Như thể có người đã lấy nó ra từ ký ức bị chôn vùi, thổi bay bụi bặm, đặt lại trước mắt ta vậy.
Nếu ta cũng quên nó đi, Lương Châu sẽ thật sự như chưa từng tồn tại, nhẹ nhàng bay đi xa.
Cuộc đời người bình thường, ai ai cũng có chốn về.
Còn ta, ngay cả chốn về cũng suýt mất.
"Thẩm Dực Thanh, đừng bao giờ rời xa ta."
"Vĩnh viễn."
Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Ta cầu còn không được."
Khi định thần lại, tay ta lướt qua eo hắn, chợt chạm phải một chút chất lỏng ấm áp, mùi tanh của m.á.u tức thì tràn ngập khoang mũi.
"Ngươi bị thương?"
Ta giật mình, vội vàng bò dậy, thắp sáng ngọn nến đầu giường.
Gương mặt Thẩm Dực Thanh dưới ánh nến trắng bệch gần như trong suốt, lông mi khẽ run, như đang chịu đựng cơn đau tột cùng.
Hắn mặc một bộ y phục đi đêm màu đen, vải áo ở eo bị lưỡi d.a.o sắc cắt rách, thấm đẫm một mảng lớn máu.
"Đừng sợ."
Lời còn chưa dứt, cửa điện đã bị đá "rầm" một tiếng, mở toang.
Thái tử dẫn cấm quân vây kín Nhiễm Sương các, ánh đuốc chiếu rọi gương mặt hắn ta, hiện lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Trước cửa điện còn có t.h.i t.h.ể của mấy thái giám canh giữ ta.
"Đêm hôm đột nhập cung cấm, ám sát thái giám, theo luật phải xử tử."
Kỳ Tu Trác tàn nhẫn nở một nụ cười: "Thẩm Dực Thanh, ngươi to gan thật. Ngươi liên tục quấy rối hoàng muội của cô, ngươi nói xem cô nên lóc da rút gân, thiêu sống ngươi thế nào mới phải đây?"
"Điện hạ nói đùa, ta và A Vũ sắp thành thân, sao có thể gọi là quấy rối?"
"Ngược lại là điện hạ, mấy ngày nay tìm đủ mọi cách ép buộc thánh thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn, vẫn chưa thấy hiệu quả nhỉ." Thẩm Dực Thanh chẳng hề sợ hãi mà khiêu khích.
"Tìm chết!"
Kiếm phong ập đến, khoảnh khắc cuối cùng khựng lại trước cổ họng ta.
Thái tử tức giận thu kiếm lại: "A Vũ, ngươi làm gì vậy?"
"Hoàng huynh, đừng g.i.ế.c hắn, ta muốn đưa hắn về Lương Châu. Ta đưa hắn về Lương Châu, sẽ không khiến huynh phải khó xử nữa." Ta lặp lại một lần.
"Hừ. Bảy năm trước ngươi cũng nói như vậy, là ta ngu ngốc, mới cho tên tiện nhân này cơ hội tiếp cận ngươi. Cùng một sai lầm, ngươi nghĩ ta sẽ phạm lần thứ hai sao?"
Hắn cắm một kiếm xuống trước giường, ôm ngang ta lên, bước nhanh ra khỏi điện.
Cấm vệ quân cầm đuốc ùa vào, ánh lửa chiếu rọi Nhiễm Sương các sáng như ban ngày.
"Róc xương lóc thịt hắn ta ra cho cô, sau đó vứt xương cho chó ăn."
Ánh mắt hắn ta rơi lên tấm bảng Nhiễm Sương các, giữa hàng mày lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét: "Đốt cả tòa lầu các này đi."
"Vâng! Điện hạ!"
Sau tiếng hô đồng thanh vang trời, tiếng đánh nhau lập tức vang lên.
"Kỳ Tu Trác, ngươi điên rồi sao?"
Ta kinh ngạc đến cùng cực, ra sức vùng vẫy.
Nhưng dù ta có đ.ấ.m đá thế nào, sức mạnh giam cầm ta cũng không hề nới lỏng nửa phần.
Nhìn Thẩm Dực Thanh kéo lê thân thể bị thương dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng ta dâng lên cảm giác tuyệt vọng cùng cực.
"Sao không gọi là hoàng huynh nữa?"
Thái tử rũ mắt, bình tĩnh nhìn ta.
"A Vũ muốn xa cách với cô như vậy sao?"
9
Tên điên này.
Vào lúc này mà vẫn còn nghĩ đến những chuyện đó.
Ta vẫn luôn biết hoàng huynh lạnh lùng từ nhỏ, coi mạng người như cỏ rác.
Nhưng khi hắn ta bộc lộ bản chất hung ác nham hiểm như vậy, trong lòng ta vẫn dấy lên nỗi sợ hãi.
Tiếng chiến đấu dần đi xa, ánh lửa phía sau bốc cao ngút trời.
Khi tỉnh lại, ta mới nhận ra mình đã bị giam lỏng.
Ta chưa từng biết, phía sau thư phòng Đông cung lại còn có một mật thất như thế này.
Bên trong treo đầy tranh vẽ của ta, người trong tranh có các thần thái khác nhau – hờn dỗi, mất mát, thâm tình nhìn nhau.
Ánh nến le lói chiếu sáng chiếc bàn duy nhất trong mật thất.
Trên bàn ngoài một số thư mật, còn rải rác nhiều vật nhỏ.
Túi thơm ta thêu lần đầu tiên, trâm cài tóc rơi trong viện Đông cung, đèn lưu ly vô tình làm rơi khi bị Hoàng hậu phạt quỳ, một chiếc giày thêu bỏ lại bên bờ khi nghịch nước, và cả... một cái yếm màu hồng sen...