Ông anh Đức được thịt bò khoai tây nuôi lớn, ngoại trừ lúc bắt đầu không phòng bị ra, đương nhiên sẽ không quỳ rạp trên mặt đất làm bao cát. Hắn đang chuẩn bị cưa Khương Vệ mà, sao bằng lòng ngả mũ chịu thua trước mặt cậu chứ? Sau khi sững một chút, lập tức hăm hở đỡ, lăn xả đánh nhau với Hàn Dục.
Đầu Khương Vệ váng vất, nhìn hai người hổ hạc trường quyền, ngươi tới ta đi, chỉ có thể lắp bắp nói: “Đừng… đừng đánh!” Thế nhưng hai người đang quần đấu sao nghe cậu chớ, lại càng đánh kịch liệt hơn, mắt thấy khoé miệng Hàn Dục bị thương đổ máu, Khương Vệ cuống cuồng, nhào dậy ôm lấy tay chân Mark. Cái này cũng tiện cho Hàn Dục, anh bạn liền đánh cho tên Đức này mấy quyền.
Mark nổi nóng, trong miệng quang quác một xâu tiếng Đức, Khương Vệ cũng hiểu được cú kéo này của mình thật không phúc hậu, nói đến cùng, chuyện này đều do mình rước lấy, trong đầu nghĩ sau này phải cho Mark chút tiền thuốc men bồi bổ thân thể, nhưng cũng không buông tay, thực hiện sự bất công tới cùng.
Mark nổi giận, hai cánh tay hất lên, cơ thể lại huých về phía sau, làm Khương Vệ đập vào bàn. Chiếc ly thuỷ tinh vỡ nát, đâm vào mông Khương Vệ, đau đến mức cậu lập tức hét thảm một tiếng, nhưng vẫn một mực đè lên thân Mark, giống như xe lu khiến mảnh thuỷ tinh càng cắm sâu vào thịt mông.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết không bình thường của Khương Vệ, Mark và Hàn Dục đều tức khắc dừng tay. Kéo cậu đang đè trên người Mark dậy, lại nhìn mặt tổng giám đốc Khương, đau đến mức hai má giật giật.
Khi Hàn Dục giật Khương Vệ về, phát hiện cái quần âu màu xám cậu mặc đã thấm máu.
“Đau! Đừng động vào!” Khương Vệ vểnh cái mông, mồ hôi theo mặt chảy xuống.
Hàn Dục cau mày, cẩn thận cởi thắt lưng của Khương Vệ, sau khi kéo quần âu và quần con xuống nhìn, mấy mảnh thuỷ tinh nho nhỏ đã đâm thủng cả vải, đem hai cái mông tròn tròn thượng hạng rạch ra vài vết máu.
Mark cũng sáp lại nhìn thoáng qua, không quá lưu loát áy náy nói với Khương Vệ: “Xin lỗi, đều là tôi sai.”
Đúng lúc này, đột nhiên cửa bị người dùng lực lớn mở ra. Chỉ thấy Lộ Mã Lực dẫn theo một đám người mỉm cười xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.
Những người phía sau gã ta thì mở to hai mắt nhìn tân quý trong thương giới dí mặt vào mông ông chủ cũ nghèo túng, bên cạnh còn có một vị người nước ngoài theo giúp vui.
Đây là tình cảnh gì, không thể không khiến người ta liên tưởng đến bài viết kia, ba cái gì P vân vân.
Mã Lực hơi quay đầu, vừa cười vừa nói với một người thanh niên bên cạnh: “Phóng viên Lưu, đầu đề bát quái ngày mai xem ra đã đưa tới trước mặt cậu rồi.”
Vị thanh niên kia như vừa trong mộng mới tỉnh, vội vàng cầm máy ảnh, chụp ba vị kia “tách” cái.
Hàn Dục nhanh chóng lắc mình đi tới trước người Khương Vệ, nhưng tình cảnh quẫn bách vừa nãy vẫn bị người ta nhanh chóng chụp được.
Những người khác vừa nhìn loại tình cảnh này, đều nhao nhao mượn cớ tản đi, chỉ lưu lại mình Lộ Mã Lực.
“Tổng giám đốc Hàn, chiêu ‘ngươi đối phó ta thế nào ta dùng cách đó đối phó ngươi’ của tôi thế nào? Thủ đoạn còn chưa dùng hết đi? Chờ báo chiều ngày hôm nay ra… Khụ, lấy thân phận người từng trải qua chuyện này, tôi thấy, muốn ổn định giá cổ phiếu, không phải chuyện dễ dàng đâu!”
Hàn Dục không nói gì, phỏng chừng hiện tại cũng đang suy xét rằng, mình thế mà lại tiến vào cái hố đã đào cho họ Lộ.