Nhưng so với lần đầu tiên nhìn thấy trên đỉnh tháp băng thì công chúa nhỏ trước mắt này rõ ràng là non nớt và… ảm đạm hơn. Giống như viên đá quý xinh đẹp bị bao phủ bởi một lớp bụi bẩn, không còn thể hiện được nửa phần rực rỡ và lộng lẫy như xưa.
Mái tóc vàng lộn xộn che mất lông mày thâm thúy và cặp mắt xanh u tối.
Nhóc rồng con ngơ ngác nhìn cậu.
Ánh mặt trời đỏ như thiêu đốt, tròng mắt xanh lam phản chiếu gương mặt hoảng hốt của bé.
- ------- giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
“…”
Nhưng mà, cũng không giống.
Trên mặt thiếu niên có dấu tay xanh tím, nó gần như lan tràn hết nửa gương mặt, cuối cùng dừng ở khóe môi cậu tạo thành vết xước đỏ chói mắt. Miên Miên thẫn thờ nhìn vết thương trên mặt thiếu niên, trái tim dường như bị ngâm trong nước mắt, vừa chua xót vừa tê dại.
Bé còn nhớ rõ lời hứa lúc đó của mình và công chúa nhỏ -------
[ Về sau nàng chính là công chúa nhỏ của ta. ]
[ Ta rất lợi hại, sau này ta sẽ bảo vệ nàng! ]
[ Nếu nàng trở về cùng ta thì sau này nàng chính là trân bảo mà ta yêu nhất! ]
Long tộc rất trọng lời hứa.
Lời thề mà bọn họ hứa hẹn thì dù chết cũng phải thực hiện. Nhưng nhóc rồng con lại nuốt lời. Bé phá hủy tòa tháp lại không có bảo vệ được nàng.
Miên Miên muốn khóc.
Không phải bởi vì đau đớn hay sợ hãi, mà là hổ thẹn và áy náy.
- ----- bé đã hứa với công chúa nhỏ sẽ bảo vệ tốt cho nàng.
Nhóc rồng con muốn chạm nhẹ một chút, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào đã bị thiếu niên đánh bay.
Bang!
Âm thanh vang dội, mu bàn tay trắng nõn của đứa nhỏ lập tức đỏ ửng. Lần đầu tiên Miên Miên sợ đau lại không tức giận. Mà lúc này, có lẽ vừa chạm vào miệng vết thương nên thiếu niên đau khổ cau mày.
“… Hừ.”
Cậu vô thức che tai bên cạnh lại, kìm nén một tiếng thở dốc để nó không thể phát ra khỏi cổ họng.
“…”
Nhưng nhóc rồng con không còn tâm tình để thưởng thức nữa, bé há miệng nhưng đầu óc lại trống rỗng. Bé chỉ biết, công chúa nhỏ bé thích nhất lại lạnh lùng nhìn bé, trong mắt chứa vẻ chán ghét không thèm che giấu.
Nếu không phải vì cơn sốt và suy nhược thì Thẩm Mậu đã đẩy Giang Miên Miên chán ghét này ra từ lâu. Luvevaland chấm co. Vốn tưởng rằng ở sân thượng có thể tránh bé nhưng không ngờ lại gặp phải.
Thiếu niên lúc này giống như dã thú toàn thân đầy thương tích, cả người dựng gai góc lạnh lùng mà đề phòng.
“Cút!”
Cậu khàn giọng nói, sự chán ghét và từ chối không thèm che giấu trong mắt.
“…”
Làn gió mát mẻ chậm rãi lướt qua, cả sân thượng chìm vào yên ắng.
Mãi cho đến một lúc lâu, rất lâu sau…
Tiếng xin lỗi nức nở của đứa nhóc mới nhè nhẹ vang lên -------
“Thật xin lỗi…”
Bé nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, hai mắt ngấn nước.
“Hức…oaaaa Thật xin lỗi… thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin lỗi…”
Máy trợ thính của Thẩm Mậu hỏng rồi, cậu không nghe rõ, vì thể chỉ có thể nhìn Giang Miên Miên lặp đi lặp lại cái khẩu hình.
[ ------ Thật xin lỗi. ]
Bé nói với cậu, lời xin lỗi…
Chuyện xảy ra lúc này thật không thể tin nổi, Thẩm Mậu sững sờ. Luvevaland chấm co. Thậm chí cậu còn cẩn thận xác nhận hồi lâu, mới thực sự thừa nhận đó chính là ba chữ “thật xin lỗi.”
Thiếu niên cau mày, cảnh giác nhìn bé, cố gắng tìm ra dấu vết của trò đùa dai trên mặt đứa nhỏ.
Đôi mắt to tròn của đứa nhỏ không kìm được nước mắt, hàng mi dày đã ướt đẫm, gương mặt trắng nõn đỏ hồng.
Bé thoạt nhìn giống như hoa hải đường nhỏ ướt đẫm nước mưa.
Non nớt, ướt át, yếu ớt và không giống giả bộ.
Sau khi xác nhận điều này, đột nhiên Thẩm Mậu cảm thấy sự mờ mịt chưa từng có trước nay.
Rất … Kỳ quái.
Cậu trầm mặc nhìn bé hồi lâu, nhưng cuối cùng Thẩm Mậu cũng không nói gì, trên mặt vẫn mang theo vẻ tỉnh táo và từ chối, cậu dùng khuỷu tay chống nửa người lên, định đẩy Giang Miên Miên ra.
Nhưng giây tiếp theo vươn tay ra
- ------ Lạch tạch!
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cậu, nóng đến mức khiến thiếu niên vô thức cuộn ngón tay lại.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch…
Nước mắt của đứa trẻ giống như ngọc trai đứt đoạn, liên tiếp rơi xuống, từng hạt từng hạt rơi xuống ngực cậu, quần áo đều bị ướt đẫm mảng lớn.
“Này, em…”
Thẩm Mậu ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, lời còn chưa nói xong, Giang Miên Miên đã nhào vào trong ngực cậu.
Thiếu niên loạng choạng, khuỷu tay không chống đỡ được lại ngã xuống đất lần nữa.
Sống lưng chạm vào nền bê tông lạnh lẽo, thật đau.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi… công chúa nhỏ hức … Là em…là em không tốt…”
Nhóc rồng con khóc đặc biệt thương tâm. Giống như đột nhiên gặp phải chuyện buồn bã nhất trên đời.
“Là em đến muộn…”
“Là em… là em không giữ lời hứa…”
“Rõ ràng ngày đó, là em nói… Là em nói phải bảo vệ anh…”
“Hức hức hức, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
“…”
Tuy rằng Giang Miên Miên nói rất nhiều nhưng Thẩm Mậu không nghe thấy gì, chỉ cảm nhận được thứ ấm áp mềm mại đang áp vào ngực cậu.
Trên thực tế, người bị đè trên đất cũng không dễ chịu gì. Luvevaland chấm co. Nước mắt ẩm ướt rơi xuống cổ, từng giọt, từng giọt, Thầm Mậu kỳ quái lại không thấy tức giận.
Hoặc là nói, cậu không biết giờ đây phải phản ứng như thế nào mới được.
Bé ôm cậu khóc, vẫn luôn khóc…
Như mèo con đang hoảng loạn.
Nhưng mà, vì sao?
Thiếu niên thẫn thờ nhìn bầu trời, trong lúc nhất thời thấy bé khóc mà ngây ngốc.
Trong ấn tượng của Thẩm Mậu, Giang Miên Miên là một bé gái rất đáng ghét.
Kiêu căng, ngạo mạn, vô cớ gây rối.
Có lẽ được coi là khuôn mẫu của đứa trẻ cuồng ngạo được chiều hư. Nhưng mà, Thẩm Tử Thần và Cao Tuệ Mẫn rất thích nịnh bợ bé.
Vâng, nịnh bợ một bé gái mới 4 tuổi.
Bởi vì cha bé là Giang Hoài Sinh. Nếu không, năm nay Thẩm Tử Thần đã học tiểu học, Cao Tuệ Mẫn cũng sẽ không phải chuyển con trai tới cùng nhà trẻ với Giang Miên Miên.
Thẩm Mậu cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chỉ là điều duy nhất cậu không ngờ tới chính là chuyện hiện tại.
Giang Miên Miên trước đây vô cùng chán ghét cậu, bây giờ lại không chỉ nói xin lỗi cậu mà còn khóc trong ngực cậu rất lâu…
Thật sự là rất lâu…
Cơ bắp cứng ngắc của thiếu niên bắt đầu đau nhức.
Không phải là loại khóc lóc chơi xấu của Thẩm Tử Thần, cũng không phải như đứa trẻ khác vì sợ hãi hay đau đớn mà khóc lóc. Mà loại khóc ở đây là buồn bã, áy náy, khóc nức nở giống như con thú nhỏ.
“…”
Đột nhiên Thẩm Mậu không hiểu đứa nhỏ này. Lần đầu tiên cậu ôm… hay đúng hơn là lần đầu tiên bị đứa nhỏ ôm.
Giang Miên Miên ôm cổ cậu, dán cả người vào, bé khóc đến lợi hại, tuy rằng Thẩm Mậu không nghe thấy nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể non nớt trong ngực cậu run rẩy.
Toàn bộ cổ và vai cậu bị nước mắt bé thấm ướt, rất khó chịu.
Sự đụng chạm xa lạ khiến Thẩm Mậu cứng đờ người, cánh tay buông thõng lại chưa từng chạm vào bé một chút.
“Này…”
Thiếu niên vẫn còn bệnh, giọng nói vẫn khàn như cũ, có vẻ lạnh lùng và hung dữ.
“Rốt cuộc em còn muốn khóc bao lâu nữa?”
Giang Miên Miên tức khắc cứng đờ, thật lâu sau bé mới nhận ra công chúa nhỏ yêu quý của mình vẫn bị đè trên mặt đất.
“A… hức… Thật xin lỗi…”
Bé thút thít, nhanh chóng bò dậy, sau đó kéo tay công chúa nhỏ.
Nhưng đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ mà tránh né sự giúp đỡ của bé, có lẽ bởi vì sốt mà động tác đứng dậy của cậu có chút lảo đảo.
Mùa thu đã qua lâu rồi mà Thẩm Mậu vẫn mặc áo hoodie mỏng. Luvevaland chấm co. Trông cậu rất gầy, gầy đến mức khiến áo hoodie này trông hơi trống trải. Sắc mặt thiếu niên không được vui, thậm chí còn chán ghét lấy tay quệt nước mắt trên cổ và vai.
Sự chán ghét không hề che giấu đã làm tổn thương nhóc rồng con, mắt bé trông mong nhìn công chúa nhỏ, miệng mím lại, tựa như giây tiếp theo liền khóc ra.
Chỉ quệt qua, Thẩm Mậu cuối cùng cũng đè nén được sự kỳ quái trong lòng xuống, cậu cau mày nhìn xung quanh, tựa như kiếm gì đó. Lúc này Giang Miên Miên mới nhớ tới, bản thân hình như… đã ném mũ của công chúa nhỏ đi.
Giây phút này, nhóc rồng con bỗng nhiên nhớ lại hành động vừa rồi của mình, bé không chỉ va vào công chúa nhỏ, ném mũ của cậu, thậm chí còn [ suýt chút nữa ] đánh người ta.
Đánh người ta!!!!
Rồng… đánh công chúa?!!!
Trong suốt lịch sử cướp công chúa của Long tộc, dường như không có một con rồng nào như vậy.
Ô, bé làm mất mặt Long tộc.
Miên Miên vô cùng áy náy nên bé ứa nước mắt, cũng bắt đầu lo lắng đi theo giúp cậu tìm.
Nhưng sân thượng lớn và trống trải như vậy, nháy mắt có thể nhìn thấy mọi thứ. Luvevaland chấm co. Nếu không nằm trên mặt đất, vậy chỉ có thể là rơi xuống.
[ Rơi xuống … ]
Lúc này, nhóc rồng con mới chợt nhớ ra chiếc mũ đã đi đâu, bé chột dạ lại ảo não, không khỏi lặng lẽ leo lên trụ xi măng ngó xuống dưới.
Mà Thẩm Mậu cũng nhanh chóng nhận ra điều này, cậu nhìn xuống phía dưới sân thượng.
Chiếc mũ lưỡi trai màu đen đang treo trên cây to phía dưới, bay phấp phới trong gió còn thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Giang Miên Miên: “…”
Thẩm Mậu: “…”
Thiếu niên lập tức lạnh lùng liếc qua, khí lạnh bắn vèo vèo.
Nhóc rồng con vừa mới yên ổn lại mím môi, nước mắt lại bắt đầu tạch tạch rơi xuống.
“Hức… Thật xin lỗi…”