• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Thẩm, cậu chuẩn bị đi, tối nay tới chỗ lão đại một chuyến."

Thẩm Lan vừa mới vào cửa, còn chưa ngồi ấm chỗ thì đã nghe ông chủ hắn nói vọng xuống từ lầu hai.

Trong lòng Thẩm Lan giật thót, chẳng lẽ thân phận bại lộ rồi sao? Không thể nào...... Từ khi hắn nằm vùng đến giờ ngoại trừ đi theo người ta ăn uống ngủ nghỉ thì cái gì cũng chưa làm...... Thẩm Lan bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn lên, "Lão đại? Lão đại tìm......?"

"Đúng vậy," ông chủ ngậm điếu thuốc đủng đỉnh nói, "Mau chuẩn bị đi, tối nay đừng có lề mề."

"Không phải chứ, lão đại tìm tôi làm gì? Tôi cũng đâu có phạm lỗi?" Thẩm Lan nhíu mày: "Gần đây tôi đã đắc tội gì với hắn......?"

"Ha ha ha ha ha ha," ông chủ nghe Thẩm Lan lầm bầm thì bật cười ra tiếng, y xoay người nhảy từ lầu hai xuống bên cạnh Thẩm Lan rồi vỗ vai hắn, "Đừng nghĩ nhiều, là chuyện tốt đấy! Hôm qua sếp đến tiệm vừa nhìn đã thích cậu, vì vậy đêm nay mới bảo cậu đến."

Thẩm Lan ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, "Thích tôi......?"

"Thời buổi bây giờ chẳng phải đều vậy sao," ông chủ tặc lưỡi, "Cậu cũng chẳng cần làm gì cả, cứ rửa sạch mông rồi tới đó nằm rên hai tiếng là được, hầu hạ lão đại thoải mái sẽ cho cậu về."

"Lão đại là người đi cửa sau à?" Thẩm Lan giờ mới hiểu ra: "Thích đàn ông?"

"Tôi thấy ngoại hình của cậu cũng không tệ, nếu cậu có thể bò lên giường lão đại thì sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng." Ông chủ đánh giá Thẩm Lan trên dưới một phen, "Nhìn bộ dạng cậu thế này chắc vẫn là trai tơ đúng không? Lão đại chúng ta rất thương hương tiếc ngọc, đêm nay cậu cứ bảo hắn giày vò nhẹ một chút."

Thẩm Lan khó chịu nói: "Không đi không được à?"

Lão bản nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, "Cậu biết khẩu vị của lão đại kén chọn cỡ nào không? Một đám tiểu bạch kiểm đang chờ hắn thượng mà hắn còn chê lên chê xuống, được hắn thích cậu phải thấy mừng mới đúng."

Mặc dù Thẩm Lan làm gián điệp nằm vùng rất muốn tiếp cận Lâm Uyên Dương để mau lấy được chứng cớ phạm tội rồi thoát thân sớm một chút, nhưng...... nếu phải trả giá bằng cái mông nở hoa của mình thì Thẩm Lan phải suy nghĩ kỹ càng mới được.

"Được, tôi biết rồi." Thẩm Lan nhíu mày tỏ vẻ không vui, "Tối nay tôi sẽ suy nghĩ thêm......"

"Anh thương cậu, vì đây là lần đầu tiên của cậu nên sẽ cho cậu chút đồ." Ông chủ lôi từ sau quầy bar một túi ni lông lớn rồi đổ hết ra bàn, bày bên cạnh Thẩm Lan, "Đây là dầu bôi trơn, đây là gậy rung cỡ nhỏ, đây là cỡ vừa, trước khi tới đó cậu tự làm cho mình đi, dùng gậy nhỏ thọc một lát, đến khi ra trận gặp hàng thật mới không đau."

Thẩm Lan nhìn gậy rung đầy gai thì da đầu tê dại, hắn ghét bỏ cầm lọ dầu bôi trơn, "Cái này là được rồi, mấy thứ khác...... anh cứ giữ lại dùng đi......"

"Chậc, cậu chờ chút," ông chủ lại lấy ra một cái chai nhỏ màu nâu, "Cái này cho cậu, hàng nhập khẩu đấy. Tôi còn không nỡ dùng đâu, hiệu quả kinh người lắm."

"Đây là gì?"

"Nói thẳng ra là thả lỏng cơ bắp nhưng không phải để tiêm đâu, cậu để dưới mũi ngửi mấy lần thì toàn thân sẽ nhũn ra chẳng còn tí sức lực nào, mông cũng không còn kẹp quá chặt nữa." Ông chủ đau lòng đưa một chai Rush cho Thẩm Lan, "Có cái này thì bảo đảm mông cậu sẽ không nở hoa sau đêm đầu, rất thoải mái, nhớ tiết kiệm một chút, xài hết không còn nữa đâu...... Tôi chỉ có mỗi chai này thôi đấy."

Thẩm Lan tấm tắc ngạc nhiên, đây đúng là đồ tốt.

Hắn cầm lọ dầu bôi trơn và chai Rush đi.

Lão đại thế mà lại thích hắn ư?

Thẩm Lan nằm trên ghế sa lon ở nhà, một chân thon dài gác lên thành ghế, chân kia rũ xuống đất, hắn gối đầu lên cánh tay ngửa mặt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy thế giới rộng lớn đúng là không thiếu chuyện lạ.

Dáng dấp Thẩm Lan quả thật không tệ, năm đó ở trường cảnh sát đã nổi tiếng là soái ca tiêu chuẩn nhất trong đám nam sinh.

Nhưng...... Thẩm Lan ngó xuống cơ bụng sáu múi của mình, nhìn thế nào hắn cũng đâu giống người nằm dưới chứ......

Có cần xin chỉ thị của cấp trên không?

Báo cáo đội trưởng, em là Thẩm Lan đang nằm vùng, lão đại gọi em đến ngủ với y, xin cấp trên chỉ thị......?

Cái này nghe hơi ngu xuẩn.

Thẩm Lan thở dài, cực kỳ khó chịu.

Thẩm Lan ở nhà lựa chọn nửa ngày giữa đạo đức nghề nghiệp và phẩm hạnh cái mông của mình, thật sự rất khó chọn.

Gần một tiếng sau, Thẩm Lan cảm thấy đầu mình sắp trọc đến nơi mà vẫn không nghĩ ra cách gì, hắn cam chịu mở ra video ông chủ gửi cho để học hỏi.

"A...... Ưm a...... Ông xã nhẹ chút...... Chịu không được, chịu không nổi...... Ô......"

Tiếng rên rỉ vang lên khiến Thẩm Lan suýt nữa quăng luôn điện thoại, hắn chửi thầm một tiếng, cái này, cái này mẹ nó không có khúc dạo đầu sao?

Thẩm Lan lập tức bấm tắt rồi mở video khác.

May mà cái này còn bình thường, không làm hắn bị ám ảnh tâm lý vô phương cứu chữa với đồng tính luyến ái.

Thẩm Lan nhìn hai gã đàn ông trần như nhộng ôm ấp triền miên trên điện thoại, trong lòng lại thấy khó chịu. Hắn là trai thẳng, trước kia còn hẹn hò bạn gái cơ mà!

Thẩm Lan kiên trì xem tiếp, mặt như cá chết.

Một tiếng sau, Thẩm Lan nằm trên giường hoài nghi sự đời.

"A chết tiệt......" Thẩm Lan vò đầu bứt tai, "Mẹ nó, có ai nói với mình đi nằm vùng còn phải bán sắc đâu chứ......"

Hắn nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối, nếu bây giờ hắn tắm rửa rồi lái xe thì trước chín giờ có thể tới đó...... Nếu hắn không tới...... Nếu không tới......

"Thì sẽ hết đường sống." Thẩm Lan thở dài chấp nhận số mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang