“Hai ngày trước tôi đã ngủ với Trần Trác Diên rồi.”
Lúc Thẩm Chu Ý nói những lời này, một tay cô ấy đang khoác vào cánh tay của tôi, một tay còn lại đang thản nhiên lựa chọn những cái móc treo quần áo trong khu trung tâm mua sắm.
Dưới giọng điệu bình thản thờ ơ đó là trái tim yếu đuối dường như muốn nhồi máu cơ tim của tôi.
Thẩm Chu Ý là bạn của tôi. Trần Trác Diên lại là cấp trên của cấp trên, ông chủ của ông chủ tôi.
Tôi miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, đầu tôi hồi tưởng lại tình huống của tuần trước, cô ấy say khướt trong buổi tiệc chúc mừng của công ty chúng tôi rồi nằm lên bàn tiệc của Trần Trác Diên.
Lúc này tôi mới tỉnh ngộ, chỉ muốn mắng bản thân mình sao mà ngu muội.
Ngày hôm đó, tôi nên ý thức được chuyện này.
Thứ nhất, Thẩm Chu Ý không phải là nhân viên của công ty chúng tôi.
Thứ hai, với tư cách là một nữ anh hùng hào kiệt ngàn chén không say, thì cô ấy làm sao có thể say bí tỉ trên bàn tiệc? Thậm chí sau chuyện này còn dùng giọng điệu tỉnh táo như không nhắn nhủ với tôi, tiệc tàn thì cũng không cần đợi cô ấy, tự cô ấy có chỗ để đi.
Cả một buổi tối, ngoài việc núp sau đám đông nâng ly mời rượu ông chủ thì tôi luôn ngồi ở một xó xỉnh miệt mài ăn lấy ăn để, lúc buổi tiệc kết thúc thì đã no đến mức không thể cài nổi khuy quần.
Thẩm Chu Ý ở trước mặt hai tay cô ấy cứng rắn quả quyết, lựa quần áo mà cứ như đang lựa củ cải trắng, thế là đã chọn được một đống quần áo ném lên quầy thanh toán.
Máy bán hàng cứ kêu lên những âm thanh ken két trầm thấp vui tai, cô ấy hướng về phía tôi vẫy vẫy tấm thẻ đen trên tay, chớp mắt cười xấu xa: “Thẻ của Trần Trác Diên, không quẹt thì phí.”
Kỳ thực tôi đã hồi tưởng lại tỉ mỉ, thì ra ngay từ lúc ban đầu tôi đưa cho cô ấy xem bức ảnh chụp bữa tiệc tất niên của công ty, cô ấy đã nảy sinh hứng thú với Trần Trác Diên.
Khoảng thời gian đó cô ấy thường quan tâm tới công việc của tôi, còn tìm kiếm nhiều thông tin của của Trần Trác Diên trên Internet - là người có một không hai, ưu việt hơn người, tốt nghiệp ở một trường danh giá, là kẻ cuồng công việc, mắc bệnh sạch sẽ và là một nhà trí thức thành đạt.
Với tư cách là trợ lý của trợ lý của Trần Trác Diên, bình thường tới một góc áo của anh ấy tôi cũng không thể chạm tới.
Chỉ là một bữa tiệc chúc mừng ngắn ngủi có thể dẫn theo người thân và bạn bè mà anh ấy lại trực tiếp bị hạ đo ván.
Không thể không nói, đây chính là chỗ độc đáo của Thẩm Chu Ý. Cô ấy quả thật là một trà xanh cao cấp, là một tay thợ săn xuất sắc đứng đầu trong chuỗi thức ăn tình trường.
Ngay khi hai người chúng tôi ôm túi lớn túi nhỏ ra khỏi khu trung tâm mua sắm thì cô ấy đột nhiên ngừng bước.
Theo tầm nhìn của cô ấy, màn hình LED khổng lồ bên ngoài đang phát trực tiếp sự kiện ra mắt sản phẩm quần áo nữ mới của công ty.
Thiết bị ghi hình di chuyển quét qua phía sau hậu trường, bóng dáng của Trần Trác Diên thoáng vụt qua.
Anh ấy quay lưng về phía ống kính, hơi cúi người xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh xinh xắn gầy gò của một cô người mẫu.
Người mẫu đó tên là Đinh Thanh, bạn gái chính thức của Trần Trác Diên. Lưng của cô ấy luôn thẳng tắp trông duyên dáng và quý phái, để lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thẩm Chu Ý dừng bước rất lâu.
“Loại con gái này nhất định rất kiêu ngạo.”
Cô ấy khao khát nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, bàn tay đang bám lấy cánh tay tôi khẽ run rẩy, hai đồng tử co lại, tỏ ra hưng phấn tột đột, khóe miệng nhếch lên một tia ngoan độc, trong mắt dần dần hiện lên khoái cảm săn mồi: “Bọn họ không hợp nhau.”
Tôi thở dài một hơi, nhìn đi, đây chính là cô ấy.
Cô ấy thích Trần Trác Diên? Chưa chắc.
Cái cô ấy thích là cảm giác thành tựu khi săn mồi, chứng tỏ sức hút của bản thân bằng cách dẫm đạp người khác dưới chân.
Từ nhỏ cô ấy đã như vậy, cũng nhờ cô ấy mà tôi hiểu được thế nào là một trà xanh cao cấp, có thể cúi đầu hạ thấp chính mình để lấy lòng người khác, nhưng mục đích từ đầu chí cuối là muốn làm hài lòng bản thân.
Có thể nói, mục đích ban đầu của tôi khi cho cô ấy nhìn thấy Trần Trác Diên thì cũng không trong sáng. Nếu sự chú ý của cô ấy hoàn toàn tập trung vào người khác, thì có lẽ tôi sẽ an toàn.
Tôi cẩn thận suy xét lại một lượt, cuối cùng quyết định nhanh chóng nắm bắt cơ hội thành thật khai báo: “Tôi đang hẹn hò, dự tính năm nay sẽ kết hôn.”
“Cái gì!” Thẩm Chu Ý quả nhiên lập tức thu hồi tầm mắt, trợn to hai mắt nhìn tôi: “Đối phương là ai? Cậu hẹn hò khi nào? Sao tôi lại không biết?”
Thấy tôi ngượng ngùng cười, cô ấy nhanh chóng sáng tỏ, nheo mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Hay lắm, cậu vậy mà lại cố tình giấu tôi, to gan thật đấy. ”
Thẩm Chu Ý hừ lạnh một tiếng, nhanh như chớp vươn tay cù lét chỗ ngứa trên eo tôi:
“Không quan tâm nữa. Đúng lúc tháng sau là sinh nhật của tôi, cậu đưa anh ta tới đi! Thẩm tỷ tỷ sẽ thay cậu kiểm định.”
Tôi the thé kêu lên, bị cô ấy cù nhột không chịu được, liền gật đầu đồng ý, Thẩm tỷ tỷ mới thở hổn hển bỏ qua cho.