Một lúc lâu sau, Quý Diễm mới có hành động, anh ta há miệng một cái, trên mặt hiện lên cảm xúc hoang đường, nực cười, định đưa tay giữ lấy tôi.
"Không thể nào!" Không hiểu anh ta đang nói với tôi hay là đang tự thuyết phục bản thân.
"Khương Tảo, không thể nào, sao em có thể kết hôn với người khác được chứ? Không phải em rất thích anh sao?" Ánh mắt anh ta nhìn sang đứa bé trong lòng tôi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh mất trí nhớ. Đứa bé này là con anh đúng không? Có phải em giấu anh đã sinh đứa bé kia ra đúng không hả?"
Tôi lùi về sau một bước: "Quý Diễm, anh đừng nổi điên nữa! Đây không phải là con của anh!"
Ánh sáng trong mắt Quý Diễm dần dần bị bóng tối chiếm đoạt: "Không phải của anh? Vậy đứa bé này là của ai?" Anh ta giữ chặt tay tôi: "Khương Tảo, con mẹ nó, đứa bé này là của em với thằng nào?"
"Của tôi!" Ngay lúc tôi không biết làm thế nào thì cửa bị đẩy ra, Mạnh Trạch Cố đi tới ôm lấy con gái.
Trời mưa nặng hạt, bộ âu phục đen trên người dính đầy nước mưa, cũng hơi ướt nhẹp nhưng hơi thở mạnh mẽ khiến anh không hề chật vật chút nào mà thậm chí còn hứng thú nhìn Quý Diễm trước mặt.
"Khách tới nhà sao em không nói trước với anh vậy?"
Anh đưa đồ trong tay cho tôi, không thèm quan tâm đến sắc mặt Quý Diễm càng lúc càng đen.
"Em vẫn thích bánh ngọt ở tiệm này, anh đến muộn, suýt nữa là không mua được!"
Quý Diễm quan sát Mạnh Trạch Cố từ trên xuống dưới vài lần, tay siết chặt nắm đấm: "Khương Tảo, em gian díu với thằng này từ bao giờ hả?"
Tôi còn chưa lên tiếng, Mạnh Trạch Cố đã cười, chẳng qua trong nụ cười kia là sự châm chọc và lạnh lùng như băng, không hề có chút nhiệt độ nào: "Lúc nào sao? Cụ thể là từ ba năm trước, hai năm trước chúng tôi có con, chúng tôi mới kết hôn trong năm nay. Quý tổng muốn hỏi về mốc thời gian nào chứ?"
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, hai người đàn ông cao lớn giằng co nhau, lửa giận trong mắt Quý Diễm cuồn cuộn còn Mạnh Trạch Cố thì nhìn anh ta giống như đứa trẻ, tự nhiên sinh ra cảm giác như người thắng cuộc đứng trên đỉnh vinh quang, nhìn từ trên cao xuống.
Tôi thở dài, tiến lên kéo tay Mạnh Trạch Cố, nói với Quý Diễm: "Anh ấy nói không sai! Quý Diễm, chúng ta đã chia tay lâu rồi. Bây giờ chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình. Anh cũng sắp kết hôn với Cố Tử Khâm, tôi cũng kết hôn sinh con rồi! Chẳng qua anh chỉ vì bị tai nạn xe cộ mà tạm thời quên mất thôi. Chúng ta đã sớm..." Tôi dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Đã sớm không còn làm phiền cuộc sống của nhau rồi!"
"Làm phiền?" Quý Diễm lui về sau một bước, vẻ mặt đột nhiên có chút buồn cười: "Khương Tảo, chúng ta đã ở bên nhau mười mấy năm trời. bây giờ em lại nói với tôi là làm phiền sao?"
Tôi cúi mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Anh đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng nên có cuộc sống của mình!"
Mạnh Trạch Cố dựa vào người tôi, tay trái bế con, tay phải nắm lấy tay tôi, âm thầm tuyên bố chủ quyền. Ba người chúng tôi đứng chung một chỗ, cách vị trí của Quý Diễm rất gần nhưng lại dường như vạch rõ giới hạn hoàn toàn với anh ta.
Một lúc lâu sau, Quý Diễm cười, anh ta nhìn chằm chằm tôi, cười lạnh nói: "Được lắm, Khương Tảo! Coi như em đủ ác!"