1.
Thân là một tác giả, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc trì hoãn bản thảo cũng sẽ có báo ứng.
Hạ bút thành văn đến kết thúc ngày đó, tôi xuyên vào chính sảng văn cổ đại mình viết. Quyển sách này bắt đầu vô cùng sáo rỗng, đích trưởng nữ Thẩm phủ là một kẻ ngốc, người trong cả kinh thành đều biết.
Sau lại bị nữ phụ đẩy xuống hồ, sau đó xuyên vào cơ thể nữ chính thay đổi tâm tính, từ đó bắt đầu một cuộc đời mới. Tự tay x é n át nữ phụ á c đ ộc, dùng trí thông minh đấu với nhị di nương.
Không có trở ngại, nữ chính vận dụng tài học mở một cửa tiệm bán các sản phẩm chăm sóc da, trở thành quý nhân nổi tiếng trong giới quý tộc ở kinh thành.
Sau đó quốc gia gặp khó khăn, nàng lại dùng tiền kiếm được đi ủng hộ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, không đánh không quen biết Nhiếp chính vương.
Hai người trải qua nhiều lần trắc trở, cuối cùng sóng vai dắt tay, trở thành một đoạn giai thoại. Nội dung tiểu thuyết này sảng khoái có sảng khoái, đẹp có đẹp, tục có tục.
Nhưng vấn đề là, tôi không mặc trang phục của nữ chính. Mà là xuyên vào cơ thể nữ phụ, nhị muội thứ xuất của nữ chính -- Thẩm Lăng Sương. Hơn nữa, còn xuyên đến sớm năm năm.
Thẩm Lăng Sương này từ nhỏ di nương qua đời, cha không thương mẹ không yêu, quanh năm ôm bệnh, luôn xuất hiện với dáng vẻ mềm yếu.
Người người đều nói nàng là một tiểu bạch hoa đáng thương, lại không biết nàng mới là kẻ chuyên hại người nhất trong cả tiểu thuyết.
Nữ chính vốn có hôn ước với biểu thiếu gia Đàm Vân Trúc của nhà phú thương Tấn Châu, xem như là hoa đào hoàn mỹ đầu tiên của nữ chính.
Ai ngờ thừa dịp biểu thiếu gia tới cửa mời, Thẩm Lăng Sương lại vì vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình, hoành đao đoạt ái, tính kế để Đàm Vân Trúc say rượu, cùng mình gạo nấu thành cơm.
Lão gia Thẩm gia vì thể diện gia tộc, trong một đêm nữ chính bị từ hôn. Thẩm Lăng Sương thì trở thành thiếu phu nhân của Đàm gia.
Lúc đó độc giả đã mắng chửi rất dữ dội, bom mìn cũng bị ném ra rất nhiều, hận không thể róc thịt nữ phụ. Dưới áp lực, kết cục cuối của Thẩm Lăng Sương rất thảm.
Sau đó Đàm Vân Trúc dẫn người về Tấn Châu thì trên đường gặp thổ phỉ, Thẩm Lăng Sương bị thổ phỉ cướp đi, mất đi trong sạch còn bị hủy dung.
Cuối cùng khó khăn dựa vào ý chí kiên cường trốn về Tấn Châu, lại bị hạ nhân Đàm gia lầm tưởng là ăn mày, bị đ ánh chet ngay bên đường. Nhớ tới kết cục của Thẩm Lăng Sương, lúc ấy viết sảng khoái bao nhiêu, hiện tại có bấy nhiêu thảm.
Trước mắt đừng nói là bắt nạt Thẩm Sơ Ngưng, vì tránh khỏi kết cục chet thảm, ta ngoại trừ thỉnh an lão phu nhân, cửa cũng không dám ra. Nhưng không có ta, nguyên văn còn có một Nhị di nương đang chờ nữ chính.
Nhị di nương này tên là Liễu Hương Vân, mẫu thân của nữ chính đi rồi, nàng thiếu chút nữa được nâng lên làm bình thê. Mà phía dưới nàng, còn có một tam muội thứ xuất, Thẩm Mộng Nhi.
Thẩm Mộng Nhi này tuổi còn nhỏ, trong nguyên văn ngoại trừ đi theo phía sau Thẩm Lăng Sương làm chút chuyện xấu, cũng không gây nên sóng gió gì.
Hôm nay ta cẩn thận dè dặt, đừng nói là kết bè phái với Thẩm Mộng Nhi, ngay cả đi ngang qua bên hồ cũng phải nhắc nhở một câu nguy hiểm.
Năm năm qua, ta trốn tránh không ra khỏi cửa, Thẩm Sơ Ngưng thì vẫn ngây ngây ngốc ngốc, Thẩm Mộng Nhi ngược lại ỷ vào di nương của mình trải qua cuộc sống đích nữ.
Ta xa cách với mọi người, mỗi ngày ở trong viện mình làm lại nghề cũ viết truyện, rồi bảo tiểu nha đầu lén mang ra bán lấy tiền. Cũng may dựa vào viết truyện, ta ngược lại tích góp được một khoản.
Ta hạ quyết tâm cứ tiếp tục như vậy, nghĩ thầm chỉ cần năm năm sau ta không đẩy Thẩm Sơ Ngưng vào trong hồ. Ta không chet được, Thẩm Sơ Ngưng cũng không thay đổi tâm tính. Như vậy ta không chet, mọi người không chet.
Nhưng nếu nội dung tiểu thuyết không thay đổi, nàng vẫn bị người ta đẩy xuống hồ. Vậy ta cũng chỉ có thể lo thân mình, lôi kéo nữ chính đổi tính trực tiếp đầu tư vào cửa hàng của nàng.
Chỉ cần ôm được đùi nữ chính, ta cũng có thể sống sót!
Dù sao hai con đường này, cho dù là con đường nào đối với ta đều vô cùng tốt. Nhưng không ngờ không như ta mong muốn, lại xuất hiện con đường thứ ba.
2.
Ai có thể ngờ, lễ cập kê năm năm sau ta vẫn phải dựa theo nội dung tiểu thuyết, quỳ ở chính đường của Thẩm gia.
“Phụ thân nhất định phải làm chủ cho con, rõ ràng con đi đứng rất cẩn thận, nhưng hết lần này tới lần khác nhị muội lại cứ muốn đẩy con xuống….”
Thẩm Sơ Ngưng cả người ướt đẫm, không còn vẻ ngây ngốc như lúc trước nữa, quỳ gối ở chính đường Thẩm gia khóc đến hoa lê đái vũ.
Ta không có, không phải ta, đừng có nói bừa! Ta cũng không có đẩy nàng, tại sao lại muốn hắt nước bẩn lên người ta?
Lão gia Thẩm gia nhíu mày: “Nhị nha đầu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt ta không thay đổi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: “Trưởng tỷ hãy ăn nói cẩn thận, trưởng tỷ nhất thời hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng nên.”
“Ta rõ ràng nhìn thấy chính ngươi đẩy ta!”
Thẩm Sơ Ngưng nói xong vội vàng bò dậy, từ trong áo khoác cũ của mình lấy ra một cái hà bao thêu hồ điệp.
Nhị di nương thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hà bao này ta đã từng thấy qua, uổng công ngày thường thấy ngươi coi như cũng ngoan ngoãn, sao lại có thể hại cả tỷ muội của mình! Lão gia, là thiếp quản giáo không nghiêm, lại để trong phủ xảy ra chuyện giet hại tỷ muội. Người đâu, kéo nhị tiểu thư xuống, đ ánh cho ta!"
Nhị di nương giọng nói sắc bén, ta thì thò đầu nhìn về phía hà bao kia. Hay cho một bức uyên ương hí điệp đồ. Đây không phải là thứ ta có thể thêu ra.
Còn chưa giải thích, phía sau có một tiểu nha đầu thở hồng hộc chạy tới. Tiểu nha đầu quỳ gối bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, nàng vừa muốn thấp giọng thì thầm, ta trước một bước kéo hà bao ném cho tiểu nha đầu kia: "Thải Điệp, hà bao của ngươi sao lại ném lung tung vậy?"
Tiểu nha đầu tên gọi Thải Điệp sửng sốt, tiếp nhận hà bao liên tục nói cám ơn. Nàng gật đầu một cái, Nhị di nương lập tức đen mặt. Thẩm Sơ Ngưng cũng không dám tin nhìn về phía Thải Điệp: "Hà bao là của ngươi?"
Thải Điệp ôm hà bao gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư, người vừa tỉnh đã chạy ra, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người......"
Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, lại nhìn Thải Điệp: "Không, cái này không đúng, sao nội dung tiểu thuyết lại thay đổi như vậy? Ta nhớ rõ ràng đã cầm hà bao của Thẩm Lăng Sương, sao lại thành của ngươi?"
Nàng nhỏ giọng thì thào, ta ở một bên lại nghe cẩn thận. Thẩm Sơ Ngưng nói, nội dung tiểu thuyết thay đổi? Cái gì chứ, nàng đã xem qua tiểu thuyết rồi sao? Nhưng ta chỉ viết nữ chính là một người hiện đại, cũng không nói nàng đã đọc qua tiểu thuyết của ta.
Ta ngước mắt nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Chẳng lẽ, nàng không phải là nữ chính nguyên tác?
Thấy là chuyện hiểu lầm, Thẩm lão gia phất phất tay áo: "Hồ nháo, không thấy rõ ràng cũng nói lung tung! Ngươi cũng sắp phải lập gia thất, nếu để người ta truyền ra ngoài khiến Đàm gia biết ngươi trước khi thành thân lại đi nhảy hồ sẽ mất mặt như thế nào!"
Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc mắt nhìn Nhị di nương một cái, sau đó nói: "Người đâu, kéo nha đầu này xuống, ngày mai tìm người bán đi đi."
Thẩm Sơ Ngưng vẫn không ngốc, nàng túm lấy Thải Điệp bảo vệ nàng ở phía sau: "Tổ mẫu! Rõ ràng chính là Thẩm Lăng Sương đẩy con, dựa vào cái gì lại bán Thải Điệp, khẳng định là vừa vào cửa, Nhị muội đã vụng trộm đổi hà bao!”
Khóe miệng ta giật giật. Trắng cũng có thể nói thành đen, đây là nội dung tiểu thuyết vội vã cỡ nào.
Nhị di nương ngồi ở một bên bưng tách trà lên, lúc này ngược lại chậm rãi nhỏ nhẹ nói: "Chuyện này cũng thật kỳ quặc, nghĩ ngày thường lão gia không có ở đây, nhưng ăn mặc sinh hoạt của Sơ Ngưng đều là đồ tốt nhất, nên hẳn là khiến các tỷ muội khác có hiềm khích. Hôm nay trời còn rất lạnh nữa, nghĩ thế nào cũng không có chuyện Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ. Sơ Ngưng, đều là tỷ muội trong nhà cũng đừng kiên trì tìm hiểu quá sâu, nếu ngươi thật sự nuốt không trôi ấm ức này, vậy ta sẽ phạt tiền thưởng tháng này của nhị nha đầu, như thế nào hả?"
Ta vừa nghe lời này, nhất thời quỳ không nổi. Đ ánh ta có thể, nhưng sao ngươi dám cắt bạc của ta!
Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị di nương: "Chén nước này của di nương cũng thật phẳng lặng, phụ thân không ở đây mấy năm nay, Lăng Sương ngoại trừ đi thỉnh an tổ mẫu, thì ngay cả cửa cũng chưa từng ra. Sao đến chỗ di nương lại là chúng ta có hiềm khích?"
Ta túm áo khoác trắng bệch của Thẩm Sơ Ngưng lên: "Nếu nói về ăn mặc và sinh hoạt, hôm nay nhìn áo khoác của trưởng tỷ, vẫn là cái áo Tam muội năm trước mặc để lại! Ta sao có thể vì một cái áo rách mà ganh tị, bộ ta điên hay gì?”
3.
Có lẽ là ta khúm núm nhiều năm, chưa bao giờ lớn tiếng chất vấn như thế. Nhị di nương bị sặc nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn áo khoác Thẩm Sơ Ngưng càng nhìn càng quen mắt.
Cuối cùng chỉ vào ta tức giận nói: "Trưởng bối nói chuyện, sao ngươi dám ở đây xen vào! Ta thấy có vẻ như ngươi không muốn cái miệng này nữa rồi!"
Ta nghe vậy trong lòng cười lạnh, làm bộ tủi thân trốn bên chân Thẩm lão phu nhân: "Di nương giáo huấn chính là, di nương muốn Lăng Sương nhận, Lăng Sương tất nhiên không nên ngụy biện. Chỉ là hôm qua Lăng Sương được tổ mẫu nhờ vả, sau lễ cập kê đi cùng Thải Hoàn đến phòng bếp chuẩn bị khuôn đào mừng thọ cho tổ mẫu dùng sau này, điều này các trù nữ đều có thể làm chứng."
Tiện đà ta ghé vào đầu gối lão phu nhân nức nở: "Nhưng với động thái ngày hôm nay, sợ là Nhị di nương nhất định muốn tìm người trút giận. Ngày thường ta đã khiến muội muội và di nương không vui, nếu cứ nhất định muốn ta nhận tội vậy Lăng Sương sẽ làm!”
Lão phu nhân được ta nhắc nhở, lúc này mới nheo mắt lại, bà đưa tay sờ sờ đầu ta, thở dài: "Không nói ta cũng đã quên, hôm qua đúng là ta gọi nhị nha đầu đến phòng bếp, nhị nha đầu này nếu đã đến phòng bếp, làm sao có thể chạy tới hồ đẩy người được chứ? Huống hồ mấy ngày trước không phải nói đã làm áo khoác mới sao? Sao đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều không mặc vào? Nghĩ lại mấy năm nay lão già ta lớn tuổi, lười quản gia, không ngờ một di nương như ngươi ngược lại rất lợi hại đó.”
Năm năm này tuy rằng ta cẩn thận dè dặt, ai cũng không gặp, duy chỉ ân cần chu đáo với mỗi lão phu nhân này.
Mắt bà không tốt, ta thường xuyên tới đọc kinh thư cho bà. Hoặc là vội vàng chép kinh Phật, bóp vai đấm chân đưa điểm tâm cũng không bỏ sót.
Năm năm qua tuy rằng không lấy được đồ gì tốt, nhưng nghĩ đến phần tâm ý này, ngày sau nếu có xảy ra chuyện gì, bà còn có thể niệm tình cũ. Quả nhiên, giờ đã tới rồi.
Lão phu nhân Thẩm gia trong nguyên tác sau khi thân mẫu của nữ chính qua đời thì chấp chưởng việc quản gia, sau đó bệnh nặng một trận, Nhị di nương bận trước bận sau có mặt, Thẩm lão gia liền để cho Thẩm lão phu nhân ủy quyền, vừa nhìn là biết Thẩm lão phu nhân cũng không cam nguyện.
Lão phu nhân nói một phen khiến Nhị di nương á khẩu không trả lời được. Lúc này Thẩm lão gia mới đánh giá quần áo của Thẩm Sơ Ngưng và ta, lại nhìn áo khoác mới vừa làm trên người Thẩm Mộng Nhi.
Có gì nữa mà còn không hiểu? Ta nhìn sắc mặt Thẩm lão gia, thấp giọng nức nở nói: "Nhị di nương nói, đằng nào thì ta và trưởng tỷ đều phải lập gia thất, tiêu số tiền này làm cái gì. Hôm nay ta và tỷ tỷ chịu chút ấm ức không tính là gì, ngược lại phụ thân và tổ mẫu ngàn vạn lần đừng tức giận, huống chi ngày mai phụ thân còn phải vào triều báo cáo, nếu bị truyền ra ngoài......"
Thẩm Sơ Ngưng vẻ mặt dại ra nhìn ta, hiển nhiên không kịp phản ứng, Nhị di nương ngược lại trực tiếp tức giận: "Hai tiểu tiện nhân các ngươi...... Ngày thường sao không thấy các ngươi lợi hại như thế, vừa mặc áo cũ, vừa nhảy hồ, hợp lại diễn kịch à?"
Thẩm lão gia buồn bực thở ra một hơi, nghe vậy trở tay tát một cái khiến Nhị di nương ngã xuống đất: "Hay cho Liễu Hương Vân ngươi, giao việc nhà vào tay ngươi quản, ngươi chính là quản như vậy à? Ngươi có biết tiểu tử Đàm gia đến Tấn Châu kia có lai lịch thế nào hay không? “
“Hắn chân trước vừa tặng sính lễ cho Sơ Ngưng, ngươi chân sau ngay cả áo khoác cũng không nỡ cho nàng mặc, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì! Ngươi muốn Đàm gia ngày sau nhìn Thẩm gia ta như thế nào? Độc phụ... Quả nhiên là độc phụ! Ta thấy việc quản gia này ngày sau vẫn nên để mẫu thân nắm giữ đi, đỡ phải đi ra ngoài bị người ta nói Thẩm phủ ta hà khắc đích nữ, hãm hại thứ nữ!"
Nhị di nương ý thức được tính nghiêm trọng, lập tức nhào tới: "Lão gia! Thiếp không có! Đều là hai đứa bọn nó…”
Thẩm lão gia trừng mắt, lại tát một cái khiến mặt bà ta lệch qua một bên: "Hay lắm! Hét lớn hơn nữa đi, kéo hết mọi người tới nhìn xem việc xấu trong nhà! Ta mới nhậm chức tam phẩm, còn chưa ra cửa đã bị người chọc vào xương sống, còn không biết xấu hổ!Llúc trước ta thật sự là mắt bị mù, mới để cho một kẻ như ngươi ở lại trong phủ!"
Mắt thấy Thẩm lão gia muốn lấy gậy, Nhị di nương sợ vỡ mật, ôm mặt quỳ trên mặt đất dập đầu. Ta vội vàng tiến lên ngăn cản: "Phụ thân, viện bên cạnh có người ngoài ở đây..."
Thẩm lão gia nghe vậy, lúc này mới thu lại lửa giận, ném cây gậy vào người Nhị di nương. Nhị di nương suýt chút nữa bị dọa ngất, nhào xuống đất cuộn người.
Mà Thẩm Mộng Nhi trốn ở xa xa, thậm chí cũng không đi lên đỡ một cái. chắc hẳn trong lòng hai người này vẫn còn đang nghi hoặc, chỉ là sự tình giữa thứ nữ và đích nữ sao đột nhiên lại cháy đến người hai bọn họ rồi.
Nhưng chuyện này đều không liên quan đến ta. Ta cúi đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cũng may Thẩm lão gia đã dừng tay lại, nội dung tiểu thuyết không thể bị thêm thắt lung tung.
Lỡ đâu bà ta bị đ ánh chet, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì. Tuy rằng không quá giống với nội dung tiểu thuyết, nhưng chuyện di nương này bởi vậy mà mất quyền quản gia lại không thay đổi.
Trái phải không có thay đổi quá lớn, ta còn tránh được một tai họa.
4.
Trên đường trở về, ta nhìn Thẩm Sơ Ngưng vội vã đi ở phía trước, lập tức đuổi theo: "Trưởng tỷ xin dừng bước! Muội muội có lời muốn nói."
Thẩm Sơ Ngưng không làm nên chuyện, thấy ta đuổi theo không khỏi đề phòng: "Ngươi và ta thì có chuyện gì để nói?"
Ta vẻ mặt khiêm tốn hành lễ: "Trưởng tỷ hôm qua rơi xuống nước, nói không chừng thật sự là không thấy rõ, hoặc là nghe được lời đồn gì chăng? Nhưng mong trưởng tỷ minh giám, muội muội hôm qua thật sự ở phòng bếp, cũng không hề đến hồ.”
Thẩm Sơ Ngưng đánh giá sắc mặt của ta: "Thật sự không phải ngươi? Không đúng, ta nhớ rõ ngươi vì biểu thiếu gia…”
Vừa nghe biểu thiếu gia, trong lòng ta lập tức sáng tỏ. Nàng thật sự đã đọc truyện của ta!
Ta vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng: "Trưởng tỷ, người biểu thiếu gia yêu thích là tỷ, hôm nay người nhận sính lễ của biểu thiếu gia cũng là tỷ. Năm năm nay ta ngay cả cửa cũng không ra, gặp cũng chưa gặp qua hắn, làm sao lại vì hắn mà đẩy tỷ xuống nước được chứ? Huống hồ trưởng tỷ và biểu thiếu gia còn là một cặp trời sinh..."
Ta còn đang ba hoa khoác lác, ai ngờ Thẩm Sơ Ngưng lại hất tay ta ra, vẻ mặt chán ghét: "Ngươi thôi đi! Tương lai ta muốn làm Thái tử phi, ai mà thèm lấy một tên biểu ca không có danh tiếng kia chứ?”
Nói xong nàng nhìn ta từ trên xuống dưới, cười khúc khích: “Thẩm Lăng Sương, đừng giả vờ với ta, ta biết ngươi thích biểu thiếu gia kia. Nếu ngươi thích ta sẽ tặng cho ngươi! Ngày mai ta sẽ đến nói với phụ thân, dù sao nếu không phải ta gả thì cũng là ngươi gả, đối với phụ thân cũng không có gì khác nhau."
Ta nghe mà nhất thời sửng sốt. Nàng muốn gả cho Thái tử? Chờ đã, thứ nàng ta đọc, thật sự là truyện của ta sao? Không phải thấy phải trả tiền, nên đã đọc bản lậu rồi chứ?
Ta nhếch khóe miệng: "Trưởng tỷ nói đùa rồi, người người đều biết Thái tử điện hạ kia đi săn thú bị què chân, sợ trở ngại trong việc hoàng tự, đoán chừng tương lai trữ vị này sẽ..."
Ta còn chưa nói xong, đột nhiên "chát" một tiếng. Trên mặt một trận đau rát. Ta kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Sơ Ngưng giơ tay tát ta một cái!
Thẩm Sơ Ngưng từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt mang theo vài phần trào phúng: "Hay cho Thẩm Lăng Sương ngươi, dám nghị luận chuyện hoàng gia, không sợ rớt đầu à? Đương kim Thái tử phong thần tuấn lãng, ngày sau nhất định sẽ là một minh quân, ngươi chỉ là một nữ phụ sống không đến chương mười, cũng xứng đứng ở đây nói với ta những chuyện này à?"
Không thể nào, thật sự là xem trúng bản lậu rồi hả?
Thẩm Sơ Ngưng ôm cánh tay cười nhạo: "Vì ngươi sống không được mấy ngày nữa, nói cho ngươi biết cũng không sao. Không tới mấy ngày nữa thánh chỉ ban hôn sẽ xuống, mà hôn thư biểu thiếu gia của ngươi sẽ không là gì nữa cả. Ta khuyên ngươi mấy ngày nay vẫn nên yên phận một chút, chỉ cần không tìm đường chet, ta ngược lại có thể cho ngươi sống thêm vài chương."
Nói xong, Thẩm Sơ Ngưng phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại ta sững sờ tại chỗ. Một lúc sau, ta cúi đầu, thật sự nhịn không được nhếch khóe miệng.
Rất tốt! Nữ chính thông minh ta trông đợi không đến, lại đợi được một kẻ đọc phải bản lậu 250.
Thái tử trong truyện của ta bởi vì què chân, tính tình bất thường, thô bạo. Về sau tuy rằng có cưới một Thái tử phi, nhưng đó cũng là ép cưới.
Thái tử phi bởi vì Thái tử hung ác, cả ngày buồn bực không vui, cuối cùng nửa năm sau Thái tử chet, nàng cũng bị ép tuẫn táng theo.
Năm đó vì chuyện này, toàn bộ kinh thành cấm vui chơi giải trí, tửu lâu của nữ chính vì chuyện này mà phải đóng cửa, trong mộng cũng thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông của Thái tử.
Mà bây giờ Thẩm Sơ Ngưng lại nói với ta nàng muốn gả cho Thái tử? Quả nhiên là rất tốt! Ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy. Ai ngờ vừa ngước mắt đã nhìn thấy góc áo màu trắng lộ ra.
Ta lập tức bình tĩnh lại, ôm mặt làm bộ đang khóc chạy về viện của mình. Nha đầu Thải Hoàn thấy mặt ta sưng lên, đau lòng khóc ròng: "Nhị di nương ngày thường hà khắc còn chưa tính, sao lão gia trở về còn khiến người chịu ấm ức như này chứ?"
Ta còn đang suy nghĩ chuyện Thẩm Sơ Ngưng và Thái tử, không thèm để ý phất tay áo: "Việc nhỏ, không cần lo lắng. Đúng rồi, Thải Hoàn, đi lấy số tiền mấy năm nay ta viết thoại bản kiếm được ra đây, hai ta phải kiểm kê cẩn thận lại một chút."
Thải Hoàn thấy sắc mặt ta bình tĩnh, không hề giống như là chịu ấm ức, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi lấy rương tiền. Đây là quy tắc mà hai chúng ta đã ước định.
Mỗi ngày trời vừa tối, hai ta sẽ thắp đèn ngồi xổm trước bàn đếm tiền.
“Tiểu thư, sao mỗi ngày người đều phải đếm một lần vậy? Ngân phiếu mấy năm nay người để dành, sợ là ngày sau xuất giá cũng đủ đựng đến mấy cái rương luôn rồi.”
Ta nuốt nước bọt đếm tiền:" Gả cái gì mà gả, Thải Hoàn, ngươi hãy chờ ta lấy khế ước bán thân của ngươi từ chỗ tổ mẫu về, hai tháng nữa chúng ta sẽ chạy trốn.”
Tay Thải Hoàn dừng lại, sau đó trừng to mắt nhìn ta:" Tiểu thư, người đ iên rồi sao?”
Ta ha hả cười:" Ta không đ iên, nhưng Thẩm Sơ Ngưng thật sự đ iên rồi.”
“Sao có thể? Nô tỳ thấy đích tiểu thư sau lần rơi xuống hồ này, lời nói cũng lưu loát hơn rồi."
Ta thầm nghĩ còn không bằng lúc trước, lắc đầu: "Không phải đâu. Nếu hai ta không chạy sớm một chút, sợ là cả nhà phải ch ôn cùng Thái tử gia đó."
“Tiểu thư sao lại nói như vậy?” Thải Hoàn đương nhiên không biết, lần này Thẩm lão gia có thể thuận lợi hồi kinh thăng chức, tất cả đều là nhờ phúc của vị Thái tử gia mới lập này.
Nếu không phải lúc trước ông ta đứng đúng phía, luôn đi theo Nhị hoàng tử bây giờ là Thái tử gia, không chừng giờ còn ở phía nam làm một tri châu ngũ phẩm kìa.
Hiện tại Nhị hoàng tử đã được lập làm Thái tử, ông ta đương nhiên nhảy dựng lên bị Thái tử gia kéo tới trước mắt, đồng liêu ban đầu đều phải vội vàng kéo ông ta lại. Chỉ có điều, Thẩm lão gia này thật sự là một kẻ ích kỷ.
Đừng thấy ông ta hôm nay nhìn như có tiền đồ tươi sáng, thực chất ông ta chỉ muốn bán nữ nhi để đổi lấy vinh quang mà thôi.
Biểu thiếu gia Đàm Vân Trúc kia chính là con đường đầu tiên ông ta trải cho mình. Đàm gia chính là gia tộc giàu nhất Tấn Châu, trong tay không ít sinh ý hoàng gia, Tấn Châu cách kinh thành không xa, Đàm gia lại là biểu huynh đệ phương xa của mẫu thân Thẩm Sơ Ngưng.
Nếu hai người thành hôn, thân càng thêm thân, chắc chắn cũng sẽ có cửa hàng ở kinh thành. Ngày sau Thẩm Tự Kiên đả thông nhân mạch, chẳng phải sẽ có tiền trợ lực cho Thái tử rồi sao?
Chỉ là nguyên văn chuyện tốt này lại để Thẩm Lăng Sương chiếm, tuy nhiên cũng đều là nữ nhi Thẩm gia gả ra ngoài, cũng không ảnh hưởng gì với ông ta.
Huống chi ông ta bây giờ đã thăng lên quan tam phẩm, Thẩm Sơ Ngưng vẫn là trưởng nữ, đương nhiên còn có thể trèo lên cao hơn, cho nên chuyện sửa hôn nhân rất dễ dàng được đáp ứng.
Tuy nhiên ở phần sau của nguyên tác, Thẩm Sơ Ngưng mặc dù trêu chọc vô số hoa đào nhưng không có lòng yêu đương, trực tiếp mở cửa hàng làm ăn. Nhưng bây giờ thì sao, đừng nói buôn bán nữa.
Thẩm Sơ Ngưng này đúng là quyết tâm muốn gả cho Thái tử gia, nàng ta ch ôn cùng hắn cũng không quan trọng, vấn đề là trong nguyên tác Thẩm Tự Kiên đủ sáng suốt nên luôn bo bo giữ mình, sẽ không bị liên lụy.
Nhưng hôm nay Thẩm Sơ Ngưng nhất định phải gả cho Thái tử, ngày sau Thái tử vừa chet, Thẩm gia chắc chắn sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó cả nhà bị lưu đày, vậy kết cục của ta còn không phải là chet à! Phải sớm chạy trốn thôi.
Viết xong thoại bản, ngân phiếu cũng đã kiểm kê rõ ràng. Bốn Thẩm ba mươi lượng, khoảng cách một ngàn lượng vẫn còn xa. Ta khép rương lại, nhét chìa khóa vào trong ngực: "Thải Hoàn, ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau thấy Thẩm Sơ Ngưng thì hãy quay đầu bỏ chạy, một câu cũng đừng nói, cách Thải Điệp xa một chút."
Thải Hoàn không rõ: "Vì sao vậy? Tiểu thư."
Ta tháo búi tóc, xoay người bước về phía giường của mình: "Cái này còn phải nói, đương nhiên là để tránh họa.”
5.
Ta vốn nghĩ, nếu Thẩm Sơ Ngưng vẫn là nữ chính lúc trước. Ta sẽ dùng tiền tiết kiệm được giao hảo với nàng, sau đó đầu tư vào cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da của nàng.
Hợp tác này nếu đàm phán thành công, ngày sau mặc kệ như thế nào, ôm lấy cái đùi này ta không cần lo cơm ăn áo mặc. Nhưng ai có thể nghĩ đến, đợi năm năm lại đợi được một món đồ chơi như vậy.
Chuyện đã như thế này, số tiền này cũng không thể để vô ích, chỉ có thể tự mình bắt đầu lại từ đầu. Nhưng là chút tiền này so với gia tài của nữ chính ban đầu vẫn là cách quá xa, vì vậy ta lại bắt đầu tay không ngừng viết.
Chạng vạng mấy ngày sau, thừa dịp các hạ nhân đang hầu hạ các chủ tử ở chính đường và các viện dùng bữa, ta bảo Thải Hoàn tranh thủ lúc cửa sau còn mở, cầm thoại bản ta mới viết lén mang ra Thẩm phủ bán, thuận tiện mua thêm chút mực về.
May mà nhiều năm rồi cách hành văn của ta vẫn tốt, ta đã thay thế những đề tài nóng hổi thời hiện đại thành thời này, những cuốn thoại bản lập tức bán chạy.
Các tạp dịch thích xem <<Trọng sinh chi xưng bá thiên hạ>>. Các thư sinh thích xem <<Từng bước thăng chức trở lại quan trường>>. Tiểu thư khuê các thích xem<<Trọng sinh chi đương gia đại nương tử>>. Mà thương nhân thích xem <<Phú Giáp Thiên Hạ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng>>.
Thăm dò thị trường, thoại bản bán chạy từng phút. Thậm chí ông chủ tiệm sách cũng sẽ đặt cọc trước cho ta, ai bán được nhiều mỗi tháng để gửi tới cho ta.
Vì kiếm tiền, ta lại đặt ánh mắt ở trên người bác gái bán đồ ăn, đề bút viết<<Đầu thôn hựu nhất xuân>>. Ta bên này hạ bút như thần, đợi giấy viết đầy, ta xoay người đi lấy cái mới.
Kết quả một cái không để ý, "lạch cạch" một tiếng. Nghiên mực rơi trên mặt đất, trực tiếp bể nát. Nhìn nghiên mực vỡ, ta ngẩn người.
Hiện tại trên thị trường một cái nghiên mực cũng không rẻ, nhớ tới khố phòng hẳn là vẫn còn, ta dứt khoát thừa dịp trời còn sáng, vội vàng chạy ra khỏi viện.
Trong nguyên tác, khoản tiền đầu tiên của Thẩm Sơ Ngưng chính là đến nhà kho vụng trộm lấy lại của hồi môn của mẫu thân. Hôm nay nàng cả ngày ở ngoài phủ tình cờ gặp Thái tử gia, làm sao còn rảnh quan tâm cái này?
Dựa vào kinh nghiệm của mình trong nguyên tác, ta cũng lẻn đến bên cửa sổ bị hỏng ở góc khố phòng. Thấy cửa sổ thật sự bị hỏng, trong lòng vui vẻ, trực tiếp nhảy vào.
Nhìn trong kho vàng bạc châu báu chất đống vô số rương, ta cố nhịn mới khắc chế được tay của mình. Mất một cái nghiên mực thì không sao, nhưng nếu những cái khác mất đi sợ là cả nhà sẽ bị lục soát.
Lúc Nhị di nương quản gia thì không quản nghiêm, nhưng hiện giờ là lão phu nhân quản, cũng không thể gây chuyện. Ta hít sâu một hơi, lao vào khố phòng và bắt đầu tìm kiếm.
Tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một nghiên mực tốt thoạt nhìn không tệ lắm. Ta cẩn thận dùng khăn gói lại, sau đó nhanh chóng lật cửa sổ ra.
Ta sợ gặp phải người, vì thế lon ton quay trở về. Ai biết lại xui xẻo đến vậy, mới vừa chạy ra cổng vòm đã đụng phải một nam nhân. Chỉ nghe "rầm" một tiếng.
Nghiên mực vừa tới tay lại rơi xuống đất, lần nữa vỡ vụn. Ta nhìn nghiên mực vỡ nát lần nữa trên mặt đất, trừng to mắt. Nghiên mực của taaaa!
Nghiên mực tốt như vậy, bên ngoài cũng phải bán một lượng bạc trắng chứ ít đâu! Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn nhu: "Xin lỗi, cô nương có sao không?"
Nghiên mực của ta vỡ hết cả rồi, vậy ngươi nghĩ có sao không! Ta nổi giận đùng đùng ngước mắt lên nhìn, thấy nam nhân trước mặt một thân bạch y, quả nhiên là thanh phong tế nguyệt, ôn nhuận như ngọc.
Ta vốn rất tứ giận, lúc này lại ngây ngẩn cả người. Thẩm phủ lúc nào lại có nhân vật như này? Nam nhân nhìn nghiên mực trên mặt đất, mặt lộ vẻ áy náy: "Không biết nghiên mực này bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường..."
Ta chợt cảm thấy không ổn, không đợi hắn nói xong đã xoay người nhanh chân bỏ chạy.
“Này! Tại sao cô nương lại chạy?” Nghe nam nhân kia gọi với lại, ta lại càng chạy nhanh hơn.
Cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp được biểu thiếu gia này, ai biết đi trộm nghiên mực lại đụng phải hắn. Đây chính là hậu trạch, nếu để cho người ta nhìn thấy, Thẩm Sơ Ngưng còn không phải cười tươi mượn đề tài này để nói chuyện sao?
Trong lòng nàng ta bây giờ đều nghĩ về vị trí Thái tử phi, ước gì có người thay nàng gả đi! Ta sẽ không mắc bẫy này. Chờ ta trở lại sân, không khỏi che ngực thở dốc, ngày thường không vận động, vừa chạy cả người đều là mồ hôi, ta tiện tay muốn lấy khăn, lại không thấy khăn đâu.
Ta nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Chạy quá nhanh, khăn dùng quấn nghiên mực không thấy nữa. Nếu để cho biểu thiếu gia kia nhặt được, ai biết xảy ra chuyện gì chứ?
6.
Ta đè nén sự hoảng loạn trong lòng, dự định thừa dịp thời gian còn sớm, nhanh chóng theo đường cũ trở về tìm khăn. Cùng lắm thì nói rõ với người ta, có lẽ người ta cũng có thể hiểu được.
Ai ngờ đi tới cổng vòm lại phát hiện, những mảnh vỡ trên đất đã biến mất. Ở đây sạch sẽ như nghiên mực kia chưa từng bị vỡ ngay tại đây vậy.
Không phải là sợ ảnh hưởng người khác đi đường, nên biểu thiếu gia này đã dọn hết vứt vào trong bụi cây chứ? Biểu thiếu gia này, cũng thật có tâm!
Ta vội vàng chạy đến một bụi cây bên cạnh khom lưng tìm kiếm chung quanh. Tìm nửa ngày cũng không thấy nghiên mực, lại nghe thấy phía sau hòn non bộ có người đang nói chuyện.
Ta cảm thấy kỳ lạ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy trong bóng tối một góc màu trắng lộ ra, thì ra là biểu thiếu gia vừa rồi. Ta vui vẻ, vừa định đi ra ngoài, đột nhiên thấy một tia sáng lóe lên.
Một giây sau, chợt nghe "bùm" một tiếng. Một người hầu từ trong bóng tối ngã xuống đất. Cổ hắn có một vết thương thấy cả x ương, vẫn còn rỉ m áu.
Ta nhất thời bị dọa cho câm miệng. Cái, cái tiểu thuyết này của ta hình như đã thành tiểu thuyết kinh doanh Mary Sue rồi phải không?
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy biểu thiếu gia vừa rồi còn ôn nhuận như ngọc, đang chậm rãi dùng khăn lau màu đỏ tươi trên k iếm. Chỉ là vẻ ôn nhu trên mặt hắn sớm đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự lạnh lùng như băng.
Hắn nghiêm túc cẩn thận lau k iếm, ta nhìn thanh k iếm kia, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Ta nhớ rõ, trong nguyên tác chỉ có nam chính là có một thanh nhuyễn k iếm như vậy.
Nhưng nam chính nguyên táclà Cửu vương gia Dương Thầm trong truyền thuyết. Ngay cả đương kim Thái tử gia thấy. cũng phải tôn trọng gọi hắn một tiếng Cửu Hoàng thúc.
Sao lại thành biểu thiếu gia rồi? Ta hít một hơi khí lạnh. Nội dung này trong nguyên tác chỉ được viết vài dòng ít ỏi, biểu thiếu gia này chưa được mấy chương đã chet bất đắc kì tử ở trên đường.
Mà góc nhìn trong nguyên văn vẫn luôn ở trên người nữ chính, căn bản không hợp lý hóa thân phận biểu thiếu gia. Hôm nay xem ra, chẳng lẽ biểu thiếu gia này đã sớm bị đổi người?
Ta nuốt nước bọt, lần nữa ngước mắt nhìn về phía hòn non bộ. Trong nguyên tác, Dương Thầm vốn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Nhị hoàng tử. Một khi tìm đủ chứng cớ lật đổ Nhị hoàng tử, hắn sẽ nâng đỡ Ngũ hoàng tử còn nhỏ tuổi đăng cơ.
Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là Cửu vương gia không có tiếng tăm gì, mà là Nhiếp chính vương danh chính ngôn thuận.
Trước đây lòng ta luôn hướng về nữ chính, đối với CP của nàng và nam chính một chút hứng thú cũng không có. Chỉ nghĩ ngày sau được ôm đùi nữ chính, bản thân sẽ được sống sung sương như thế nào, những thứ khác không quan trọng.
Ai biết lầ va chạm này, lại bắt gặp phải nam chính mạo danh thay thế làm chuyện đại sự! Lúc này Dương Thầm sợ là đang mượn thân phận biểu thiếu gia Đàm gia.
Ở Thẩm phủ dò xét bí mật giữa Thẩm Tự Kiên và Thái tử chăng? Rõ ràng không có viết nội dung này, lại để cho quyển sách này tự thỏa thuận một đoạn này.
Sớm biết không có nghiên mực đã không đi ra tìm, nhiều chuyện như vậy làm gì! Đang lúc ta suy nghĩ rốt cuộc là nên giả chet hay là chạy trốn, sau hòn non bộ lại truyền đến giọng nam nhân: "Chút chuyện nhỏ này, cũng cần bản vương tự mình động thủ?"
"Thuộc hạ đáng chet, tuyệt đối không nghĩ tới, người của Thái tử cũng được sắp xếp ở Thẩm gia, còn biết được hành tung của chúng ta..."
"Vậy Thẩm Sơ Ngưng có hành động kì lạ gì không?"
"Nàng ta cả ngày không ở nhà, mỗi ngày đều đến nơi Thái tử hay đi qua hoặc dừng chân..."
"Phụ tử Thẩm gia này ngược lại một lòng, mặc dù biết Chu lão nhị kia là người như thế nào, vẫn vội vàng nhảy vào trong hố lửa."
Ta nghiêm túc lắng nghe, nhưng vì ngồi xổm lâu nên tê chân, thân thể nghiêng một cái, không cẩn thận đụng phải lá cây khô. Ta đứng dậy muốn chạy, lại bởi vì chân tê cứng lại ngã vào trong bụi cây.
Một lúc sau, chỉ nghe giọng của nam nhân kia nói: "Tìm!"
"Vâng!"
Không biết nằm sấp bao lâu, mãi đến khi bước chân bốn phía biến mất, ta mới chậm rãi bò ra khỏi bụi cây. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, vừa rồi mấy người họ hẳn là không nhìn thấy ta.
Ta nhanh như chớp trở lại sân, mà Thải Hoàn cũng đã trở lại. Thấy ta trở về, nàng vội vàng lấy ngân phiếu từ trong ngực ra: "Tiểu thư, tin tức tốt, ông chủ nói, có sách mới hắn không cần xem qua mà trực tiếp đặt cọc luôn, chỉ cần đưa bản thảo đầu tiên cho hắn, hắn sẽ trực tiếp in bán."
Ta cầm ngân phiếu bắt đầu đếm: "Tốt lắm, ngày sau thu nhập cũng sẽ ổn định hơn."
"Tiểu thư, nghiên mực này của người sao lại vỡ rồi?"
Nàng ấy hỏi, tay ta cũng ngừng đếm tiền: “Ta không cẩn thận làm vỡ, sáng mai đi mua cái mới.”
Nhờ Thẩm Tự Kiên, Dương Thầm những ngày đầu không có ấn tượng tốt với Thẩm gia, ngay cả nữ chính cũng phải làm rất nhiều việc tốt mới thay đổi được suy nghĩ của hắn.
Nếu hắn biết ta nghe lén bọn họ nói chuyện, một nữ phụ tép riu như ta có thể sống đến ngày mai hay không cũng không biết. Mấy ngày nay ta dứt khoát không ra khỏi cửa, như vậy cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy hắn.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, chỉ thấy có một nha đầu lạ mắt bưng cái hộp gỗ lim tơ vàng đứng ở cửa viện ta.
“Đây là cái gì?”
"Vật cô nương đánh mất, trả về nguyên chủ." Nô tỳ kia cúi đầu, nói xong cung kính đưa hộp cho Thải Hoàn rồi xoay người vội vàng rời đi.
Tim ta đập thình thịch, mở hộp ra vừa nhìn, thấy bên trong được đặt một nghiên mực thượng hạng, nhất thời một hơi đẩy đến cổ họng.
Thải Hoàn kinh ngạc há to miệng: "Tiểu thư, đây chính là nghiên mực hoa văn tùng đàn tử tốt nhất, ở Ngọc Hạc Đường cũng phải mất năm mươi lượng vàng."
Ta đương nhiên biết thứ này quý giá. Ta đang cầm nghiên mực, lại phát phía dưới nghiên mực còn có một tờ giấy.
Ta nhíu mày, rút ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ: [Muốn sống, thì đừng lên tiếng.]
Ta bị dọa cho run rẩy, suýt chút nữa cầm không vững.
“Tiểu thư, làm sao vậy?"
Ta ổn định tinh thần, đặt nghiên mực trở lại hộp:" Đến...... Đến Ngọc Hạc Đường trả lại, đổi lấy năm mươi lượng về.”
7.
Sáng sớm hôm sau, Thải Hoàn đi đổi nghiên mực, đợi đến gần trưa mới trở về. Lúc trở về ta thấy trong tay nàng mang theo bao lớn bao nhỏ, không khỏi dừng bút: "Không phải bảo ngươi mua nghiên mực cho ta sao? Sao lại tiêu phí như vậy?"
Thải Hoàn thở hồng hộc đặt đồ ở trên bàn, sau đó từ trong bao đồ lấy cái hộp gỗ lim tơ vàng kia ra.
Ta sửng sốt: "Không lẽ họ khinh thường một tiểu cô nương, nên không trả lại tiền cho ta sao?"
Thải Hoàn xua tay: "Đừng nói nữa, tiểu thư, ông chủ vừa nhìn thấy hộp gỗ lim tơ vàng này đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Đừng nói trả lại hàng, còn tặng kèm hai cái nghiên mực mỗi cái giá năm mươi lượng bạc nữa đó, còn có cái này! Cái này! Những thứ này nữa!"
"Tiểu thư, người không biết đâu, ông chủ kia thấy nô tỳ cầm không được, còn đặc biệt gọi một chiếc xe ngựa đưa nô tỳ trở về. Nô tỳ vất vả lắm mới đuổi được người đi, cuối cùng đi theo xe chở thức ăn của lão Vu từ cửa sau chuồn về được, mới không bị người ta phát hiện..."
Ta nhìn trên bàn đầy giấy bút mực, trợn mắt há mồm.
Giấy kia là giấy Trừng Tâm Đường thượng hạng, trắng như ngọc, mỏng manh trơn bóng, khi cầm hay gấp lại không để lại dấu vết. Một thước này là ngàn vàng khó cầu, vậy mà cứ như vậy bị đưa tới cả đống?
Mực kia là mực Tùng Yên thượng hạng, sáng bóng như sơn, nghe nói trên thị trường cũng phải Thẩm lượng. Cứ như vậy cho một hộp lớn?
Lại nhìn những bộ tuyên bút kia nữa, những thứ này cộng lại đắt bao nhiêu lần so với nghiên mực kia chứ?
Thải Hoàn nâng cằm cân nhắc: "Tiểu thư, người nói ông chủ này có phải nhìn ra chúng ta là khách quý, mới đưa nhiều đồ như vậy hay không?"
Ta mở hộp gỗ lim tơ vàng, cầm lấy nghiên mực hoa văn tùng tử đàn kia cẩn thận quan sát, lúc này mới thấy được một chữ khắc nho nhỏ ở góc sau lưng. Viết một chữ "Cửu".
Cửu. Hàng chín. Là chữ khắc trong Cửu Vương gia Dương Thầm! Ta "phịch" một tiếng ngồi ở trên ghế, trợn tròn mắt.
Đây không phải là suy đoán, đây rõ ràng là muốn ông chủ kia nhận ra. Chỉ là ông chủ kia không rõ quan hệ giữa ta và Dương Thầm. Đoán chừng không lâu nữa, chuyện nha đầu này đến cửa hàng bán nghiên mực sẽ truyền vào tai Dương Thầm.
Chỉ nghĩ thôi đã muốn chet rồi. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của nha đầu Linh Ngọc trong phòng lão phu nhân: "Nhị tiểu thư có ở đây không?"
Ta và Thải Hoàn liếc nhau, đi ra khỏi phòng: "Linh Ngọc tỷ tỷ sao lại tới đây?"
Linh Ngọc bước vào trong viện, cười khanh khách nói: "Nhị tiểu thư, ngày mai là sinh thần của lão phu nhân, biểu thiếu gia sai người đưa tới một gánh hát, lão phu nhân nói ngày thường Nhị tiểu thư xem nhiều thoại bản, bảo người cũng đi xem một chút, có nhiều tiết mục hay lắm đó."
Ngày thường ta ở chỗ lão phu nhân bỏ ra không ít tâm tư, bà thích xem kịch, ta không có việc gì làm, đến nói chuyện với bà vốn là muốn chọc bà vui vẻ, gánh hát này vừa đến, khẳng định bà là người đầu tiên nhớ tới ta.
Ta nhếch khóe miệng: "Ngươi nói, là biểu thiếu gia sai người đưa tới?"
Linh Ngọc cười nói: "Đúng vậy, bây giờ gánh hát đều đang chờ Nhị tiểu thư đến đó."
Thải Hoàn thấy sắc mặt ta trắng bệch, nghi hoặc nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Nếu Dương Thầm biết ta định bán nghiên mực hắn tặng, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ ta không coi lời cảnh cáo của hắn ra gì, vừa ra khỏi hậu viện, hắn chắc sẽ nhân cơ hội làm thịt ta!
Linh Ngọc cười nói: "Nhị tiểu thư mấy năm nay đều không ra khỏi cửa, lần này có nhiều người như vậy nên khó tránh khỏi sợ người lạ."
Nhiều người tốt, nhiều người mới an toàn. Ta lúc này mới ngẩng đầu: "Hiếm khi được tổ mẫu nhớ đến, chúng ta đi xem một chút đi."
Đi theo Linh Ngọc đi tới tiền viện, quả nhiên chỉ thấy một đám gánh hát đang ở Thanh Trúc phường thu dọn hành lý. Thanh Trúc Phường thông thường là nơi tiền viện chiêu đãi khách quý, bốn phía trúc xanh vờn trông rất lịch sự tao nhã.
Lúc này gánh hát đang dựng sân khấu ở đây, mà ta đi theo Linh Ngọc từ cửa nhỏ đi vào, đưa mắt nhìn một vòng lại không thấy lão phu nhân đâu, đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe một giọng nói quen thuộc từ phía sau rừng trúc bên cạnh truyền đến.
"Sơ Ngưng muội muội, biểu ca đã làm gì không tốt, khiến muội không vui sao?"
"Cái gì mà biểu ca, thân thích hai nhà chúng ta cách đến mười vạn tám ngàn dặm, Đàm Vân Trúc, ta khuyên ngươi thức thời thì nhanh chóng lui thân, đừng để đến lúc thánh chỉ ban xuống lại mất mặt!"
“Thánh chỉ? Nhưng mà...... Sơ Ngưng muội muội, ta đã sớm gọi bà mối đến xem bát tự, lần này cũng là đặc biệt từ Tấn Châu đến đây mời.”
“Đùa à? Ngươi cũng xứng sao?”
Ta cùng Linh Ngọc, Thải Hoàn vừa vòng qua rừng trúc, đã thấy Thẩm Sơ Ngưng đẩy người kia ngã xuống đất.
Ta thất kinh, cúi đầu nhìn về phía công tử ca yếu ớt bên chân mình. Không phải Dương Thầm thì là ai!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK