Buổi tối sau khi dỗ con gái ngủ, tôi tựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Một tin tức hiện lên.
‘9 giờ tối ngày 17 tháng 2, Quý Diễm – chủ tịch kiêm giám đốc điều hành Trác Thế gặp tai nạn ô tô ở Los Angeles. Hiện tại, anh đã được đưa đến bệnh viên để cấp cứu. Theo tin tức nhận được, Quý Diễm bị thương nặng ở vùng đầu và đang trong trạng thái hôn mê. Quý vị vui lòng theo dõi bản tin của Lãng Thị để biết tình hình tiếp theo.’
Hình ảnh đi kèm theo tin tức là một chiếc Bugatti Veyron gần như nát vụn sau khi bị va chạm. Đầu của Quý Diễm đầy máu tươi và anh ta nhắm nghiền mắt được đưa lên cáng. Ngay cả lúc hôn mê, chân mày anh ta cũng nhíu chặt.
Tôi có chút hoảng hốt. Đã ba năm tôi không gặp lại người này. Những hình ảnh thân mật trong quá khứ khiến tôi cảm thấy đau đớn, lúc đó tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ quên được.
Nhưng chỉ ngắn ngủi chừng một ngàn ngày đêm, đã thoáng chốc như cách xa một đời.
Tôi rũ mí mắt, đang định để di động xuống ngủ thì đột nhiên lại nghe tiếng gõ cửa kịch liệt.
Tôi rất sợ tiếng động này đánh thức con gái nên nhanh chóng đi dép bước vào phòng khách nhưng ngay khi nhìn vào mắt mèo, tôi ngây ngẩn cả người.
Quý Tinh Duệ vẫn đang quấn băng trên trán, vết thương bắt đầu rớm máu, mặt cực kỳ phiền não.
"Khương Tảo, mở cửa! Anh biết em ở trong đó, anh đã hỏi qua bảo vệ rồi!"
Tôi không biết nên làm như thế nào, đầu óc mơ hồ mở cửa.
"Không phải mấy ngày trước anh vừa gặp tai nạn sao? Tại sao anh..."
Quý Diễm hồn nhiên không coi mình là người ngoài, tự mình vào cửa, khi nhìn thấy đôi dép đàn ông trước cửa nhà thì hơi sững người một chút nhưng cũng không nói gì.
"Anh sắp chết cóng rồi!" Anh ta phàn nàn rồi nhét áo khoác vào tay tôi: "Sao em lại đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này chứ? Biệt thự anh tặng cho em đâu rồi? Sao em không ở đó chứ?"
Tôi bị giọng điệu làm như thân quen của những người này làm cho sợ ngây người, đột nhiên không biết nói gì.
Ba năm trước, lúc chia tay chúng tôi ầm ĩ đến mức khó coi, sắc mặt Quý Diễm âm trầm đến dọa người, ánh mắt anh ta nhìn tôi chằm chằm thật sự khiến tôi hoài nghi rằng anh ta muốn giết tôi.
Anh ta nói: "Khương Tảo, em và thằng nhân tình kia tốt nhất hãy cách xa anh một chút. Nếu không, tôi không đảm bảo tên đó còn sống đâu!"
Còn bây giờ anh ta lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, rất tự nhiên ngồi xuống ghế salon, vỗ đùi mình, thờ ơ liếc mắt nhìn: "Lại đây!"
Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp chiếu lên người anh ta, ánh mắt anh ta không khác gì trước đây, có chút xấu xa và sắc bén nhưng khuôn mặt anh ta rất đẹp nên chút xấu xa kia càng khiến anh ta trở nên hấp dẫn hơn mà thôi.
Tôi lui về sau một bước, cau mày nói: "Anh tới đây làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi mà!"
Quý Diễm giễu cợt: "Thôi đi, anh còn không hiểu em hả? Hai ngày này chắc lại trốn trong nhà khóc thầm đúng không?"
"Được rồi!" Anh ta không kiên nhẫn mà vẫy tay: "Không phải anh chỉ đi đến bệnh viên cùng Cố Tử Khâm một chút thôi sao? Sao em lại nhỏ nhen như vậy hả?"
Thấy tôi vẫn không chịu đi qua, Quý Diễm cố gắng nhẫn nhịn đứng dậy kéo tay tôi, bàn tay thon dài đặt trên eo tôi, trong giọng nói cũng đầy dịu dàng.
"Anh biết, em mang thai không thể không chế được tính tình đúng không nào?"
"Nếu em muốn giữ đứa bé này vậy thì sinh đi. Tên của cục cưng anh đã chọn được rồi. Nếu là con trai thì đặt tên là Quý Hàng Chu còn con gái thì đặt tên là —"
Rốt cuộc tôi cũng phát hiện chuyện không ổn ở chỗ nào. Quý Diễm đang nhắc đến chuyện của ba năm trước.
Tôi giữ cổ tay của anh ta, giọng nói như mắc nghẹn trong cổ họng: "Quý Diễm, anh mất trí nhớ sao?"
Anh ta ngừng một lát sau đó không thèm để ý mà nói: "Bọn họ đều nói anh bị trấn thương sọ não và mất trí nhớ đúng là chuyện vớ vẩn. Bây giờ anh vẫn hơi đau đầu nhưng không sao, cũng chẳng có chuyện gì quá quan trọng, em có thể từ từ kể anh nghe là được!"
Anh ta ôm tôi, khi ngẩng đầu ánh mắt ngập tràn tình yêu, giống như ba năm qua chúng tôi chưa hề tách xa vậy.
Tôi đẩy anh ta ra, miễn cưỡng giữ giọng nói bình tĩnh hơn: "Quý Diễm, chúng ta đã chia tay, tôi —"
Anh ta nhanh chóng ngắt lời tôi, nụ cười trên mặt cũng chẳng còn nhiệt độ: "Khương Tảo, em thôi được rồi đó! Em cho rằng anh sẽ tin à?" Anh ta nhếch khóe miệng tạo nên độ cong đầy ngạo mạn.
"Em ở bên cạnh anh bao lâu như vậy, nếu muốn chia tay đã chia tay từ sớm rồi! Em không thể rời bỏ anh!"
Ngay tại lúc này, ở hành lang vang lên tiếng chốt cửa chuyển động.
Tôi chợt đẩy Quý Diễm ra. Con gái dụi mắt đi ra, cánh tay nhỏ nhắn vẫn đang ôm chú thỏ bông yêu thích của mình.
"Mẹ!" Con bé nhíu chặt chân mày nhỏ xíu, nhìn về phía Quý Diễm: "Chú này là ai ạ?"
Tên truyện: Bạn trai cũ mất trí nhớ.
Đề cử và tài trợ raw: @Quả rùa đu đưa truyện.
Editor: Rắn Mập Muốn Giảm Cân.
Bìa: Pinterest
Chương 2/9
- ---------------
02.
Tôi và Quý Diễm chia tay gây ồn ào, ầm ĩ không vui. Tôi là đứa con mà Quý gia nhận nuôi từ nhỏ. Nói là con thật ra chỉ là ba mẹ Quý Diễm tìm cho anh ta một người bạn chơi cùng mà thôi.
Ngày đầu tiên khi vào Quý gia, tất cả mọi người đều nói với tôi rằng, tôi phải nhường nhịn Quý Diễm, chăm sóc cho Quý Diễm.
Tôi lớn hơn Quý Diễm ba tuổi vậy nên rất hiển nhiên trở thành một người chị. Từ nhỏ, Quý Diễm đã được cưng chiều đến hư hỏng, tính khi rất tệ, lúc tôi vừa mới tới đây, cậu ta luôn dày vò tôi.
Cậu ta sẽ để rắn – con vật mà tôi sợ nhất lên giường tôi, tìm một đám người cười nhạo thân phận bị nhận nuôi của tôi. Đêm hôm khuya khoắt, cậu ta sẽ xông vào phòng, mạnh mẽ kéo tôi khỏi giường, nói với tôi: "Khương Tảo, con mẹ nó, mày đừng coi mày là chị tao thật đó! Mày chính là con chó mà nhà tao nuôi, biết không hả?"
Tôi biết, tôi cũng không có tư cách để náo loạn với Quý Diễm. Trên thực tế, tôi cực kỳ cảm kích ba mẹ Quý Diễm, là bọn họ đưa tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Nếu như không phải nhờ bọn họ, không biết tôi đã bị viện trưởng bí mật chọn những đứa bé xinh đẹp đẩy lên giường ai rồi.
Trẻ con dễ giận nhưng cũng nhanh quên, dưới sự chăm sóc cẩn thận của tôi, Quý Diễm nhanh chóng mềm lòng, anh ta bắt đầu thân cận với tôi, không cho phép người khác bắt nạt tôi. Những lúc cậu nhóc không ngủ được cũng sẽ tìm đến phòng tôi, cậu bé cũng bắt đầu gọi tôi là chị.
Tôi vẫn cho rằng, tôi vĩnh viễn sẽ đóng vai chị gái như thế. Cho đến năm 19 tuổi, Quý Diễm bắt đầu yêu đương với Cố Tử Khâm.
Cố gia và Quý gia là môn đăng hộ đối, Cố Tử Khâm cũng giống như Quý Diễm là cô cả ngậm thìa vàng mà lớn lên. Đó là một cô gái xinh đẹp, trong sáng từ trong trứng nước và được công nhận là hoa khôi của trường từ khi còn là sinh viên năm nhất và cũng thu hút sự chú ý của Quý Diễm.
Hai người họ thuận theo tự nhiên cũng đến với nhau nhưng hai người đều được chiều chuộng từ nhỏ nên tính tình của Quý Diễm và Cố Tử Khâm cũng không quá tốt, thường xuyên gây gổ với nhau.
Ngay thời điểm bọn họ gây gổ, vì để chọc giận Cố Tử Khâm, Quý Diễm đã hôn tôi ngay trước mặt cô ta. Giây phút đó, tôi hiểu rằng giây phút đó quan hệ giữ chúng tôi đã hoàn toàn biến chất.
Rất nhanh sau đó, Quý Diễm và Cố Tử Khâm đã làm hòa nhưng Quý Diễm cũng không giải thích gì với tôi về nụ hôn kia. Chúng tôi đều ăn ý không nhắc lại nó nữa nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rằng chúng tôi không thể nào vô tư chung sống như trước nữa.
Quý Diễm và Cố Tử Khâm ở bên nhau ba năm nhưng cuối cùng cũng chia tay sau một lần cãi vã. Vì quá đau lòng, Cố Tử Khâm đã bỏ ra nước ngoài. Mà Quý Diễm trong một lần say rượu đã leo lên giường tôi.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ buổi tối hỗn loạn đó, hơi thở phả đầy mùi rượu phả lên cổ tôi, anh ta giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầ: "Đừng từ chối tôi!" Động tác của anh ta cực kỳ mãnh liệt nhưng giọng nói lại cực kỳ đáng thương: "Đừng từ chối anh!"
Tôi không thể động đậy, một lúc lâu sau mới run giọng hỏi anh ấy: "Quý Diễm, anh có biết tôi là ai không?"
Anh ấy hôn tôi như thay thế cho câu trả lời. Một lúc lâu sau, đợi đến khi tôi mệt mỏi mà ngủ mất, loáng thaongs nghe thấy tiếng than nhẹ của anh ấy bên tai mình: "Em là Khương Tảo!"
...
Chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau. Không có tỏ tình, không có nghi thức, thậm chí cũng chẳng hề nói với nhau một câu ‘thích’ đối phương.
Tôi vẫn đóng vai làm chi gái như cũ, chăm sóc cuộc sống của Quý Diễm, chẳng qua là anh ấy thân mật với tôi hơn. Chúng tôi sẽ đi tản bộ dọc bờ biển, trong bóng tối mịt mờ sẽ tựa sát vào nhau xem phim, nằm ôm nhau ngủ trong tiếng sấm chớp và mưa đêm.
Có một khoảng thời gian tôi cảm nhận được bản thân rất hạnh phúc. Tôi không biết từ lúc nào mình đã yêu con người này nhưng tôi hiểu rõ một điều tôi thích anh ấy.
Cho nên khi Cố Tử Khâm quay trở lại tìm Quý Diễm, tôi đã nhẫn nhịn.
Lúc Quý Diễm quên sinh nhật tôi để đi ăn cơm với cô ta, tôi cũng nhịn.
Tôi yêu Quý Diễm, tôi biết anh ấy vẫn chưa trưởng thành, cho nên tôi chấp nhận cho anh ấy cơ hội mắc lỗi và sửa sai. Cho đến khi tôi phát hiện mình mang thai. Tôi gửi giấy siêu âm cho Quý Diễm và một lúc lâu sau di động của anh ấy mới có thể kết nối được.
Giọng điệu của anh ấy ở đầu dây bên kia có chút mất kiên nhẫn, phiền não nói: "Khương Tảo, tôi chưa muốn có con! Tôi còn chưa chơi đủ thì sao có thể làm ba được chứ? Đừng giữ lại cái thai này!"
Nửa tiếng sau, một người bạn học đang thực tập ở bệnh viện gửi cho tôi một bức anh là Quý Diễm và Cố Tử Khâm, anh đang cẩn thận đỡ cô ta, động tác nhẹ nhàng giống như đối với báu vật vô giá.
Bạn học gửi cho tôi một tin nhắn thoại: "Tại sao Quý Diễm lại đi cùng người khác đến khoa phụ sản chứ? Cô gái này đang mang thai, cô ta là ai vậy?"
Khi đó, tôi mới hiểu rằng, không phải Quý Diễm không muốn có con mà anh chỉ không cần con của tôi mà thôi. Từ đầu tới cuối, anh ta không hề quên Cố Tử Khâm.
Cô gái để anh ta nếm trải được hương vị mối tính đầu chính là ánh trăng sáng mà anh ta không thể quên được. Cô ta đã trở lại, còn thế thân như tôi cũng chỉ đành nhường vị trí cho cô ta. Đứa bé cũng giống như tôi vậy, đều bị tùy tiện ném bỏ như rác rưởi.
Sau đó, tôi nói lời chia tay với Quý Diễm. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà Quý Diễm vẫn luôn níu kéo không đồng ý. Bất đắc dĩ, tôi chỉ đành nhờ bạn học cũ giúp tôi diễn một vở kịch có mới nới cũ.
Tôi vĩnh viên nhớ đến ánh mắt của Quý Diễm ngày hôm đó, anh ta nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn dùng ánh mắt này mà thiêu chết tôi.
"Khương Tảo, tốt nhất cô và nhân tình của mình cách xa tôi một chút. Nếu không tôi không đảm bảo được hắn ta sống được đến lúc nào đâu!" Cuối cùng, anh ta khinh miệt nói: "Dù sao cô cũng chỉ là một con chó của tôi mà thôi! Con mẹ nó, cô nhớ lấy cho tôi, là Quý Diễm tôi không cần cô chứ không phải là cô đá tôi!"
Sau đó, tôi và Quý Diễm cũng không hề gặp lại. Rất nhanh sau đó, anh ta đã ra nước ngoài phát triển, nghe nói anh ta đã đính hôn với Cố Tử Khâm.
Hai nhà môn đăng hộ đối, Cố gia và Quý gia rất vui vẻ, tiệc đính hôn long trong đến mức ngồi chễm chệ trên hotsearch nhưng trang báo lớn.
Mà bây giờ, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, trí nhớ của anh ta chỉ dừng lại ba năm trước. Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng xe cộ qua lại, bóng đêm tối tăm đều bị ngăn cách ngoài cửa sổ.
Bầu không khí yên tĩnh, tôi ôm lấy con gái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Diễm, nhỏ giọng nói: "Quý Diễm, chúng ta đã chia tay ba năm. Tôi đã... kết hôn sinh con rồi!"