Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.)
Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão.
Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực.
Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn.
Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên.
Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi.
Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả.
Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết.
Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất, bị nam nữ chính đích thân đánh chết, hồn phách tan biến.
Mốc thời gian hiện giờ chính là phân đoạn thí luyện nhập môn.
9999 bậc thang lên trời, 10 người đầu tiên có thể vượt qua sẽ có thể trở thành đệ tử nhập môn của Thiên Kiếm Môn. Người đứng đầu còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Kiếm Môn Thẩm Lưu Phong.
Trong nguyên tác, nữ chính Vân Thiển Thiển dựa vào bàn tay vàng, khó khăn lắm mới vượt lên trước nguyên chủ một bước, giành được vị trí đứng đầu trong buổi thí luyện, được Thẩm Lưu Phong nhìn trúng.
Nhưng lần này, nàng ta đã thua, thua triệt để.
Bởi vì, nếu so về bò dưới đất, không ai có thể vượt qua ta.
Lúc mọi người còn đang ở giữa sườn núi, ta đã vận dụng hết cả tứ chi, bò lên đến đỉnh núi.
Chưởng môn: “…”
Hộ Đỉnh trưởng lão: “…”
Chấp Pháp trưởng lão: “…”
Tư Dược trưởng lão: “…”
Chấp Kiếm trưởng lão: “…”
Ta: “Hì hì hì…”
2
Hộ Đỉnh trưởng lão là một ông lão có cốt cách như tiên, cũng là người lớn tuổi nhất, bình tĩnh nhất, xung phong mở miệng.
“Ha ha… Vị tiểu hữu này đúng là có tài năng thiên bẩm, tốc độ bò này hơn xa bạn đồng trang lứa gấp mấy lần. Chẳng trách có thể về nhất.”
Tư Dược trưởng lão là một nữ tiên có bề ngoài xinh đẹp, mặt mũi hiền từ, dịu dàng kéo ta đứng dậy từ trên mặt đất.
“Đúng rồi, đứa nhỏ này bò nhanh đến như vậy, quần áo đã bị chà rách rồi đúng không? Chờ chút nữa đi tắm rồi thay một bộ quần áo mới nha.”
Chấp Pháp trưởng lão là một tu sĩ trung niên có vẻ ngoài nghiêm túc, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu nhìn ta với ánh mắt kiên định: “Ừm!”
Ba người họ đều biểu lộ sự thân thiện và tán thành từ bậc tiền bối đối với ta.
Dù sao thì ta là người đứng đầu thí luyện, chắc chắn sẽ được chưởng môn thu vào dưới trướng, tương lai sẽ trở thành hậu bối của bọn họ.
Nhưng sắc mặt của chưởng môn Thẩm Lưu Phong lại không được tốt lắm.
Bởi vì, y chính là nam chính của quyển sách tiên hiệp này.
Không sai, đây là một quyển truyện về tình thầy trò yêu hận đan xen.
Trên đường xuống núi, nam chính gặp nữ chính, còn phát hiện ra nàng ta và mình có duyên tiền định. Buổi thí luyện này cũng là hắn gọi nữ chính đến, đã điều động nội bộ để nữ chính trở thành đệ tử đầu tiên của mình từ lâu.
Nhưng ta bò nhanh quá!
Y còn chưa kịp có phản ứng gì, ta đã xông lên dẫn đầu, giành vị trí đứng nhất. Ngay cả muốn ra tay thiên vị cũng không được.
“Này… Ngươi tên gì?”
“Có muốn vào dưới trướng của bổn toạ, làm… đệ tử nội môn của bổn toạ hay không?”
Có thể thấy y đang rất miễn cưỡng nhưng vẫn cố duy trì sĩ diện chưởng môn của mình.
Nữ chính là đệ tử thân truyền, đến phiên ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường.
Không sao, ta cũng không muốn bái y làm sư phụ.
Đã là sư phụ, vậy thì ta đã có một sự lựa chọn khác.
Ta quay đầu lại, nhìn Chấp Kiếm trưởng lão Sở Vấn Thiên bên cạnh Thẩm Lưu Phong.
“Không muốn!”
Thẩm Lưu Phong đang định giả lả đồng ý, nghe thấy ta nói vậy thì sửng sốt một chút, ngay sau đó đã không kìm được sự vui sướng trong lòng.
“Gì cơ? Ngươi không muốn? Vậy mà ngươi lại không muốn? Ha ha ha…”
Nhận ra mình đã vui mừng quá trớn, y bèn nghiêm mặt lại, nói: “Vậy ngươi muốn vào dưới trướng của ai?”
Ta chỉ vào Sở Vấn Thiên đang đứng bên cạnh y: “Nghe nói Chấp Kiếm trưởng lão có kiếm thuật cao siêu, là đệ nhất kiếm tu đương thời. Đệ tử bất tài, nguyện bái Sở trưởng lão làm thầy, mong chưởng môn thành toàn.”
3
Sở Vấn Thiên và Thẩm Lưu Phong là sư huynh đệ đồng môn, là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thiên Kiếm Môn.
Khác với tên Thẩm Lưu Phong đạo mạo kia, Sở Vấn Thiên bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất trong sáng rụt rè.
Nghe thấy ta muốn bái mình làm thầy, lỗ tai hắn ngay lập tức đỏ lên.
“Gì cơ? Ngươi muốn bái bổn toạ làm sư phụ?”
“Bổn toạ tu hành ngàn năm, ngươi, ngươi là người đầu tiên chủ động muốn bái bổn toạ làm sư phụ…”
Tất nhiên rồi. Bề ngoài của hắn lạnh lùng đến như vậy, tất cả mọi người đều sợ hắn.
Nhưng chỉ có ta biết, thật ra hắn là một người tốt!
Ta bò đến trước mặt Sở Vấn Thiên, ôm chặt đùi của hắn.
“Sư tôn ở trên, xin hãy nhận lấy cái ôm này của đệ tử!”
Sở Vấn Thiên cũng không ngờ ta sẽ tự làm quen nhanh đến như vậy, cơ thể cứng đờ.
“Được, được.”
“Đồ nhi, con tên là gì?”
“Ngoài ra thì, đừng có bò dưới đất mãi như thế, được không? Các sư thúc sư bá của con đều đang nhìn đó.”
Ta: “Sư tôn, con tên là Tiểu Cường.”
“Nghe nói sư tôn luôn mộ cường*, về sau, ngài không cần mộ cường như vậy nữa, bởi vì Cường của ngài đã đến rồi!”
(* Mộ cường (慕强) có nghĩa là tôn sùng cái mạnh, ở đây tác giả chơi chữ, vì Cường là tên của nữ chính, mộ trong ái mộ (爱慕) có nghĩa là yêu thích, ẩn ý về couple Sở Vấn Thiên × Tiểu Cường.)
Sở Vấn Thiên sửng sốt:
“Tiểu, Tiểu Cường?”
“Nữ hài tử tên Cường… đúng là hiếm thấy.”
“Vậy họ của con là gì?”
Ta: “Đệ tử mang họ kép Ốc Đức, tên đầy đủ là Ốc Đức Cường.”
Sở Vấn Thiên: “À… Thì ra còn có dòng máu ngoại quốc.”
Đôi ta đang trò chuyện hăng say, nữ chính khoan thai đến muộn, rốt cuộc cũng bò đến nơi.
Vốn dĩ nàng ta sẽ búi tóc thành hình nụ hoa, mặc một bộ trang phục như tiểu tiên nữ, còn xách theo chiếc túi xách hình hoa sen, nhưng vì đuổi theo ta, lúc này, mặt mũi của nàng ta đã tái nhợt, lấm lem nhơ nhuốc.
Thấy ta đang đứng bên cạnh các vị trưởng lão, nàng ta cho rằng vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn đã bị ta cướp đi, đôi mắt ngay lập tức đỏ bừng lên.
“Nàng ta, nàng ta gian lận!”
“Mọi người đều là người trần mắt thịt, sao ngươi có thể bò nhanh đến như vậy được!”
“Chắc chắn là ngươi đã vận dụng tà thuật hoặc sử dụng chất cấm gì đó rồi!”
Ta liếc nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô tội của nàng ta, bên tai lại vang lên tiếng đối thoại giữa nàng ta và hệ thống.
【Hệ thống, chẳng phải mi nói ta mới là nữ chính của thế giới này hay sao?】
【Ả mặt rắn này là cấp bậc gì vậy, sao lại bò nhanh hơn cả ta nữa?】
【Còn nhỏ mà đã như thế này, chắc chắn là rất dâm đãng. Có phải nàng ta ta đã hối lộ trưởng lão giám thị hay không…】