• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ôm eo y kéo lại, Thẩm Lan giống như máy đóng cọc thô sơ bắt đầu vận động, hắn cố ý tìm tới điểm kia trong người Lâm Uyên Dương, lúc nhẹ lúc mạnh đâm chọc.

Trước mắt Lâm Uyên Dương như có pháo hoa nổ tung trắng xóa, cảm giác muốn xuất tinh cực kỳ mãnh liệt, y nhịn không được dùng tay khuấy động tính khí cương cứng dưới thân nhưng lại bị Thẩm Lan ngăn lại.

"Ca, đừng làm." Giọng Thẩm Lan vô cùng gợi cảm, tràn đầy sức hút: "Em muốn thao anh bắn ra cơ."

Hắn cầm hai cổ tay mảnh khảnh của Lâm Uyên Dương đè sang hai bên, sau đó thúc eo bắt đầu đâm rút thô bạo, hắn đã chẳng còn kiêng dè gì nữa, làm sao để Lâm Uyên Dương dễ chịu thì cứ làm thế ấy.

Lâm Uyên Dương nhịn không được hét to một tiếng, da đầu run lên. Khoái cảm này quá mạnh mẽ, bị người khác điều khiển chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, cảm giác kia quả thực khiến người ta điên cuồng muốn ngừng cũng không được.

Thẩm Lan nghe tiếng rên rỉ quyến rũ của Lâm Uyên Dương thì lập tức cảm thấy máu sôi trào, dục vọng kêu gào muốn bộc phát, hắn kịch liệt va chạm trong hậu huyệt Lâm Uyên Dương mấy lần, sau đó đâm vào chỗ sâu nhất rồi bắn ra từng dòng tinh dịch.

"A a ——" Lâm Uyên Dương giãy dụa vẫy vùng trên ghế salon, phần bụng và hậu huyệt co thắt rồi cũng run rẩy bắn ra.

Hơi thở của hai người gấp rút hỗn loạn, hương vị tình dục đan xen vào nhau, Thẩm Lan đưa tay vuốt trán rồi cúi xuống hôn Lâm Uyên Dương.

Hai người đều không nói gì mà chỉ im lặng cảm nhận dư vị lên đỉnh, Thẩm Lan không ngừng mút môi Lâm Uyên Dương, hết cắn lại liếm khiến sắc môi y càng thêm đỏ bừng.

Chẳng bao lâu sau, tính khí Thẩm Lan đã bắn qua một lần lại dần cứng rắn, hắn đè lên người Lâm Uyên Dương cúi đầu hôn cổ y, dưới thân bắt đầu nhẹ nhàng đâm chọc.

Lâm Uyên Dương cả kinh nói: "...... Thẩm Lan!"

Thẩm Lan lập tức chặn miệng y. Hắn biết Lâm Uyên Dương muốn nói gì, sau đó để nguyên tư thế nằm nghiêng đút vào.

Lâm Uyên Dương bị hắn đụng chạm rên lên, y trừng Thẩm Lan một cái nhưng ánh mắt mơ màng giống như đang dụ dỗ hơn, Thẩm Lan kề tai Lâm Uyên Dương dỗ dành: "Ca, em làm thêm lần nữa nhé......"

Nói xong hắn hôn chụt một cái lên môi Lâm Uyên Dương không cho y cơ hội từ chối. Lâm Uyên Dương vừa há miệng thì Thẩm Lan liền cúi đầu hôn y, hôn đến khi y chịu thua mới thôi.

Thẩm Lan nở nụ cười lấy lòng với Lâm Uyên Dương, sau đó loay hoay đè người ra làm lần nữa.

Lâm Uyên Dương càng về sau càng nói không nên lời, y bị Thẩm Lan thao đến mất ý thức, quả thực không thể tin được kẻ trên giường như lang hổ này chính là thanh niên suốt ngày nháy mắt nũng nịu với y.

Dưới giường là cô vợ nhỏ, trên giường là sói háo sắc.

Đó chính là Thẩm Lan.

Thẩm Lan một tháng nay chưa làm, hắn đang ở độ tuổi sung sức nhất, tinh lực tràn đầy, đêm hôm ấy đè Lâm Uyên Dương xuống ghế salon lật qua lật lại thao mấy lần. Salon đáng thương vừa thay mới lại bị Lâm Uyên Dương cào nát, lộ ra dấu móng tay chi chít.

Khi Thẩm Lan ôm Lâm Uyên Dương rã rời đứng lên chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly này thật sự quá tuyệt. Hắn ôm người lên lầu vào phòng tắm rồi luồn ngón tay vào lỗ nhỏ chưa khép kín móc tinh dịch bên trong ra.

Lâm Uyên Dương bối rối mở hé một mắt nhìn hắn, Thẩm Lan lập tức nói: "Em không làm đâu, chỉ tắm cho anh thôi mà."

Lâm Uyên Dương nghe vậy mới nhắm mắt lại, tựa đầu trong ngực Thẩm Lan ngủ thiếp đi. Rõ ràng Thẩm Lan là người y nên đề phòng nhất, nhưng khi Lâm Uyên Dương ở cạnh hắn lại chẳng hề cảnh giác chút nào.

Lâm Uyên Dương đúng là đang đánh cược, cược lòng mình, cũng cược lòng Thẩm Lan.

Thẩm Lan xối sạch mồ hôi trên người y rồi kéo khăn tắm bọc kín thân thể trần truồng của y, rón rén ôm người lên giường, sau khi lau khô người thì ném khăn tắm sang một bên, mình cũng cởi đồ chui vào.

Nhưng Thẩm Lan ngủ chưa bao lâu thì chợt nghe chuông điện thoại của Lâm Uyên Dương reo vang, giờ là ba giờ sáng, hắn quả thực không biết ai lại gọi vào giờ này.

Thẩm Lan trần truồng đi lấy điện thoại của Lâm Uyên Dương, thấy người gọi đến là lão Tôn, hắn ngẩn người, sau đó nhớ ra người này là ai.

Lúc đầu Thẩm Lan không định nghe máy. Lâm Uyên Dương quá mệt mỏi nên hắn không muốn gọi y dậy, nhưng lão Tôn gọi điện muộn như vậy chắc hẳn có việc gấp,

Lâm Uyên Dương mơ màng mở mắt ra cầm điện thoại để lên tai, thanh âm hơi khàn khàn: "A lô?"

Thẩm Lan không nghe được đối phương nói gì, hắn chỉ thấy ánh mắt mê mang của Lâm Uyên Dương đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí còn hơi đáng sợ, y ngồi bật dậy trên giường.

"Cậu nói cái gì?!"

Sắc mặt Lâm Uyên Dương càng lúc càng khó coi, y vừa cầm điện thoại vừa tìm đồ lót mặc vào, lạnh giọng nói: "Sống chết gì cậu cũng phải nói không biết chuyện này, tôi sẽ đến ngay. Cố gắng nghĩ cách kéo dài thời gian, đừng để cảnh sát bắt người đi."

Nói xong y lập tức cúp điện thoại rồi xoay người vớ một bộ đồ cấp tốc mặc vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK