Khi ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hoàng huynh, trong mắt hắn ta vậy mà dấy lên tham muốn nồng đậm.
"Đúng như ngươi thấy đấy, A Vũ."
Đôi môi mạnh bạo cọ xát, dụ dỗ từng chút một.
Cổ tay giãy giụa bị xích sắt siết đỏ, lại đổi lấy một nụ hôn than thở từ người trước mặt.
"Ngươi có biết ta đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
"Lẽ ra ta không nên nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, kết quả của việc nhẫn nhịn mãi lại là chắp tay tặng ngươi cho hắn..."
Hắn ta run rẩy, ánh mắt chứa đầy thù hận không che giấu nổi.
"Ta đã cẩn trọng, cung kính, tiết kiệm bao nhiêu năm qua, phụ hoàng hẳn phải hài lòng rồi."
"Hoàng huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ta đưa tay chống lên n.g.ự.c hắn ta, đỏ mắt hỏi: "Việc ngươi làm đêm nay, chính là kháng chỉ. Nếu A Dực tâu lên Thánh thượng, e rằng ngươi sẽ không còn đường lui..."
Quả nhiên hoàng huynh kích động.
"Không được nhắc đến tên hắn nữa!
Cho dù đêm nay hắn có người cứu giúp, ta cũng không để hắn sống mà quay lại triều đình... Còn về phụ hoàng, hừ."
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đã nắm cằm ta, lại hôn lên: "Quyền lực đã nằm trong tay ta, làm sao ông ấy quản được ta."
Hơi thở bên tai ngày càng nặng nề, ta cắn răng một cái, vị tanh nồng lập tức lan tỏa trong khoang miệng.
Hoàng huynh cũng không giận, cười nặng nề, ôm ta vào lòng.
Ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gáy ta: "A Vũ, chúng ta còn nhiều thời gian."
Mà ta lại nhìn qua vai hắn ta, ánh mắt lướt qua những bức mật thư trên bàn, khóe miệng nhếch lên vô cảm.
10
Triều đình xảy ra chuyện lớn.
Thái tử phóng hỏa đốt một tòa lầu các trong cung, hôm sau ép vua thoái vị tạo phản.
Thánh thượng kinh hãi đến nỗi ngã bệnh không dậy nổi.
Còn vị Thủ phụ công chính nhất triều đình, được truyền là đã trốn theo một tổ chức giang hồ, chỉ trong một đêm đã biệt tăm.
Người trong triều lại có quan hệ với các phe phái giang hồ, đây là điều triều đình tuyệt đối không thể dung thứ, huống hồ người này còn là Thủ phụ Nội các nắm giữ nhiều cơ mật.
Trong lúc nhất thời, lệnh truy nã Thẩm Dực Thanh trải khắp thiên hạ.
Thái tử lên ngôi, lấy phe Sở Tướng quân làm nanh vuốt, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nếu có ngôn quan dám can gián trái ý, hạ ngục tịch biên không từ thủ đoạn nào.
Bậc thang dài trước Sùng Hoa điện, m.á.u chảy rồi lại khô.
Trên dưới triều đình lòng người hoang mang, không ai dám lên tiếng xen vào.
Ai nấy đều cảm thấy bất an, tất nhiên cũng chẳng ai để ý đến ta - một Công chúa đã biến mất.
Hoàng huynh đêm nào cũng đến.
Những bức mật thư của hắn ta đều ở trong mật thất này.
Ngoại trừ nơi này, hắn ta không yên tâm ở đâu cả.
Dưới sự quản thúc của Hoàng hậu, ta ít học chữ nghĩa, chỉ biết nữ công, hoàng huynh rất hiểu điều này.
Thêm nữa, những mật thư đó đều có cách giải mã đặc biệt, vậy nên hắn ta chẳng thèm đề phòng ta.
Ngày thường hắn ta đến đây, vốn là để xem những bức thư đó.
Từ khi giam ta trong mật thất này, hắn ta chẳng còn tâm trí đọc nữa.
Chiếc giường đơn sơ được trải thêm nhiều lớp chăn gấm mềm mại, màn trướng tầng tầng bao quanh, dưới ánh nến là ôn nhu hương mê hoặc người ta chìm đắm.
Hoàng huynh thích ôm ta thì thầm dỗ dành, cho dù ta lạnh nhạt, hắn ta vẫn có thể say đắm một mình.
"A Vũ, cho ta một lần được không?"
Dưới ánh nến chập chờn, hắn ta tựa vào trán ta, giọng nói lưu luyến: "Những ngày đêm ở bên ngươi, ta như đang mơ vậy."
Ta lạnh lùng đẩy hắn ta ra.
"Thật vậy sao? Ta không thấy đây là giấc mơ. Dù sao hoàng huynh đã chà đạp ta đến mức này, chẳng lẽ định xem ta như cấm luyến nhót cả đời hay sao?"
Có lẽ thù hận trong mắt ta quá rõ ràng, hắn ta như bị bỏng, né tránh ánh mắt ta.
"Không phải vậy đâu, A Vũ, cô yêu ngươi như thế, làm sao có thể giam ngươi ở đây cả đời được?"
"Chỉ là hiện giờ tình hình rối ren, Sở gia nắm binh quyền, Phiên Vương mười hai châu đều có động tĩnh khác thường, ngay cả Lương Châu." Hắn ta nghiến răng trầm ngâm: "Cũng có người âm thầm thao túng cục diện."