- Quy tắc số 4: Vào ban đêm, luôn luôn bật đèn ngủ. Nếu nó bắt đầu nhấp nháy, hãy chạy nhanh đến bật đèn chính và để vậy cho đến sáng. Nếu đèn ngủ của bạn tắt ngúm hoàn toàn trước khi kịp bật đèn chính, hãy trốn xuống dưới giường cho đến khi trời sáng.
Mắt tôi điều tiết khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của ngọn đèn qua tấm kính, cô ta ở đó. Ngay trước mặt tôi, bên kia lớp kính, đứng ngay trên ban công của tôi. Chính là cô ta. Cánh tay bị gãy đã diến dạng của cô ta. Mái tóc lòa xòa ẩm ướt của cô ta. Đôi mắt mở lớn của cô ta. Nụ cười mở rộng của cô ta.
- Quy tắc số 6. Nếu bạn thức dậy và nhìn thấy người phụ nữ đang cười nhìn chằm vào bạn qua cửa sổ, hãy trốn vào trong chăn và nín thở. Cô ta sẽ đi vào nhà chòi, bạn sẽ cảm nhận được hơi thở của cô ta ở bên trên như thể cô ta đang lơ lửng trên người bạn. ĐỪNG THỞ. Điều này chỉ kéo dài vài giây thôi. Một khi cảm thấy cô ta đã rời đi, hãy bật đèn chính cho đến khi trời sáng.
Ánh đèn ngủ lại nhấp nháy một lần nữa, rồi chợt tắt, đưa tôi vào bóng tối. Tôi có 2 quy tắc cần phải tuân theo. 2 quy tắc trái ngược nhau. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ta, nhưng tôi biết mình phải bật đèn chính lên.
Cổ cô ta đột nhiên nghẹo sang một bên, và cô ta bắt đầu bước đi nhanh chóng. Đúng vậy, nhanh chóng. Tiếng bước chân nện xuống sàn gỗ, từng bước đi vòng qua ban công về phía cánh cửa ra vào ở kia. Mẹ nó chứ. Tôi quay người và chạy tốc lực về phía công tắc đèn chính. Khi tôi bật đèn lên, cô ta đã đi được một nửa đường và bây giờ tôi phải quyết định xem mình nên trốn dưới gầm giường hay dưới chăn.
Tôi chọn trốn vào chăn. Quy tắc số 6 có nhắc đến "Cô ta sẽ vào nhà chòi của bạn", đúng vậy cô ta sắp làm điều đó. Tôi chạy về phía giường của mình, lấy chăn trùm qua đầu. Khi vừa làm vậy, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. Tôi nghe thấy tiếng bước chân thật to, thật nhanh của cô ta lao về phía tôi, nhưng giờ đây xung quanh tôi chỉ là bóng tối vì đang phải trốn dưới chiếc chăn dày. Tôi nín thở.
Tôi có thể cảm nhận được cô ta. Giống như trong quy tắc đã nói. Cô ta ở ngay bên trên tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của cô ta, nó lạnh. Mắt tôi nhắm nghiền, nhưng tôi biết cô ta đang ở đây. Tôi cố gắng nín thở. Tim tôi đập lên liên hồi trong lồng ngực, bụng tôi quặn lên vì sợ hãi, nhưng tôi không chịu hít thở. Cô ta đang đợi, liều lĩnh chờ đợi tôi hít thở trở lại. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hít thở? Cô ta sẽ giết tôi bây giờ và ở đây ư? Cô ta sẽ ám quỷ tôi tư? Ngực tôi đau nhói. Tôi không thể nhịn thở thêm được nữa. Cô ta có thể cảm nhận được điều đó.
Cô ta cảm nhận được tôi đang chật vật. Hơi thở bực bội của cô ta càng ngày trở nên phấn khích. Tôi cảm thấy được tóc cô ta lủng lẳng hai bên người tôi từ trên tấm chăn, ướt đẫm. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cần phải hít thở. Sắp rồi. Tôi sắp chết rồi. Tôi mở miệng ra-
Cô ta đi rồi. Cô ta chỉ vừa biến mất. Tôi cố nín thở thêm 3, 4 giây nữa miễn là tôi có thể, trước khi ho khan và hít thở dữ dội. Nhưng cô ta đi rồi, không còn hơi thở lạnh lẽo, không còn sự hiện diện nào nữa. Chỉ còn lại một mình tôi trong căn nhà chòi. Tôi kéo chăn xuống nhìn ra. Cánh cửa nhà chòi đang mở rộng, đung đưa trong gió. Đèn chính của tôi vẫn sáng, đèn ngủ của tôi cũng vậy. Có phải cô ta đã khiến ánh đèn ngủ nhấp nháy nhằm khiến tôi trở nên hoảng loạn? Sau đó chọn sai quy tắc? Nếu như tôi chọn trốn xuống dưới gầm giường, liệu cô ta có giết tôi không?
Đã vài giờ trôi qua, xung quanh vẫn tĩnh lặng như thế. Tôi vẫn bật sáng đèn chính và đèn ngủ của mình. Như thế tôi mới cảm thấy an toàn hơn một chút, nhưng tôi nghĩ đó là kế hoạch trong trò chơi của cô ta, nhằm thu hút tôi vào một cảm giác an toàn sai lầm. Tôi không thể mất cảnh giác được. Và tạ ơn chúa là tôi đã không vậy.
Tôi thấy một đống lửa trại chết tiệt. Ngay cạnh tòa tháp của mình. Ánh sáng mờ nhòa từ nhà chòi khiến nó càng khó nhìn hơn, nhưng tôi có thể thấy được. Thực tế là, tôi thấy có nhiều hơn một ngọn lửa. Có nhiều ngọn lửa trại đang cháy xung quanh tòa tháp của tôi. Tôi đi bộ xung quanh ban công. Tôi đếm được 6 đám cháy. Cạnh mỗi ngọn lửa, có những bóng người tối tăm quay lưng về phía tôi. Cái quái gì thế này? Tất cả họ đều đang đứng, mỗi người đứng cạnh bên một ngọn lửa, đang nhìn chằm vào nó.
Các bóng đen với từng kích thước khác nhau, có hình dáng của ai đó giống như một đứa trẻ. Tôi không thể tìm ra bất kỳ đặc điểm cụ thể nào trong bóng tối ngoài hình dáng của họ. Đến ngọn lửa thứ sáu thì không thấy bóng dáng của ai đứng đó. Tại sao không có bóng dáng ai ở đó? Ngay khi mắt tôi dần thích nghi với bóng tối bên dưới, các bóng đen bắt đầu rơi vào đống lửa trại. Từng người một.
Bóng đen đầu tiên rơi vào đống lửa là một người đàn ông, có dáng người cao gầy. Anh ta gục mặt vào đống lửa trước tiên, như thể tự nguyện. Khi anh ta quằn quại, ngọn lửa nhấn chìm anh ta hoàn toàn nên không thể nhận ra bất kỳ đặc điểm nào khác của anh ta. Tiếng hét của anh ta xuyên qua trời đêm tĩnh lặng.
Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào đó, một bóng đen khác, bóng dáng của một người phụ nữ rơi vào ngọn lửa của cô ta. Cô ta hét lên khi ngọn lửa bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, đau đớn và quằn quại. Nhưng cô ta không cố gắng thoát ra khỏi ngọn lửa.
Tiếp theo, bóng đen nhỏ nhất. Bóng dáng của một đứa trẻ. Đó là một cậu bé. Khi cậu ta gục mặt vào đống lửa, tôi thở hổn hển. Tôi không thể hét lên được, toàn thân tôi bị sốc. Đứa trẻ vẫn im lặng, nhưng co giật dữ dội khi ngọn lửa nuốt chửng.
Bóng đen thứ 4, bóng dáng có kích thước lớn nhất. Hình dáng cứng cáp của một người đàn ông to lớn. Anh ta rơi vào ngọn lửa của mình, rên rỉ trong đau đớn, kìm lại tiếng hét, gần như không cử động khi bị thiêu cháy.
Cuối cùng là hình dáng của một người phụ nữ. Tôi quay sang nhìn trước khi cô ấy ngã nhào vào đống lửa. Tôi cần phải xem. Tôi chạy vào trong, lấy vội chiếc đèn pin và chạy lại chỗ tôi đã đứng trước đó. Khi cô ấy rơi vào ngọn lửa của mình, tôi chiếu ánh đèn lên người cô ấy, chỉ thoáng nhìn thấy mái tóc vàng bù xù và chiếc áo sơ mi ca rô màu đỏ, một vết rách dài chạy dọc một bên cánh tay áo, trước khi ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Chỉ còn một ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa thứ sáu. Ngọn lửa không có bóng dáng của ai đứng cạnh bên.
Khi tiếng hét của những người bên dưới vọng vào màn đêm, tôi nghe thấy âm thanh yếu ớt của một người phụ nữ đang khóc. Đâu đó trong những cái cây bên dưới.
"Oscar," một giọng nói cất lên ngay khi tia nắng đầu tiên ló rạng qua tán cây, "Oscar, anh có ở đó không?"
Tôi chạy ra ban công với sự thận trọng, và nhìn thấy Sam – con gái của Mark đang đứng ở bên dưới. Cô ấy mặc bộ quần áo giống như lần cuối xuất hiện.
"Sam!" tôi hét lên "Sam, chúng ta cần phải rời khỏi đây! Có-"
"Oscar" cô ấy hét trở lại "Oscar, tôi biết! Tôi biết tất cả mọi thứ. Tôi biết về Allison, về em gái của cô ấy! Tôi biết về Harvey và gia đình anh ấy. Về Rick! Tôi biết tất cả mọi thứ."
"Chúng ta phải rời khỏi đây, Sam!"
"Chúng ta không thể, Oscar" cô ấy kêu lên, "chúng ta phải thiêu cô ta! Chúng ta phải thiêu cháy em gái của Allison!"
"Vì quái gì chúng ta phải thiêu cô ta?" tôi hét lên.
"Đó là quy tắc số 10, Oscar. Cô ta sẽ đi theo anh, bất kể anh đi đến đâu. Nếu anh rời khỏi nơi này, cô ta sẽ mãi đi theo sau anh một bước. Trừ khi anh thiêu cháy cô ta! Đó chính là quy tắc số 10 – Tìm xác cô ta và đốt nó."
- Quy tắc số 10: Đốt cháy xác của cô ta, nếu không cô ta sẽ đi theo bạn mãi mãi.
"Làm thế quái nào chúng ta tìm thấy được xác cô ta?" tôi hét lên trong vô vọng.
"Tôi biết nó ở đâu Oscar", Sam nở nụ cười ấm áp cố gắng trấn an tôi, "hãy để tôi giải thích mọi thứ trên đường đi. Nó ở gần đây thôi".
Tôi đã sống sót sau tất cả những quy tắc kia. Bây giờ chỉ cần sống sót thêm một lần nữa thôi.