Thẩm Chu Ý quyết định tổ chức tiệc sinh nhật tại một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng.
Trước hôm đó, tôi bắt đầu có ý định sẽ thay đổi tất cả nước hoa và đồ vệ sinh cá nhân mà Thẩm Ngạn sử dụng hằng ngày thành cùng một mùi hương và cùng một kiểu với tôi.
Người ta nói rằng làm như vậy khiến cho người đàn ông ỷ lại, dựa dẫm vào mùi hương của đối phương, não bộ của đàn ông sẽ vô thức biến đổi cảm xúc này thành tình yêu.
Chiêu này là do lúc trước Thẩm Chu Ý đã chỉ cho tôi thời còn đi học.
Cô ấy nằm xuống trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá của tôi, một bên dùng cọ sơn móng tay, một bên mặt mày hớn hở kể cho tôi nghe phát hiện mới của cô ấy.
“Chẳng phải có câu: “Muốn được trái tim của người đàn ông thì phải chiếm được dạ dày của anh ta trước” sao, thực ra thì chưa đủ. Muốn một người đàn ông yêu mình lâu dài thì phải để năm giác quan của hắn ta đều quen thuộc với cậu, ngoài vị giác thì còn phải chú ý tới thị giác, thính giác và xúc giác, mấy cái này đều phải lừa một chút.”
Thẩm Chu Ý thật sự quá am hiểu.
Vì vậy vài ngày trước bữa tiệc sinh nhật, tôi đã nhiều lần và quyết liệt yêu cầu cô ấy dẫn bạn trai theo, với lý do rằng tôi lo chỉ có mình Thẩm Ngạn là con trai thì anh ấy sẽ rất ngượng.
Nhưng lý do thật sự có lẽ tôi và cô ấy đều hiểu, tôi chỉ muốn cho bản thân một sự đảm bảo.
Từ nhỏ tôi đã thua kém cô ấy, không xinh đẹp bằng cô ấy, càng không thông minh như cô ấy.
Cô ấy chỉ có một người bạn nữ duy nhất là tôi, bởi vì tôi không có chút uy hiếp nào, tôi luôn đóng vai một trà xanh đủ tiêu chuẩn.
Mặc dù trên thực tế cô ấy không cần bạn nữ, dù sao thì khoái cảm chinh phục nam giới cũng đủ khiến cô ấy run lên vì sướng.
Cô ấy luôn có bộ dáng nóng lòng muốn thử, hết lần này đến lần khác háo hức muốn chứng tỏ sự quyến rũ bất khả chiến bại của bản thân. Nhưng lần này tôi muốn bảo vệ một mẫu ba phân đất* của mình.
Chú thích: Một mẫu ba phân đất: chẳng đáng là bao
Chỉ có điều ngay từ ban đầu tôi đã không thể ngờ rằng, Trần Trác Diên thật sự đến.
Trước tiên anh ấy lái xe đến đón Thẩm Chu Ý, đến sớm một chút, lịch sự đứng dậy lần lượt bắt tay với tôi và Thẩm Ngạn, lòng bàn tay khô ráo mạnh mẽ.
Thẩm Chu Ý chỉ nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Ngạn, nắm hờ hững rồi buông ra ngay, hào phóng chào hỏi Thẩm Ngạn, trong mắt mang ý cười: “Nghe danh đã lâu, chúng ta là dòng họ bên nội đó.”
Nhân lúc hai người đang nói chuyện, tôi lén liếc nhìn Trần Trác Diên.
Có một cảm giác khó nói nên lời.
Trước đây, tôi chỉ có nhìn thấy anh ấy từ xa trong các cuộc họp của công ty.
Hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo hoodies rất bình thường phối hợp với quần bò jean xanh nhạt, tóc cũng không vuốt keo kỹ càng mà để rủ xuống trên trán, anh ấy không khác gì một chàng trai trẻ đẹp bình thường.
Khoảng cách của anh ấy với tôi rất gần, nếu đổi lại là lúc trước tôi nhất định không dám tưởng tượng sẽ có ngày này.
Bây giờ chúng tôi đã có thể ngồi ăn một bàn, vượt qua ngoài mức quan hệ bình thường của cấp trên và cấp dưới, toàn bộ đều là nhờ Thẩm Chu Ý.
Trần Trác Diên rất ga lăng rót đầy nước cho những người cùng bàn, rồi đưa thực đơn cho Thẩm Chu Ý chọn món.
Tôi nghĩ Thẩm Chu Ý nhất định chú ý tôi và Thẩm Ngạn có cùng một mùi hương.
Sau khi lấy thực đơn, cô ấy giấu mặt sau cuốn thực đơn lớn rồi nháy mắt trêu chọc tôi, âm thầm dùng khẩu hình nói cho tôi hai chữ “Yên tâm”.
Cô ấy là một nhân vật nguy hiểm lại có có sức quyến rũ bất khả chiến bại.
Mặt tôi trong chốc lát đỏ bừng, vội vàng cúi thấp đầu không tiếng động uống nước.
Thẩm Ngạn là một luật sư chuyên nghiệp, anh ấy cũng hay nói mấy chuyện riêng tư, Trần Trác Diên đương nhiên cũng như vậy.
Liệu Thẩm Chu Ý có nảy sinh hứng thú với Thẩm Ngạn không? Tôi âm thầm lén lút suy đoán.
Tôi biết rất rõ ràng là Thẩm Ngạn hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Thẩm Chu Ý.
Bữa ăn cơm này mất gần ba tiếng đồng hồ, cả quá trình đều rất vui vẻ thoải mái, hầu như không buồn chán, tẻ nhạt.
Sau cùng Trần Trác Diên đi thanh toán. Trước khi đi, Trần Trác Diên đứng ở cửa nhà hàng bắt tay tạm biệt tôi và Thẩm Ngạn.
“Phải cố gắng lên.” Cô cười haha nói với Thẩm Ngạn, bộ dáng tùy ý chuẩn bị đưa tay vỗ vai Thẩm Ngạn.
Tim tôi động một cái, nhanh chóng không tiếng động vội vàng bước chen vào giữa hai người họ, đánh nhẹ vào bàn tay đang giơ lên của Thẩm Chu Ý.
Hiển nhiên cô ấy cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, đúng lúc Trần Trác Diên thanh toán xong xuôi trở lại, Thẩm Chu ý nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, mềm mại cúi người ôm lấy Trần Trác Diên, bộ dáng uể oải làm nũng.
Hôm nay, trong suốt quá trình cô ấy trò chuyện vừa phải với Thẩm Ngạn, không có bất kỳ hành động thân mật thái quá nào, có thể nói đó là một màn biểu diễn hoàn hảo. Nhưng trong lòng tôi có một nỗi bất an mãnh liệt không lý do.
Có lẽ là do tôi quá hiểu cô ấy.
Đi xa thêm một đoạn nữa, tôi lấy gương ra và thoa lại son môi. Dưới hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy bọn họ vẫn chưa rời đi, đứng ở cửa nhà hàng và ôm hôn ngọt ngào.
Chỉ là vẻ mặt của Thẩm Chu Ý tựa vào vai của Trần Trác Diện, nhìn về hướng của Thẩm Ngạn và tôi trầm tư.
Sẽ thuận lợi sao?
Trên đường về nhà tôi tâm sự trùng trùng.
Thẩm Ngạn hiển nhiên nhận thấy điều đó, ngay khi về đến nhà thì anh ấy quay người lại, một tay vòng qua vai tôi, một tay còn lại giữ hông tôi rồi áp tôi vào người anh ấy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Môi và răng hơi ướt trượt xuống đường nét trên khuôn mặt tôi cho đến khi chúng cọ vào tai tôi.
Qua hai lớp áo mỏng manh, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trong lồng ngực anh: "Anh có nghĩ rằng em không xứng với anh không, anh tốt như vậy."
Thẩm Ngạn hơi sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng an ủi tôi: "Đừng lo lắng, đó không phải là gu của anh."
Lòng tôi ngay tức khắc chùng xuống.
Anh cúi đầu hôn xuống cổ và vai tôi, triền miên kéo dài đến ngực tôi.
Tôi đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, ý loạn tình mê, cố gắng đáp lại anh một cách nồng nhiệt.
Hôm nay, cả hai người đều bảo tôi yên tâm.
Nhưng tôi tay không tấc sắc, càng không phải là đối thủ của Thẩm Chu Ý.
Trái tim nhất thời thắt lại, trong lòng mây đen càng ngày càng bao phủ.
Lo lắng từ đầu tới cuối không hề tan đi.
- Còn nữa -