Tôi hiện đang đi tuần tra, chỉ đi bộ vào một số tuyến đường chính và lối mòn nhằm đảm bảo rằng không có ai cắm trại ở bất kỳ chỗ trống nào quanh đây. Trời sắp tối nên tôi nghĩ mình sẽ quay về. Tôi sắp đi đến khúc rẽ để quay lại tòa tháp, thấp thoáng thấy một điểm cắm trại ở đằng kia. Đây rồi, nhiệm vụ thực sự đầu tiên của tôi; nói với những người cắm trại rằng họ phải thu dọn đồ đạc và rời đi, khu vực này chỉ dành cho người đi bộ. Tôi tiến thẳng đến đó; điểm cắm trại đã được dựng lên ngay khoảng trống lớn giữa các hàng cây. Chỉ có một cái lều màu vàng đỏ và một hố lửa đã tàn.
– "Có ai ở đây không?" tôi gọi lớn "các bạn không được cắm trại ở đây đâu, khu vực này chỉ dành cho những người đi bộ thôi."
Yên lặng. Không ai trả lời. Tôi đi đến gần điểm cắm trại hơn, xoay người về phía hố lửa đề phòng có thứ gì đó nhảy bổ ra khỏi lều lao vào tôi – tôi đúng là kẻ nhát gan mà. Tôi gọi lớn thêm lần nữa.
– "Có ai ở đây không?"
Vẫn không có ai đáp lời. Tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Có điều gì đó không đúng ở đây, tôi không thể giải thích được, đột nhiên cảm thấy bất an. Tôi chắc rằng ai đó đã dựng lều ở đây và vừa mới đi đâu đó, họ sẽ quay lại thôi, nhưng trời đang dần tối hơn khiến tôi càng thêm lo lắng. Đợi đã, có một quy tắc nói về điều này. Tôi lấy tờ danh sách các quy tắc ra khỏi túi và nhanh chóng lướt qua. Đã bảo mà.
- Quy tắc số 8. Nếu bạn đang đi kiểm tra lửa trại vào ban đêm, khi bạn đến nơi và nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên, hãy chạy trở về tháp của bạn nhanh nhất có thể.
Được rồi, bình tĩnh nào, không sao đâu. Tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng hét, chỉ là một điểm cắm trại trống không, thậm chí không có ngọn lửa nào. Tôi sẽ liên lạc với Allison.
– "Allison này, có một điểm cắm trại ở đây, không có lửa cũng không có người, tôi nên làm gì đây?"
– "Nó ở đâu vậy?" Allsion trả lời ngay lập tức.
Tôi đọc cho cô ấy tọa độ của mình sau khi xem xét bản đồ và phải dùng đèn pin để soi vì trời sắp tối rồi.
– "Tôi hiểu rồi, nó ở rìa khu vực của tôi. Tôi sẽ xuống đó ngay bây giờ, anh chỉ cần quay trở lại tòa tháp của mình, được chứ?" Allison đáp.
– "Được, cô chắc chứ?" tôi hỏi.
– "Chắc chắn. Quay trở về đi, chú ý an toàn."
Được rồi, cô ấy là người chuyên nghiệp, tôi sẽ liên lạc với cô ấy hỏi tình hình như nào khi tôi quay về tòa tháp. Tôi định đi bộ khoảng 30 phút, gần về đến tòa tháp của mình thì phát hiện ra một con đường xuất hiện rõ ràng giữa những hàng cây. Thật lạ, tôi không nhớ là có con đường này trên bản đồ. Cứ nghĩ con đường tôi đang đi không có lối rẽ nào khác chứ. Cũng có thể tôi đã bỏ qua nó vào buổi sáng, tôi sẽ kiểm tra nó vào ngày mai vậy. Tôi lê bước chân trở lại tòa tháp của mình.
Khi đã về đến tòa tháp, tôi ngồi vào bàn của mình và chỉ nhìn chăm chăm vào tờ danh sách các quy tắc. Tôi vẫn chưa hỏi Allison về thứ này và cũng không muốn hỏi trừ khi có điều gì đó kỳ lạ xảy ra. Tối nay cũng khá ổn, tôi chỉ tìm thấy một điểm cắm trại trống không. Không có tiếng la hét nào của phụ nữ như những quy tắc cảnh báo. Tôi chỉ ngồi đó và đọc các quy tắc trong 20 phút qua thì radio lớn đột nhiên phát tín hiệu.
– "Này Oscar. Tôi đã xử lý người cắm trại rồi. Anh ta nói bị lạc đường và cũng không biết ở đó không cho phép cắm trại," Allison giải thích "chắc anh ta đang bận rộn gì đó nên khi anh đến không thấy ai. Tôi đang dẫn anh ta trở về chỗ đậu xe của anh ta rồi đây. Tất cả đều ổn."
– "Được rồi, cảm ơn vì đã giải quyết chuyện đó, chúc cô ngủ ngon." Tôi đáp lại, cảm thấy khá tệ khi giờ này tôi đã trên giường rồi cô ấy vẫn còn chưa xong việc.
Đã là chiều hôm sau, đêm qua vẫn ổn không có vấn đề gì xảy ra. Bây giờ thì tôi đã cảm thấy an toàn và yên tâm hơn, tôi để lại tờ giấy các quy tắc trên bàn làm việc hôm nay. Tôi đã dành cả buổi sáng để ăn, rất nhiều. Tôi nghĩ rằng cơn thèm ăn của mình đang tăng lên do phải đi bộ thường xuyên. Tôi dành phần lớn thời gian để nhìn chằm chằm vào khu rừng từ tòa tháp của mình, vẫn yên tĩnh như vậy. Đã đến lúc tôi đi tuần tra vào cuối buổi chiều để đảm bảo không có ai cắm trại, nhưng trước tiên tôi muốn kiểm tra con đường kỳ lạ không có trên bản đồ cái đã.
Tôi đi đến đó khá nhanh bởi vì nó tương đối gần, cũng chỉ để duy trì con đường được sạch sẽ như bao con đường khác. Nhìn giống như con đường này đã có từ lâu. Tôi lê bước chân vào đó, không hy vọng gì nhiều. Con đường nhỏ và có chút dốc, nhưng đi lại không quá khó khăn. Tôi đi bộ khoảng chừng 5 phút và thấp thoáng thấy được phía cuối con đường. Đó là tất cả những gì tôi thấy được, hết đường. Thật tệ, con đường không dẫn đến đâu cả, chỉ một bức tường cây. Tôi định quay trở về thì nhìn thấy một chiếc khăn tay nhỏ màu đỏ quấn quanh cành cây gần đó. Thú vị đấy. Tôi tiến đến, và khi đi tới gần hơn tôi lại thấy một cái khác, sâu hơn một chút trong khu rừng, đằng sau đó là một cái nữa. Lạy chúa, có phải tôi sắp trở thành một tên ngốc đang bước vào cái bẫy của kẻ giết người hàng loạt bằng cách đi theo những cái này không? Tôi như muốn chứng minh với bản thân rằng mình không phải là một kẻ nhút nhát, tôi quyết định sẽ đi theo chúng.
Bạn sẽ không bao giờ đoán được đâu. Điểm cắm trại từ đêm qua đã quay lại. Cái quái gì thế này, trông như nó vẫn còn nguyên ở đó. Giống y chang những gì tôi đã nhìn thấy tối qua. Anh chàng kia có nghĩ mình sẽ lẻn trở lại đúng vị trí này không? Tôi thực sự đang nhìn vào một căn lều màu vàng đỏ, ở cùng một vị trí với hôm qua. Điểm khác biệt duy nhất là ngọn lửa trại được thắp lên vào bây giờ, đó là thứ ánh sáng duy nhất ngoài chiếc đèn pin của tôi. Thật bực mình, tôi sẽ giải quyết anh chàng này rồi liên lạc cho Allison báo tin tốt sau. Tôi đi đến gần chiếc lều, với tay để kéo lấy cửa lều. Tôi không quan tâm mình có dọa sợ anh ta không, anh ta không nên ở đây và phải hiểu rõ điều đó. Tôi kéo tấm cửa lều ra.
Đợi đã, gì thế? Không có gì ở trong lều. Ý tôi là, không có gì hết. Không người, không túi ngủ, không balo. Chỉ có bụi đất. Ngọn lửa trại bỗng phực cháy lên mạnh mẽ phía sau lưng tôi, tôi quay ngoắt lại và quét qua những hàng cây bên ngoài ánh sáng rực lửa của nó. Cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi nhanh chóng đạp vào ngọn lửa, và đổ số nước còn lại trong chai của mình để dập tắt đi. Ngay bây giờ, tôi đang chìm sâu trong bóng tối hoàn toàn. Lửa đã tắt, tôi hướng đèn pin chĩa xuống đất vì không thể chịu được khi nhìn vào hàng cây bên ngoài ánh lửa trại, tôi cảm thấy bất an.
Tôi liên lạc với Allison.
Một tiếng hét kinh hoàng xuyên qua bầu trời đêm tĩnh lặng, phát ra từ phía hàng cây bên ngoài ngọn lửa. Mẹ kiếp. Tiếng hét kinh khủng tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được. Tiếng hét đầy đau đớn và cơn thịnh nộ thuần túy. Một bóng đen lao ra khỏi cây, hét lên liên tục, và bắt đầu chạy về phía tôi. Tôi chỉ nhận ra một phần hình bóng của vật đó trước khi quay người bỏ chạy, nhưng tôi có thể nhận ra đó là hình dáng của con người, một người phụ nữ với mái tóc dài và cánh tay buông thõng hai bên khi cô ta lao về phía tôi.
Tôi đang chạy xuyên qua khu rừng mà tôi chỉ vừa mới đi tuần tra, chạy trên con đường tôi biết sẽ dẫn đến tòa tháp của mình. Người phụ nữ vẫn không ngừng la hét và đuổi theo phía sau, tiếng thét dài nhất mà tôi từng nghe thấy, xuyên qua những suy nghĩ của tôi. Khi rẽ ngoặt trên con đường trở về tòa tháp, tôi cũng bắt đầu hét lên, mặc dù thậm chí không thể nghe thấy tiếng của mình bởi vì người phụ nữ kia hét quá to. Đã gần đến được tòa tháp rồi. Tôi có nên quay lại nhìn không? Mẹ kiếp, không được, nó sẽ khiến tôi chậm lại mất. Chuyện quái quỷ gì thế này? Tiếng hét ngày một lớn hơn, cô ta đang ở sát sau lưng tôi rồi. Thế quái nào mà cô ta vẫn không ngừng hét vậy chứ? Tòa tháp! Tôi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tôi đã bật trước đó từ nhà chòi trên cao. Ánh sáng mong manh phá tan bóng tối phía trước mang đến cho tôi một chút hy vọng.
Tôi đến được chân cầu thang, phóng nhanh hết tốc lực của mình đi lên. Cầu thang lộng gió không bằng phẳng nên cứ vài bước tôi lại bị vấp ngã, nhưng vẫn chưa mất thăng bằng. Đi được nửa đường, tôi nghe thấy tiếng cô ta bắt đầu bước lên vài bước đầu tiên. Cô ta rất nhanh, tôi có thể nghe thấy được. Cô ta ở ngay đằng sau, nhưng tôi nghĩ là mình có thể làm được. Lên đến được đỉnh tháp, tôi chạy vội vào nhà chòi của mình và khi đóng sầm cánh cửa, tiếng hét đột nhiên dừng lại. Tôi đứng dựa lưng vào cửa, tiếp thêm chút can đảm, cầm chắc đèn pin trong tay như vũ khí sẵn sàng để chiến đấu. Sự im lặng đột ngột cũng không ích gì. Ít nhất khi cô ta la hét tôi còn biết cô ta ở đâu. Mặc dù tai tôi đã ù đi, tôi vẫn cố chấp dựa vào cánh cửa.
Đã một giờ trôi qua kể từ khi tiếng hét dừng lại, kể từ đó tôi không nghe thấy một âm thanh nào nữa. Adrenaline trong cơ thể như bị rút cạn, nhưng chết tiệt tôi vẫn còn sợ hãi. Cuối cùng thì tôi cũng di chuyển ra khỏi cánh cửa và liên lạc với Allison, không thể nói gì trước nỗi sợ hãi này. Nếu đó là một trò đùa, thì thật khốn kiếp. Nhưng dù sao tôi vẫn hy vọng đó là trò đùa hơn. Tôi bật radio lớn lên.
– "Allison?" tôi gấp gáp hỏi "Allison, mẹ nó trả lời đi"
Sau một khoảng lặng tưởng chừng như hàng giờ trôi qua nhưng sự thật chỉ chừng nửa phút hoặc lâu hơn, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm khàn.
– ".. mmmmmmmmm"
Đó không phải là Allison đúng không.
– "mmmmm.. mmmm" đó là giọng của một người phụ nữ, nghe có vẻ đau đớn. Điều kinh khủng gì sẽ xảy ra nếu thứ quái đản đuổi theo tôi lúc trước bắt được Allison? Ngay khi tôi định trả lời để kiểm tra lại thì radio lại vang lên.
Âm thanh bắt đầu bằng một tiếng rên rỉ to hơn, dần trở thành một tiếng thét lớn. Đúng là tiếng hét chết tiệt mà. Chính tiếng hét đó sẽ ám ảnh vào những giấc mơ của tôi khiến chúng trở nên đau đớn và tức giận. Người phụ nữ đó vẫn đang la hét qua bộ đàm của tôi. Tôi tắt sầm radio đi.
– "Chào buổi sáng anh bạn! Đêm qua anh thế nào?" Allison ríu rít vào sáng hôm sau.
– "Allison!" tôi trả lời, mệt mỏi vì thiếu ngủ vào đêm hôm qua. "Thứ danh sách các quy tắc chết tiệt mà tôi tìm thấy là gì thế?"