Sau khi ly hôn, tôi không có gì cả. Vì muốn bắt đầu lại, tôi đã chuyển đến sống tại một căn hộ tồi tàn ở thành phố mới, không công việc, không thú cưng, không con cái, và tất nhiên là không có vợ. Dường như không có bất cứ mối liên kết thực sự nào với thế giới bên ngoài. Tôi đơn giản chỉ đang tồn tại.
Tôi liên tục nộp đơn vào bất cứ công việc nào tìm thấy và đạt được một công việc tồi tệ tại một quán café tồi tàn phục vụ thứ cà phê dở ẹc cho những tên khách đáng khinh. Tôi cảm thấy buồn chán và cùng khổ mặc dù chỉ vừa mới chuyển đến một thành phố khác gần đây, tôi cần phải quyết liệt thay đổi. Và rồi, như trúng giải độc đắc. Giữa tất cả những đơn xin việc ngẫu nhiên gửi đi là đơn xin việc cho vị trí nhân viên canh lửa ở giữa rừng, không cần có kinh nghiệm. Chính xác, người canh lửa – những người sống biệt lập tại một tòa tháp cao khoảng 22m ở giữa rừng, phát hiện các đám cháy và cò mồi khách cắm trại.
Trong tất cả các đơn xin việc gửi đi tôi nhớ rõ vị trí này nhất bởi vì tôi thấy nó kỳ lạ, thông tin công việc ghi rằng: Vị trí đã đủ người nhưng vẫn nhận ứng viên mới "phòng trường hợp đột nhiên cần đến". Lúc đọc được những thông tin này tôi chỉ nghĩ "quái lạ" nhưng vẫn nộp đơn. Và giờ đây, tôi đã được nhận vào làm! Tôi nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông khá cộc cằn, anh ta nói với tôi về tiền lương và nói rằng tôi cần sống ở tòa tháp canh lửa đến cuối mùa hè, tức là khoảng 2 tháng. Anh ta cũng nói với tôi phải bắt đầu công việc ngay lập tức, gửi cho tôi chỉ dẫn đường đi và thông báo tôi sẽ làm việc từ ngày mai nếu như đồng ý. Một khởi đầu mới mở ra!
Tôi dừng xe lại ở nơi không thể chạy tiếp được nữa, sau đó đi bộ đến tòa tháp. Mới hơn 8 giờ sáng, và Mark – người đã gọi cho tôi hôm qua nói rằng chuyến đi bộ sẽ mất khoảng 4 tiếng. Vậy nên tôi khởi hành luôn và hy vọng sẽ có mặt kịp ở đó giờ ăn trưa. Mark đảm bảo rằng tòa tháp – ngôi nhà mới của tôi có đầy đủ thực phẩm, và tôi sẽ nhận được thông tin hướng dẫn công việc cụ thể qua bộ đàm từ tòa tháp gần nhất. Trời có chút se lạnh vào buổi sáng mùa hè nhưng tôi rất hào hứng khi đi bộ đường dài, rừng ở khu vực này nổi tiếng với vẻ đẹp và bầu không khí yên tĩnh, điều mà tôi hằng ao ước được tận hưởng.
Tôi vừa đến tòa tháp, đã hơn 1 giờ chiều. Đường đi đầy thử thách nhưng dễ xác định phương hướng vì có biển báo chỉ dẫn, đường mòn rõ lối. Tòa tháp trông lớn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ, ước chừng cao khoảng 30m, chỉ có một cái chòi được xây cao trên 4 cột chống, một chiếc cầu thang xoắn ốc bao quanh bên ngoài đi lên đó, cạnh tòa tháp là một nhà vệ sinh cùng một cái nhà kho mà tôi đoán là nơi lưu trữ thực phẩm. Tôi sẽ khám phá sau khi leo lên chòi và đặt chiếc balo xuống.
Cầu thang đi lên hơi khó khăn, có chút mệt nhưng tôi sẽ sớm quen thôi. Cái chòi khá nhỏ, có ban công bao quanh bên ngoài. Bên trong có một chiếc giường, một cái radio lớn, một cái bàn với một bản đồ, vài quyển sách, một hộp dụng cụ, một cái bộ đàm cầm tay, một chiếc đèn bàn, ống nhòm và một cái đèn pin. Các mặt của nhà chòi đều có cửa sổ, từ bên trong tôi có thể nhìn thấy khu rừng rộng lớn xung quanh. Cảm giác có chút rùng rợn những cũng dễ hiểu thôi vì tôi có thể phát hiện ra các đám cháy. Tôi đặt balo xuống và nhớ lại những gì Mark đã nói về việc liên hệ với tòa tháp gần nhất qua radio để được hướng dẫn, tôi làm theo.
– "Xin chào? Có ai ở đó không?" tôi hỏi khi lần mò chiếc radio lớn.
– "Chào! Anh là nhân viên mới đúng không? Tôi là Allison," âm thanh lanh lảnh của một người phụ nữ vang lên qua radio. "Tôi đã quan sát phần rừng của anh trong thời gian anh đi đến đây, nhưng không thể nhìn được quá xa nên rất vui vì anh đã đến rồi!"
– "Rất vui được biết cô, vâng, tôi là người mới – Oscar," tôi trả lời qua radio "Mark nói rằng cô có thể hướng dẫn công việc cho tôi đúng không?"
– "Đúng vậy, chà anh đã biết cách làm việc với radio rồi vậy bắt đầu nào. Nhà vệ sinh nằm ở chân tòa tháp, kho chứa thực phẩm được Mark hoặc con trai anh ấy tiếp đầy hàng tuần. Về công việc thực tế cần phải quan sát xung quanh rất nhiều để đảm bảo rằng không có ai cắm trại vào ban đêm – thời điểm họ không nên đến, và cũng chắc chắn rằng không có đám cháy nào xảy ra" Allison tiếp tục "bên cạnh đó cũng cần đảm bảo tất cả đường mòn đều sạch sẽ gọn gàng, tất cả đều có trong cuốn sổ tay ở trên bàn làm việc của anh đấy. Đọc thử đi."
– "Cảm ơn Allison, tôi sẽ đọc qua và liên hệ lại với cô sau" tôi nhiệt tình trả lời "Tôi sẽ liên lạc nếu có bất kỳ câu hỏi nào."
Không trả lời. Tuyệt. Có vẻ như cô ấy đủ dễ chịu. Tôi với lấy quyển sổ tay và lật để xem. Về cơ bản, trong đó viết tất cả những gì cô ấy vừa nói với tôi bằng những thuật ngữ tào lao không hơn không kém, nhưng tôi sẽ nghiên cứu từ đầu đến cuối để chắc chắn mình sẽ hoàn thành tốt công việc. Khi tôi lật trang tiếp theo, một mảnh giấy rơi ra từ cuốn sổ. Đó là một tờ giấy kẻ ô, được viết tay bằng mực xanh. Nét chữ lộn xộn, gần như điên cuồng. Tờ giấy ghi:
Những quy tắc để tránh người phụ nữ hay cười
1. Nếu bạn nhìn thấy một người phụ nữ ở trong rừng với nụ cười hưng phấn trên gương mặt, đừng đến gần cô ta hay gây ra sự chú ý, quay trở lại tòa tháp của bạn ngay.
2. Nếu bộ đàm của bạn phát tín hiệu và người gọi đến là bất cứ ai ngoại trừ nhân viên tòa tháp gần nhất với bạn, đừng trả lời, bất kể bạn nghe thấy gì.
3. Nếu bạn nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ trong khoảng thời gian từ 1 giờ sáng đến 4 giờ sáng, hãy mặc kệ nó.
4. Vào ban đêm, luôn luôn bật đèn ngủ. Nếu nó bắt đầu nhấp nháy, hãy chạy nhanh đến bật đèn chính và để vậy cho đến sáng. Nếu đèn ngủ của bạn tắt ngúm hoàn toàn trước khi kịp bật đèn chính, hãy trốn xuống dưới giường cho đến khi trời sáng.
5. Vào đêm, nếu nghe thấy tiếng ai đó đang chạy trên cầu thang lên nhà chòi, hãy bật đèn chính cho đến khi trời sáng. Nếu bạn không kịp bật đèn chính vào lúc cô ta đã ở trên đỉnh tháp thì đã quá muộn rồi.
6. Nếu bạn thức dậy và nhìn thấy người phụ nữ đang cười nhìn chằm vào bạn qua cửa sổ, hãy trốn vào trong chăn và nín thở. Cô ta sẽ đi vào nhà chòi, bạn sẽ cảm nhận được hơi thở của cô ta ở bên trên như thể cô ta đang lơ lửng trên người bạn. ĐỪNG THỞ. Điều này chỉ kéo dài vài giây thôi. Một khi cảm thấy cô ta đã rời đi, hãy bật đèn chính cho đến khi trời sáng.
7. Nếu bạn nghe thấy tiếng cào ở bất cứ đâu, trên nhà chòi hay ngoài nhà vệ sinh ở chân tháp, hãy tắt hết bộ đàm và trốn vào chăn đợi đến khi tiếng cào kết thúc.
8. Nếu bạn đang đi kiểm tra lửa trại vào ban đêm, khi bạn đến nơi và nghe thấy một người phụ nữ hét lên, hãy chạy trở về tháp của bạn nhanh nhất có thể.
9. Vào bất cứ thời điểm nào bạn quay trở về tháp của mình, nhận thấy có ai khác bên trong đó, hãy chạy đi. Đừng ngừng lại cho đến khi tới tòa tháp tiếp theo. Cũng đừng nhìn lại. Cô ta sẽ đuổi theo bạn.
Cái quái gì thế này? Đây có phải là một trò đùa kinh dị bệnh hoạn không? Tôi với lấy bộ đàm để hỏi Allison về những quy tắc kỳ lạ mà tôi vừa tìm thấy, nhưng tôi không muốn trở thành một gã hề bị chơi khăm và bị chế giễu vì cảm thấy sợ hãi, vì vậy tôi sẽ kệ nó đi. Thay vào đó tôi sẽ khám phá khu vực này một chút và cuối cùng là kiếm thứ gì đó để ăn, ổn định lại chỗ ở mới.
-
– "Chúc ngủ ngon anh bạn!" Âm thanh của Allison vang lên từ bộ đàm ngay khi tôi sắp đi vào giấc mộng đẹp trong đêm đầu tiên ở đây.
Tôi hoảng hốt tỉnh lại từ giấc ngủ, vội vàng đáp lời "chúc ngủ ngon Allison, cảm ơn vì sự giúp đỡ ngày hôm nay." Vậy là xong ngày đầu tiên.
Sau khi ăn trưa, tôi đi khám phá khu rừng và làm quen với con dao phát dùng để dọn đường, quả là một cách xả stress tuyệt vời. Tôi cũng đã đọc về một số luật liên quan đến rừng, các trách nhiệm khác trong công việc. Allison thỉnh thoảng liên lạc qua radio để kiểm tra, tôi vẫn chưa nhắc đến những quy tắc kỳ quái mà tôi tìm thấy. Nhưng giờ đây, tôi bị tỉnh giấc, có lẽ vì sợ hãi từ câu chúc ngủ ngon của cô ấy qua radio. Tôi đứng dậy khỏi giường và nhìn xung quanh, không thấy gì ngoài khu rừng. Tối tăm và rùng rợn, nhưng bóng tối là dấu hiệu tốt – có nghĩa không có đám cháy nào. Tôi biết rằng vào ban đêm có những người canh gác khác; ít cần thiết hơn vì lửa dễ phát hiện vào ban đêm hơn. Điều quan trọng nhất là tôi biết mình phải làm gì nếu phát hiện ra đám cháy.
Tôi vừa định quay lại giường thì nghe thấy tiếng cào cấu. Thật kỳ lạ, nhưng có lẽ đó là một con vật nào đó nằm cạnh hộp đựng đồ, đang cào cấu để cố chui vào trong. Tôi nhảy xuống giường, cảm thấy mệt mỏi sau ngày đầu tiên, với tay tắt đèn đi. Nhưng khi tôi làm vậy, tiếng cào cấu trở nên nhanh hơn, như thể điều đó khiến con vật bị kích thích. Tôi đưa tay đến gần công tắc đèn, tiếng cào cấu chậm lại. Quái lạ. Điều kỳ lạ nữa là tiếng cào cấu như theo một quy tắc nào đó, tiếng cào cấu theo một nhịp điệu nhất định. Bỗng nhiên, cả hai bộ đàm lớn – nhỏ của tôi phát ra tiếng ồn inh tai. Cái quái gì thế này? Mặc kệ sự mỏi mệt, tôi nhảy vội xuống giường tắt bộ đàm cầm tay và khi đang loay hoay với chiếc radio lớn, tôi thấy danh sách các quy tắc trước đó. Có quy tắc nào về tiếng cào cấu ở đó không? Mẹ kiếp. Tôi không phải là người mê tín nhưng có kiêng có lành, tôi chớp lấy tờ giấy:
- Quy tắc số 7: Nếu bạn nghe thấy tiếng cào ở bất cứ đâu, trên nhà chòi hay ngoài nhà vệ sinh ở chân tháp, hãy tắt hết bộ đàm và trốn vào chăn đợi đến khi tiếng cào kết thúc.
Khốn kiếp. Tôi tắt radio và nhảy vội vào dưới chăn của mình. Thứ quỷ quái gì vậy trời? Tôi vẫn nghe thấy tiếng cào cấu, mỗi lúc một gần hơn. Nghe như tiếng cào cấu ồn ào có từ xa rồi tiến đến ngay bên ngoài cánh cửa gỗ căn nhà chòi của mình. Tiếng cào cấu trở nên yếu hơn, như có thứ gì đó khiến nó cào nhẹ móng tay qua cánh cửa. Tôi vẫn không di chuyển. Cái quái gì vậy không biết?
Sáng ngày hôm sau, cuối cùng thì tôi cũng đã ngủ quên trong chăn vào đêm qua. Tiếng cào cấu đã dừng lại vào lúc đó nhưng tôi không dám rời khỏi chăn của mình, sự mệt mỏi lấn át khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nghĩ lại tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi đang ở trong rừng, có rất nhiều loại động vật và radio có thể bắt phải tất cả các loại tín hiệu khác nhau. Tôi nghĩ đêm đầu tiên luôn khó khăn là điều dễ hiểu, cần cố gắng để thích nghi với cuộc sống ở độ cao 30m, một mình, ở giữa rừng. Hôm nay tôi sẽ tận dụng tối đa thời gian trong ngày. Tôi chắc rằng những đêm còn lại sẽ ít biến cố hơn.