Edit+beta: Diệp Hạ
Đoạn tình yêu này, bị Diệp Đàm ném vào đáy hồ, không nghĩ, không đau, không yêu, không biết......
"Xôn xao" một tiếng, Diệp Đàm từ dưới nước ngoi lên, vì vịnh quán này an tĩnh không một bóng người, nên dường như có tiếng vọng lại.
Diệp Đàm lau mặt, bơi tới dựa vào thành bể bơi, không vội đi lên.
Gần nhà cậu mới vừa mở một phòng tập thể thao, bên trong có một quán bơi lội.
Diệp Đàm rất ít ra cửa, khuyết thiếu rèn luyện, càng ngày càng cảm thấy thể trạng mình không tốt, vì thế dùng tiền bán tranh đi tập thể hình. Phòng tập thể thao này mở cửa 24 giờ, Diệp Đàm thích nhất là buổi sáng sáu giờ đồng hồ lại đây, dùng nửa giờ tắm rửa, sau đó mua bánh quẩy sữa đậu nành cách phòng tập không xa để ăn.
Thanh âm giày da đạp trên mặt đất ở vịnh quán trống trải vang lên phi thường rõ ràng.
Có lẽ là có người tới, Diệp Đàm cũng không nghĩ nhiều.
Thẳng đến khi cặp giày da bóng lưỡng kia đạp lên thành bể cậu đang dựa vào, Diệp Đàm mới ngẩng đầu.
Trước mắt hiện ra bóng dáng gương mặt quen thuộc, đã từng không ngừng chiếm cứ cậu, làm Diệp Đàm giật mình, trong lòng lấp ló một suy nghĩ, nhưng lại mau chóng biến mất.
Cung Thiếu Đường từ trên cao nhìn xuống cậu, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cũng tìm được em."
Diệp Đàm không biết vì sao Cung Thiếu Đường lại tới tìm cậu, lúc trước giữa bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ, mà mấy năm nay Cung Thiếu Đường cũng chưa từng quấy rầy sinh hoạt của cậu, bọn họ tựa như hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm rồi tách ra, căn bản không cần gặp lại.
"Em lên đây." Cung Thiếu Đường ngữ khí bình bình, không có thương lượng, chỉ có phân phó.
Diệp Đàm phản xạ có điều kiện mà muốn đi lên, nhưng đột nhiên nghĩ đến mình cùng Cung Thiếu Đường đã không quan hệ, cũng không cần phải nghe hắn phân phó, tức khắc có chút tự tin.
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Diệp Đàm ngâm mình ở trong nước, ngửa đầu nhìn hắn.
Cung Thiếu Đường nhìn thẳng cậu hồi lâu, nói: "Em trưởng thành."
Lời này nghe không ra là đang khen ngợi hay là thất vọng, Diệp Đàm cười nhạt, "Chúng ta đã kết thúc, không nên lại có giao thoa."
Đôi mắt Cung Thiếu Đường luôn không nháy mà nhìn cậu, "Giờ tôi hối hận."
Diệp Đàm hơi hơi nhíu mi, áp chế tâm tình phức tạp xuống, "Tôi không hối hận."
Cung Thiếu Đường nhìn cậu, ánh mắt âm trầm lại hung ác, tựa hồ giây tiếp theo sẽ trực tiếp bắt cậu trói về. Nhưng đây là cảnh nội Hoa Quốc, Cung Thiếu Đường không thể, cũng không dám.
Diệp Đàm rũ mí mắt, không hề nhìn hắn.
Cung Thiếu Đường đứng bên cạnh bể một hồi, cuối cùng cái gì cũng không làm, xoay người rời đi.
Diệp Đàm không biết mình duy trì tư thế này bao lâu từ khi Cung Thiếu Đường rời đi, thẳng đến khi có nhóm người tới sớm muốn bơi lội lê dép tiến vào, cậu mới lấy lại tinh thần, chống tay bên cạnh ao muốn đi lên, lại hai lần cũng chưa lên nổi, tới lần thứ ba mới chật vật mà bò lên được, đám người đứng ở đầu bên kia nhìn nhìn cậu, xác định không có việc gì mới xuống nước.
Diệp Đàm mơ mơ màng màng trở về, bữa sáng cũng quên mua, mà cũng không cảm thấy đói. Toàn thân mệt mỏi ngã lên giường, ánh mắt trống rỗng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, lại giống như không thể nghĩ gì nữa.
Cậu cùng Cung Thiếu Đường có quan hệ, ba năm trước đã kết thúc, cậu không biết vì sao Cung Thiếu Đường muốn tìm cậu, lại vì sao phải hối hận, có lẽ là không gặp được người trong lòng, cho nên mới muốn quay đầu lại tìm cậu? Nhưng cậu đã không muốn, Cung Thiếu Đường...... Tới quá muộn.
Bốn năm trước ——
Diệp Đàm là trao đổi sinh, ra nước ngoài học tập hội họa, khi đó Diệp Đàm lên năm ba, thanh xuân dào dạt, tính cách đơn thuần, rất được các bạn học hoan nghênh.
Diệp Đàm từ nhỏ không có ba, đi theo mẹ lớn lên, phía dưới còn có một em trai. Em trai ngoan ngoãn nghe lời, năm nay mới vừa tốt nghiệp sơ trung, thành tích học tập tốt, tâm tư đơn giản lại cực kỳ hiếu thuận, là niềm kiêu ngạo của cậu và mẹ.
Nhưng mà sau khi Diệp Đàm xuất ngoại học ba tháng, một ngày buổi tối, mẹ đột nhiên gọi điện thoại, nói em trai bị bệnh, cần gấp một số tiền, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Diệp Đàm chưa từng thấy mẹ bất lực như vậy, lúc ba đi, em trai mới hai tuổi, mẹ khóc hết nước mắt gắng gượng gia đình, tận tâm tận lực mà chiếu cố anh em bọn họ, chưa từng thiên vị, trong nhà hòa thuận, là gia đình mọi người hâm mộ.
Hiện giờ mẹ như vậy, Diệp Đàm biết bà là thật sự bất lực.
"Em ấy bị bệnh gì?" Diệp Đàm nôn nóng hỏi. Cậu còn nhớ rõ lúc cậu xuất ngoại, em trai không muốn xa mà khóc đỏ đôi mắt, cậu nói với em trai, qua hai năm sẽ trở về công tác, lúc đó sẽ có tiền cho em vào đại học.
"Mẹ...mẹ cũng không rõ, nói là trong óc có đồ vật dài, lát nữa mẹ gửi ảnh chụp cho con." Người mẹ hoảng loạn. Bà không có trình độ văn hóa gì, sau xí nghiệp lại cải cách, bà liền dựa vào mấy việc vặt nuôi sống con cái, để bà miêu tả thuật ngữ y học thật sự quá làm khó bà.
"Được. Mẹ đừng có gấp, em trai bên kia còn phải nhờ mẹ chăm sóc." Diệp Đàm an ủi.
"Được, mẹ biết. Mẹ là muốn nói, không được thì chúng ta bán nhà đi, cho em trai con chữa bệnh." Thanh âm người mẹ có chút nghẹn ngào.
Diệp Đàm vội nói: "Không được nói như vậy, bác sĩ nói trị bệnh tốn bao nhiêu tiền?"
"Không nói cụ thể, chỉ nói chuẩn bị trước 50 vạn."
Trước mắt Diệp Đàm tối sầm, nhà nhỏ của họ có thể bán nhiều nhất là 30 vạn, thiếu tới 20 vạn, làm sao bây giờ?
"Mẹ, con đã biết, mẹ đừng vội, lát gửi bệnh án cho con, con hỏi bạn học một chút. Không được thì bán nhà ở đi, còn lại con sẽ nghĩ biện pháp." Diệp Đàm nói.
"Được, bác sĩ kêu mẹ, mẹ treo máy trước. Chính con cũng chú ý thân thể đó."
"Vâng, con biết rồi."
Ngày kế, Diệp Đàm cầm bệnh án, tìm bạn học học y nhìn thử, bạn học kia rất có trách nhiệm, còn dẫn cậu đi tìm thầy giáo của mình. Thầy giáo xem qua, cũng kiến nghị mau chóng làm phẫu thuật, nhưng mà vị trí khối u không tốt, rất dễ thành người thực vật. Trị liệu bảo thủ sợ tình huống chuyển biến bất ngờ, đến lúc đó muốn cứu cũng không thể. Hơn nữa việc giải phẫu này tốt nhất là đi bệnh viện lớn, xác xuất thành công sẽ tương đối cao.
Sắc mặt Diệp Đàm trắng bệch, cảm ơn giáo sư cùng vị bạn học kia rồi rời đi.
Nhà bọn họ ở thành thị tuyến ba, nơi đó bệnh viện trị bệnh này mà muốn 50 vạn, bệnh viện lớn kia thì sao? 100 vạn? Hay là 200 vạn? Cậu đi đâu kiếm tiền bây giờ?
Em trai không có bảo hiểm, cũng không có ai có thể giúp bọn họ gánh nặng chi phí này, bọn họ cũng không có khả năng từ bỏ em trai, cho nên...Làm sao bây giờ?
Ánh nắng chiếu vào mặt Diệp Đàm, làm cậu dấy lên từng trận buồn nôn, cậu biết mình không thể ngã xuống, bằng không em trai không thể trông cậy vào.
Bước từng bước đi vào góc tường, Diệp Đàm ngồi xổm xuống, nhìn xe cộ phía trước lui tới.
Đột nhiên, cậu nghĩ đến lúc mình làm công ở quán bar, đối diện hội quán cao cấp có một vị khách nhân thích nam hài tử trẻ tuổi, ra tay rộng rãi, là câu lạc bộ những tiểu thiếu gia hướng tới. Bởi vì câu lạc bộ không còn hợp khẩu vị khách nhân kia, người nọ cũng không thích miễn cưỡng, chỉ thích tự nguyện, cho nên câu lạc bộ vì lưu lại vị kim chủ này, mới khắp nơi vì người nọ tìm nam sinh thích hợp.
Diệp Đàm nhéo nhéo tay, giãy giụa trong lòng đem cậu đập vỡ vụn.
Cậu thích nam nhân, tuy không công khai nhưng cũng không phải có không nhận. Nhưng vì tiền mà cùng một người không quen biết, thậm chí không biết diện mạo, tính cách lên giường, trong lòng cậu rất mâu thuẫn. Hơn nữa nếu để trường học biết, cậu cũng chỉ có thể thôi học.
Nhưng nghĩ từ một phương diện khác, vì cứu em trai, để nam nhân thượng vài lần thì có sao? Nhắm mắt lại coi như đối phương là người mình yêu, hẳn là cũng còn tốt đi...... Mạng so với thân thể, tự nhiên mạng càng quan trọng.
Thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, tâm tư giãy giụa không thôi, Diệp Đàm mới đứng lên.
Dưới chân chợt phát lên đau đớn, làm cậu suýt nữa không đứng vững, đỡ tường một hồi lâu, Diệp Đàm bước chân nặng nề, đi đến quán bar.
Tác giả có lời muốn nói: Cung Thiếu Đường X Diệp Đàm, làm mọi người đợi lâu!
Cảm ơn đã xem!
__________
Đoản ngắn tí xíu~
Vẫn câu nói cũ, mình mới edit nên còn non tay, có lỗi gì thì mọi người cứ cmt nhắc mình, nhưng làm ơn hãy nhẹ nhàng nhiều chút, chái tym bé nhỏ này không thể chịu nhiều tổn thương đâuuu