Edit+beta: Diệp Hạ
Việc này Diệp Đàm vẫn luôn đặt ở trong lòng, có đôi khi sẽ lấy ra cân nhắc một chút, lại nghĩ lại, cảm thấy Cung Thiếu Đường thật sự rất tốt với cậu, có lẽ sẽ có ngoại lệ. Hơn nữa cậu lại không quen biết cậu trai tóc vàng kia, ai biết cậu ta nói thật hay giả?
Trước năm mới, Cung Thiếu Đường mang Diệp Đàm trở về nước. Nhưng hắn còn có chuyện phải làm, liền kêu người đưa Diệp Đàm đến bệnh viện, không theo cùng.
Mẹ Diệp thấy Diệp Đàm trở về, vừa mừng vừa sợ.
Diệp Đàm lừa bà nói là học bổng đủ dùng, muốn trở về thăm bà và em trai.
Em trai nhìn thấy Diệp Đàm cũng rất vui vẻ. Hai anh em ngồi nói chuyện cùng nhau rất nhiều.
Diệp Đàm tiếp tục nói dối, nói ở nước ngoài có một tổ chức từ thiện biết tin em trai bệnh, nguyện ý giúp em trai giải phẫu.
Mẹ Diệp và em trai vui mừng hồi lâu, nói là trời cao phù hộ.
Em trai đã chuyển đến bệnh viện thủ đô, vì tiện chăm sóc em trai, mẹ Diệp thuê một phòng trọ gần đó, ngày thường giặt quần áo nấu cơm đều ở chỗ đó.
Diệp Đàm cùng mẹ thu dọn đồ đạc vào trong phòng trọ, chắc cả năm nay bọn họ đều sẽ sống ở đây. Diệp Đàm cũng mượn cơ hội nói với mẹ Diệp là cuộc phẫu thuật của em trai có khả năng tồn tại nguy hiểm, nhưng mẹ Diệp rất có lòng tin, cảm thấy nhà bọn họ là được trời chiếu cố, chẳng những giải quyết được tiền thuốc men, còn có chuyên gia nước ngoài tới làm phẫu thuật, còn có gì không làm được?
Diệp Đàm cũng không đành lòng giội nước lã, không tiếp tục nhiều lời.
Cung Thiếu Đường biến mất mấy ngày, trở lại trước khi em trai giải phẫu. Thấy hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ chờ ngày vào phòng giải phẫu.
Phòng khách sạn, Diệp Đàm ngồi trên sô pha, "Em có chút không yên tâm."
Cung Thiếu Đường uống một ngụm rượu vang đỏ, "Nếu chuyên gia giải quyết không được, cậu không yên tâm cũng không làm được gì. Bệnh em trai cậu cũng không thể tiếp tục kéo dài, việc có thể làm đã hết, chuyện khác phải xem thiên mệnh."
Diệp Đàm gật gật đầu, cho dù có giải phẫu thành công, mấy vấn đề kế tiếp cậu thật sự không thể bảo đảm không có việc gì. Ngày hôm qua chuyên gia đã nói chuyện với cậu cùng mẹ, đem tất cả các khả năng sẽ phát sinh, các loại tình huống đều nói một lần. Mẹ Diệp nghe xong vẫn rất chắc chắn, nhưng cậu lại có chút sầu lo.
Nhưng mà việc có thể làm cậu đều đã làm, chuyện khác cũng chỉ có thể đợi.
Sáng ngày kế tiếp, Diệp Đàm cùng mẹ đưa em trai vào phòng giải phẫu.
Giải phẫu tiến hành liên tục mười giờ, chuyên gia đi ra nói: "Giải phẫu rất thành công. Nhưng khi nào có thể tỉnh, tỉnh lại có di chứng gì hay không thì vẫn cần tiếp tục quan sát."
"Được, cảm ơn ngài." Diệp Đàm cùng mẹ Diệp nói cảm ơn chuyên gia, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mẹ Diệp vội nói: "Con đói bụng rồi đúng không? Lát nữa mẹ đi mua cho con chút đồ ăn."
Diệp Đàm mỉm cười nói: "Mẹ, tự con đi là được. Chờ em trai ra thì con đi."
"Được."
Hai mẹ con an tâm, phảng phất như mây đen đã bay đi, mặt trời lại lộ ra gương mặt tươi cười.
Một giờ sau, em bị đẩy ra, trực tiếp vào phòng ICU.
Diệp Đàm và mẹ Diệp hỏi có thể vào xem hay không, hộ sĩ nói hai giờ sau có thể cho họ vào xem, hiện tại không được.
Diệp Đàm để mẹ ngồi trên ghế truớc cửa phòng ICU, mình thì đi ra ngoài mua cơm.
Ra cửa bệnh viện, Diệp Đàm gấp không chờ nổi gọi cho Cung Thiếu Đường, nhưng Cung Thiếu Đường lại tắt máy.
Diệp Đàm có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến em trai lại vô cùng vui vẻ mà đi mua cơm.
Em trai vẫn luôn ở phòng ICU, Diệp Đàm và mẹ cũng đã vào thăm, hết thảy bình thường, tựa hồ lát nữa thôi em trai sẽ tỉnh.
Một ngày bình an vượt qua, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bác sĩ cùng hộ sĩ liền vọt vào phòng ICU.
Diệp Đàm cùng mẹ Diệp ngồi ở bên ngoài lập tức đứng lên, nhìn bác sĩ vẻ mặt ngưng trọng, cảm giác không tốt lắm.
Chân mẹ Diệp mềm đi, Diệp Đàm chạy nhanh đỡ lấy bà, nôn nóng mà nhìn cửa phòng.
30 phút sau, chuyên gia đi ra, vẻ mặt tiếc nuối nói với mẹ Diệp cùng Diệp Đàm: "Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực. Người bệnh bởi vì biến chứng sau phẫu thuật, dẫn tới nhiều khí quan suy kiệt, đã đi."
"A ——" Mẹ Diệp thống khổ hô to một tiếng, vọt vào phòng ICU.
Tâm tình Diệp Đàm cũng cực kỳ bi thương, trước mắt tối sầm, nhưng nhanh chóng phục hồi vọt vào phòng coi chừng mẹ mình.
Mẹ Diệp quỳ gối bên mép giường, xốc khăn trắng, nhìn gương mặt trắng bệch an tĩnh của em trai, gào khóc.
Diệp Đàm chảy nước mắt, an ủi nói: "Mẹ...... đừng quá khổ sở......"
Mẹ Diệp căn bản không nghe thấy Diệp Đàm đang nói gì, khóc kêu muốn con trai trở về, nói ông trời bất công, cho bọn họ hy vọng, lại làm cho bọn họ tuyệt vọng.
Khóc lóc hồi lâu, mẹ Diệp hôn mê bất tỉnh. Hộ sĩ nhanh chóng đẩy giường tới, đưa bà đi cấp cứu.
Diệp Đàm lau nước mắt, nói với em trai: "Là anh không tốt, không trị hết bệnh cho em, em đừng giận anh. Anh sẽ chăm sóc mẹ chúng ta thật tốt, đừng lo lắng."
Nói xong, xoa mặt em trai, một lần nữa đắp tấm khăn trắng lên, xoay người đi ra ngoài. Cậu còn muốn đến phòng cấp cứu xem mẹ mình, giờ khắc này, cậu đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là bi thương chỉ là dư thừa.
Mới vừa đi đến cầu thang, cửa thang máy mở, Cung Thiếu Đường đi ra.
Giờ khắc này, Diệp Đàm không thể nhẫn nại được nữa, bổ nhào vào lồng ngực Cung Thiếu Đường khóc rống một hồi.
Cung Thiếu Đường cứ như vậy mà ôm cậu, không nói gì, không tiếng động an ủi.
Khi Diệp Đàm đang khóc nức nở, đột nhiên nghe thấy có người hoảng sợ hô to: "Có người nhảy lầu!"
Mới vừa nghe Cung Thiếu Đường phân phó, bảo tiêu chăm sóc mẹ Diệp vội vàng chạy lên.
Diệp Đàm nhìn thấy hắn, trong lòng cứng lại, bổ nhào bên cửa sổ —— dưới lầu một bãi máu tanh đỏ đậm, áo lông màu trắng chính giữa trở nên cực kỳ nổi bật. Đó là quà cậu mang về cho mẹ khi trở về từ nước ngoài, ngày hôm nay là ngày đầu mẹ mặc nó.
Ngay sau đó, trước mắt Diệp Đàm tối sầm, cái gì cũng không biết.
Chờ khi Diệp Đàm tỉnh lại, đã thấy mình ở phòng bệnh.
Nháy mắt cậu liền nhớ lại một màn trước khi té xỉu, bỗng nhiên đứng dậy.
Cung Thiếu Đường dùng lực đè cậu lại mới không để cậu lao đi.
Diệp Đàm nhìn Cung Thiếu Đường, trong ánh mắt mang theo vài phần thỉnh cầu, "Em...mẹ em..."
Cậu hy vọng Cung Thiếu Đường sẽ nói là không có việc gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, sao có thể không có việc gì?
Cung Thiếu Đường thu tay đè trên vai Diệp Đàm, nói: "Nén bi thương."
Nước mắt Diệp Đàm liền lăn xuống.
Cung Thiếu Đường ngồi vào mép giường, "Chuyện còn lại tôi sẽ giúp cậu xử lý, đừng quá thương tâm."
Giờ Diệp Đàm nào nghe được tiếng Cung Thiếu Đường nói, chỉ suy nghĩ, em trai không có thì còn có cậu, mẹ cứ như vậy mà đi theo em trai rồi, cậu thì sao?
Lễ tang đơn giản, trải qua mấy ngày giảm xóc, Diệp Đàm rốt cuộc đã bớt chút đi bi thương, cũng không hề rối rắm việc mẹ mình đi theo em trai nữa.
Con mình mất là đả kích cực kỳ lớn với cha mẹ, lòng mẹ nhất thời luẩn quẩn cũng có thể hiểu được. Mà cậu đã trưởng thành, mẹ không suy xét đến cậu, cậu cũng không thể trách.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Diệp Đàm nào còn tâm tình ăn tết? Làm mọi việc thỏa đáng liền theo Cung Thiếu Đường trở về. Nơi này đối với cậu mà nói là chốn thương tâm, đổi nơi khác có lẽ sẽ làm tâm tình bi thương của cậu tiêu tan một ít.
Đảo mắt lại qua nửa năm.
Diệp Đàm đã bước ra từ chuyện mẹ mình và em trai ly thế, tuy rằng khi nhớ tới cảm xúc vẫn không cao, nhưng sẽ không rơi lệ.
Mà nửa năm này, Cung Thiếu Đường tựa hồ cũng không có việc gì, thường xuyên tới thăm cậu. Hai người có thể không làm gì, chỉ sóng vai ngắm cảnh đêm, sau đó an tĩnh ngủ.
Mà trong khoảng thời gian này, Cung Thiếu Đường cũng mua cho Diệp Đàm không ít đồ vật, nhỏ như quần áo đồ dùng, lớn như đồ điện xe cộ, dần dần thật giống như sống chung. Có khi Cung Thiếu Đường cũng sẽ không trở về, nhưng một khi trở về, Diệp Đàm đều sẽ cảm thấy thật an tâm.
Chuyện mẹ cùng em trai trong hơn nửa năm này đã dần dần làm bạn với khói mù, làm Diệp Đàm càng thêm ỷ lại Cung Thiếu Đường.
Cậu cũng cảm thấy Cung Thiếu Đường hẳn là thích mình, chỉ là không giỏi thể hiện mà thôi.
Cuối tuần, Cung Thiếu Đường đưa Diệp Đàm đi hải đảo nghỉ ngơi.
Gió biển ấm áp thổi lên mặt, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Tản bộ trên bờ cát mềm mại, Diệp Đàm lấy hết can đảm, giữ chặt Cung Thiếu Đường, nói: "Chúng ta...thay đổi quan hệ một chút, được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!