Cũng không có bị trẻ con chỉ trỏ màu tóc khác thường mà hét lên là yêu quái, quái vật hay những từ tương tự.
Diệp Đường ngơ ngác nhìn đứa trẻ đang cầm ô cho mình.
Lúc này, đột nhiên cô bé cảm thấy trên mặt nóng lên, trong tiềm thức muốn lùi về phía sau. Nhưng sau khi nhận ra đối phương đang làm gì thì cô bé bỗng nhiên sững người.
Miên Miên đang lau nước mắt cho cô bé.
“Cậu đừng khóc, đừng khóc, cái kia, vừa rồi tớ không biết cậu là Tuyết tinh linh mới không cẩn thận để cậu phơi nắng.”
Cô bé ngơ ngác nhìn Miên Miên tựa như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh khẩn trương và lo lắng của đối phương.
“ Nhưng, nhưng tớ rất nhanh đã che ô cho cậu.”
Miên Miên lắp bắp giải thích như thể đã phạm phải một sai lầm lớn,
“Tuyết tinh linh, cậu không bị mặt trời chiếu tan chảy chứ?”
“…”
Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không giống đùa giỡn của đối phương, có vẻ như thực sự coi cô bé là Tuyết tinh linh.
Diệp Đường ngạc nhiên.
Nhưng, cho dù là giả thì cũng là lần đầu tiên có người gọi cô bé bằng một từ tốt đẹp như vậy.
Diệp Đường năm nay năm tuổi, đã sớm nhận thức rõ ràng những câu chuyện cổ tích chỉ là do người lớn bịa ra để dỗ trẻ em. Nhưng nghe giọng điệu nghiêm túc của đứa trẻ trước mặt, e rằng cô bé cũng thật sự cho rằng trên thế giới này có Tuyết tinh linh.
Ánh mắt Diệp Đường dừng lại trên mái tóc ngắn ngủn của Miên Miên, liền nghĩ đến tư thế đẹp trai mà đối phương nhảy xuống, hơn nữa áo bệnh nhân cũng không thể nhìn ra giới tính.
Vì thế, Diệp Đường vô thức coi Miên Miên như con trai.
“Không có … Không có bỏng.”
Cô bé cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại sự quan tâm của nhóc rồng con. Diệp Đường rất ít khi nói chuyện với người lạ, bởi vì tự ti, mỗi lần mở miệng đều là giọng nói mềm mại, âm cuối còn có chút run rẩy.
“Thật sao?”
Nhóc rồng con yên tâm, bé cẩn thận che ô cho Tuyết tinh linh, sợ người bị phơi nắng.
Biết mình không phải con rồng duy nhất rơi xuống thế giới xa lạ này, còn có một Tuyết tinh linh nên Miên Miên tức khắc cảm thấy bản thân tìm được đồng bọn mà cực kỳ vui sướng.
“Tuyết tinh linh, sao cậu lại tới thế giới loài người này vậy, lúc tớ đoạt công chúa nhỏ và đốt cháy tháp băng, không hiểu sao mở mắt ra đã ở đây rồi.”
Nhìn vẻ mặt mộng bức của Tuyết tinh linh, đột nhiên Miên Miên nhớ tới bé còn chưa tự giới thiệu.
“Ồ, tớ quên mất, tớ là Miên Miên, là một con hồng long, năm nay 200 tuổi. Tuyết tinh linh, cậu thì sao?”
[Thế giới nhân loại … nhóc hồng long … 200 tuổi … ]
Diệp Đường: “…”
Cô bé có chút do dự và mờ mịt.
[ Em trai này xem quá nhiều phim hoạt hình sao? ]
Nhưng Diệp Đường nghiêm túc ngẫm nghĩ vẫn có thể hiểu được, rốt cuộc không phải đứa trẻ nào cũng có thể phát hiện truyện cổ tích và phim hoạt hình là giả, thậm chí còn có người cho rằng chúng là do cha mẹ gọi điện thoại đưa tới.
Tuy nhiên cậu bé tên Miên Miên này rất đặc biệt, cha mẹ cậu ấy nói cậu ấy là một con rồng con sao?
Diệp Đường do dự một chút vẫn là không tàn nhẫn phá hủy tưởng tượng đẹp đẽ của cậu về phim hoạt hình, cô bé nhỏ giọng đáp:
“Tớ, tớ là Diệp Đường, Diệp trong Tiểu Diệp Tử, Hải…”
Nói được một nửa đột nhiên bé nhận ra có khả năng đứa nhỏ này cũng không biết Hải đường là gì.
“Tiểu Diệp Tử*?”
*Lá nhỏ
Nhóc rồng con nghiêng đầu, đôi mắt to đầy nghi vấn,
“Cậu là Tuyết tinh linh đẹp như vậy sao lại gọi là Tiểu Diệp Tử?”
Giọng điệu giống như-------
[ Làm sao một đứa trẻ ngoan lại có thể lấy cái tên xấu như vậy. ]
Diệp Đường: “…”
Bởi vì cha của cô bé họ Diệp, còn có thể làm sao chứ?
Cô bé vừa cảm thấy thẹn thùng vì được khen đẹp lại vừa cảm thấy cô đơn bởi vì Miên Miên không thích tên của cô bé.
Đều là do cha của cô bé, vì sao lại là họ Diệp!
“À mà, Tiểu Diệp Tử, cậu còn chưa nói cho tớ biết, cậu tới thế giới loài người này như thế nào?”
Miên Miên rất muốn biết, nói không chừng bé còn có khả năng tìm được biện pháp trở về, biến trở lại thành rồng, sau đó ngậm công chúa nhỏ quay về hang của bé.
“Thế giới loài người…?”
Vấn đề là bạn nhỏ này Diệp Đường đã hỏi rồi, tuy rằng bé biết bản thân là cho cha mẹ sinh, nhưng lại không biết cụ thể sinh như thế nào.
“Ừm, tớ… tớ là được mẹ đưa đến.”
Diệp Đường nói từ “mẹ” rất nhẹ, cô bé gục đầu xuống, khóe mắt hiện lên vẻ buồn bã.
“… Mẹ?”
Nhóc rồng con theo bản năng nghĩ tới Trác Vãn Chu, người phụ nữ xinh đẹp tự nhận là mẹ bé.
Miên Miên định thần lại, tiếp tục hỏi.
“Vậy mẹ cậu đâu? Tớ muốn hỏi cô ấy xem là đưa cậu tới như thế nào.”
“Bà ấy…”
Diệp Đường vốn muốn nói rằng mẹ đã mất rồi, nhưng nghĩ tới Miên Miên có lẽ vẫn còn là đứa trẻ mê đắm trong thế giới cổ tích, vì thế do dự đổi thành cách nói mà cha an ủi cô bé.
Cô bé ngẩng đầu chỉ lên bầu trời, giọng nói khẽ run.
“Mẹ của tớ, bà ấy… biến thành ngôi sao, buổi tối mới có thể thấy.”
“Biến thành ngôi sao?!”
Nhóc rồng con chớp mắt, tin đó là sự thật.
Đó là điều chỉ có thần mới có thể làm, chẳng trách mẹ của Tiểu Diệp Tử có thể đưa cậu ấy đến thế giới loài người.
“----- Vậy mẹ của cậu thật sự rất lợi hại!”
“…”
Diệp Đường hơi giật mình, trước đây cho dù là người lớn hay trẻ em, nghe thấy cách nói này đều sẽ tỏ ta tiếc nuối hoặc là thương hại, chỉ có cậu bé tên Miên Miên này chân thành nói với cô bé.
- ----- Mẹ của cậu thật lợi hại.
Hâm mộ không giống như giả bộ mà là sự ngưỡng mộ với mẹ của cô bé xuất phát từ nội tâm.
“Ừm, đúng rồi, mẹ của tớ, bà ấy đúng là rất …”
Chữ cuối cùng nghẹn trong cổ họng, đột nhiên Tiểu Diệp Tử khóc lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống khiến Miên Miên sợ tới mức luống cuống tay chân.
“Cậu… cậu đừng khóc, Tiểu Diệp Tử, tớ, tớ…”
Còn chưa kịp nói tiếp, đột nhiên lồng ngực nặng trĩu. Đột nhiên nhóc rồng con bị Diệp Đường ôm chặt, sức lực có hơi lớn nên hai đứa nhỏ liền ngã xuống bãi cỏ.
Cảnh tượng này có hơi quen ------
Giống như sáng nay bé đã ôm công chúa nhỏ khóc như vậy.
Mà bây giờ, phong thủy xoay chuyển thành Miên Miên bị một Tuyết tinh linh ôm khóc trên bãi cỏ.
Tuy nhiên, nhóc rồng con không có thời gian để điều tra tại sao Diệp Đường lại đột nhiên ôm bé khóc, bé chỉ nhanh tay che ánh mặt trời giúp Tuyết tinh linh lại lo lắng kêu lên:
“Ô… ô rơi rồi!”
Miên Miên cố gắng vươn tay ra, vừa lúc chạm tới cán ô thì một cơn gió bất chợt ập đến thổi bay cái ô ra xa.
“A! Bay rồi!”
Điều này khiến nhóc rồng con lo lắng muốn chết. Ba bốn giờ chiều là lúc ánh nắng gay gắt nhất, mái tóc dài lạnh giá của Tuyết tinh linh bắt đầu cảm thấy ấm áp.
Miên Miên lo lắng, cũng không dám từ bỏ giãy giụa như công chúa nhỏ. Vì vậy bé đạp chân, dùng sức lật người, đè Diệp Đường ở dưới thân, ngăn cản ánh mặt trời cho cô bé.
Bé là một con rồng phơi nắng thì không sao chứ Tuyết tinh linh phơi lâu sẽ bị tan chảy.
Nhưng mà vào lúc này lại truyền đến một giọng nam xa lạ mà nôn nóng.
“Đứa nhỏ kia! Làm gì đó?!”
Miên Miên còn chưa hoàn hồn thì đột ngột bị một bàn tay nắm lấy ném ra. Nhóc rồng con loạng choạng lùi lại thấy sắp ngã xuống nhưng ngoài ý muốn lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Vừa ngửa đầu là thấy gương mặt đẹp trai của tổng tài ba ba.
“Giang Miên Miên, sao con lại chạy loạn như vậy!”
Lúc anh gọi điện thoại, Giang Hoài Sinh có trực giác cảm thấy bản thân bị theo dõi, nhưng khi nhìn lại thì không có. Nhưng chung quy vẫn là không yên tâm nên vội vàng cúp máy, quay lại phòng bệnh nhìn con gái, kết quả tất nhiên là không có ai.
Sau khi kiểm tra camera một lần nữa, wow, không hổ là nhóc con của Giang Hoài Sinh anh, tuổi nhỏ đã học được cách ngụy trang theo dõi. Tổng tài ba ba tức cười, nhanh chóng chạy xuống tìm người, kết quả vừa thấy con gái bị một người đàn ông xa lạ ném ra.
Có trời mới biết trong nháy mắt đó, tim Giang Hoài Sinh gần như ngừng đập, may mà vội vàng đón được người,
“Sao rồi, có bị thương không?”
Nhóc rồng con không trả lời, mà chỉ vội vàng xem bạn mới Tuyết tinh linh có bị mặt trời chiếu bỏng hay không. Mà giờ phút này, Diệp Đường cũng bị một người đàn ông khác ôm vào lòng.
- ----- cũng chính là người vừa mới lôi kéo Miên Miên một cách thô bạo.
Diệp Đường khóc đến lợi hại, cố gắng giải thích lại không ngừng lại được. Giang Hoài Sinh đen mặt đi tới bãi cỏ tìm chỗ cho con gái,
“Anh vậy mà có thể động thủ với một đứa nhỏ?”
Nghe vậy, Diệp Huy cũng dừng động tác dỗ con gái lại.
“Cha… không … không có bắt nạt con…”
Diệp Đường khóc, vội vàng muốn giải thích lại bị cha mình đè lại. Diệp Huy hiểu rõ con gái mình nhất, mỗi lần bị bắt nạt cũng không chịu nói, chỉ biết trốn vào góc khóc một mình.
Vừa rồi anh ấy đã tận mắt nhìn thấy, hai đứa ôm nhau lăn lộn trên bãi cỏ, tiểu tử kia còn đè trên người con gái mình, hơn nữa, Diệp Đường còn khóc lóc thảm thiết như vậy, không phải bị bắt nạt thì là gì?
Nghĩ như vậy, Diệp Huy lười nhác đứng lên, đối diện với tầm mặt của Giang Hoài Sinh, giọng điệu nhẹ lại không giấu được lửa giận.
“Anh không quản được đứa nhỏ, để nó bắt nạt người khác thì để tôi giúp anh dạy dỗ.”
[ Dạy dỗ…? ]
Đây là điểm phát nổ của tổng tài ba ba.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng anh đã hù dọa con gái vô số lần, nhưng trên thực tế lại không dám động đến một sợi tóc nào.
Giang Hoài Sinh tức giận bật cười, hai bàn tay thầm siết chặt,
“Vậy hôm nay tôi sẽ dạy dỗ anh thật tốt.”
Đột nhiên không khí trở nên căng thẳng -----
Diệp Đường nhìn hai người cha sắp động thủ, gấp đến sắp khóc. Vừa định đi lên khuyên can thì trên đầu bỗng nhiên xuất hiện bóng râm quen thuộc.
Cô bé sững sờ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cái ô quen thuộc.
“… Miên Miên?”
Cha sắp đánh người rồi mà cậu ấy không vội sao? Còn có tâm trạng đi nhặt ô?
“Ô-----“
Nhìn thấy Tuyết tinh linh cuối cùng cũng không bị phơi nắng, nhóc rồng con cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bé đưa ô trong tay cho Diệp Đường, nghiêm túc dặn dò,
“Tiểu Diệp Tử, đừng để rơi nữa, nếu không cậu sẽ tan chảy mất.”
“… Được.”
Diệp Đường lúng ta lúng túng.
Nhưng rất nhanh liền trở nên lo lắng, lôi kéo Miên Miên muốn đi khuyên can,
“Nhanh! Nhanh lên! Cha tớ và cha cậu … sắp đánh nhau rồi!”
“Đánh thì đánh thôi.”
Nhóc rồng con nghiêng đầu nghi hoặc
“Vì sao phải khuyên can?”
Đàn ông đánh nhau không phải là bình thường sao?
Diệp Đường sửng sốt: “…?”
Nửa ngày sau, cô bé mới do dự, cẩn thận ghé vào tai nhóc rồng con hỏi,
“Miên Miên, người đàn ông đó có phải là cha dượng của cậu không?”
“…?”
Nhóc rồng con nghĩ đến cha rồng đã chết trước khi bé sinh ra, lại nhìn tổng tài ba ba cách đó không xa, thì cảm thấy không chắc chắn lắm,
“Cứ xem là vậy đi.”
“A!”
Bạn nhỏ Diệp Đường thốt lên một tiếng, nhìn về Miên Miên với ánh mắt thật đáng thương.