“Ai! Hoài Dương, Hoài Dương, ngẩng đầu lên nhìn kìa!” Hạ Lí lấy khuỷu tay thọt vào bên hông cái người đang say sưa ngủ - Tô Hoài Dương.
“Tôi không biết rằng cậu cũng có hứng thú với nam nhân cơ đấy.” Tô Hoài Dương vì mộng đẹp bị quấy nhiễu nên căm tức liếc cái tên đang hưng phấn ngồi bên cạnh, lạnh lùng đáp trả một câu.
“Cái gì! Tôi là đang lo lắng cho cậu đấy chứ, tôi có dự cảm cái người này sẽ uy hiếp đến cái địa vị con ngoan trò giỏi của cậu a, đến lúc đội ngũ giáo viên mến mộ cậu bị cướp đi thì cũng đừng nên trách người bạn này không nhắc nhở cậu! Hừ, Hoài Dương, tôi nói cho cậu nghe. . . . . . .” Hạ Lí căm giận quát vào cái vẻ mặt không thèm quan tâm của Tô Hoài Dương, bắt đầu sụt sùi thuyết giáo.
“Được rồi, được rồi, tôi đã biết, vậy cậu mau nói tình địch tương lai của tôi là ai đi.” Tô Hoài Dương cắt ngang lời nói của tên bạn thân, nhanh chóng chuyển dời sang mục tiêu khác.
“Đó! Đại diện tân học sinh của năm nay!” Hạ Lí coi như vừa lòng buông tha cho Tô Hoài Dương, sau đó nhấc cằm, hướng chỗ bục giảng ngoắc ngoắc.
Nhìn theo hướng Hạ Lí chỉ, Tô Hoài Dương ngẩng đầu quan sát. Hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt không biết khi nào đã xong, hiện tại người đang đứng lên bục đọc diễn văn chính là đại diện tân học sinh, dưới dài cũng không còn cái không khí yên lặng đến kỳ dị như lúc nãy, thỉnh thoảng có vài tiếng nữ sinh thét nho nhỏ rồi thì thầm bàn tán.
Nheo mắt lại, Tô Hoài Dương nhìn kỹ nam sinh đang đứng trên bục, là một thằng nhóc thật tuấn tú, làn da không giống với những nam sinh bình thường mà trắng nõn, mái tóc ngắn đen óng, phía trước để hơi dài, hơi phiền toái che khuất đôi mắt, vóc dáng tương đối cao, đại khái so với chính mình cũng không sai biệt lắm, nhưng cơ thể có chút gầy yếu. Giọng nói của nam hài trầm thấp, mang theo cảm giác lạnh lẽo bức người, tựa như….. Ân….. kem tươi vào mùa hè, băng lạnh như rất ngọt ngào. Ngọt? Tô Hoài Dương vì suy nghĩ của chính mình mà run rẩy, lại cẩn thận lắng nghe một chút, dường như thật sự có vị ngọt! Ặc, có lẽ lỗ tai cũng có vị giác như cái miệng, nếu không thì vì sao đám nữ sinh này nghe giọng nói của cậu ta lại giống như gặp được thần tượng la hét ỏm tỏi, dường như đang ăn cái gì ngọt lắm vậy.
Thu hồi ánh mắt, Tô Hoài Dương nhìn sang Hạ Lí bên cạnh, vẻ mặt của tên kia rất đắc ý nhìn chính mình, trêu ghẹo “Thế nào? So với thằng nhóc kia cậu chắc chắn kém hơn rồi?”
“Bên ngoài gối thêu hoa, bên trong hơn phân nửa vẫn là cây cỏ.” Nhìn thấy nụ cười khiếm nhã của tên bạn, Tô Hoài Dương tâm không khỏi nổi lên tính trêu cợt.
“Cậu biết gì mà nói, muốn được lên đứng đó thì bảng điểm ít nhất cũng phải thuộc hàng top5 của trường!” Hạ Lí phản bác, âm thanh 15 đê-xin-ben.
“Hình tượng ‘bạch diện thư sinh’ này chắc chắn không hề biết vận động là gì đâu.” Tô Hoài Dương kinh thường nói.
“Như thế nào mà cậu biết được người ta không thích vận động!” Hạ Lí phản bác, âm thanh 20 đê-xin-ben.
“Gầy như bị suy dinh dưỡng, giống y như cây trúc.” Tô Hoài Dương bắt đầu bình phẩm.
“Người ta là tinh tế thon dài!!” Hạ Lí cãi lại, âm thanh 25 đê-xin-ben.
“Làn da trắng xanh, không hề có một chút nào là mạnh khỏe cường tráng.” Tô Hoài Dương khiêu khích.
“Kia gọi là băng cơ ngọc cốt[*]! !” Hạ Lí ngụy miệng, âm thanh 30 đê-xi-ben.
Băng cơ ngọc cốt. Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là băng cơ ngọc thể 冰肌玉 體[vndic.net]
“Thằng nhóc đó tốt hơn tôi sao?” Tô Hoài Dương hạ giọng, giả bộ thương tâm.
“Điều đó là đương nhiên!” Hạ Lí đắc ý, âm thanh 35 đê-xi-ben.
“Cậu liền như vậy mà thích nó sao?” Con cá đã mắc câu. . . . . . . . . . . .
“Tôi liền như vậy sẽ thích nó!” Hạ Lí tuyên bố, âm thanh 40 đe-xi-ben.
Tô Hoài Dương bó tay. . . . . . . . . . . . Đúng là một thằng nhóc đơn thuần dễ dàng xúc động a. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cảm giác xung quanh im lặng bất thường, Hạ Lí mới phát hiện cái lời tuyên bố của mình có bao nhiêu là kinh thiên động địa. Nhìn thấy sắc mặt mọi người xung quanh biến hóa đa dạng, ánh mắt chứa đầy ý tứ xâu xa, Hạ Lí cảm thấy có một loại cảm giác sởn gai óc. . . . . . . .
“Tô Hoài Dương! !” Nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn vẻ mặt ngây thơ của tên đầu sỏ gây hoạ, Hạ Lí vì bản thân đã mất hết tôn nghiêm mà gây chiến.
“Hạ Lí.” Giọng nói đầy uy nghiêm vang lên sau lưng làm cho một hồi chiến sự căng thẳng nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Hạ Lí quay đầu, nhìn cái mặt so với cái đít nồi còn đen hơn, “Bế giảng liền đi đến văn phòng gặp tôi.”
“Thầy Vương, em….” Hạ Lý muốn tìm thời điểm thích hợp để lật lại bản án oan.
“Hiện tại đang trong buổi lễ, lát nữa hai chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để thảo luận chuyện này.” Lão thầy giáo nói xong những lời này, khoanh tay bước đi. Lưu lại Hạ Lí bi phẫn một thân đầy quặng than quặng sắt mà ủy khuất . . . . . .
“Hạ Lí a. . . . .” Tô Hoài Dương vừa định an ủi người bạn già vài câu, chợt nghe người điều khiển chương trình trên bục nói, “Bây giờ xin mời hội trưởng hội học sinh lên đọc diễn văn chào đón tân học sinh.”
“Ai! Hạ Lí, đến phiên tôi rồi, tôi sẽ lập tức quay lại ngay, cậu cũng đừng bi thương quá nha.” Nói xong rồi cười hề hề bước đi, để lại một người bị đả kích ngồi như pho tượng tại chỗ.
Lúc Tô Hoài Dương đi lên thì đúng lúc thằng nhóc kia đi xuống, trong một khắc nhìn thoáng qua, lần đầu tiên Tô Hoài Dương thấy rõ đôi mắt của cậu, đen láy trong suốt.
Bỗng dưng, Tô Hoài Dương cảm thấy từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên trong đầu nảy sinh ý niệm muốn tiếp cận một người.