8.
Người nam nhân bên chân khẽ run rẩy: "Đàm mỗ mặc dù bất tài, nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng là gia tộc giàu nhất Tấn Châu, mỗi ngày người tới cửa làm mai nhiều vô số kể. Dù vậy, Đàm mỗ vẫn từ chối mọi người đến Thẩm gia hạ sính, chỉ là không biết rốt cuộc đã làm gì không tốt, làm cho Sơ Ngưng muội muội bất mãn?"
Mà lúc này Thẩm Sơ Ngưng không cảm thấy sự tình nghiêm trọng chút nào, ngược lại hất cằm: "A! Còn không biết xấu hổ mà nói, chỉ một tên thương nhân hạ tiện, ngay cả xách giày cho Thái tử cũng không xứng.”
“Thái tử…” Nghe hai chữ này, nam nhân dưới đất càng run rẩy dữ dội hơn.
Thải Hoàn kéo ống tay áo của ta: "Tiểu thư người xem cái này phải làm thế nào cho phải, biểu thiếu gia cũng sắp tức đến phát khóc rồi..."
Đâu phải tức khóc, rõ ràng là tức giận đến muốn giet người khác. Ta nào muốn quản cái này, ta chỉ ước mình xoay người bỏ chạy thật nhanh. Ai ngờ vừa muốn rút chân, đã bị nam nhân dưới đất túm lấy mắt cá chân!
Hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe còn mang theo hơi nước: "Đã khiến Nhị muội muội chê cười rồi."
Ai muốn thấy nụ cười của ngươi chứ, ngươi buông tay để ta đi! Thấy hắn còn không buông tay, ta đành phải nháy mắt với Thải Hoàn: "Thải Hoàn, còn không mau đỡ biểu thiếu gia dậy."
Thải Hoàn nghe vậy lập tức tiến lên, chỉ là còn chưa đụng tới tay áo trắng kia, nam nhân đã nhanh nhẹn thu tay lại, tự mình đứng lên. Thẩm Sơ Ngưng thấy là ta tới, nhất thời khinh miệt cười: "Nhị muội tới thì tốt lắm, vừa hay biểu thiếu gia ngươi yêu mến cũng ở đây, không bằng thổ lộ hết mọi tâm tư của ngươi ra đi, cũng đỡ cho ta không gỡ được tên cao dán chó này."
Ta thất kinh, nàng ta đang đánh rắm cái gì vậy? Những lời này của nàng, quả nhiên làm cho nam nhân trước mặt quay đầu nhìn về phía ta.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi và nghi hoặc của tên nam nhân kia, ta cắn răng nói: "Trưởng tỷ thật biết nói đùa, là tổ mẫu sai Linh Ngọc gọi ta đến xem kịch, không ngờ lại gặp phải trưởng tỷ và biểu thiếu gia đang nói chuyện, hai người cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa..."
Ai ngờ ta vừa dứt lời, Linh Ngọc bên cạnh lại mở miệng: "Thật trùng hợp hai vị tiểu thư đều ở đây, không bằng cùng nhau đi chọn kịch bản đi, lão phu nhân bên kia chỉ chọn một vở kịch, trước mắt vẫn còn lại hai vở đó."
Thẩm Sơ Ngưng lại trợn trắng mắt nhìn lên trời: "Kịch bản gì? Bổn tiểu thư rất bận rộn, đám vai phụ các ngươi tự mình chơi đi, người đâu, chuẩn bị kiệu! Nhìn sắc trời, hẳn là vẫn còn kịp gặp Thái tử đang ở Thiên Địa lâu nghe khúc nhi......"
Mắt thấy Thẩm Sơ Ngưng rời đi, ta lập tức túm Thải Hoàn xoay người, kết quả đi chưa được hai bước đã bị gọi lại.
“Nhị muội muội xin dừng bước."
Ta run rẩy, không dám quay đầu lại: “Biểu thiếu gia có việc gì sao?"
Nam nhân phía sau dừng một chút, ôn nhu nói:" Nhị muội muội không phải tới chọn kịch bản sao? Vừa hay gánh hát này là ta mang từ Tấn Châu đến, không bằng ta mang Nhị muội muội đi tìm chủ gánh hát chọn đi. Nhị muội muội không biết đâu, chủ gánh hát này có rất nhiều kịch bản cất trong đáy hòm...... "
“Linh Ngọc, chỗ lão phu nhân..." Ta vừa muốn kêu Linh Ngọc thay ta giải vây, ai ngờ Linh Ngọc bên cạnh lại đột nhiên lui về phía sau vài bước, trực tiếp lui về phía sau Dương Thầm.
Sau đó thấy Dương Thầm ngước mắt nhìn ta, tươi cười ôn hòa: "Nhị muội muội, mời."
Ta buộc phải đi về phía trước, Thải Hoàn vừa nhìn ta vừa hồ nghi nhìn phía sau: "Tiểu thư, sao nô tỳ cứ cảm giác người không được tự nhiên?"
"Không..."
"Tiểu thư, người sẽ không thật sự thích biểu thiếu gia chứ?"
"Câm miệng."
Mấy người chúng ta đi đến tạp phòng ở hậu viện, chân trước ta vừa bước vào, chân sau cửa đã bị đóng lại.
"Thải Hoàn!" Ta xoay người muốn đẩy cửa, lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài. Mà phía sau ta, truyền đến giọng nói nhàn nhạt của tên nam nhân kia: "Nhị muội muội, ngồi đi.”
9.
Dương Thầm trong nguyên tác lòng dạ rất sâu, ngay cả nữ chính ban đầu cũng phải cùng hắn đấu đến tám trăm lần. Ta là một thứ xuất không quyền không thế làm sao đấu lại hắn?
Ta xoay người nhìn lại, chỉ thấy nam nhân hạ mắt, ngửi hương trà. Hơi nóng màu trắng bốc lên, cặp mắt hẹp dài của hắn như ẩn như hiện: “Nhị muội muội, hình như rất sợ ta?"
Ta tựa lưng ở trước cửa cười gượng: “Làm sao có thể.... "
" Cũng đúng, nhị muội muội hẳn là một người to gan, dù sao đồ vật ta tặng chưa bao giờ thấy ai dám trả lại.. "
" Biểu thiếu gia chê cười rồi, là Lăng Sương ngày thường chưa thấy qua việc đời, ngẫu nhiên có được trân phẩm, nên mới muốn cầm đến cửa tiệm hỏi một chút."
Hắn dùng đầu ngón tay phủi bọt trà rồi dừng lại một chút: “A? Vậy có hỏi được gì chưa?"
Ta run rẩy nói: “Ta nghĩ chắc là do nghiên mực này của biểu thiếu gia rất trân quý, nha đầu kia của ta cũng chưa mở miệng hỏi, ông chủ đã nhét không ít bút mực trở về, nghiên mực này rốt cuộc là lai lịch gì, sợ là hỏi không ra.... "
Hắn nhếch khóe miệng chậm rãi đặt lại chén trà lên bàn:" Nếu Nhị muội muội là người thông minh, ta sẽ không đi lòng vòng. Hôm nay theo như lời Sơ Ngưng muội muội nói, Nhị muội muội có cảm tình với ta, là sự thật sao?"
Ta hoảng sợ, vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: "Thiên địa chứng giám, trưởng tỷ và biểu thiếu gia là một cặp trời sinh, Lăng Sương làm sao dám mơ tưởng đến phu quân tương lai của trưởng tỷ!"
Thấy ta không nhận, hắn tiện đà cười nói: "Thẩm lão gia trước mắt như mặt trời ban trưa, Đàm gia cũng muốn có thể thân càng thêm thân, hôm nay thấy Sơ Ngưng muội muội không muốn, vậy nên ta đến hỏi ý của Nhị muội muội."
Ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Hắn đang nói cái quỷ gì vậy? Trong nguyên tác Thẩm Lăng Sương chính vì đoạt mối hôn sự của Thẩm Sơ Ngưng mới đi lên con đường diệt vong.
Nghĩ tới mùa đông khắc nghiệt, Thẩm Lăng Sương ở đầu đường Tấn Châu bị người ta đ ánh chet tươi, cả người ta liền run lên.
Hắn nói là việc của hắn, chỉ cần ta dám thuận theo, sẽ sống không đến chương tiếp theo.
"Lăng Sương cũng chỉ là một cô nương thứ xuất, biểu thiếu gia không bằng đến chỗ trưởng tỷ bày tỏ chút tâm ý."
Nói xong ta xoay người kêu lên: "Linh Ngọc! Thải Hoàn! Chủ gánh hát sao còn chưa đến?"
Chỉ là ta kêu nửa ngày, bên ngoài cũng không có chút động tĩnh. Không lâu sau, phía sau lại truyền đến giọng nói của nam nhân kia: "Nhị muội muội nên tiết kiệm sức lực đi, gánh hát này tổng cộng có ba mươi mấy người, có bọn họ canh giữ ngoài sân, nhị muội muội kêu lớn tiếng hơn nữa, sợ là cũng không ai trả lời.”
10.
Động tác đập cửa của ta cứng đờ, lần nữa giơ ba ngón tay lên: "Nếu là bởi vì chuyện nghiên mực, ta có thể thề, ngày đó nhìn thấy Thẩm Lăng Sương ta quyết sẽ không nói ra một chữ, nếu nuốt lời sẽ bị sét đ ánh, không được chet tử tế."
Nghe ta thề độc, đối phương lại cười: "Nếu lời thề có ích, vậy cần nha môn làm gì? Ở chỗ ta, có thể câm miệng, từ trước đến nay chỉ có người chet."
Vừa dứt lời, ta đột nhiên bị hắn nâng lên. Ta hít một hơi khí lạnh, mạnh mẽ giãy dụa, nhưng đẩy không nổi. Ngước mắt nhìn lên, liền thấy cặp mắt ôn nhu kia tràn đầy ý cười.
Hắn kìm chặt ta, kéo tay của ta sờ xuống phía dưới, sờ đến vật lạnh lẽo vờn quanh bên hông hắn. Nhớ tới người hầu phía sau hòn non bộ kia, ta theo bản năng rùng mình một cái.
K iếm này một khi rút ra, đoán chừng ta sẽ bị c ắt cổ tại chỗ. Trong chớp mắt, ta vội vàng hét to: "Đợi đã! Đợi đã! Không phải chỉ có người chet mới có thể câm miệng đâu!"
Hắn nheo mắt lại: "Vậy Nhị muội muội nói xem, còn có người nào nữa?"
Ta nhìn về phía hắn: "Là... người một nhà!"
Đầu ngón tay Dương Thầm chậm rãi xoa xoa tay ta, nhìn vào mắt ta lại mang theo vài phần ý vị sâu xa: "Nhị muội muội không phải không muốn gả cho ta sao? Đây là ý gì?"
Ta cố giả bộ bình tĩnh nói: "Biểu thiếu gia nếu là vì đến hạ sính nên mới ở lại, Lăng Sương đương nhiên là đáp ứng. Chẳng qua Lăng Sương Chí không có ý định thành thân, mong rằng biểu thiếu gia sau khi đạt được mong muốn, hãy cho Lăng Sương một con đường sống.”
“Nếu bị phu gia từ hôn, thì còn đường sống nào nữa chứ?”
"Lăng Sương tự biết thân phận thấp kém, dù sao cũng phải gả cho người ta làm thiếp, không bằng sớm rời khỏi nơi này, tìm một con đường sống cho mình. Biểu thiếu gia thủ nhãn thông thiên, đến lúc đó cho Lăng Sương được tự do, hẳn là không thành vấn đề phải không?"
Hắn cúi đầu đánh giá ta, một lúc sau hắn nhếch khóe miệng: "Dám đưa ra điều kiện với ta, ngược lại có vài phần can đảm."
Người đáng sợ nhất chính là người không có nhược điểm, không có yêu cầu. Biết ta muốn gì, hắn tự nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác.
Sức lực của hắn nới lỏng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu nhân đến đưa kịch cho thiếu gia tiểu thư chọn.”
"Vào đi."
Quay đầu nhìn lại, thấy Dương Thầm đã sớm trở lại bàn uống trà. Lúc giơ tay nhấc chân vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc kia, phảng phất như những chuyện vừa rồi đều là ảo giác của ta.
Cửa lớn dễ dàng bị đẩy ra, chủ gánh hát một thân vải thô áo gai ôm kịch bản đi tới trước mặt ta. Ta nhìn lướt qua kịch bản trước mặt, không hiểu nhìn về phía Dương Thầm.
Dương Thầm chống cằm, trong mắt ý cười ôn hòa: "Muốn chọn kịch nào, đương nhiên đều nghe theo Nhị muội muội.”
11.
Không còn nhiều thời gian cho ta. Dương Thầm, nam chính ngoại trừ đối tốt với nữ chính, thì đối xử với người khác không có ngoại lệ, thủ đoạn tàn nhẫn. Huống chi ta còn biết thân phận của hắn, những lời hứa hẹn này tính là cái rắm gì?
Sự việc kết thúc, hắn kéo ta ra ngoài thành giet chẳng phải là tốt hơn sao? Vốn cho rằng thời gian cho ta vẫn còn nhiều, hôm nay xem ra, trước khi xuất giá chính là cơ hội cuối cùng của ta.
Ngày hôm sau là sinh thần tổ mẫu, ta ăn mặc chỉnh tề. Trước buổi trưa, ta lấy lý do đi chọn quà, chạy tới tửu lâu xa hoa nhất kinh thành -- Thiên Địa Lâu.
Thiên Địa Lâu này chính là một nơi tốt, trong lầu ca nữ giọng nói ôn nhu, vũ nữ dáng người nóng bỏng, uống chén trà cũng phải đến năm lượng bạc. Ta mặc một sa y mỏng màu hạnh, giơ tay nhấc chân cũng khiến cho ánh mắt bốn phía nhìn vào.
Hồi lâu Thải Hoàn mới ôm hộp chạy lên lầu: "Tiểu thư, bạc đều theo lời tiểu thư gửi vào tiền trang rồi, đây là hóa đơn."
"Có đi xem cửa tiệm ta nói chưa?"
"Xem rồi, phía nam kinh thành chỉ có một cửa tiệm nhỏ như vậy, việc kinh doanh của cửa tiêm kia nhìn cũng tạm được, nô tỳ đã bảo một người ăn mày bên đường quan sát giúp. Đến lúc đó cửa tiẹm của bọn họ vừa đóng cửa, hắn sẽ lập tức báo cho chúng ta. Chỉ là tiểu thư, cửa tiệm của họ bán điểm tâm, nhìn vào hình như đã làm rất nhiều năm rồi, thật sự sẽ đóng cửa sao?"
Ta nhìn tuyết ngoài cửa sổ, thở ra một làn sương trắng: "Sẽ đóng cửa"
Theo nguyên tác, cuối năm Bắc Cương náo động, lan ra rất rộng, quê nhà của chủ cửa hàng này ở ngay Bắc Cương, trong nhà gặp nạn, chắc chắn chủ tiệm sẽ bán với giá thấp để về quê tìm người.
Mà nữ chính nguyên tác cũng nhân cơ hội này mua lại cửa tiệm với giá thấp. Hôm nay Thẩm Sơ Ngưng đã không thể làm được, vì mạng sống ta chỉ có thể đi theo con đường cũ của nàng, mới có thoát khỏi kết cục bi thảm.
Thải Hoàn nhìn ta: "Tiểu thư, bên cửa sổ lạnh như vậy, hôm nay người lại ăn mặc mỏng manh, sẽ bị phong hàn."
Ta lắc đầu, lắc cây trâm của mình: "Đẹp không?"
Thải Hoàn gật đầu: "Đẹp, chỉ là hơi lạnh một chút."
Ta hài lòng gật đầu. Thải Hoàn nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta ăn cơm ở đây sao? Nô tỳ thấy bảng hiệu dưới lầu, một chén mì cũng phải mười lượng, trong tay nô tỳ chỉ có năm lượng bạc."
Ta không trả lời, xoay xoay chén trà nhìn về phía xe ngựa chậm rãi chạy tới dưới lầu, thấy xe ngựa dừng lại, lúc này mới đứng dậy: "Đi thôi, sinh thần tổ mẫu, cũng chỉ có bánh trường thọ tơ bạc nhất tuyệt ở Thiên Địa Lâu, mua một phần trở về giúp bà vui vẻ."
“Bánh trường thọ đó cũng phải ba mươi lượng, chúng ta làm sao đủ tiền trả?”
Mắt thấy xe ngựa đã dừng ở cửa, ta mang theo Thải Hoàn trực tiếp xuống lầu: "Đương nhiên có người trả tiền giúp rồi."
Vừa tới cửa đã đụng phải một đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào Thiên Địa Lâu. Nam nhân dẫn đầu một thân cẩm bào, bộ dạng uy nghiêm. Chỉ là bước đi có hơi khập khiễng, nắm tay một nữ tử, không phải Thái tử Chu Thịnh trong nguyên tác thì là ai nữa!
Chỉ là hai người lúc này dựa sát vào nhau thật là thân thiết, dù có là đang ở trên đường thì cũng quá khó coi. Thải Hoàn nhìn về phía nữ tử bên cạnh hắn, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đích tiểu thư?"
Trong lòng ta cười lạnh, nếu đổi lại trong tiểu thuyết khác, Thái tử què chân này chắc chắn là nam chính giấu mình. Đáng tiếc hiện tại hắn chỉ là một tên què, suốt ngày hoang dâm vô độ.
Có chút đầu óc nhưng không nhiều lắm, nếu không ngày sau cũng sẽ không bị Dương Thầm đùa chet. Ta mặc kệ bọn họ, mang theo Thải Hoàn đi tìm tiểu nhị đóng gói một phần bánh trường thọ tơ bạc.
"Tiểu thư, một phần ba mươi lượng, lấy thêm hộp đựng thì thêm một lượng bạc nữa."
Thải Hoàn cả kinh nói: "Cướp tiền!"
“Thẩm Lăng Sương? Sao ngươi lại ở chỗ này, Thiên Địa Lâu này là nơi ngươi có thể tới à?”
12.
Ta nghe vậy liền buông tay xuống, nở nụ cười, nhẹ nhàng thi lễ với Thẩm Sơ Ngưng: "Trưởng tỷ nói lời này sao được, chẳng lẽ mở cửa tiệm buôn bán còn chọn khách nữa à?"
Thái tử nghe tiếng không khỏi dừng chân, ánh mắt nhìn về phía ta sửng sốt một chút: "Vị này là?"
Thẩm Sơ Ngưng sao lại không nhìn ra ta muốn làm gì, thấy Thái tử bị ta hấp dẫn, nàng ta trừng mắt cười: "Khiến Chu công tử chê cười rồi, đây là Nhị muội thứ xuất nhà ta. Ngày thường cửa cũng không ra, chắc là hôm qua ta nói ngài sẽ đến, nên hôm nay liền tới đây, chỉ là Nhị muội muội ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao?"
Thái tử là bao cỏ, nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm. Ta nghe vậy lập tức đỏ mắt, nhìn lướt qua hắn rồi cúi đầu: "Trưởng tỷ hiểu lầm rồi, áo khoác của muội muội bị tuyết làm ướt, còn đang phơi trong xe ngựa, nghĩ vào nơi này mua đồ xong sẽ sớm trở về......"
Ta ấm ức nói, Thái tử lại tùy tiện liếc mắt nhìn ta: "Bên ngoài lạnh như vậy, đã là muội tử nhà mình, không bằng cùng đi lên nghe Khúc nhi đi."
Ta vội vàng nói: "Đa tạ hảo ý của công tử, chỉ là hôm nay là lễ mừng thọ của tổ mẫu, tiểu nữ là tới mua bánh trường thọ."
“Hôm nay là lễ mừng thọ của Thẩm lão phu nhân?”
Thái tử đột nhiên nghiêm mặt: "Sơ Ngưng, sao nàng không nói với ta một tiếng, lễ vật còn chưa chuẩn bị.”
Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: "Chút chuyện nhỏ này, không cần…”
"Sao lại là chuyện nhỏ?” Thái tử lập tức giơ tay phân phó: "Lý Nhung, ngươi đi theo Nhị tiểu thư đi mua một chiếc áo khoác dày, hôm nay trời đông giá rét, nếu bị cảm lạnh thì không tốt. Còn nữa, trước khi Nhị tiểu thư hồi phủ, tất cả chi tiêu ta sẽ trả."
Ta ngẩng đầu ôn nhu nhìn hắn một cái, chần chờ nói: "Cái này...... Cái này không hay lắm thì phải?"
Thẩm Lăng Sương trong nguyên tác vốn rất nhu nhược, ta thấy mà thương, không cần diễn cũng rất động lòng người. Thái tử quả nhiên trong lòng ngứa ngáy, tiến lên muốn bắt lấy tay ta.
Mà ta thì sớm lui một bước, trốn đến bên người Thẩm Sơ Ngưng. Thái tử bổ nhào vào không khí, đành phải thuận thế túm lấy tay Thẩm Sơ Ngưng vỗ vỗ: "Sơ Ngưng, phụ thân nàng lúc nhậm chức ở phía nam đã có giao tình tốt với ta, hôm nay sinh thần lão phu nhân, chút lễ nghĩa này cũng là điều nên làm, muộn một chút ta lại phái người đưa quà chúc thọ đến, nàng thấy được không?"
Thẩm Sơ Ngưng bị hắn nắm tay có hơi sửng sốt một chút, cười nói: "Chu công tử coi trọng Thẩm gia như thế, là phúc khí của Thẩm gia. Nhị muội muội, nếu Chu công tử đã mở miệng, ngươi cũng không cần từ chối, mau đi mua một bộ quần áo rồi trở về nhà sớm một chút đi."
Ta vội vàng nói: "Vâng, trưởng tỷ.”
Hai người bọn họ vừa đi, phía sau tên Lý Nhung kia cúi chào ta một cái:"Thẩm tiểu thư, tiền bánh trường thọ tơ bạc này cứ để tiểu nhân trả đi."
Ta nhìn hai người lên lầu, quay đầu mỉm cười với Lý Nhung: “Vậy thì...... làm phiền rồi."
Mua bánh trường thọ xong, ta đi tới một cửa tiệm may quần áo gần nhất. Trước tiên mua một cái áo khoác trắng như tuyết, mất tám mươi lượng. Lý Nhung trả.
Có áo khoác chống lạnh, ta nhấc chân đi vào Kim Phượng lâu chuyên bán vàng bạc trang sức. Thải Hoàn lôi kéo ta thấp giọng nói: "Đây chính là cửa hàng trang sức lớn nhất toàn kinh thành, một đôi hoa tai vàng rẻ nhất cũng phải hơn trăm lượng!"
Ta đương nhiên biết, ta đi vào Kim Phượng lâu nhìn quanh bốn phía, sau đó gọi chưởng quầy: "Trong nhà làm tiệc mừng thọ lão phu nhân, lấy chút đồ để lên bàn ta xem."
Đầu ngón tay ta lướt qua mấy cái hộp tinh xảo, chỉ vào một bộ nặng nhất: "Bộ này bán thế nào?"
Chưởng quầy cười nói: "Tiểu thư có ánh mắt thật tốt, đây chính là kiểu dáng mới tới Kim Phượng lâu của chúng ta, trọn bộ tám trăm lượng bạc."
Thải Hoàn trợn tròn mắt. Ta gật gật đầu: "Gói lại." Nói xong, ta quay đi chọn năm cái vòng tay, ba cái trâm vàng, hai bộ hoa tai vàng.
Chưởng quầy ở phía sau ta bận trước bận sau, xem ta như tổ tông mà cung phụng. Thải Hoàn tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng tính tiền tổng cộng một ngàn năm trăm ba mươi lượng.
“Thải Hoàn, tính tiền." Thải Hoàn trừng mắt mấy cái, làm bộ muốn móc hà bao rỗng tuếch. Chỉ thấy phía sau Lý Nhung đã sớm móc ra một xấp ngân phiếu, đủ một ngàn sáu trăm lượng.
Ta vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cái này không thể được, vừa rồi đã khiến Chu công tử tốn kém rồi, cái này..."
Ai ngờ Lý Nhung nghe vậy cười nói: "Nhị tiểu thư khách khí rồi, chút bạc này Chu công tử sẽ không để ở trong mắt, nếu trở về để cho ngài ấy biết chỉ trả những thứ này, sợ là sẽ mắng tiểu nhân nữa đó. Nhị tiểu tỷ, ta thấy ngọc thạch của Điểm Thúy lâu đối diện cũng khá tốt, người lại đến đó xem đi?"
Ta nghe vậy che miệng, sau đó cười nói: "Đã như vậy, vậy thì đi xem đi."
Sau đó, ta lại đến Điểm Thúy Lâu mua mấy cái vòng tay màu xanh ngọc bích lớn mấy trăm lượng, đến Phi Hoa Các mua năm khúc vải kiểu dáng mới nhất, đi ngang qua Hạnh Hoa Hiên mua một bộ son và ốc mới nhất.
Cuối cùng đi ngang qua Ngọc Hạc Đường, Thải Hoàn đã túm tay áo ta liều mạng lắc đầu: "Tiểu thư, có phải hơi quá đáng không?"
13.
Ta nở nụ cười, Thái tử này xa hoa dâm dục, một cây quạt trong tay hắn cũng đã có giá trị ngàn vàng, chút tiền ấy tính là cái rắm gì.
Đang lúc ta lại muốn mấy bộ giấy Trừng Tâm Đường, mấy nghiên mực, đang muốn đi tính tiền thì chưởng quỹ Ngọc Hạc Đường dẫn theo một nam nhân quần áo hoa quý từ trên lầu đi xuống.
Ta nghiêng mắt vừa liếc thấy mặt người nọ, đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức xoay người để cho Lý Nhung ngăn ta lại. Lý Nhung thấy thế cho rằng ta muốn thu tay lại không mua nữa, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, những thứ này có đủ không? Chi bằng chọn thêm một ít đi? Ta thấy trên đó còn có nghiên mực tốt nhất, ta bảo người lấy cho ngài......"
Ta vội vàng rụt đầu vào áo khoác, cười gượng nói: "Những thứ này là đủ rồi, đủ rồi."
“Nhị tiểu thư không cần sợ tốn kém, Chu công tử nói...... "
Lý Nhung còn chưa nói xong, giọng nói quen thuộc liền từ phía sau truyền đến: “Nhị muội muội?”
Lý Nhung ngẩn ra nghiêng người nhìn về phía sau, không có hắn che chắn, ta lúc này mới ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặt bình tĩnh phía sau, cười gượng chào hỏi: “Biểu thiếu gia, thật trùng hợp."
Dương Thầm híp mắt nhìn Lý Nhung một cái, lại nhìn về phía ta: “Mới mấy ngày, sao, bút mực lại dùng hết rồi?”
Dương Thầm ngày thường hiếm khi ra ngoài, trước mắt cho dù là thân tín của Thái tử, cũng không nhận ra hắn. Lý Nhung sửng sốt một chút, ta vội vàng nói: "Vị này là Đàm công tử họ hàng xa của Thẩm phủ ta."
Lý Nhung thấy là người thân, vội vàng giơ tay thi lễ, sau đó tự giác đi tìm ông chủ tính tiền. Ông chủ nhận ra Thải Hoàn, lại nhìn sắc mặt Dương Thầm, lập tức vỗ đùi, đuổi theo Lý Nhung: "Đơn hàng này miễn phí, miễn phí!"
Dương Thầm lại nheo mắt lại: "Lúc nào cũng miễn phí, chưởng quỹ ta thấy Ngọc Hạc Đường này cũng đừng mở nữa đi."
Chưởng quỹ sửng sốt. Lý Nhung không biết nguyên nhân trong đó, gật đầu nói: "Nói đúng lắm, chủ quán ngài cứ tính tiền như thường lệ là được."
Nói xong lại móc một xấp ngân phiếu từ trong ngực ra. Dương Thầm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía ta, nở nụ cười ôn hòa: "Nhị muội muội đây là trèo lên được quý nhân nào rồi?"
Ta vội vàng lắc đầu: "Biểu thiếu gia nói đùa, vị này là hạ nhân của bằng hữu trong triều của phụ thân, nghe nói mừng thọ tổ mẫu, lúc này mới đi theo muốn mua đồ..."
Dương Thầm nheo mắt: "Lão phu nhân mừng thọ, muốn mua bút mực à?"
Ta giật mình một cái, vội vàng gật đầu: "Làm phiền rồi! Làm phiền rồi!"
Lý Nhung giúp ta cất đồ lên xe, quay đầu đưa cho ta một cái ngọc bội: "Nhị tiểu thư ngày sau có thể cầm theo ngọc bội này đến quý phủ tìm Chu công tử."
Đối diện tầm mắt lạnh như băng phía sau, ta lau mồ hôi lạnh cười khan nhận lấy. Bên này từ biệt Lý Nhung, tôi liền bị Dương Thầm xách lên xe ngựa.
Dương Thầm nhướng mày nhìn đồ đạc chất đầy trong xe, tiện tay vén một hộp gấm lên, thấy bên trong bày đầy trang sức vàng cùng vòng tay quý giá: "Nhị muội muội, thiếu bạc như vậy sao?"
Ta vội vàng lấy ngọc bội Lý Nhung vừa đưa ra, cung kính đưa hai tay cho hắn. Nhìn ngọc bôi khắc họ Thiên Tử, Dương Thầm nheo mắt lại: "Đây là ý gì?"
“Lăng Sương nghĩ, cái này đối với biểu thiếu gia có lẽ có chút tác dụng."
Dương Thầm nhìn chằm chằm ta một lúc, lúc này mới giơ tay thu ngọc bội vào trong tay áo:" Không nghĩ tới nhị muội muội lại là vì cái này.”
“Biểu thiếu gia quá khen rồi." Ta cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn chờ bị xử lý. Yên tĩnh hồi lâu, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Trước mặt gió lạnh thổi vào trong xe ngựa, ngước mắt nhìn lên, đúng là Dương Thầm vén rèm xuống xe: "Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, Nhị muội muội, đi dạo thêm một chút đi."
Ta vội vàng tiến lên, thấy Dương Thầm đã lên một chiếc xe ngựa xa hoa hơn đối diện. Thải Hoàn lại gần: "Tiểu thư, biểu thiếu gia đây là ăn dấm chua của Thái tử à?"
Ta lắc đầu: "Hắn đây là cho ta một con đường sống, đi, chúng ta quay đầu trở về."
“Hả? Trở về làm gì?"
Ta thở ra một hơi, cười nói: “Đương nhiên là trả lại những thứ này, đổi thành tiền.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK