Thấy sinh nhật của Thẩm Chu Ý càng ngày càng đến gần, tôi nằm trên sô pha, cắn móng tay suy nghĩ chọn quà cho cô ấy.
Dạo gần đây, cho dù là đi làm ban ngày thì cũng luôn suy nghĩ sẽ chọn quà gì, trở về nhà lại vì vị tỷ tỷ này tiếp tục lựa chọn, quả thật rất căng não.
Lúc này, điện thoại “brừm brừm” nhận được một tin nhắn, là lời nhắc từ hệ thống chuyển phát nhanh: “Món hàng chuyển phát nhanh của bạn đã bị từ chối và đang được hoàn lại.”
Hình như đã bị từ chối bảy lần liên tiếp.
Đá quý, hoa tươi, túi xách, giày dép,... mỗi một món hàng đều đã thử qua nhưng cái nào cũng vô dụng.
Tôi chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho trợ lý Trịnh, sau đó nâng mắt nhìn Thẩm Ngạn.
Anh ấy đang ngồi phía sau bàn ăn ở đối diện, chăm chú xử lý công việc của văn phòng luật sư. Anh ấy một mình lăn lộn ở thành phố này, lúc nào cũng chăm chỉ cố gắng, nỗ lực không thua kém bất kì một ai.
Tôi liếc nhìn điện thoại rồi lại nhìn anh ấy.
Động tác này cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, anh ấy mới gập máy tính lại rồi đi thẳng đến bên cạnh tôi ngồi xuống, cười nói:
“Nói đi.”
“Uh.”Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, giọng nói vừa nhanh vừa nhỏ: “Em có một người bạn rất tốt, muốn để cho hai người gặp mặt làm quen.”
Thẩm Ngạn gật gật đầu, dáng vẻ điềm tĩnh: “Anh biết, là Thẩm Chu Ý đúng không.”
Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, tựa đầu anh vào đầu tôi, giọng nói mang theo ý cười: “Cũng nên gặp mặt rồi, cứ luôn nghe em nhắc đến cô ấy, khiến cho anh cũng tò mò theo.”
Nói xong thì vươn tay vòng qua eo tôi, cùng tôi ngồi một chỗ trên sô pha xem TV.
Tôi rất thích tư thế này, chúng tôi thường ngồi cùng nhau như vậy.
Trên TV đang phát sóng một mẩu tin giải trí.
Sau khi thảm đỏ lễ trao giải Starlight kết thúc, một nhóm phóng viên vây quanh Đinh Thanh, kèm theo hàng chục chiếc micro thẳng tắp nhắm về phía cô ấy, bọn người nhốn nháo phỏng vấn cô ấy có suy nghĩ gì về sự việc bạn trai mình bị chụp ảnh làm tình với một người ngoài giới trong nhà xe dưới tầng hầm.
Cô gái trên TV đang mặc một chiếc váy dạ hội voan mỏng với phần lưng hở bạo, cơn gió lạnh lẽo ngoài trời phần phật thổi bay những sợi tóc mái mỏng manh và mềm mại, khiến nó dán vào gương mặt của cô gái, trong chiếc áo khoác dạ lông vũ, cô ấy lộ ra vẻ yếu đuối vô lực.
Ở giữa bản tin tức chèn một bức ảnh do paparazzi chụp lén, máy ảnh được phóng to ra xa, chụp được cảnh rung lắc mơ hồ không rõ ràng.
Nhưng cho dù là bức ảnh bị photoshop làm mờ, tôi vừa liếc mắt đã nhận ra người bên trong bức ảnh là Thẩm Chu Ý.
Cô ấy là kiểu người đẹp có vóc dáng hơi đầy đặn, lúc mặc tất lưới sẽ lộ ra một vòng thịt mềm hơi lồi ở cuối bắp đùi, sờ vào rất đã tay.
Tôi không thể không nghĩ đến những lời cô ấy nói với tôi sau khi đi mua sắm ngày hôm đó.
“Cho dù người đàn ông đó có là thần tiên, chưa nói tới tính tình của hắn thì dáng vẻ của Đinh Thanh đối với hắn cũng có chút lạnh lùng.”
Trên gương mặt của cô ấy nở một nụ cười như có như không.
“Thịt bò là món ngon cao cấp nhất, nhưng dục vọng phải thấp kém thì mới đạt được cực khoái.”
Tôi không có cách nào có thể diễn tả được sự chấn động trong lòng. Cho dù tôi luôn luôn biết rõ, cô ấy là một thiên tài trong các mối quan hệ yêu đương, cô ấy có thể dễ dàng nắm bắt được và trở thành sự tồn tại trong lòng của Trần Trác Diên, với dáng vẻ loại con gái phổ thông như hoa giữa lòng núi cao.
Những chuyện nam nữ đó là những thứ không thể giải thích rõ ràng được, vậy mà cô ấy có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, đổi lại là tôi thì e là cả đời này tôi cũng không thể hiểu được. Hơn nữa, cô ấy là con người tham vọng, có mục tiêu rõ ràng và sẵn sàng trả giá để đạt được thứ mình muốn.
Điện thoại “brừm… brừm…” một tiếng, là phản hồi của trợ lý Trịnh.
Mắt tôi dán chặt vào màn hình TV, chờ đợi theo dõi phần tiếp theo, trong lòng có chút hồi hộp.
Sau một hồi im lặng, sắc mặt Đinh Thanh âm u, lạnh lùng trả lời phóng viên rằng cô ấy không biết rõ tình hình cụ thể, hiện tại hai người bọn họ đã chia tay.
Nói xong thì cô ấy vội vội vàng vàng rời đi, chỉ để lại bóng lưng vẫn thẳng tắp, cao quý và kiêu hãnh trong ống kính, dường như để lộ một dấu vết của sự yếu đuối và cô độc.
Mãi cho đến khi hình ảnh chuyển sang một ngôi sao giải trí khác, tôi mới cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, tin nhắn không dài, chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: “Tôi vừa mới xác nhận với chủ tịch Trần, sau này không cần tiếp tục gửi nữa.”
Tôi hơi ngạc nhiên há hốc mồm, trận quyết đấu này còn chưa thổi tiếng còi khai chiến thì đã vội vã quyết định được thắng thua, quả thật khiến cho tôi mãn nhãn.
Thẩm Chu Ý ơi là Thẩm Chu Ý.
Cô ấy có thể dễ dàng khiêu khích những góc khuất trong trái tim của người đàn ông. Chiến thắng này đến quá đỗi dễ dàng, chẳng trách cô ấy phải mất nhiều năm như vậy cố gắng không biết mệt mỏi để trở thành một gái xinh đẹp có khí chất.
Hơi thở vững vàng của Thẩm Ngạn phủ lên đỉnh đầu của tôi, anh ấy nhắm đôi mắt, đã từ từ ngủ gật.
Tôi khẽ khàng di chuyển vị trí một chút, mắt tôi quét qua vầng trán cao sáng lạn của anh ấy, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào mịn màng, sau cùng nhìn lên chỗ lõm ở trên xương quai xanh của anh ấy.
Không thể phủ nhận rằng Thẩm Ngạn có sự nghiệp thành công và ngoại hình ưu tú. Mặc dù không thể sánh bằng Trần Trác Diên nhưng cũng đủ tốt rồi.
Có lẽ là do bị Thẩm Chu Ý mưa dầm thấm lâu, cũng học được một chút lông cánh, lại có thêm một chút may mắn, tôi mới có thể bỏ anh ấy vào hồ lô của mình.
Con người quý ở chỗ tự mình biết mình, Thẩm Ngạn ước chừng lựa chọn tốt nhất mà tôi phải cố gắng kiễng chân mới với tới được.
Nhưng mà để cho hai người bọn họ gặp mặt thật sự thích hợp sao?
Sự việc diễn ra như tôi đã dự liệu trước không?
Tôi không tránh khỏi sự thấp thỏm trong lòng.
Nhưng không ai có thể đưa ra cho tôi câu trả lời, tôi chỉ có thể hơi xê dịch cơ thể một chút, đè nén bất an trong lòng, vùi đầu giấu mình vào trong cái ôm dịu dàng của Thẩm Ngạn.