Edit+beta: Diệp Hạ
Hai ngày sau Cung Thiếu Đường cũng không xuất hiện, nhưng cơm hộp vẫn giao đến đều đặn. Diệp Đàm cũng vẫn làm giống như lúc trước, anh trai đưa cơm vẫn không hiểu vị "Diệp tiên sinh" lạnh như băng này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Đàm kiểm tra bản phác thảo xong, liền gửi tới hòm thư của biên tập, sau đó che bụng chậm rãi đi đến sô pha nằm.
Đêm qua cậu thấy có chút đau dạ dày, có thể là do ăn uống không quy luật tạo thành, uống thuốc rồi ngủ một giấc. Nhưng sáng nay cũng không đỡ hơn, vẫn rất đau. Cậu cũng thật sự ăn không vô, liền uống một ly nước ấm, uống chút thuốc, trước mắt vẫn chưa thấy có hiệu quả gì.
Nằm một hồi lâu, Diệp Đàm chỉ cảm thấy dạ dày càng ngày càng đau, đang nghĩ có nên đổi thuốc uống hay không, chuông cửa trong nhà vang lên.
Diệp Đàm chậm rì rì đi qua đi, "Ai vậy?"
"Em làm sao vậy?" Cung Thiếu Đường rất nhanh đã phát hiện thanh âm Diệp Đàm có chút không đúng, "Mở cửa."
Diệp Đàm mở cửa ra, hiện tại cậu rất khó chịu, nghĩ Cung Thiếu Đường tới cũng được, nhờ hắn mua cho mình ít thuốc khác thử xem.
Cung Thiếu Đường vừa vào cửa đã nhìn thấy cậu ôm bụng ngồi xuống. Lại vừa thấy sắc mặt Diệp Đàm, mày nhíu càng chặt, "Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"Đau dạ dày." Diệp Đàm yếu ớt nói: "Anh...... Giúp tôi mua chút thuốc đi."
Cung Thiếu Đường nhìn thấy trên bàn trà có vài vỉ thuốc đã mở ra, là thuốc trị đau dạ dày, hiển nhiên là vô dụng. Liền vào nhà tìm áo khoác phủ thêm cho Diệp Đàm, sau đó bế người lên "Đi bệnh viện."
Vốn là Diệp Đàm muốn kêu Cung Thiếu Đường thả cậu xuống, nhưng thật sự không còn sức lực, liền tùy hắn.
Tới bệnh viện làm một loạt kiểm tra, bác sĩ nói Diệp Đàm bị bệnh bao tử là bởi vì gần đây ăn uống không có quy luật, cần nằm viện điều dưỡng.
Cung Thiếu Đường lập tức làm thủ tục nhập viện cho Diệp Đàm, nằm phòng đơn.
Sau khi tiêm xong, Diệp Đàm cảm thấy khá hơn nhiều, vì tối hôm qua không ngủ được, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cung Thiếu Đường ngồi ở mép giường, thấy cậu tỉnh, hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"
Diệp Đàm gật gật đầu, "Cảm ơn."
Nếu không phải Cung Thiếu Đường tới, phỏng chừng cậu còn sẽ kéo dài thêm một đoạn thời gian, thật sự không chịu được nữa mới đến bệnh viện.
"Bác sĩ nói có thể ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, ăn chút đi?"
Diệp Đàm nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi muốn uống nước."
Cung Thiếu Đường lập tức lấy nước đem lại, nâng Diệp Đàm dậy đút cậu uống chút nước.
Diệp Đàm lại thoải mái vài phần, sắc mặt cũng tốt lên một chút, "Làm phiền anh rồi."
"Cũng may em chịu cho tôi vào cửa, bằng không tôi cũng không biết em rốt cuộc bị làm sao."
"Ừm......"
"Dù cho công việc bận rộn cũng phải ăn cơm đúng giờ. Trước kia không phải em làm việc và nghỉ ngơi rất bình thường sao?"
Diệp Đàm nói: "Vội vàng giao bản thảo, ăn cơm có chút qua loa."
Cung Thiếu Đường hỏi: "Bao lâu giao bản thảo một lần?"
Diệp Đàm: "Một tháng......"
Cung Thiếu Đường: "......"
"Là mấy năm nay lo vui chơi, hay là có tật kéo dài? Mỗi ngày em vẽ một chút, cũng không đến mức bị hậu kỳ đuổi như vậy."(muốn thêm từ 'bị deadline dí' dô đây ghê)
Diệp Đàm thừa nhận bản thân có tật kéo dài, nhưng tật kéo dài này cũng là vì Cung Thiếu Đường. Đoạn thời gian mới ly khai kia, cậu tuy đã nhận được công việc, nhưng mỗi ngày cảm xúc không cao, lại thường xuyên nhớ tới Cung Thiếu Đường làm bực bội, điều chỉnh tâm trạng không tốt, tới gần ngày giao bản thảo, cảm thấy không hoàn thành là không kiếm được tiền không nói, còn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi đàn chị, cho nên mới đêm làm không nghỉ.
Mà tình huống như vậy lặp lại lâu dần, cậu cũng dưỡng thành loại thói quen này. Nói trắng ra chính là chứng kéo dài.
Cung Thiếu Đường nói: "Em cứ như vậy, sớm muộn gì cũng làm hỏng thân thể. Trước kia em nói với tôi thức đêm không tốt, vậy hiện tại em làm sao?"
Diệp Đàm trầm mặc.
"Trở về với tôi đi, tôi lo cho em làm việc." Cung Thiếu Đường nói.
"Tôi không muốn đi."
Cung Thiếu Đường nói: "Không cần em xuất ngoại, chỉ là đổi thành phố. Mấy năm gần đây tôi đã từng bước từng bước tẩy trắng nghề nghiệp trong nhà, hiện tại đang hợp tác với bạn bè ở thành phố S, cũng ở thành phố S thường xuyên. Em đi cùng tôi đi, mặc dù em không tha thứ cho tôi, nhưng cũng không thể không màng đến thân thể của mình."
"Anh đến thành phố S?" Diệp Đàm có chút ngạc nhiên.
"Ừm. Hoàn cảnh ở thành phố S khá tốt, tôi cũng có thể về nhà mỗi ngày, mấy khi xã giao cũng đều là làm chuyện đứng đắn. Cho nên, em đi cùng tôi đi. Tôi sẽ cho em ở riêng, cũng giống như khi em ở chỗ này vậy." Cung Thiếu Đường nói.
Diệp Đàm suy xét một chút, nói: "Anh là anh, tôi là tôi. Tôi không cần phải đi theo anh, cũng không muốn đi theo."
"Nhưng em ở bên này tôi thật sự không yên tâm. Em cũng không có người nhà, bằng hữu cũng không ở bên này, lỡ như có chuyện gì làm sao bây giờ?" Cung Thiếu Đường nói: "Tôi biết, suy nghĩ, cách làm trước kia của tôi đều rất có vấn đề, em oán hận tôi cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng là khi em đi rồi mới biết bản thân trước kia là loại người làm người ta phản cảm như thế nào. Tôi không muốn đem chuyện này quy hết cho hoàn cảnh trưởng thành của mình, chỉ là tôi muốn sửa lại, hy vọng em có thể nhìn thấy."
Kỳ thật sau khi rời đi, Diệp Đàm cũng có nghĩ tới, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác biệt, cho nên tam quan, nhận thức đều không giống nhau. Cậu hướng tới chung sống lâu dài, mà Cung Thiếu Đường lại cảm thấy bên người tới tới lui lui vô số tình nhân là chuyện rất bình thường, thậm chí nhận định sự tồn tại của bọn họ(sủng vật) cũng là do thói quen. Cho nên chỉ có thể nói bọn họ sống ở hai thế giới khác nhau, mà những hành động đó của Cung Thiếu Đường, ở trong mắt một bộ phận người xem là không có bất kì vấn đề gì, bởi vì yêu cầu khác nhau.
"Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện này, nói sau đi." Đây là nhượng bộ của Diệp Đàm.
Trong lòng Cung Thiếu Đường đã rõ, gật đầu nói: "Được."
Diệp Đàm nằm viện, Cung Thiếu Đường chăm sóc một tấc cũng không rời.
Sáng sớm ngày thứ ba, Danny tới.
Nhìn thấy Danny, Diệp Đàm có chút ngạc nhiên, Danny cầm rượu trong tay, nói: "Đây là rượu lúc trước cậu cất ở chỗ tôi, rốt cuộc cũng có cơ hội đưa cho cậu."
Diệp Đàm cười cười. Lúc đi theo Cung Thiếu Đường, cậu sẽ uống qua loa mấy chén, đa số là ngồi cùng Cung Thiếu Đường. Sau này chỉ còn một mình cũng không uống. Hiện tại lại càng không thể uống.
Danny nói với Cung Thiếu Đường: "Thiếu gia, cậu về khách sạn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này có tôi rồi, buổi tối cậu lại qua đây."
Chỗ này tuy là phòng đơn, nhưng không thể tắm rửa, thật sự không tiện, liền gật đầu nói: "Vậy được, đã gọi cơm trưa, đến lúc đó anh nhìn cậu ấy ăn."
"Biết." Danny gật gật đầu.
Cung Thiếu Đường rời đi, Danny ngồi vào mép giường, "Tôi biết chắc chúng ta sẽ gặp lại."
Đối diện Danny, Diệp Đàm đã không còn khẩn trương, "Vì sao?"
"Diệp Đàm, thời gian chúng ta quen biết kỳ thật không lâu lắm, nhưng tôi đối với cậu thế nào, trong lòng cậu hẳn rõ, hơn nữa chỉ cần là chuyện cậu hỏi tôi, tôi trước nay đều chưa từng lừa gạt cậu." Danny nghiêm túc nhìn Diệp Đàm.
Diệp Đàm gật gật đầu.
"Hôm nay nói mấy câu với cậu, cũng là những câu thật tình, tôi hy vọng thiếu gia tốt lên, cũng hy vọng cậu tốt lên." Danny mỉm cười nói: "Thiếu gia từ nhỏ chỉ số thông minh cao, nhưng EQ rất thấp. Lão gia thường xuyên nói, nếu thiếu gia không sống ở trong cái nhà này, sợ về sau sẽ đói chết, chúng tôi cũng cảm thấy như vậy. Thiếu gia không giỏi thể hiện, trong chuyện tình cảm cũng rất ngốc nghếch. Cũng không có ai dạy hắn làm sao để yêu một người, thế cho nên đối với chuyện hắn đổi tình nhân liên tục, không có ai phản đối. Đứng ở lập trường của lão gia, ông cảm thấy đổi nhiều chút cũng không có gì không tốt, nếu thật sự yêu một người, vậy mới dễ tạo thành nhược điểm để người khác uy hiếp. Mà thủ hạ cũng không dám nhiều lời, chỉ cần thiếu gia bình an là được."
"Thời gian quen biết của cậu với thiếu gia ngắn ngủi, không biết thiếu gia đi trên con đường này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn. Nhưng hiện tại thiếu gia đang từng bước tẩy trắng, thật ra cũng không nguy hiểm như vậy. Hơn nữa Hoa Quốc đã nới lỏng với thiếu gia, lại có Hàn thiếu gia duy trì, thiếu gia ở đây cũng phát triển tương đối thuận lợi. Đương nhiên, những chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi đã sớm phát hiện thiếu gia đối với cậu khác biệt, chỉ là không có nhắc nhở sớm, mới có những việc xảy ra sau này."
"Nhưng có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu không có những việc này, thiếu gia cũng rất khó chủ động phát hiện ra tâm ý của bản thân đi? Cho nên quá trình này đối với cậu mà nói thật không tốt, nhưng đối với chúng tôi đi theo bên người thiếu gia đã lâu mà nói, lại là đáng để vui mừng. Chỉ là chúng tôi đều xem nhẹ, cậu cũng có quyền không tha thứ cho thiếu gia, cho nên nói đến chuyện này, tôi cảm thấy tôi cần xin lỗi cậu."
Diệp Đàm nói: "Không liên quan đến anh, là do tôi và hắn ở hai thế giới khác nhau."
Danny mỉm cười nói: "Nếu thiếu gia đang thế giới của cậu, như vậy, cậu có thể lại cho cậu ấy một cơ hội nữa không? Có lẽ so với người khác, biểu hiện của thiếu gia là chưa đủ để nói là thích. Nhưng ở trong mắt chúng tôi, đã có rất nhiều ngoại lệ."
"Đương nhiên, nếu cậu không có chút cảm tình nào đối với thiếu gia, vậy quên đi, miễn cưỡng cũng không có kết quả tốt. Nhưng nếu cậu vẫn còn có một chút tình cảm đối với thiếu gia, thì hãy cho cậu ấy một cơ hội nữa đi?"
Diệp Đàm nhấp nhấp đôi môi khô ráo.
Danny thừa thắng xông lên, "Từ khi cậu đi, thiếu gia liền đuổi hết mấy người ở bên cạnh đi, kỳ thật người kia cũng chỉ thấy mặt thiếu gia một vài lần, ăn một bữa cơm mà thôi, không còn gì khác. Sau này bên cạnh thiếu gia cũng không có ai khác."
Diệp Đàm ở trong lòng cười khẽ, Danny quả thực dốc hết sức lực vì Cung Thiếu Đường.
Mà nói chuyện trở về, Cung Thiếu Đường chăm sóc cậu hai ngày nay cậu đều thấy, không thể nói cảm động, chỉ là cảm thấy hắn thật lòng.
"Tôi sẽ suy nghĩ lại." Diệp Đàm xem như đã thả lỏng, cuối cùng cậu vẫn chưa buông được chút tình cảm của mình với Cung Thiếu Đường.
"Được." Danny cười gật gật đầu.
Giờ cơm chiều, Cung Thiếu Đường thay quần áo đã trở lại. Cũng mang cơm chiều đến cho Diệp Đàm.
Diệp Đàm ăn cháo, giả vờ không thèm để ý nói: "Nhà ở thành phố S tôi muốn ở một mình, bên này cũng không cần đồ đạc gì, cho nên chỉ yêu cầu một cái máy tính và máy tính bảng có thể vẽ tranh."
Chỉ số thông minh của Cung Thiếu Đường vẫn dùng rất tốt, rất nhanh đã hiểu được ý của Diệp Đàm, lập tức nói: "Được, tôi lập tức sắp xếp."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!