• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nha ho khan một tiếng: “Tớ nói là tớ với Bạc Kỳ đang hẹn hò.”

Lúc này Bạc Du Du mới nghe rõ, cô ấy vỗ bàn: “Đậu mè, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.”

“…”

Bạc Du Du đưa tay lên sờ cằm mình: “Nói như vậy, chẳng lẽ tớ ném bạn thân mình vào hố lửa sao?”

Giang Nha: “… Hố lửa đâu, Bạc Kỳ khá tốt.” “Chỗ nào tốt?”

Bạc Du Du chống cằm nhìn cô, cười tủm tỉm: “Công tác bảo mật của hai người tốt quá nhỉ?”

“Chuyện đó…”

Giang Nha bị nụ cười của cô ấy làm cho nổi da gà: “Cũng, cũng không phải. Chỉ là lúc đầu cũng không xác định, cho nên mới không nói với cậu.”

“Bây giờ thì sao?”

Bạc Du Du đói bụng, cô ấy lại cầm đũa lên ăn: “Hai người đã phát triển đến đâu rồi?”

“Chỉ, khụ…”

Giang Nha xấu hổ, chỉ biết giơ tay vỗ “bạch, bạch, bạch” ba cái: “Như này.”

“Đậu mè!”

Bạc Du Du suýt nữa thì phun thức ăn trong miệng ra, ho khàn vài tiếng, cuối cùng giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là em trai tớ trâu bò.”



Bạc Kỳ đi tắm khi vừa về đến nhà. Theo thói quen, cậu bật điện thoại lên kiểm tra tin nhắn sau khi tắm xong.

Tin nhắn mới nhất trên Wechat là của Bạc Du Du: [Em thực sự đã biến câu “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài” thành sự thật rồi.]

Sau đó còn gửi hai cái icon giơ ngón tay cái.

Bạc Kỳ nhướng mày, suy nghĩ một hồi liền hiểu được câu này của cô ấy có nghĩa là gì. Cậu trả lời: [Cảm ơn vì đã khích lệ.]

Bên ngoài có tiếng mở cửa rồi đóng cửa lại, Giang Nha đã về.

Bạc Kỳ ném điện thoại xuống. Cậu không mặc áo trên mà chỉ mặc một chiếc quần ống rộng màu xám nhạt rồi đi ra ngoài.

Sau khi giải thích rõ ràng với Bạc Du Du, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Giang Nha cũng rơi xuống, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Bạc Kỳ dựa vào khung cửa, nhướng mày nhìn cô: “Sau khi nói ra có phải trong lòng thoải mái hơn rất nhiều đúng không?”

Giang Nha nhìn cậu, gật gật đầu, sau đó buồn bực thở dài, nói: “Nhưng mẹ em thì vẫn chưa giải quyết được.”

Chỉ nói vài câu trên điện thoại cơ bản là không rõ ràng.

Hơn nữa với tính cách nóng nảy của mẹ Giang, Giang Nha cảm thấy nếu cô không đưa Bạc Kỳ về nhà một chuyến, có lẽ bà ấy sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ mẹ con với cô mất.

“Có cần anh về cùng em một chuyến không?”

Bạc Kỳ rót cho cô một cốc nước: “Trước khi em đi nước ngoài, chúng ta nên để dì Giang chấp nhận anh càng sớm càng tốt, đỡ phải lằng nhằng nhiều chuyện.”

“…”

Giang Nha suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn cậu, khịt mũi: “Mẹ em vẫn luôn cho rằng con trai nhỏ tuổi không đáng tin cậy. Có thể bà ấy sẽ hơi khó chấp nhận anh.”

Bạc Kỳ cúi đầu hôn lên má cô, nói một cách chắc nịch: “Chỉ cần nỗ lực, cách giải quyết chắc chắn sẽ nhiều hơn khó khăn.”

Giang Nha vừa định hỏi cậu có biện pháp nào sao thì môi đã bị cậu chặn lại, cả người bị đè ở trên ghế sofa.

Tay của Bạc Kỳ cởi quần áo cô ra, Giang Nha “ưm” một tiếng, hoảng sợ nhìn cậu, giãy giụa: “Có phải anh định để em chưa kết hôn đã mang thai đấy chứ?”

“…”

Càng nghĩ lại càng cảm thấy rất có khả năng này xảy ra, Giang Nha lo lắng, không cho cậu cởi quần áo mình ra: “Đừng có mà mơ, em sẽ không

—— A!”

Cô còn chưa kịp dứt lời thì chiếc quần cạp cao cùng với quần lót đã bị kéo xuống một cách thô bạo.

“Nghĩ gì vậy?”

Bạc Kỳ lật người cô, để cô nằm bò ra ghế sofa: “Trong vòng năm năm nữa anh cũng không có ý định có con.”

“Cái gì ——”

Cậu đột nhiên tiến vào khiến mọi câu hỏi của Giang Nha đều buộc phải nuốt ngược vào trong bụng, sau đó liền cảm thấy cơ thể mình như bị căng ra vì trướng đầy.

“Anh muốn cùng em sống cuộc sống của hai người đã.”

Bạc Kỳ bị cô kẹp chặt phải hít một hơi thật sâu, chờ cô từ từ thả lỏng mới bắt đầu thẳng lưng mà di chuyển.

“A… Chậm một chút…”

Về chuyện con cái, Giang Nha cũng không có bất kỳ kế hoạch rõ ràng nào, cô luôn cảm thấy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

“Anh chỉ cần có em là được rồi.”

Bạc Kỳ ôm cô từ phía sau, ngậm lấy thùy tai của cô rồi liếm láp: “Nha Nha, đợi em từ nước ngoài trở về, chúng ta kết hôn được không?”

Kết hôn…

Giang Nha bị hai chữ này làm cho choáng váng, đầu v* đột nhiên bị cậu nhéo một cái, côn th*t xuyên qua miệng tử cung vọt thẳng vào trong.

“A….”

Cao trào đột nhiên xảy ra không kịp chuẩn bị trước, cả người Giang Nha run rẩy, bên dưới co rút thật chặt, hai tay siết chặt lưng ghế sofa, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Vừa rồi anh —”

Giang Nha thở hổn hển quay đầu nhìn Bạc Kỳ thì bị cậu hôn mãnh liệt, đầu lưỡi bị cậu mút lấy, cho đến khi nó bị mút đến tê dại thì cậu mới buông ra.

“Mệt rồi sao?”

Bạc Kỳ hôn lên chóp mũi cô: “Có muốn đi tắm không? Anh muốn tắm uyên ương với em.”

“…”



Một tuần trước khi xuất ngoại, Giang Nha xin nghỉ hai ngày, cùng Bạc Kỳ trở về Tứ Xuyên gặp mẹ Giang.

Mẹ Giang mạnh miệng biết được Giang Nha định dẫn bạn trai về nhà, tuy rằng ngoài mặt vẫn còn giận dỗi, nhưng bà vẫn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chờ bọn họ.

Buổi trưa, Giang Nha và Bạc Kỳ về đến nhà.

Đây là lần đầu tiên Bạc Kỳ đến gặp mẹ của bạn gái. Đêm hôm qua, cậu đã ngồi tìm hiểu trên Baidu một hồi lâu, tất cả những điều cần chú ý đều đã thuộc làu.

“Mẹ.”

Giang Nha dẫn Bạc Kỳ vào nhà. Khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của mẹ Giang, da đầu cô tê dại.

Quả nhiên, chuyện như thế này lẽ ra cô phải nói từ sớm mới phải, càng kéo dài lại càng như phạm phải tội ác nào đó.

Mẹ Giang hừ một tiếng, thoáng liếc nhìn chàng trai cao lớn trẻ tuổi phía sau Giang Nha, nhất thời cảm thấy có chút phức tạp.

Bà có biết một chút về đứa nhỏ Bạc Kỳ này. Đứa nhỏ này từ nhỏ tương đối trầm ổn, không biết gây chuyện, làm loạn hay có thói hư tật xấu gì cả.

“Vào đi.”

Mẹ Giang lấy đôi dép lê cho Bạc Kỳ: “Dì nghe mẹ cháu nói, bây giờ cháu đang phát triển trò chơi sao?”

“Dạ vâng.”

Bạc Kỳ đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng Giang Nha vẫn có thể nhận ra rằng cậu đang lo lắng, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Bạc Kỳ đặt những thứ đã mang tới lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện với mẹ Giang.

Cơm nước đã chuẩn bị xong, Giang Nha đi rửa tay, còn chủ động bày đồ ăn cùng với bát đũa ra.

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ Giang. Mặc dù ngoài mặt mẹ Giang không cười, nhưng sắc mặt của bà cũng không quá căng thẳng.

Giang Nha lặng lẽ thở phào một hơi, chắc bà không tức giận đâu nhỉ? Hơn nữa ——

Cô nhìn những món ăn trên bàn, phát hiện có mấy món mà Bạc Kỳ thích ăn, trong lòng không khỏi cười thầm.

Mẹ cô quả nhiên chỉ mạnh miệng thôi mà. Bữa ăn trôi qua rất bình yên.

Sau bữa ăn, Giang Nha dọn dẹp bát đũa. Bạc Kỳ xắn tay áo định giúp cô, kết quả lại bị mẹ Giang gọi tới.

“Mấy ngày trước máy tính bảng của dì gặp vấn đề. Tiểu Kỳ à, cháu tới đây xem giúp dì đi.”

Mẹ Giang đeo kính viễn thị, lấy máy tính bảng của mình ra: “Người trẻ tuổi mấy đứa lúc nào cũng mân mê mấy thứ này. Hôm nay cháu tới vừa đúng lúc, dì đỡ phải mang ra tiệm nhờ người ta sửa cho.”

Bạc Kỳ vội đáp lại, sau đó cùng mẹ Giang đi ra ngoài phòng khách.

Giang Nha rửa bát được một nửa mới chợt nhận ra. Máy tính bảng thì có vấn đề gì chứ, rõ ràng mẹ cô lấy cớ rửa bát để đánh lạc hướng cô, muốn nói chuyện một mình với Bạc Kỳ!

Cửa phòng bếp khép hờ, Giang Nha quay đầu lại, chỉ thấy một góc phòng khách, còn thoáng nghe thấy tiếng nói, nhưng lại không thể nghe rõ.

Cô có chút sốt ruột, muốn biết mẹ mình nói gì với Bạc Kỳ.

Nhưng sự giáo dục tốt của cô đã ngăn cô đến cửa nghe trộm.



Bạc Kỳ trở về nhà sau khi ăn bữa trưa tại nhà họ Giang. Bọn họ đã bàn bạc trước khi đến, cũng đã gọi điện cho ba mẹ Bạc, nói rằng trưa mai Bạc Kỳ sẽ đưa Giang Nha về nhà họ Bạc ăn cơm.

Dù sao chuyện gặp gia đình hai bên cũng là chuyện một sớm một chiều, gặp một bên đương nhiên phải gặp nốt bên còn lại, mà theo lời Bạc Kỳ nói chính là, dứt khoát thu phục trong một lần ——

Tuy rằng Giang Nha cảm thấy như vậy có hơi vội vàng.

Hai người bọn họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu, gặp ba mẹ hai bên như vậy có sớm quá không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK