Trà xanh chết tiệt dám mắng ta dâm đãng? Ta còn chê nàng ta xấu xí đấy!
“Cùng là người trần mắt thịt, ta còn xinh đẹp như thế này, sao ngươi không nói cha mẹ ta gian lận? Không giống như ngươi… Ha ha ha!”
Nhận ra ta đang công kích vẻ bề ngoài của mình, nữ chính Vân Thiển Thiển chỉ mới mười lăm tuổi, gương mặt còn búng ra sữa đã tức giận đến mức phát khóc.
“Thẩm đại ca, huynh nhìn nàng ta kìa!”
Ta chống nạnh phản bác:
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Ta thấy người có ý xấu là ngươi thì đúng hơn?”
“Tà thuật hay chất cấm gì đó, lần đầu tiên ta nghe thấy, vậy mà ngươi vừa mở miệng đã nhắc đến, chứng minh rằng ngươi đã biết đến sự tồn tại của những thứ này từ lâu!”
“Chưởng môn, kiến nghị ngài nghiêm túc điều tra!”
“Ta khẳng định ta không sử dụng, nhưng nói không chừng nàng ta lại sử dụng.”
Chưởng môn Thẩm Lưu Phong được gọi là Thẩm đại ca, ngay lập tức có chút xấu hổ, bèn hạ giọng, nghiêm túc nói với Vân Thiển Thiển:
“Không được vô lễ, đây là đệ tử thân truyền của Chấp Kiếm trưởng lão.”
“Lần này, con đứng thứ hai trong buổi thí luyện, vốn không có tư cách gia nhập dưới trướng của bổn toạ, nhưng Ốc Đức Cường đứng nhất đã bái Chấp Kiếm trưởng lão làm sư phụ, bổn toạ bèn phá lệ tuyển con làm… đệ tử nội môn của ta.”
“Vân Thiển Thiển, Ốc Đức Cường nhập môn trước con, sau này, con phải gọi nó một tiếng sư tỷ.”
Thân truyền và nội môn khác nhau rất nhiều.
Thân truyền, nghe tên là hiểu, được sư phụ đích thân dạy dỗ, nhân số không nhiều.
Nội môn thì khác, đều do sư huynh sư tỷ đồng môn chỉ dạy.
Thẩm Lưu Phong là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn, có một đống đệ tử nội môn.
Vân Thiển Thiển có hệ thống tu tiên trên người, đương nhiên cũng biết rõ việc này, tức xì khói.
Nhưng trước mặt biết bao nhiêu người, cho dù Thẩm Lưu Phong có muốn thiên vị nàng ta cũng không có cách nào.
Chẳng bao lâu sau, vài đệ tử khác tham gia thí luyện cũng bò lên đến nơi. Sau khi thí nghiệm linh căn, bọn họ lần lượt được các trưởng lão khác thu nhận.
Ta là người về nhất trong buổi thí luyện nhập môn, thiên phẩm hoả linh căn, được Chấp Kiếm trưởng lão Sở Vấn Thiên thu nhận, làm đệ tử thân truyền và cũng là đệ tử duy nhất của y, là mầm non duy nhất của Vấn Kiếm Phong.
5
Thân xác mà ta xuyên vào là một tiểu cô nương năm nay mười lăm tuổi.
Cha mẹ mất sớm, nàng bị huynh tẩu vô lương tâm bán vào kỹ viện.
Nàng liều mạng trốn thoát, chạy vào núi sâu, trượt chân ngã xuống vách núi mất mạng.
Nếu ta đã dùng thân xác của nguyên chủ, đương nhiên không thể để nàng chịu đói.
Vừa theo sư tôn trở lại Vấn Kiếm Phong, ta đã bắt đầu tìm miếng ăn.
Người khác tìm miếng ăn: “Sư tôn, đói quá, ăn cơm thôi.”
Ta tìm miếng ăn: “Sư tôn, đói quá, cánh cửa này trông ngon thật, con gặm một miếng nha.”
Khiến cho vị sư tôn đã sống hơn một ngàn năm, lần đầu tiên nuôi trẻ con sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
“Đồ nhi! Mau ngậm miệng lại, thứ này không thể ăn được!”
Hửm? Ta là bé ngoan, sư tôn nói cánh cửa này không thể ăn được, nhưng cái cây kia hẳn là có thể ăn?
“Sư tôn, cái cây này trông rất ngon, con ăn một miếng nha…”
Sư tôn biết ta có thể sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên tông môn, chắc chắn là có chút thiên phú khác với người bình thường, nhưng không ngờ ta lại quá đáng như vậy.
Cũng may là sư tôn nhanh tay lẹ mắt, túm được gáy của ta, cái cây lệch tán đã sống hơn một ngàn năm trong sân của sư tôn mới may mắn thoát nạn.
Đêm hôm đó, không biết sư tôn kiếm từ đâu ra một cái xửng đầy ắp bánh bao, cho ta ăn no.
Dưới ánh đèn dầu mờ mờ ảo ảo, sư tôn vừa vá lại những vết rách trên quần áo do ta bò dưới đất mà thành, vừa dò hỏi lai lịch xuất thân của ta.
Ta há to miệng gặm bánh bao, thành thật nói thẳng về xuất thân của nguyên chủ.
Sư tôn ngoài lạnh trong nóng, nghe thấy vậy, ngay lập tức tràn ngập phẫn nộ.
“Cái gì! Huynh tẩu của con bán con vào chốn lầu xanh dơ bẩn kia? Nhưng con mới mười lăm tuổi thôi!”
“Những người đó có làm gì con không?”
Ta nhớ đến những chuyện nguyên chủ đã phải trải qua, ngay lập tức tủi thân mếu máo.
“Bọn họ đánh con, chửi con, còn không cho con ăn cơm!”
Khiến sư tôn tức giận đến mức dùng đũa gắp cho ta một chén dưa muối đầy ắp.
“Ăn! Ăn một tô luôn!”
“Hiện giờ, con là đệ tử của Thiên Cực Kiếm Sở Vấn Thiên ta, chỉ cần sư tôn còn ở đây, chắc chắn ta sẽ không để cho con chịu đói!”
Ta cảm động cực kỳ, chùi hết dầu mỡ trên tay mình lên tay áo của y.
“Vâng, sư tôn.”
“Với cả, chẳng phải ngài tên Sở Vấn Thiên hay sao? Sao lại tự xưng là Thiên Cực Kiếm?”
Sư tôn giải thích với ta:
“Kiếm tu chúng ta, người và kiếm hợp làm một, người còn kiếm còn.”
“Tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu, kiếm mới là cốt lõi của chúng ta.”
“Bây giờ con chưa có kiếm nên vẫn có thể tự xưng bằng tên của mình, nhưng sau này hành động trên giang hồ sẽ phải tự xưng bằng tên kiếm.”
Ta: “Ơ, chuyện này… Vậy thì kiếm của con có thể gọi là Cường Kiếm* được không?”
(* Cường kiếm (强剑) phát âm là /qiáng jiàn/, phát âm giống với 强奸 /qiángjiān/ có nghĩa là cưỡng gian.)
Sư tôn: “Không ổn đâu, lỡ chẳng may không được xét duyệt thì…”
6
Sở Vấn Thiên thật sự là một sư tôn tốt, rất có trách nhiệm.
Đệ tử nhập môn bình thường được môn phái phát cho một bộ đồng phục thống nhất, một thanh kiếm gỗ, một túi trữ vật.
Ta nhập môn, nhận được một bộ đạo bào do đích thân sư tôn may vá, một thanh kiếm được sư tôn cất giữ đã lâu, một túi trữ vật vô hạn lượng!
“Đồ đệ ngoan, bộ đạo bào này được sư tôn dệt từ giao nhân sa của giao nhân ở Nam Hải, nước lửa không thể xâm phạm, đao kiếm không thể thương tổn. Sau này, con bò dưới đất sẽ không bị rách quần áo nữa!”
(* Sa: Loại tên hàng dệt.)
“Nhưng mà tốt nhất là đừng bò trên mặt đất, sư tôn sợ con bị người ta giẫm lên.”
“Đồ đệ ngoan, Hoả Linh Kiếm này là thanh kiếm đầu tiên của sư tôn thời niên thiếu, đã rất nhiều năm không được sử dụng. Tuy chỉ là linh bảo cấp thấp nhưng lại phù hợp với thuộc tính hoả linh căn của con, vừa hay lại hợp cho con sử dụng.”
“Còn túi trữ vật này nữa. Sư tôn đem linh thạch, đan dược, quần áo tắm rửa, pháp bảo hộ thể và tất cả các món mà con thích ăn nhét đầy trong này rồi! Sau này có đói bụng phải nhớ tự lấy ra ăn đó.”
“Đừng có gặm lung tung, sẽ đói bụng đó.”
Sư tôn thật sự tốt quá, ta khóc chết mất.
Không hổ là nam phụ tốt thí được mệnh danh là ông bố bỉm sữa của giới Tu Chân trong nguyên tác.
Còn chu đáo hơn cả mẹ ruột của ta nữa!
Mẹ ruột của ta, một lần mang thai sinh ra hơn 1000 con gián, sau khi sinh xong thì không thèm quan tâm đến chúng ta.
Vừa mới sinh ra, chúng ta đã phải nỗ lực không ngừng, tự tìm kiếm thức ăn.
Sở Vấn Thiên đối xử tốt với ta như vậy, ta cũng không thể phụ lòng mong đợi của Sở Vấn Thiên được.
Nửa năm thấm thoắt trôi qua.
Ta giận dữ phấn đấu. Trong lúc các đệ tử khác còn đang luyện tập làm thế nào để kiếm gỗ từ dưới đất bay lên không trung, ta đã có thể ngự kiếm bay tới bay lui, vòng qua vòng lại toàn bộ tông môn.
Tu vi vượt trội hơn hẳn bạn cùng trang lứa.
Nhưng đây là lần đầu tiên ta làm người, khó mà quên được bản tính âm u bò dưới đất của mình, hễ rảnh rỗi là lại bò loạn xạ khắp tông môn.
Các trưởng lão và đệ tử khác nhìn thấy ta, ai nấy đều thân mật gọi ta một tiếng sư điệt hoặc sư tỷ, còn nhét đồ ăn vào trong túi trữ vật của ta.
“Bình này là Trúc Cơ Đan, môn phái phân phát còn dư, Tiểu Cường sư điệt cứ lấy mà ăn đi. Sư tôn của con chỉ có một mầm non duy nhất là con, các đệ tử khác chỉ cần một viên là đủ rồi, nhưng với con, cho dù có cả một bình cũng không đủ.”
“Đứa nhỏ này, ngày nào cũng bò, hẳn là mệt lắm đúng không? Đến đây, đây là chuột lang nước cấp 1, lấy làm thú cưỡi đi.”
“Tiểu Cường Cường, có đói bụng không? Hãy cầm xửng bánh bao này đi ăn đi…”
Tin động trời, một con gián cái xuyên vào truyện tiên hiệp, không ngờ lại được tất cả mọi người trong tông môn nuông chiều hết mực! (Không phải.)
Vậy nên, ta âm u bò qua bò lại trong tông môn, cưỡi trên lưng chuột lang nước, làm một con “bò sát” vui vẻ trong tông môn.
Có người đối xử rất tốt với ta, đương nhiên cũng có người không tốt với ta.
Nữ chính Vân Thiển Thiển cực kỳ không ưa ta.
Ví dụ như, nàng ta vừa mới học được cách dùng thanh kiếm gỗ của mình để bay đã vội vã đến tìm ta khoe khoang.