• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến lại thấy buồn.

Giang Nha vừa mới quyết định sẽ sống chung với bạn trai, dọn ra khỏi căn nhà mà cô đang thuê. Vậy mà ngày đầu tiên chuyển đến nhà của Tiêu Khải Minh thì cô phát hiện anh ta ngoại tình.

Trên giường anh ta đầy rẫy bộ đồ lót ren gợi cảm của phụ nữ, trong thùng rác còn có ba chiếc bao cao su đã qua sử dụng.

Đối mặt với sự chất vấn của Giang Nha, Tiêu Khải Minh thừa nhận rất sảng khoái.

“Giang Nha, tôi là một thằng đàn ông trưởng thành, tôi cũng có nhu cầu về sinh lý. Chúng ta yêu nhau được hai năm, ngay cả khi tôi muốn hôn cô cô cũng không vui. Mẹ nó chứ tôi cũng không phải hòa thượng. Cô không cho tôi ngủ cùng, tôi chỉ có thể tìm phụ nữ khác để giải quyết.”

Ngồi trong quán cà phê, Giang Nha vô cảm kể lại nguyên văn từng lời của Tiêu Khải Minh cho cô bạn thân Bạc Du Du nghe.

“Cút con mẹ nó cái đồ chó má!”

Bạc Du Du đập bàn một cái: “Kiếm cớ! Bản thân không kiềm chế được, để tinh tr*ng xông lên não còn dám viện lý do!”

Giang Nha hút “sụt sụt” nửa cốc cà phê đen không đường, trong khoang miệng tràn ngập vị đắng kinh khủng.

“Nhà tớ ở vừa mới trả lại thì chủ nhà đã cho cháu trai chuyển vào ở rồi. Không thể tìm được nhà thì đêm nay tớ chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi.”

Giang Nha buồn bã nhìn chằm chằm cốc cà phê trước mặt. Thay vì buồn bã vì bị bạn trai lừa dối cộng thêm thất tình, cô phải tự chăm sóc cho bản thân mình mới là điều quan trọng trước mắt.

“Cái này…”

Bạc Du Du cũng có chút lo lắng. Tuy rằng hai người họ là bạn thân, nhưng nơi làm việc của hai người lại ở hai đầu khác nhau, nếu không cô ấy có thể để Giang Nha dọn đến ở với mình.

Giang Nha làm ở bệnh viện, căn nhà trước đây cô thuê nằm đối diện với bệnh viện nơi cô làm việc. Bây giờ thuê nhà đã khó, mà tìm được một căn phù hợp về mọi mặt lại càng khó hơn.

“Nếu không thì vậy đi.”

Bạc Du Du gãi đầu: “Tháng trước Bạc Kỳ vừa mới chuyển ra ngoài. Căn nhà mà nó thuê chỉ cách bệnh viện cậu làm có 20 phút, đi xe buýt cũng rất tiện. Hay là cậu thuê chung với nó đi?”

Bạc Kỳ là em trai của Bạc Du Du, nhỏ hơn các cô 2 tuổi.

Ba người bọn họ chơi với nhau từ cái thuở còn cởi truồng, nhưng sau đó Bạc Kỳ đến Đế Đô để học đại học, Giang Nha cũng bắt đầu đi làm nên cũng phải hai năm rồi cô chưa gặp cậu.

“Bạc Kỳ sao.”

Giang Nha lắc đầu, có chút buồn rầu: “Tên nhóc đó lớn rồi. Nhỡ một ngày nào đó nó dẫn bạn gái về, một bà chị già như tớ sẽ rất xấu hổ đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang