời xong bị hôn mê? Đi cũng không nhìn một chút?” Ngay cả liếc cũng không thèm liếc bạn học Khương một cái, xoay người lên lầu. Học sinh xung quanh nhìn khuôn mặt Khương Vệ đến bây giờ vẫn còn đỏ chưa đỡ chút nào, lập tức tuôn ra tiếng cười sằng sặc như sấm nổ.
Tâm thiếu nam mỏng manh dễ vỡ á! Lúc ấy liền nứt một cái.
Cái thứ gì vậy? Không phải là học giỏi thôi ư? Có cái gì mà kiêu ngạo?
—
Cho dù quá khứ đã qua lâu, Khương Vệ vẫn nhớ rõ ngày phân lớp nhục nhã ấy.
Nhưng mà có câu là “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”. Học giỏi thì sao?
Mình tốt nghiệp trường đại học dân lập hạng ba, không như bình thường vào công ty nhà mình làm một ông sếp trẻ tuổi! Mà tốt nghiệp đại học nổi tiếng, lại cũng không được như thường thành thủ hạ của mình, làm một gã làm thuê cao cấp?
Nếu loại hoán đổi địa vị xã hội này, còn chưa đủ để gột sạch chuyện cũ u ám thời thiếu niên.
Vậy thì giờ khắc này, Khương Vệ cảm thấy mình có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma.
Hàn Dục là một tên biến thái! Hàn Dục thích mình! Hàn Dục thích mình đến nỗi lén lấy quần con của mình để ngửi!
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cậu cư ấy thế mà có chút sung sướng không thể áp chế được, vội vàng muốn làm nhục họ Hàn một phen.
Có lẽ câu “Thật khiến người ta buồn nôn kia” nói quá nặng.
Hàn Dục chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng thẳng dậy, thân hình 1m84 cường tráng khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Khương Vệ thấy y âm trầm nhìn mình, lập tức lại rụt về phía sau. Hàn Dục này, đừng nhìn thành tích tốt, đánh nhau cũng hung lắm, nhớ tới một màn chuyện cũ ở trường, Khương Vệ lập tức hối hận lời mình nói có hơi nặng.
“Sao… mi còn không biết xấu hổ trừng ta!”
Vậy mà y chỉ cúi người nhặt cái quần bị Khương Vệ ném xuống đất lên, nhét nó vào túi quần mình, sau đó xoay người rời đi.
“Này… mi muốn làm gì!”
“Nếu tổng giám đốc Khương ngươi đã tỉnh rượu, ta đây về nhà.” Hàn Dục bình tĩnh đáp.
“Ta đương nhiên biết mi phải về nhà, nhưng mi cầm… cầm quần con của ta làm gì!”
Nghe xong lời này, Hàn Dục nở nụ cười, đột nhiên quay lại, dán vào lỗ tai Khương Vệ nói: “Dùng nó để nhớ ngươi?”
Khoảnh khắc kia, Khương Vệ cảm giác một trận khí nóng đảo qua nơi vành tai mình, cả người giống như lại quay về sân trường nắng chói chang kia, mặt bùm phát đỏ lên…