Âu Vãn Quân đi rồi, Hạ Lí cũng về ăn tết với ông bà, còn lại một mình không thú vị, Tô Hoài Dương cũng thu thập một số đồ đạc, trở về ngôi nhà mà đã bốn tháng hắn chưa đặt chân vào.
Trong nhà bày trí theo phong cách phương tây cổ kính, trên bàn ăn hoa lệ chứa đầy những món ăn màu sắc lẫn mùi vị đều rất hấp dẫn, người hầu mặc chế phục cung kính đứng khoanh tay một bên. Liếc mắt cũng biết, đây thực là một ngôi nhà giàu có. Ngay ở giữa bàn ăn tinh xảo, Tô Hoài Dương đang cùng mọi người trong nhà dùng bữa tối tất niên.
« Hoài Dương a ! Đến, ăn nhiều một chút. Đã lâu không có trở về nhà, mọi người đều rất nhớ con. » Mẹ Tô tràn đầy vui mừng gắp thịt bỏ vào trong chén Tô Hoài Dương, nhìn thấy đứa con càng lớn càng anh tuấn vĩ đại, trong mắt đầy ý cười.
« Mẹ, chén con đã đầy tràn rồi. » Nhìn thấy thức ăn trong chén đã chất cao đến đụng mũi, Tô Hoài Dương dở khóc dở cười nhìn người mẹ thân yêu của mình.
Đứa con thứ hai của Tô gia, Tô Hoài Quang nhìn thấy một màn như vậy, tức giận lùa mấy đũa cơm vào miệng, nhíu mày bất mãn hừ một tiếng khinh miệt.
« A Quang a, con cũng phải học hỏi anh con nhiều một chút. Hảo hảo tập trung học hành, đừng lo chơi bời nữa. » Chú ý tới thái độ mờ ám của thằng con thứ hai, người đứng đầu Tô gia – Tô Trạm nhịn không được răng dạy đứa con này vài câu, thằng thứ hai này vẫn là tâm bệnh lớn nhất của Tô lão gia.
Khi mới sinh ra, thân thể Tô Hoài Quang ốm yếu nhiều bệnh. Vợ chồng Tô gia tận tâm tận lực mới đoạt lại mạng sống của nó từ tay diêm vương, trở về lại thế gian, đứa nhỏ đáng thương này từ bé đã chịu ủy khuất, tự nhiên mọi người sẽ tìm mọi cách để yêu thương nó a. Nào biết, khi đứa nhỏ này trưởng thành, thân thể được nuôi dưỡng rất tốt nhưng tính tình cũng từ đó mà cực kỳ kiêu căng tùy hứng. Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng không thấy có chút suy chuyển, vợ chồng Tô gia chỉ biết mở một con mắt cho qua. Nhưng hoàn hảo, đứa con lớn Tô Hoài Dương từ lúc nhỏ đã lanh lợi, ít nhiều cũng trấn an được tâm tình cha mẹ, cho nên toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người con trai lớn.
« Ba, đứng nói như vậy, em nó còn nhỏ. » Tô Hoài Dương vội vàng giải vây cho em trai.
« Hừ, còn nhỏ ? Tháng sau đã 15 rồi ! » Ba Tô bày biểu tình không vừa ý.
Tô Hoài Dương cười cười không nói thêm gì nữa, cúi đầu tập trung vào việc ăn uống. Từ khi lớn lên một chút, cha mẹ liền lấy em trai hắn so sánh với hắn, làm cho trong lòng nó ghi hận người anh trai này, cho nên Tô Hoài Dương ở nhà đến khi vừa lên trung học liền xin phép đến ký túc xá trong trường, bởi vì từ nhỏ hắn đã tự quyết, cha mẹ cũng không thể nào phản đối được.
Tiểu Quang đã 15 tuổi rồi sao ? Tô Hoài Dương không khỏi nghĩ đến Vãn Quân của mình, cũng đã 15, nhưng Vãn Quân so với em trai của mình khác nhau nhiều lắm, mặc dù có đôi khi tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng có lúc biết quan tâm chăm sóc, ít nhất đối với mình là như thế. Nghĩ vậy, trong lòng Tô Hoài Dương cảm thấy ngọt ngào, thật nhớ em a ! Đã hai ngày không gặp nhau, không biết hiện tại em đang làm cái gì, có nhớ anh không ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.
« Ba, để con nghe ! » Phụ thân vừa muốn kêu người hầu đi tiếp điện thoại, đã bị Tô Hoài Dương nhanh chóng bắt lấy.
Nhất định là Tiểu Quân, Tô Hoài Dương vội vàng nhảy qua sô pha, thân thể còn chưa ổn định liền ôm lấy điện thoại trên bàn trà.
« Ai nha ! Tiểu tổ tông, chậm một chút, gấp gáp cái gì a ! » Nhìn thấy đứa con trình diễn động tác mạo hiểm, mẹ Tô la hắn vài câu.
« Uy ? » Cầm lấy điện thoại, giọng điệu bất giác chuyển sang ôn nhu.
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ nghe được tiếng thở nhợt nhạt.
« Tiểu Quân. » Tô Hoài Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng, ý cười cũng theo khóe miệng khẽ nhếch lên.
« Ân. » Cúi đầu lên tiếng.
« Tiểu Quân, em có khỏe không, anh rất nhớ em. » Đè thấp giọng nói, Tô Hoài Dương thả lỏng thân thể ngồi vào ghế sô pha,
« Hoài Dương, năm mới vui vẻ. »
« Ân, em cũng vậy. Đã ăn cơm chưa ? »
« Vẫn chưa, một lát nữa sẽ ăn. Còn anh ? »
« A, đã ăn xong rồi. »
« Ừ~~~ hắt xì ! » Bên kia truyền đến một tiếng hắt xì nho nhỏ.
« Tiểu Quân, em bị cảm hả ? » Tô Hoài Dương lập tức khẩn trương lên.
« Không, em ra ngoài gọi điện thoại, trời hơi lạnh. »
« Ừ, vậy em mau mau trở về đi, hôm nay rất lạnh đó, cẩn thận coi chừng bị cảm. »
« Ân, vậy em đi đây, bye ! »
« Ân, hôn một cái ! » Tô Hoài Dương đưa miệng lại sát điện thoại ‘chụt’ một cái.
« Không đứng đắn. » Bên kia truyền đến ý cười, nhưng cũng tận lực đáp lại một tiếng hôn nhẹ nhàng.
« Bye ! Ngày mai nhớ gọi điện thoại cho anh. » Trong lòng Tô Hoài Dương ngọt như mía lùi, vẫn còn muốn nói chuyện điện thoại với Âu Vãn Quân thêm nữa, nhưng lại đau lòng cậu ở bên ngoài lạnh, mới lưu luyến nói lời từ biệt.
« Ân. » Thản nhiên lên tiếng, bên kia liền ngắt máy.
Buông điện thoại xuống, Tô Hoài Dương mang vẻ mặt ngọt ngào trở lại bàn ăn.
« Bạn gái ? » Mẹ Tô đầy hứng thú nhìn thần tình ngọt ngào của thằng con.
« Mới không phải, mẹ ~ mẹ đừng đoán mò. » Tô Hoài Dương hơi đỏ mặt.
« Con là do chính mẹ sinh ra, trong bụng con có bao nhiêu con giun đũa mẹ đều biết. Có hay không, người một nhà chuyện gì không thể nói với nhau. » Nhìn thấy đứa con đột nhiên đỏ mặt, mẹ Tô trong lòng càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
« Mẹ~ » Tô Hoài Dương khó chịu nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ Tô.
« Được rồi, Tiểu Dương. Ba không phải đối việc con quen bạn, nhân phẩm tốt là được rồi, nhưng không được phép ảnh hưởng đến chuyện học hành. » Ba Tô uy nghiêm nói, ông cũng không lo lắng cho thằng con này, bởi vì ông tin tưởng rằng nó rất biết chừng mực, nhưng thân làm cha cũng phải nhắc nhở vài câu.
« Vâng, con đã biết, ba. » Tô Hoài Dương ngoài mặt đáp lời nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán, hắn dùng nhân cách của mình đảm bảo về nhân phẩm của Tiểu Quân, chuyện đó tuyệt đối không có vấn đề, nhưng mà……….
« Con ăn no ! » ‘Cạch’ một tiếng buông chén cơm xuống, lấy khăn thô lỗ lau miệng, Tô Hoài Quang bỏ lại một câu liền không quay đầu lại đi lên lầu, vào phòng của mình.
Ba Tô mẹ Tô bất đắc dĩ nhìn theo thằng con, cùng thở dài ở trong lòng, rồi dùng lực chú ý đến thằng con lớn, đứa con này chính là đứa kế thừa sự nghiệp của bọn họ.
Đi vào trong phòng của mình, Tô Hoài Quang đóng sầm cửa lại, ngã đầu nằm vật trên giường. Hai tay gối sau đầu, bực bội nhìn trần nhà.
Vì sao ? Vì sao bất cứ cái gì anh làm đều tốt, còn tôi làm cái gì thì cũng là sai ? Cũng đều quen bạn gái giống nhau, nhưng đối với tôi lại chính là việc làm không đúng đắn ? Đến mức làm cho ba phải la mắng ? Con mẹ nó thật bất công ! Tô Hoài Quan trong lòng càng nghĩ càng căm phẫn.
Tức giận đá một cước, Tô Hoài Quang cầm di động trong tay, bấm một dãy số.
« Uy, anh Hưng ! Là tôi, Tiểu Quang a. »
« Ừ ! Tiểu Quang, vì sao lại gọi điện cho anh vậy ? » Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn thô không kiên nhẫn, giống như đang làm chuyện tốt mà bị phá rối.
« Ân, qua tết sẽ có chút tiền, muốn làm vài việc thôi. Qua lễ gặp nhau đi………… »
Nói xong điện thoại, Tô Hoài Quang cảm thấy một trận hư không. Bọn người Chu Hưng cũng không phải là người tốt, trong lòng nó rất rõ ràng. Tuy rằng nó cũng thích chung chạ, nhưng đối với bọn họ, nó cũng chỉ là một thiếu gia có tiền thích tùy hứng, đám người kia chấp nhận cho nó vào nhóm hơn phân nửa là vì tiền của nó. Nhưng nó không quan tâm, ít nhất bọn họ cũng xem trọng nó, đều đem nó nâng tới tận trời, ở nhà thì không được coi trọng, nhưng ở bên ngoài hoàn toàn rất thỏa mãn ………..
Người anh trai hoàn mỹ kia vĩnh viễn là bóng ma trong đầu nó, nó như con chuột chui rúc dưới ánh hào quang chói lóa, không thể vùng vẫy. Nó muốn phá tan cái tầng hào quang đó………..