18.
Cốt truyện đến đây, Thẩm Sơ Ngưng đành bị ép làm trắc phi vào phủ Thái tử.
Thẩm Sơ Ngưng vào phủ Thái tử chưa đầy một tháng, Thái tử lại tổ chức tiệc lớn đón thiên kim của Ninh Viễn Hầu phủ, Lý Thừa Huyên.
Cho dù là cưỡng cầu ban hôn, mười dặm hồng trang đó so với khi Thẩm Sơ Ngưng xuất giá, như trên trời dưới đất.
Nếu không biết Thái tử không sống quá năm sau, nhìn sự phô trương này, Lý Thừa Huyên còn giống nữ chính hơn.
Tin tức từ phủ Thái tử chỉ là chuyện vui sau bữa ăn, Thẩm Sơ Ngưng rời Thẩm gia, cũng không còn đe dọa được ta.
Ta lập tức đẩy nhanh việc kinh doanh.
Nhờ sự điều hành của ta, "Ngọc Chi Xuân" ngày càng nổi tiếng, thậm chí thu hút được sự chú ý của các hoàng thương.
Ta không đến cửa hàng, cũng không xuất hiện, đối phương không tìm được người, đành gửi thiệp mời đến cửa hàng.
Ta đang xem sổ sách gần đây tính lợi nhuận, Thải Hoàn mang thiệp mời đến: "Nếu có thể hợp tác với hoàng thương, sau này thuế sẽ giảm, nhưng chúng ta lại định rút lui, thật tiếc."
Tính xong khoản cuối cùng, ta đặt bút xuống cầm thiệp mời lên: "Tham lam quá sẽ tự làm hại mình, nếu hoàng thương muốn hợp tác, chi bằng để họ tiếp quản toàn bộ cửa hàng."
"Tiểu thư định bán toàn bộ cửa hàng cho hoàng thương?"
"Bây giờ việc kinh doanh phát đạt, chắc chắn sẽ được giá tốt."
Ở kinh thành thêm một ngày là thêm nguy hiểm, bây giờ hoàng thương đã chú ý, Dương Thầm chắc chắn cũng sẽ chú ý.
Nếu hoàng thương có ý với "Ngọc Chi Xuân", chi bằng bán đi, trực tiếp bán cả công thức với giá cao, rồi cùng Thải Hoàn chạy về phía nam kinh doanh nhỏ.
Trưa hôm sau, ta che mặt rồi đi xe đến Thiên Địa Lâu.
Thiên Địa Lâu là tửu lâu do quan tổ chức, không chỉ Thái tử đến chơi, các thương nhân cũng thích đến đây giải trí “tao nhã”.
Nhưng thương nhân cũng có năm bảy hạng, thiệp mời ghi rõ hạng “thiên”, nhìn không phải do quản lý bình thường đến, ta không dám chậm trễ, đành tự mình đến đàm phán.
Vừa bước vào hạng chữ “thiên”, ta lập tức dừng bước.
Ngẩng lên nhìn, nam nhân ngồi bên trong mặc áo bào rồng tím, tóc đen búi cao trên vương miện vàng ngọc, trông rất quý phái và khí chất.
Sao hắn lại ở đây? Vì ta đứng yên một lúc lâu, người ngồi bên trong mới chậm rãi ngẩng lên: "Chỉ mới mấy tháng, nhị muội đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác."
Ta quay đầu muốn chạy, nhưng nghĩ lại, nếu không bán cho hoàng thương, còn ai dám tiếp quản nữa?
Nghĩ đến bán cửa hàng, ta cắn răng bước vào phòng.
Dương Thầm vẫy tay, hai hộ vệ đằng sau lập tức lui ra.
Dương Thầm uống trà không nói, ta cúi đầu ngón chân cọ đất.
Cọ một lúc lâu, tách trà trước mặt hạ xuống: "Đúng là xem thường ngươi rồi, nhị muội."
Ta giật mình, vội đứng lên quỳ xuống: "Dân nữ sợ hãi!"
"Hoảng cái gì, ngồi đi."
Tôa rón rén ngồi xuống, Dương Thầm xoa nhẫn, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ: "Mới nửa năm, mấy thứ ngươi bán ra đã nổi tiếng khắp kinh thành, sao hôm đó ta không nhìn ra, ngươi, một tiểu thư khuê các, lại là kỳ tài kinh doanh nhỉ?"
Nhiếp chính vương trong nguyên tác ban đầu để tìm bằng chứng Thái tử thông đồng với kẻ địch, tra không ít sổ sách thuộc về Thái tử, trong đó không tránh khỏi tìm đến nữ chính, vô tình gây thù, hai người đấu đá kịch liệt, rất đặc sắc.
Nhưng lửa cháy đến thân mình, ta lại gặp khó khăn.
Kịch bản nữ chính ta biết, nhưng kịch bản nhân vật phụ ta chưa đi xa đến vậy, lỡ nói lời nào sai, hắn giet ta thì sao?
Đó không phải tự đẩy nhanh cái chet sao?
Gặp Dương Thầm, ta không kìm được run rẩy, một lúc lâu, ta tự véo mình, cười gượng: "Vương gia quá khen."
Một lúc sau, Dương Thầm nói: "Ngồi gần chút."
“Được." Ta nhấc mông, tiến lên một chút.
"Gần hơn."
Ta run rẩy, tiến thêm một chỗbước.
Hắn có lẽ mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo cổ áo ta, ta lập tức nhào vào người hắn.
"Nhị muội, ngồi."
Ta không dám đẩy, cắn răng ngồi trên đùi hắn.
"Nếu ta không nhầm, hôm đó Thái tử tặng ngươi thứ gì, ngươi đều trả hết đổi lấy ngân phiếu, phải không?"
Hơi thở của hắn rất gần, thậm chí qua tấm màn vẫn ngửi thấy hương trà nhẹ.
Ta cứng đờ như con chuột chet.
"Vương gia... đúng là liệu sự như thần."
Hắn nghe ta nịnh nọt, cười khẽ: "Ta chỉ tò mò, bây giờ số tiền đó, ngươi xoay vòng mấy lần rồi?"
Ta vội trượt khỏi đùi hắn, quỳ xuống: "Vương gia minh xét, dân nữ chỉ muốn giữ m ạng, ai ngờ gần đây cửa hàng lại đột nhiên phát đạt, dân nữ lo mình không đủ khả năng kinh doanh cửa hàng lớn thế này, hôm nay đến đây, cũng là muốn bàn chuyện chuyển nhượng."
"Muốn bán cửa hàng?"
“Đúng."
Dương Thầm cúi xuống, đưa tay vào màn trúc vén tấm lụa lên, dừng một chút.
Ta tự véo đùi mình, đỏ mắt: "Dân nữ không biết vì sao vương gia thay biểu thiếu gia Đàm gia cầu thân, chỉ biết nếu dân nữ không thể lấy chồng được, phụ thân cũng sẽ bán dân nữ như hàng hóa, mới lo tìm đường lui. Xin vương gia thương xót, mua cửa hàng của dân nữ."
Dương Thầm nheo mắt: "Cầu ta thương xót, lại muốn ta mua cửa hàng của ngươi?"
Ta dùng ánh mắt chân thành, lại cúi đầu lạy: "Nếu vương gia chịu tiếp quản cửa hàng, dân nữ sau này nguyện hết lòng báo đáp.”
"Ngươi muốn bán bao nhiêu?"
Nghe vậy ta mừng rỡ, ngẩng đầu: "Cửa hàng khác có tiền là bán, chỉ riêng Ngọc Chi Xuân, bán hàng độc đáo hiếm có. Hàng đều là nhu yếu phẩm hàng ngày, và đều là công thức độc quyền, đi khắp nơi cũng không tìm thấy cửa hàng thứ hai. Lợi nhuận hàng tháng đều rơi vào khoảng ngàn lượng, nếu hoàng thương muốn mở chi nhánh khắp nơi, doanh thu sẽ tăng gấp bội, Lăng Sương không đòi nhiều, đồng giá với các cửa hàng khác , năm mươi vạn lượng bạc trắng."
Dương Thầm xoa nhẫn, cười: "Ồ! Nghe ngươi khoác lác, muốn ta bỏ ra năm mươi vạn lượng, nhị muội, xem ta là đồ ngốc sao?"
Ta lại cúi đầu lạy: "Vương gia minh xét, nếu Ngọc Chi Xuân không có lợi nhuận, vương gia cũng không lấy danh nghĩa hoàng thương gặp dân nữ. Nay hàng của Ngọc Chi Xuân cung không đủ cầu, một chai trong kinh đã được bán gấp ba lần giá gốc. Thứ lỗi vì thẳng thắn, nay biên cương chiến loạn, nếu hoàng thương mang hàng này qua nước khác bán, chắc chắn giải quyết được việc khẩn cấp của quốc khố."
Nói xong, không khí lập tức yên lặng.
Dương Thầm nhìn ta, nhìn khiến ta sởn gai ốc.
Đợi lúc lâu, hắn mới nhạt giọng: "Người đâu, mang khế ước lên."
Một lát sau người ngoài cửa mang khế ước vào, Dương Thầm đưa bút, viết xong đóng dấu.
Tôi lập tức thở phào, nhận khế ước, nhìn một lượt, lại sững người.
Năm mươi vạn lượng bạc trắng, trả trước hai mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng thanh toán vào tháng chín.
Tháng chín?
"Vương gia có ý gì?"
Dương Thầm dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Ngươi nói biên cương loạn lạc, nay phần lớn hoàng thương hỗ trợ tiền tuyến, đúng là thiếu tiền. Nhưng yên tâm, đến thu vàng tháng chín, nhị muội lên kiệu hoa Đàm gia, số tiền còn lại sẽ được trao tận tay."
Ta trừng to mắt.
Thấy ta không hài lòng, hắn đổi giọng: "Hay nhị muội nghĩ, có hoàng thương nào khác bỏ ra năm mươi vạn lượng, nuốt được cửa hàng và công thức của ngươi?"
Ta cắn răng: "Dân nữ không dám."
Dương Thầm mỉm cười, phất tay đứng dậy ra ngoài: "Nhị muội yên tâm, chỉ cần làm việc ngươi nên làm, tiền bạc không thiếu. Tiền trả trước sẽ có người mang đến."
Nhìn người rời đi, ta đứng yên lắng lòng.
Xem ra, tháng chín cưới hỏi, Dương Thầm chắc chắn sẽ hành động.
Nguyên tác là sơn tặc cướp, bây giờ không đơn giản, hắn định để ta chet để tiết kiệm ba mươi vạn lượng bạc còn lại sao?
Không lâu sau, người của hoàng thương mang hai mươi vạn lượng bạc đến.
Một đống ngân phiếu, ta và Thải Hoàn đếm xong, mới thấy dưới hộp gỗ còn có một tờ địa khế.
Mở ra xem, là biệt viện ở Kha Châu ta định đặt cọc.
Ta thót tim, nhìn ra ngoài cửa.
19.
Một tháng sau, ta ngồi trên xe ngựa đầy hành lý, kéo rèm nhìn đoàn xe ngựa xa xa.
Ta định dẫn Thải Hoàn theo đoàn thương buôn trốn trước, nhưng biên cương loạn lạc chưa yên, kiểm tra kinh thành cũng nghiêm ngặt.
May là Lý Thừa Huyên ra ngoài cầu phúc, nàng ta dẫn đầu, cả nhà có chức quan đều đi theo.
Nhìn xe ngựa của Lý Thừa Huyên, ta nhớ đến Thẩm Sơ Ngưng.
Thẩm Sơ Ngưng từ khi vào phủ Thái tử chưa từng về nhà, sau đó ta nhận ra có điều không đúng, nhờ người mang "Ngọc Chi Xuân" vào phủ tặng, mới biết Thẩm Sơ Ngưng lại tự thêm vai diễn.
Thẩm Sơ Ngưng vào phủ Thái tử cũng không an phận, thật sự nghĩ mình có thể xoay chuyển càn khôn, một bên cầu Thái tử một đời một đôi, một bên ra tay độc ác với những thiếp thất của Thái tử.
Ngay cả Lý Thừa Huyên cũng không tha, hai người đấu đá đến mức gà bay chó sủa, thậm chí đánh đến trước mặt Thái tử Chu Thịnh.
Nửa năm biên cương loạn lạc chưa yên, Chu Thịnh đề xuất gả công chúa hòa thân, lập tức bị nhiều người đàm tấu, Thánh thượng nổi giận, trực tiếp ném tấu chương vào mặt Chu Thịnh, để hắn tự suy xét.
Chu Thịnh vốn uất hận, nay lại nghe tin địa vị không vững, lửa giận đổ hết vào hậu cung, trong nguyên tác Chu Thịnh bạo ngược, cơn giận này không ai thoát, Lý Thừa Huyên dựa vào có phủ hầu nên không sao, ngược lại Thẩm Sơ Ngưng tự biên tự diễn trở thành bao cát.
Kết quả không chỉ bị giam lỏng, còn bị đánh mười roi, nghe hạ nhân nói phải dưỡng mấy tháng mới đi được.
Nay Lý Thừa Huyên với danh nghĩa Thái tử phi ra ngoài cầu phúc cho biên cương, Thẩm Sơ Ngưng thậm chí không được đi cùng.
Nàng ta và Lý Thừa Huyên thành thù, bị Chu Thịnh ghét bỏ, chắc hẳn sẽ bị nhốt cho đến chet.
Khi đoàn xe ra khỏi cổng, ta kéo rèm xuống, bảo phu xe đi theo.
Mọi người đi về phía tây, ta bảo phu xe rẽ, chạy thẳng về phía bắc.
Dương Thầm biết ta mua biệt viện ở Kha Châu, địa khế chính là lời cảnh báo.
Nghĩa là ta đi đâu hắn cũng tìm được.
Nhưng nếu ta chạy về phía bắc thì sao? Phía bắc loạn như thế, dù tay hắn dài cũng không với tới.
Nhưng vừa rời khỏi cổng lớn, đột nhiên trong rừng xuất hiện nhiều tên mặc áo đen cầm đao xông ra.
"Thích khách! Có thích khách! Bảo vệ Thái tử phi!"
Tình cảnh hỗn loạn, ta vừa định nhìn đã thấy phu xe trước mặt bị c ắt cổ.
Nhìn xe của Lý Thừa Huyên được bảo vệ chặt, các xe khác bị c ướp, ta vội chui ra khỏi xe, rút trâm cắm vào mông ngựa.
Tiếng hí vang khắp rừng, xe ngựa phóng nhanh, ta nắm dây cương lao đi.
Hỗn loạn, xe đâm phải nhiều tên thích khách, nhưng có vài người phản ứng nhanh, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.
"Tiểu thư, nguy hiểm!"
Hai bên tên bay đến, ta né không kịp, Thải Hoàn từ trong xe nhảy ra đỡ một tên cho ta.
"Thải Hoàn!"
"Tiểu thư, nô tỳ không sao! Chạy, tiếp tục chạy!"
Nhìn mũi tên đ âm x uyên ngực Thải Hoàn, ta c ắn răng lái xe lao vào trong rừng.
Trong nguyên tác không có chuyện này, rõ ràng chỉ là đám quý nữ ra ngoài cầu phúc, sao lại có thích khách?
"Thải Hoàn, ngươi cố lên, lên quan đạo chúng ta về kinh thành! Về là không sao!"
Thải Hoàn vẫn ôm chặt ta, đỡ tên bay: "Không, tiểu thư, chạy về phía bắc, chạy về phía bắc! Không được về! Tuyệt đối không được về!"
"Tại sao không về? Thải Hoàn, mau vào xe ngựa, về ta sẽ mời đại phu giỏi nhất! Ngươi không được chet, chúng ta không ai được chet!"
"Không... không được..."
Thải Hoàn ôm chặt ta, mắt trợn to: "Sẽ chet, tiểu thư sẽ chet trên đường thành thân, tuyệt đối không được về..."
Đầu ta ong lên.
Ta chưa bao giờ nói, sao nàng ấy biết! Tay ta ướt nhẹp, cúi đầu thấy máu Thải Hoàn thấm ướt vai ta: "Tiểu thư, nhớ kỹ tuyệt đối... tuyệt đối không lên kiệu hoa, lúc Đàm gia đón dâu... sẽ có sơn tặc."
Ngựa bị b ắn x uyên cổ, xe lập tức lật nhào.
Ta ôm Thải Hoàn chui ra khỏi chiếc kiệu vỡ tan nát, thấy mấy tên mặc áo đen lại b ắn tên.
Tưởng chet chắc, nhưng một mũi tên b ắn lệch, rồi nhiều hộ vệ cầm đao xông ra, đánh đuổi chúng.
Nhìn lên, thấy nam nhân mặc áo bào tím.
Tôi hoảng hốt nắm áo anh ta: "Cứu người, cứu nàng ấy!"
Dương Thầm ngồi trên ngựa, cúi xuống nhìn tôi: "Người đâu, đưa nhị tiểu thư về vương phủ."
20.
Ta không ngờ, Dương Thầm mang chúng ta về vương phủ, còn triệu ngự y, cũng nhờ hắn, mạ ng Thải Hoàn được cứu, nghe nói suýt nữa tổn thương tim phổi, cũng may đại nạn không chet.
Ta canh bên giường Thải Hoàn mấy ngày, Thải Hoàn mới tỉnh lại: "Tiểu thư..."
Ta giữ nàng ấy: "Đừng dậy, vết thương chưa lành, phải nằm nghỉ."
Thải Hoàn nhìn ta, nước mắt rơi: "Tiểu thư, người ngốc thật, suýt nữa đi được rồi."
Ta lắc đầu.
Nếu ta mới xuyên đến, sống chet của Thải Hoàn ta không quan tâm.
Nhưng ta đến trước năm năm, năm năm bên nhau, ta không thể nhìn Thải Hoàn chet.
Ta vỗ tay nàng ấy: "Ta nói sẽ để ngươi ăn ngon mặc đẹp, không nuốt lời, dưỡng thương cho tốt, chuyện chạy trốn từ từ tính."
Thải Hoàn mím môi: "Ta biết, từ khi tiểu thư nói, ta đã biết, tiểu thư không giống trước..."
Thải Hoàn kể, nàng ấy sống lại sau khi chet, đỡ tên cho Thẩm Lăng Sương, mở mắt đã trở về Thẩm gia, lúc đó ta chưa xuyên đến.
Nàng ấy luôn biết ta không phải Thẩm Lăng Sương ngày trước, nhưng không dám nói, chỉ nghĩ nếu gặp lại, bằng mọi cách phải kéo Thẩm Lăng Sương khỏi đường đi thành thân.
Nhưng không ngờ, ta còn chưa tính chuyện thành thân với Đàm gia, năm năm chăm chỉ kiếm tiền, định trốn.
Càng không ngờ ta lại muốn mở cửa hàng cho nàng ấy, ta làm mọi thứ, Thải Hoàn đều thấy, chỉ nghĩ kiếp này ổn rồi, không tiết lộ chuyện sau này xảy ra, nhưng không ngờ đến khi trốn còn gặp chuyện.
Nhớ ra gì đó, Thải Hoàn nắm tay tôi: "Tiểu thư, sao lại có thích khách? Rõ ràng chỉ là quý nữ, sao biểu thiếu gia lại thành vương gia? Hôm đó lúc nô tỳ còn tỉnh, nghe thấy hộ vệ gọi biểu thiếu gia là vương gia."
Ta thở dài: "Đừng hỏi nhiều, ta chỉ biết thích khách là Thẩm Sơ Ngưng câu kết với kẻ xấu."
Thải Hoàn kinh ngạc: "Đại tiểu thư!"
Khó trách nàng ấy kinh ngạc, lúc ta biết cũng bất ngờ.
Thẩm Sơ Ngưng thật sự là nhân vật lớn, trong cốt truyện của nàng ta, nàng ta còn giao du với người trong giang hồ, còn trong truyện của ta, không biết nàng ta làm gì, vừa bị nhốt trong phủ Thái tử bị ngược đãi, vừa tìm sát thủ trong giang hồ ngàn vàng mua mạng.
Sau Dương Thầm kể ta mới biết, người mà nàng ta tìm không phải sát thủ giang hồ, mà là nhóm gián điệp phương bắc thâm nhập kinh thành.
Thái tử phi cầu phúc gặp thích khách, chắc chắn gây chấn động, dù biên cương còn chiến loạn, nhưng vẫn khiến lòng dân lung lay.
Nhưng điều này giúp Dương Thầm, vốn dĩ cốt truyện lật đổ Thái tử là cuối năm, nay Dương Thầm dẫn gián điệp và Thẩm Sơ Ngưng gặp Hoàng đế, Thái tử trăm miệng cũng không giải thích được, phủ Ninh Viễn Hầu biết thiên kim nhà mình bị người của Thái tử câu kết ngoại tặc hại, tức giận không lên triều, Hoàng đế trực tiếp tống Thái tử vào ngục mới tạm lắng.
Nhớ lại, ta nhíu mày: "Thải Hoàn, kiếp trước trên đường gả đi, ngươi có nhớ dáng vẻ sơn tặc không?"
Thải Hoàn nhíu mày: "Tiểu thư nghi ngờ, kiếp trước sơn tặc chính là đám bắc man này?"
Ta mím môi: "Chỉ là suy đoán..."
Thải Hoàn lập tức nói: "Tiểu thư, mũi tên còn không? Có thể nô tỳ sẽ nhận ra!"
Ta lập tức đi lấy mũi tên gãy đôi, Thải Hoàn nhìn kỹ, lập tức che miệng.
Nhìn thần sắc nàng ấy, ta cũng hiểu.
Kiếp trước sơn tặc chính là đám man tộc giả dạng, mà cốt truyện này lại do Thẩm Sơ Ngưng đẩy lên.
Kiếp trước kiệu cưới Đàm gia chỉ cướp của, Thẩm Lăng Sương cũng bị liên lụy, mục đích của họ không phải kiệu cưới.
Đàm gia dù sao cũng là phú gia, chắc chắn khiến đám man tộc thèm muốn, nên Dương Thầm sớm định lợi dụng kiệu cưới Đàm gia dụ đám người này ra.
Chỉ là Thẩm Sơ Ngưng phá đám, đẩy sự việc lên sớm.
Thải Hoàn cũng nghĩ ra, lo lắng: "Tiểu thư, làm sao đây, vậy sau này kiệu cưới Đàm gia còn gặp sơn tặc nữa không?"
"Đám man tộc bị nhốt vào đại lao rồi, chắc không đâu."
"Hơn nữa, việc hôn sự này chắc cũng không còn."
21.
Không lâu sau, phủ Thái tử bị tịch thu.
Nhưng khác với kiếp trước, lúc này Ninh Viễn Hầu chưa phát binh bắc tiến, Lý Thừa Huyên lại là nạn nhân, thoát một kiếp không bị yêu cầu bồi táng, còn sớm xin được thư hòa ly, cắt đứt quan hệ với Thái tử.
Hoàng đế ban cho Ninh Viễn Hầu một ân điển, Ninh Viễn Hầu mới đồng ý tháng mười tiến về phía bắc chi viện.
Còn tôa từ đầu đến cuối không bị đưa về Thẩm gia, vì Thẩm gia cũng bị tịch thu, nam nhân lưu đày, nữ tử làm kỹ nữ.
Đúng là xót xa, văn võ bá quan luôn bám vào bệnh Thái tử, sợ Thái tử không thể sinh hoàng tử, dù thái y chưa khẳng định Thái tử không sinh được, nhưng việc phế Thái tử đã gieo mầm từ lâu.
Thái tử không cam lòng nhường ngôi, nên cưỡng ép cưới thiên kim hầu phủ, âm thầm cùng Thẩm Tự Kiên và triều thần âm mưu, thậm chí tính đến man tộc phía bắc, định lợi dụng chiến loạn để đoạt quyền.
Kiếp trước, Dương Thầm tung chứng cứ thông đồng lên triều, mới hoàn toàn lật đổ Thái tử, lần này có ta giúp Dương Thầm dễ dàng hành sự, tìm chứng cứ dễ dàng.
Thẩm gia mất, Thẩm Lăng Sương đương nhiên không thoát khỏi bị đày làm kỹ nữ.
Nhưng theo lời Dương Thầm, Thẩm Lăng Sương đã chet trong cuộc ám sát ngoài ngoại ô.
Từ khi ta trở về, tên ta đã được đổi thành Tịch Khanh Dao, là nữ thương nhân mất tích. Nữ thương nhân không phụ mẫu, không có gì tra xét.
Dương Thầm hứa điều đó, thực hiện sớm. Tháng chín, ta đáng lẽ ngồi trên kiệu hoa lại dắt xe ngựa cùng Thải Hoàn ra khỏi thành.
Sáng sớm đến cổng thành, xe Dương Thầm đã chặn đường.
Ta được mời lên xe, Dương Thầm ngồi bên trong uống trà: "Gần đây bận việc chính, suýt quên mất ngươi. Nay ngươi tự do, ở kinh thành muốn làm gì thì làm, còn định đi đâu?"
Ta cúi lạy: "Vương gia đã hứa cho ta tự do, đương nhiên ta muốn đi đâu thì đi."
Không khí trong xe nặng nề, lâu sau, Dương Thầm thở dài: "Kha Châu là nơi tốt, đã cho ngươi địa khế, đi đi."
Ta cúi đầu không đáp, một lúc sau, trước mặt rơi xuống một miếng ngọc bội, khắc chữ "Cửu".
"Cầm lấy, có việc thì đeo ngọc bội lên, không ai dám cản ngươi đâu."
Ta nhận lấy ngọc bội, tạ ơn: "Cảm ơn vương gia."
Vừa định đi, lại bị gọi lại.
Dương Thầm kéo rèm xe, nhìn ta với vẻ phức tạp: "Nhị muội, bên ngoài thế đạo hiểm ác, tại sao nhất định phải rời đi?"
Ta ngẩng đầu, cười: "Vương gia đùa rồi, thế đạo này, ở đâu mà không hiểm ác."
Dương Thầm nhạt giọng: "Vương phủ của ta thanh tĩnh nhất..."
Ta ngẩng đầu, cười: "Vương gia biết, dân nữ không cầu việc đó mà."
Dương Thầm nhìn ta hồi lâu, buông rèm xe xuống, xe rời đi, ta thở phào lên xe mình: "Đi thôi."
Được Dương Thầm đồng ý, ta mang Thải Hoàn xuống phía nam, thẳng đến Kha Châu, nhưng không ở lâu.
Chỉ thăm dò vài ngày, ta bán địa khế ở Kha Châu, đến Tây Quan kinh doanh lương thực dự phòng như nữ chính sau này.
Tây Quan nhiều thương nhân, còn có tiêu cục và trạm dịch.
Người trên đường đi lương khô hoặc bánh khô, mà bánh nén, sốt bò ớt, mì ăn liền, dưa chua dễ mang của ta vừa ra mắt, lập tức thu hút khách hàng.
Một năm, đường xá đầy trẻ con ngậm bánh trái cây.
Từ khi Ninh Viễn Hầu đóng quân phía bắc, tình hình bắc cương tạm ổn.
Nhưng ba năm sau, tình hình bắc cương lại căng thẳng, đúng lúc này, Hoàng đế băng hà, triều đình chấn động.
Nửa tháng sau nghe người trạm dịch nói, Ngũ hoàng tử nhỏ tuổi được Dương Thầm đưa lên ngôi, Dương Thầm làm Nhiếp chính vương, thay ấu đệ xử lý quốc sự.
Khi đó, ta ở ngoài Tây Quan đang ký hợp đồng cung cấp lâu dài với thương nhân nước Sở.
Kinh doanh từ Tây Quan phát triển đến nước Sở, lại mở rộng nội địa, chuỗi cửa hàng chi nhánh hơn trăm, thương hiệu Lý Thị dưới quyền có nghìn người, không chỉ thực phẩm, còn thuốc, vải, thậm chí tửu lâu.
Thải Hoàn quản lý thương hiệu lớn nhất ở Tây Quan, kinh doanh phát đạt.
Cùng năm tháng tám, Thải Hoàn thành thân, ngày hỉ giăng đèn kết hoa, ta nhìn Thải Hoàn mặc hỉ phục, vừa chải đầu, vừa an ủi trong lòng.
Thải Hoàn nhìn ta qua gương: "Tiểu thư, người nhất định phải đi sao? Sao không để quản gia đáng tin đi?"
Ta thở dài: "Lần này phải đi sáu mươi bốn thành, không tự đi, sợ quản gia qua loa."
Thải Hoàn đứng dậy ôm ta: "Tiểu thư, ta không cưới nữa, ta đi theo tiểu thư."
Ta cười vỗ vai: "Không được, ngươi quản Tây Quan ta mới yên tâm, Thải Hoàn, đời này, ta chỉ tin ngươi."
Trong nguyên tác bắc cương lâm vào cảnh cạn kiệt đạn dược, nếu ta không ra tay, sợ nước Sở phá cửa nam tiến vào, đến lúc đó quốc gia không còn, ta kiếm tiền cũng thành vô ích.
Vì vậy điều cấp bách là trở lại cốt truyện, lập tức lên đường đi sáu mươi bốn thành, từ khắp nơi tập kết lương thảo tiền bạc, chi viện cho phía bắc.
Từ biệt Thải Hoàn, ta và thương đội không ngừng nghỉ, trong ba tháng đi khắp nơi, gom được tám triệu đấu lương thảo, tự áp tải tiến về phía bắc .
Đường bắc tiến gian nan, đến Hạc Châu, gặp binh lính địa phương chặn lại.
Vì ta không có văn thư triều đình, họ đòi tịch thu toàn bộ.
Văn thư trên đường, theo lý đã đến tay Dương Thầm, nhưng không biết vì sao mãi không có hồi âm.
Trên đường tri phủ đều biết chúng ta giao lương thảo bắc tiến, tất cả đều được thông qua, không ngờ lại gặp trở ngại ở đây.
"Đại nhân, tiền tuyến khẩn cấp, nếu bắc quan bị phá, ngài có biết Hạc Châu này cũng sẽ bị man tộc tàn sát không!"
Tri phủ trung niên nhíu mắt: "Đúng là giật gân, bắc cương có Ninh Viễn Hầu, sao lại để man tộc vào, lương thảo này không rõ lai lịch, nếu cho ngươi qua, phía trên truy cứu, ta còn cái mũ quan này sao?"
Tri phủ Hạc Châu tên Triệu Lĩnh, vì chuyện Thái tử bị liên lụy giáng chức phát phối.
Nhưng Hạc Châu rất hoang vu, nhưng nhìn dáng vẻ tròn trịa của hắn, chắc chắn đàn áp dân chúng không ít.
Ta đành dâng năm mươi lượng vàng: "Văn thư đang trên đường đến, mong đại nhân thông cảm, nếu đại nhân lo lắng, chúng ta chờ trong thành cũng được."
Triệu Lĩnh thấy vàng, mắt lập tức sáng lên, một lúc sau, hắn vuốt râu cười nhìn ta: "Không phải không thể chờ, người đâu, bắt bọn chúng vào ngục, chờ văn thư đến mới thả."
Ta nhíu mày, lập tức lấy ngọc bội Dương Thầm đưa ra: "Đại nhân, mong ngài thông cảm."
Ngọc bội vừa trình lên, mọi người lập tức im lặng.
Triệu Lĩnh nheo mắt cầm ngọc bội, cười lạnh, giơ tay ném xuống đất: "Láo xược, dám cầm ngọc bội giả lừa ta, người đâu, bắt hết! Tịch thu toàn bộ lương thảo và bạc!"
Ngọc bội vỡ vụn, ta không tin nhìn Triệu Lĩnh: "Triệu Lĩnh, ngươi không muốn sống nữa đúng không? Đây là ngọc bội do Nhiếp chính vương đưa, nếu chúng ta có chuyện gì, đầu của ngươi có đủ ch ặt không?"
Triệu Lĩnh không bận tâm, cười lạnh: "Ngươi là dân thường vô tri, Hạc Châu này là nơi khỉ ho cò gáy, Nhiếp chính vương không quản được. Nếu ai cũng cầm ngọc bội lừa ta, ta sẽ không làm cái chức tri phủ này nữa, người đâu, bắt hết!"
Binh lính nghe lệnh bắt hết, ta bị lôi khỏi xe ngựa. Giằng co một hòi, một mũi tên lao tới, xuyên qua mũ quan của Triệu Lĩnh.
Quay lại nhìn, xa xa bụi mù mịt, một đại quân ẩn hiện đến gần.
Người dẫn đầu giáp bạc cưỡi ngựa, thấy đằng sau có người kéo cung, mũi tên thứ hai lại xuyên tóc Triệu Lĩnh.
"Nhiếp chính vương tại đây, ai dám làm càn!"
Triệu Lĩnh nào thấy qua thế trận thế này, lập tức sợ tè ra quần: "Nhiếp chính vương... Nhiếp chính vương sao lại đến?"
Nam nhân mặt đầy sát khí cưỡi ngựa tiến lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Ninh Viễn Hầu trọng thương, bản vương thân chinh, ngươi có dị nghị gì sao?"
Ta đứng trên xe ngựa, nhìn đại quân phía sau, mắt cay cay: "Khó trách không có hồi âm, thì ra ngài đang đi trên đường, chưa nhận được thư từ kinh thành..."
Dương Thầm nhìn ta, lại nhìn lương thảo phía sau: "Ngươi mang đến?"
Ta hít một hơi sâu, đưa người giao sổ sách: "Đây là tám triệu đấu lương thảo dân nữ thu gom từ sáu mươi bốn thành, mong vương gia xem qua."
22.
Trên xe ngựa, ta xấu hổ mân mê tay, không nói lời nào.
Dương Thầm tháo mũ giáp ngồi bên, nhíu mày: "Không phải yêu tiền như mạng sao? Sao ba mươi vạn lượng còn chưa trả, đã chạy?"
Ta ngẩng đầu: "Ba mươi vạn lượng?"
Dương Thầm kéo ta vào người: "Đúng vậy, ta sai người tìm nàng ở Kha Châu để trả tiền, ai ngờ nàng bán cả biệt viện, biến mất ba năm, nay lại đưa tám triệu đấu lương thảo đến?"
Hắn còn nhớ ba mươi vạn lượng của ta! Ta nhìn Dương Thầm, tâm trạng phức tạp.
Xa nhân vật chính mới sống được, ta chỉ muốn làm người dân có tiền, sống ngày tháng yên ổn.
Ta cười gượng cúi đầu: "Vậy ba mươi vạn lượng, sau này, còn trả không?"
Dương Thầm nheo mắt: "Thẩm Lăng Sương, ta không hiểu nàng nữa rồi, nói nàng yêu tiền, tám triệu đấu lương thảo này, chắc đã tiêu sạch ba năm tích lũy của nàng."
Ta vội xua tay: "Vương gia không cần hiểu, Lăng Sương là nữ nhi của tội thần, không đáng để vương gia bận tâm. Tám triệu đấu lương thảo này, chỉ muốn góp chút sức mọn."
Dương Thầm buông ta ra: "Người trên triều có nửa số như nàng, bắc cương không đến nỗi này."
Ta cúi đầu, lâu sau mới lên tiếng: "Thật ra... dân nữ không phải không cầu."
Nghe ta nói, Dương Thầm nhướn mày, ghé sát tai: "Ồ? Vậy nàng nói xem, nàng muốn gì? Ngoài ba mươi vạn lượng, cái khác, chỉ cần nàng nói, bản vương đều cho nàng."
Hơi thở ấm áp bên tai, tim ta lỡ nhịp.
Không khí này...
Ta liếm môi, nhìn hắn gần sát: "Cái đó... ta nói, vương gia đừng nghĩ ta quá đáng..."
Dương Thầm nhìn môi ta, cười: "Chỉ cần nàng dám nói."
Ta cắn răng, đỏ mặt: "Vương gia, ta có thương hội! Cũng muốn như Đàm gia, sau này ăn theo lương hoàng gia!"
Nói xong, nam nhân ngừng lại. Một lúc sau, Dương Thầm cắn răng nhìn ta: "Rồi sao nữa?"
Ta cười híp mắt nhìn hắn: "Hết rồi."
Giây sau, ngực bị siết chặt, ta trợn mắt, thở dồn dập.
Không biết qua bao lâu, môi hắn chạm vào tai ta: "Biết không, ta thật sự muốn cưới nàng, vì nàng thật thông minh, biết chừng mực. Cố ý lộ nhược điểm, cố ý yếu thế, rồi nhân lúc ta lơi lỏng, lại bỏ chạy.”
"Hôm đó Thái tử phi gặp thích khách, thấy xe nàng toàn đồ chạy trốn, ta đã biết nàng sớm muốn chạy rồi.”
"Vốn ta nghĩ, chuyện đã xong, nàng sẽ không chạy nữa, ai ngờ nàng vẫn chạy, còn chạy đến nơi ta tìm không thấy..."
Hơi thở bên tai dồn dập, ta vội đẩy hắn ra, nhìn lên, mắt đầy kinh hoảng: "Vương gia chỉ không cam lòng. Dân nữ chỉ là con thứ của tội thần, không đáng để vương gia nhớ, vương gia chỉ thấy dân nữ là người đầu tiên không động tâm với ngài, dù ngài dùng tiền, địa vị, thậm chí ngầm ám chỉ hậu viện. Nhưng vương gia, dân nữ đã sớm nói, không phải muốn chơi chiêu."
Dương Thầm nắm cằm ta: "Đúng, nàng nói muốn tự do.”
"Nhưng sao nàng biết, ta không cho nàng tự do?"
Ta cười: "Thôi, hôm nay dân nữ thất lễ, thương hội ngài coi như không nghe gì, nay lương thảo đã đến, có đại quân của ngài hộ tống, dân nữ cũng xong việc. Dân nữ cáo từ."
Thấy ta đứng dậy, Dương Thầm lại kéo ta vào lòng.
Ta hoảng sợ kêu: "Dương Thầm! Ngươi làm gì thế!"
Dương Thầm nhìn ta cười: "Biết nàng khiêm nhường cũng là giả mà, dám gọi tên bản vương, lá gan không nhỏ."
Ta hít sâu, vội cúi đầu: "Dân nữ không dám..."
Thấy mắt ta đầy hoảng sợ, Dương Thầm nói: "Nàng sợ gì, không muốn ăn lương hoàng gia sao? Chờ ta đại thắng trở về sẽ cho nàng ăn."
Mắt ta sáng lên: "Thật sao?"
Dương Thầm thấy ta đầy vui mừng, thở dài, đội mũ giáp đứng dậy ra ngoài: "Bản vương nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng đại quân vào thành, lương thảo nàng phải giao đến doanh trại Nhung thành. Yên tâm, đường này bản vương cho năm trăm người hộ tống, đến nơi rồi đi cũng không muộn."
Ta thở phào: "Vậy cảm ơn vương gia."
23.
Chiến tranh bắc cương gian nan, may lương thảo cung ứng đủ, man tộc vốn tổn thương nặng nề dưới tay Ninh Viễn Hầu cũng bị tiêu hao, cuối cùng hết đạn dược, bị Dương Thầm đánh bại.
Chiến tranh bắc cương đại thắng, cả nước mừng rỡ, ta được Dương Thầm đích thân đưa về kinh.
Trở lại kinh luận công hành thưởng, đến thương hội Lý Thị , vì có công giúp bắc cương, từ nay cũng ăn lương hoàng gia.
Vì mối quan hệ này, không đến nửa năm, cửa hàng bị phá sản vì gom lương thảo cũng dần hồi sinh.
Còn Dương Thầm nợ ba mươi vạn lượng trực tiếp bị xóa, trả lại "Ngọc Chi Xuân", bảo ta tiếp tục kinh doanh, còn mở cửa hàng đặc quyền ở Tây Quan, làm "hàng quốc gia" xuất khẩu, kiếm tiền đầy túi.
Nhưng đổi lại, trụ sở thương hội Lý Thị bị dời về kinh, Thải Hoàn cũng về.
Thánh thượng đã trưởng thành, Dương Thầm dần giao lại chính sự, có thời gian rảnh là hắn lại đến thương hội.
Ta bận rộn kiểm kê sổ sách trong thư phòng, hắn mang tấu chương ngồi đối diện.
Đuổi không đi, ngại không đuổi được.
Nói lớn tiếng, hắn lại nói đến xem ta ăn lương hoàng gia thế nào.
Cứ ngồi đối diện ta, không chịu đi.
Sau này ta ốm bệnh, một tháng ở thư phòng trong phủ làm việc, hắn trực tiếp vào phủ, sai người đưa đồ bổ, một bên nhìn ta uống, một bên phê tấu chương.
Không chịu nổi, ta lại đến thương hội làm việc, kiểm kê xong sổ sách, hắn theo ta đến cửa hàng, nói là vi hành nhưng lại dính như cao dán chó không rời, nhưng may trừ việc đó ra, hắn cũng không làm gì quá đáng.
Gặp vấn đề giao dịch trong thương hội, có thể trực tiếp bàn với hắn, cũng bớt phiền.
Một năm sau, thấy thương hội dần ổn định, ta giao hết việc cho Thải Hoàn.
Thải Hoàn từ cô nương yếu đuối nay phát tướng thành quý phụ.
Bàn tay trắng nõn đeo vòng ngọc lục, mặt cười lộ lúm đồng tiền, rất giàu có, nhưng dù trước mặt hay sau lưng, vẫn quen gọi ta là "tiểu thư", không bỏ được.
Gần tháng chín, thấy ta nửa đêm dậy thu dọn xe, nàng ấy kinh ngạc: "Tiểu thư, người lại đi đâu?"
Ta xua tay: "Nghe nói Tấn Bắc có suối nước nóng, ta định xem có phát triển làm biệt viện không."
Thải Hoàn nhìn quanh, khẽ giọng: "Vương gia biết không?"
Ta thắc mắc: "Liên quan gì hắn ta?"
Thải Hoàn ngập ngừng, ta không để ý.
Hôm sau trời chưa sáng, ta dẫn hộ vệ ra khỏi thành. Trên đường ta buồn ngủ, đến trưa tỉnh dậy, xoay người lại chạm phải cánh tay của ai đó.
Ta lập tức tỉnh táo. Ngước lên, trong xe không biết từ khi nào đã có thêm một người.
Nam nhân một thân bạch y, tóc đen búi cao, tựa cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, trông rất phiêu dật.
Ta sửng sốt: "Dương... Dương Thầm! Sao ngài lại ở đây? Không phê tấu chương sao? Không lên triều sao?"
Thấy ta tỉnh, Dương Thầm mới quay đầu: "Thánh thượng nên học cách độc lập, chẳng lẽ còn muốn ta phải cầm tay chỉ việc sao?"
À? Đây là lời của Nhiếp chính vương trong nguyên tác sao?
Ta dụi mũi: "Mấy năm trước ngài vất vả lật đổ Thái tử, ta tưởng ngài ham quyền lực."
Dương Thầm cười: "Nếu nàng thấy cái khổ của dân, cũng muốn lật đổ Thái tử. Thánh thượng tính tình thuần lương, không bạo ngược như Chu Thịnh, nếu giao thiên hạ cho Chu Thịnh, sợ một ngày không xa sẽ mất nước."
Ta nuốt nước bọt, lùi lại: "Vậy... vậy ngài theo ta làm gì? Ngài không có việc sao?"
Hắn nhìn ta, mắt cười: "Có chứ, ta muốn làm từ mấy năm trước rồi."
Ta trừng mắt: "Vậy ngài đi làm đi, theo ta làm gì?"
Dương Thầm thấy ta trốn vào góc, không kéo ta, lại tự đến gần: "Thật ra mấy năm trước ta muốn biết, cái nhị muội gọi là tự do, rốt cuộc là gì?”
"Mà nhị muội tâm cơ làm nhiều việc, muốn chạy đến đâu, mới có thể sống cuộc sống mình muốn?"
Hắn nắm tay ta: "Nên ta đi theo xem nhị muội lần này muốn chạy đến đâu?"
Ta ngây người: "Ngài... đùa sao? Ta đi du ngoạn khắp nơi ngài cũng theo sao?"
Dương Thầm nhìn ta, mắt toàn là hình bóng của ta: "Vậy thì sao, nhìn bản vương giống đùa không?"
Gió tháng chín bất chợt thổi vào xe, làm mái tóc Dương Thầm tung bay.
Ta ngây ngẩn nhìn hắn, lại quay sang nhìn lá thu ven đường.
Bây giờ đã là tháng chín.
Nhưng dù sao, đây cũng không phải kiệu hoa của Đàm gia.
[HẾT]Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK