Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên xe. Chiếc McLaren chạy rất nhanh trên đường núi gập ghềnh, tôi vừa tức giận, vừa sợ hãi: "Quý Diễm, anh dám bỏ thuốc mê tôi sao? Anh định đưa tôi đi đâu hả?"
Quý Diễm vẫn tập trung nhìn đường, thản nhiên nói: "Đến biệt thự lưng chừng núi mà anh tặng cho em lúc trước đó. Không phải em nói rất thích cảnh sắc trên núi sao?"
Cả người tôi rùng mình. Đó là chuyện cách đây ba năm rồi, Quý Diễm đã từng tặng cho tôi một căn biệt thự, lúc nào thích chúng tôi sẽ đến đó ở mấy ngày, sau đó ôm nhau đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc buổi đêm. Nhưng hiện giờ... Rõ ràng anh ta muốn giam cầm tôi. Tôi cắn răng: "Quý Diễm, anh điên rồi sao? Tôi đã kết hôn rồi, anh rốt cuộc còn muốn làm gì hả?"
Quý Diễm không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Em thích trẻ con lắm đúng không? Sau này chúng ta có thể sinh thêm vài đứa nữa, em muốn sinh mấy đứa nhỉ?"
Tôi nhìn phong cảnh lui về sau, trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng. Tôi hiểu rõ Quý Diễm, thứ tình cảm anh ta dành cho tôi không phải là yêu mà gọi là không cam lòng thì đúng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta là con cưng của trời, muốn gì cũng được. Anh ta không cam lòng chuyện tôi ở bên anh ta lâu như vậy rồi đột nhiên có người khác, không cam lòng bị tôi bỏ rơi. Giống như năm xưa với Cố Tử Khâm vậy. Chỉ là, hiện giờ anh ta không có kí ức nên càng khẳng định chuyện này, tôi đúng là xui xẻo mà!
Ngay lúc tôi không biết phải làm như thế nào thì đột nhiên phát hiện một chiếc Maybach quen thuốc đang đuổi theo sau. Là Mạnh Trạch Cố!
Tôi cực kỳ mừng rỡ, Quý Diễm cũng phát hiện chiếc xe kia, hừ lạnh một tiếng rồi đạp mạnh chân ga. Chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm đáng sợ, lao vút đi trên đường núi. Tôi hoảng sợ hét lên: "Quý Diễm, anh điên rồi, mau thả tôi xuống! —"
Mạnh Trạch Cố cũng nhanh chóng đuổi theo, hai chiếc xe đuổi nhau sít sao trên đường núi chật hẹp, quanh co. Mạnh Trạch Cố đạp ga cố gắng đụng vào chiếc xe McLaren.
Quý Diễm cũng không yếu thế chút nào, cuồng loạn ấn ga mục đích tông Mạnh Trạch Cố xuống núi. Tôi cảm thấy trái tim mình vọt đến cổ họng, áp sát mặt vào kính, cũng chẳng quan tâm Mạnh Trạch Cố có nghe thấy hay không, hô lớn: "Trạch Cố —"
Cứ giằng co nhau như vậy chừng vài phút, đột nhiên Mạnh Trạch Cố đạp ga, chiếc Maybach phát ra âm thanh ma sát chặn đầu xe của Quý Diễm khiến anh ta bắt buộc phải đạp mạnh phanh và dừng lại.
Tôi nhân cơ hội mở cửa xe, chạy ào vào lòng Mạnh Trạch Cố: "Sao anh biết em ở đây chứ?" Tôi nức nở nói.
Mạnh Trạch Cố lạnh lùng nhìn Quý Diễm ngồi trong xe: "Anh cài định vị ở trong điện thoại của em!"
Cả người tôi run rẩy mãi không thôi, ôm chặt Mạnh Trạch Cố không chịu buông tay. Ngàn vạn lần tôi không thể nghĩ rằng sau khi mất trí nhớ, anh ta lại có thể điên cuồng như vậy.
Quý Diễm cũng không xuống xe, anh ta vẫn đối mặt với Mạnh Trạch Cố như vậy. Sau vài giây, chiếc McLaren lại rú ga lên. Quý Diễm lại điều khiển xe xông vào chỗ chúng tôi, mặt mũi anh ta điên cuồng, vặn vẹo: "Nếu chúng ta không thể ở bên nhau được vậy thì chúng ta chết chung đi! ——"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Trạch Cố đã dùng hết sức lực toàn thân ôm tôi lăn ra ngoài. Chúng tôi lăn mấy vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại ngay sát vách núi.
Trong làn khói bụi tung bay, xe của Quý Diễm đột nhiên chuyển hướng vượt qua chúng tôi và lao thẳng xuống vách đá!
Oanh! —
Ánh lửa ầm ầm.