“Vâng, cảm ơn Từ ca, đoàn phim và bên đạo diễn phải phiền anh ứng phó rồi.”
Trác Vãn Chu nhẹ giọng nói chuyện bên ngoài phòng bệnh, bờ vai mảnh khảnh khiến cô trông có vẻ yếu ớt.
Trong điện thoại, giọng của người đại diện cũng cực kỳ mệt mỏi.
“Đuối nước cũng không phải là chuyện nhỏ, chỉ cần Miên Miên không sao là được. Hôm nay anh đã xử lý ảnh chụp ở bệnh viện rồi. Chỉ là bên phim trường kia...”
“Từ ca” Âm thanh qua điện thoại có chút do dự nhưng giây tiếp theo đã bị Trác Vãn Chu đánh gãy.
Cô liếc nhìn đứa trẻ vẫn hôn mê, ánh mắt trở nên ảm đạm rồi nói “... Xin lỗi.”
Tút.
Một lát sau, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra. Bên trong có ánh đèn bàn nho nhỏ, ánh sáng nhẹ nhàng và mờ nhạt xua tan bóng tối băng giá.
Đứa nhỏ nằm trên tấm đệm trắng, chiếc giường bệnh bình thường lại trở nên khổng lồ với cơ thể nhỏ nhoi ấy. Nó tựa như thành lũy được tạo bởi băng tuyết.
Trác Vãn Chu đỏ mắt bước đến mép giường, cô nhìn gương mặt non nớt của con gái mình không chớp mắt.
Mặt nạ dưỡng khí trong suốt gần như che hết nửa mặt bé, theo hô hấp phập phồng mà ngưng đọng thành hơi nước. Hốc mắt của cô đỏ hoe.
Lúc này, đột nhiên điện thoại của cô rung lên. Trác Vãn Chu nhìn thoáng qua tên người gọi hiển thị: [Chồng cũ].
“…”
Trầm mặc một lát rồi người phụ nữ cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cách.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập yếu ớt của đứa trẻ.
Thình thịch… Thình thịch…
Trong ánh sáng mờ ảo, lông mi đứa nhỏ run rẩy rồi chậm rãi mở mắt.
Bên trong con ngươi sâu thẳm có một luồng sáng màu vàng.
Đứa trẻ loài người đã chết, linh hồn tỉnh lại ở giờ phút này đã được thay thế bằng một vị khách đến từ dị thế.
“Hừ”
Lúc này, Miên Miên cố gắng chớp mắt, ánh vàng nơi đáy mắt lặng lẽ tiêu tán như mây khói.
Bé thẫn thờ nhìn lên trần nhà, ý thức dần dần thanh tỉnh sau cơn hỗn loạn.
[ Nơi này là? ]
Y tá trực đẩy cửa ra.
“A, nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao?”
Đôi mắt y tá lóe lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, cô ấy bước tới kiểm tra tình trạng của bé, nhẹ nhàng nói “Miên Miên ngoan, đừng sợ nhé, mẹ em có việc nên đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, trước tiên hãy nói cho chị biết, em có chỗ nào không thoải mái không?”
[ Loài … Người? ]
Nhìn thấy y tá, con ngươi đứa nhỏ chợt giãn ra.
Miên Miên đang muốn nhe răng dọa đối phương không được tới gần lại đột nhiên phát hiện trên mặt có chiếc mặt nạ kỳ lạ.
“…?”
Bé giật mình, hoảng sợ giãy giụa muốn lột ra nhưng lại bị kim truyền dịch đâm phải.
“… Á.”
Nhóc rồng con đau đớn kêu lên.
Sau khi chết đuối, giọng nói của thân thể này trở nên khàn đặc. Dưới cơn đau dữ dội lại chỉ có thể rên lên một tiếng yếu ớt.
Sức phòng ngự của vảy rồng rất cao, Miên Miên đã phải chịu đựng loại đau đớn như vậy bao giờ đâu.
Y tá sợ hãi rồi vội vàng rút kim truyền dịch để tránh làm cô bé bị thương.
“Này! Đừng lộn xộn!”
Nhưng nhóc rồng con bây giờ không thèm đếm xỉa đến đau đớn, Luvevaland chấm co, mắt thấy loài người tới gần, bé nhanh chóng co người đến chân giường cách xa y tá nhất.
Miên Miên kinh hoảng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, bé nhe răng sữa nhỏ nhỏ và phát ra âm thanh “Grừ grừ” như mèo, có ý đồ bức đối phương lui lại.
Nhưng đối phương chỉ sửng sốt một chút, cũng không có vẻ sợ hãi, còn nhẹ giọng an ủi.
“Ngoan, Miên Miên đừng sợ, lát nữa mẹ em sẽ về.”
Trẻ con ở tuổi này không thể rời xa cha mẹ, ban đêm thức dậy không nhìn thấy người đâu thì khóc nháo cũng là chuyện bình thường.
Cũng may đứa nhỏ hoảng sợ rất nhanh yên tĩnh lại, cũng không gào khóc như y tá tưởng tượng.
Nhưng rất nhanh cô ấy phát hiện ra đứa nhỏ cũng không hề an tĩnh mà là bị sốc đến ngẩn ra.
“Sao vậy?”
Y tá ngẩn người và nhìn theo tầm mắt đứa trẻ.
Chỉ là một cái cửa sổ bình thường. Xe cộ, đèn neon đủ màu nhấp nháy trong đêm.
Đối với y tá mà nói nó chỉ là một cảnh tượng bình thường, nhưng đó lại là vương quốc loài người mà nhóc rồng con chưa từng thấy qua.
Nhóc rồng con ngơ ngác nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cho đến khi bé thấy một người đang hoảng loạn phản chiếu trên kính … đứa nhỏ loài người.
Quần áo bệnh nhân màu trắng, nước da nhợt nhạt.
Đầu đứa nhỏ này còn được quấn một vòng băng gạc trắng như tuyết.
Bé cuộn người bên chân giường thoạt nhìn còn giống một cục tuyết sắp tan.
Miên Miên ngây người nhìn vào tấm kính, bé nghiêng đầu, hình ảnh phản chiếu bên trong cũng nghiêng đầu theo.
“Khè!”
Bé nhe răng hung dữ, đứa nhỏ loài người bên trong cũng nhe hàm răng trắng nhỏ ra.
Miên Miên đột nhiên cúi đầu chợt nhận ra điều gì đó.
Bàn tay mũm mĩm chỉ có ở đứa nhỏ loài người xuất hiện trong tầm nhìn.
Tròn tròn, trắng nõn, lỗ kim truyền dịch trên mu bàn tay có thể nhìn thấy rõ xung quanh là một vùng da xanh tím.
“…”
“???!!!”
Là một con rồng đỏ thuần khiết, tất nhiên toàn thân là vảy đỏ xinh đẹp như màu dung nham. Luvevaland chấm co. Tuy nhiên trước khi trưởng thành, màu vảy thường có màu hồng nhạt. Nhưng hiện tại những gì bé nhìn thấy chính là một bàn tay con người.
“… Ngao?”
Trong đầu nhóc rồng con lập tức chứa đầy dấu hỏi.
“Miên Miên? Giang Miên Miên?”
Y tá bị hành đồng kỳ quái của con bé dọa mà vội vàng bấm chuông.
Nhưng chờ cô bấm xong, quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ đâu.
Bịch bịch, bịch bịch.
Đứa bé bước chân trần trên nền đất lạnh lẽo, phát ra âm thanh rầu rĩ.
Nhóc rồng con bỏ chạy.
Đầu bé rối loạn, mê man.
Miên Miên không biết vì sao mình lại ở đây, cũng không biết tại sao mình lại biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ loài người.
Thậm chí, bé cũng không biết mình nên chạy đi đâu.
“Miên Miên!”
[ Gọi… ta hả?” ]
Nghe thấy tên mình, nhóc rồng con dừng lại, vểnh tai lên nghe mới biết nó phát ra từ cầu thang bên cạnh.
“Giang Hoài Sinh! Anh còn mặt mũi nhắc đến Miên Miên với tôi?!”
Đó là giọng của một người phụ nữ.
Rất kỳ lạ, nhóc rồng con dường như chưa từng nghe qua âm thanh của đối phương nhưng lại có một sự quen thuộc khó tả.
Trong giọng nói lộ rõ sự run rẩy, phẫn nộ và một chút âm thanh nức nở khi khóc.
“… Được được, dù sao cũng đã ly hôn, tôi sẽ không lôi lại chuyện cũ với anh.”
Sau cuộc cãi vã, giọng nữ nghẹn ngào quyết định,
“Giang Hoài Sinh, anh nghe cho kỹ đây, tôi nhất định sẽ giành quyền nuôi Miên Miên về.”
“Lúc trước tôi không nên giao con bé cho anh. Không, chuyện này không nói nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa …”
“Tút“
Cô cúp máy.
Cầu thang sau cánh cửa chìm vào im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi sau liền truyền tới tiếng nức nở của người phụ nữ.
“Miên Miên, Miên Miên của mẹ…”
Nhóc rồng không thể di chuyển.
Người phụ nữ này đang gọi bé.
Miên Miên nghiêng đầu, vô thức che ngực.
Không biết vì sao, rõ ràng là không quen biết, Luvevaland chấm co, nhưng bé nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ kia lại cảm thấy rất buồn, rất khó chịu.
Giống như lúc trước không cẩn thận ăn phải cỏ độc của yêu tinh, ngực ngột ngạt không thở nổi.
Bé khổ sở muốn ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, nhưng duỗi móng vuốt ra chỉ vớt được khoảng không sau mông.
Lúc này, Miên Miên mới nhận ra.
“Ngao...oa...oa …”
Bé không còn đuôi nhỏ nữa rồi. QAQ