Tên thị tùng liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Thái tử, run rẩy nói: "Bọn nô tài cũng chỉ mới biết sáng nay... Giờ còn sớm, hay là ngài cùng Thái tử phi đi kính trà trước..."
Lời chưa dứt, hắn ta đã bị thanh kiếm trong tay Thái tử đ.â.m xuyên qua.
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi, cả đám người quỳ rạp xuống.
Mọi người im lặng như tờ, không ai dám nói một câu "Xin điện hạ bớt giận".
Chỉ sợ lập tức sẽ tới mình trở thành oan hồn dưới lưỡi kiếm kia.
Thái tử với ánh mắt âm trầm, cầm kiếm đi thẳng một mạch từ chánh điện đến trước cửa Nhiễm Sương các.
Thanh trường kiếm dính m.á.u vung lên, cánh cửa gỗ của lầu các rơi xuống vỡ tan tành.
Đập vào mắt là quan bào và cung trang thêu kim tuyến vương vãi la liệt, trải dài từ cửa vào đến tận bên trong những tầng rèm the đỏ.
Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy một cổ tay trắng muốt như tuyết lộ ra ngoài rèm.
Còn cảnh xuân mờ ảo kia đều bị che kín trong màn.
Chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Nhưng lại bị một nam nhân khác độc chiếm cả đêm.
Kỳ Tu Trác gần như phát điên.
Hắn ta không thể chấp nhận được những gì trước mắt.
Vô số ý nghĩ lướt qua đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn của hắn ta, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: g.i.ế.c tên kia.
Cảm xúc bạo liệt không thể kiềm chế được nữa, thanh kiếm vấy m.á.u lại một lần nữa được vung lên.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng như ngọc: "Điện hạ xông vào như vậy, có phải là hơi không hợp quy củ?"
Kỳ Tu Trác quay người lại, thấy gã đàn ông kia đuôi tóc hơi ướt, mặc một thân trung y màu trắng như tuyết.
Đang thờ ơ cúi đầu cài nút áo, những vết đỏ trên cổ rõ ràng là do một người phụ nữ nào đó để lại.
Kỳ Tu Trác nổi trận lôi đình, rút kiếm đ.â.m tới.
Hai người đánh nhau thẳng ra đến ngoài điện, ra chiêu tàn nhẫn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.
Trong lúc giao đấu, tường cung và ngói lợp sụp đổ một mảng lớn.
Ta bị những tiếng ồn ào loảng xoảng đó đánh thức, mơ mơ màng màng khoác áo váy, nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau đánh nhau ở xa xa.
Định nói một câu "Đừng đánh nữa".
Nhưng trong đầu quá mệt mỏi, ta nhanh chóng ngả lưng về giường tiếp tục ngủ.
Hồi lâu sau, ta được đánh thức bởi một giọng nói ấm áp.
Đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ vô song của Thẩm Dực Thanh.
Mặt hắn dính đầy máu, nhưng ánh mắt nhìn ta lại dịu dàng.
"A Vũ, chúng ta đi thôi."
Ta ngoan ngoãn tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay hắn, để mặc hắn dùng quan phục che kín đầu ta, từng bước bế ra khỏi cửa điện.
Đi đến trước cửa điện, bước chân hắn khựng lại.
Một giọng nói mang chút khiêu khích vang lên từ trên đầu ta: "Thái tử điện hạ, hôm qua hai chúng ta say rượu ngủ lại Đông cung, có nhiều chỗ lỗ mãng. Hôm khác tổ chức hôn lễ, mong điện hạ đại giá quang lâm."
Hồi lâu không có tiếng trả lời.
Ta lén kéo quan bào mở ra một khe nhỏ, bất ngờ chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của Thái tử.
Kỳ Tu Trác chống kiếm quỳ một gối xuống đất, thân hình lảo đảo, trông có vẻ bị thương không nhẹ.
Không biết vì sao, đáy lòng ta có một cảm giác trống rỗng khó tả.
Nhưng ta cố gắng kìm nén, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Dù sao người mà ta từng theo đuổi quấn quýt không rời này, hắn ta đã có Thái tử phi rồi.
Lòng tự trọng còn sót lại không cho phép ta làm ra những hành động như trước kia nữa.
Ta quay mặt đi: "Hoàng huynh hãy sớm về nghỉ ngơi đi."
Rồi rụt lại trong vòng tay của Thẩm Dực Thanh.
Mũi ngập tràn mùi hương thanh nhã, tâm trạng ta lại bình ổn thêm vài phần.
2
Đã từng có lúc, tình cảm trái luân thường của ta đối với hoàng huynh là đề tài cười cợt kín đáo giữa các quý tộc ở kinh đô.
Hoàng huynh vốn là một viên ngọc chưa được mài giũa.
Bảy tuổi đã giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chín tuổi làm sách luận, tài hoa xuất chúng, thiên phú tuyệt vời.
Thêm vào đó là một gương mặt phong lưu lãnh đạm.