Hoàng Dư Dương xuống xe ở đường Kim Châu, lấy vali từ trong khoang hành lý xe taxi. Cậu đứng bên cạnh biển chỉ đường, dáo dác nhìn xung quanh nhưng không tìm được phương hướng, cuối cùng đành lấy điện thoại ra gọi cho Bội Bội, quản lý hành chính của chiến đội, người phụ trách liên lạc với cậu.
Khi điện thoại còn chưa được kết nối, Hoàng Dư Dương nghe thấy tiếng đợi máy, ngẩng đầu nhìn những cây ngô đồng Pháp cao lớn với lá xanh rợp bóng bên cạnh.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá, chúng chiếu lên khuôn mặt và cổ tay cậu, cơn gió xe lạnh từ xa thổi tới. Hoàng Dư Dương thích thời tiết như thế này, cảm thấy thoải mái nên nhắm mắt lại một lúc.
"A lô?" Bội Bội bắt máy, giọng nói có chút ngạc nhiên: "Dương thần?"
"Tôi đến rồi," Hoàng Dư Dương nói, "Hiện tại tôi đang ở trước cửa tiệm trái cây Kim Châu, phải đi theo hướng nào?"
"A?" Bội Bội hơi ngây ra một chút, có vẻ không chắn chắn, hỏi lại: "Không phả nói là tối mới đến sao?"
"Tôi đổi lịch rồi, quên không báo với chị." Hoàng Dư Dương giải thích ngắn gọn.
"Tôi ra đón cậu nhé," giọng Bội Bội trở nên gấp gáp, "Dương thần, cậu đợi một chút nhé."
Hoàng Dư Dương tắt điện thoại, lấy điếu thuốc điện tử ra từ trong túi, hút một hơi, sau đó nhấc chân khẽ đá nhẹ vào vali của mình.
Chiếc vali rất to, nhưng không nặng là bao, chứa gần như tất cả đồ đạc mà cậu đã từng để ở đội WBG. Một vài bộ quần áo để thay đổi, các thiết bị ngoại vi quen dùng, cùng với cúp MVP của giải mùa xuân năm nay.
Hoàng Dư Dương từng cho rằng mình sẽ ở lại WBG cho đến khi giải nghệ, bởi vì cậu là một người không thích thay đổi, nhưng thực tế thường không như mong muốn.
Một tháng trước, cậu còn đứng trên bục trao giải chung kết playoff mùa xuân IPFL, bên cạnh các đồng đội WBG, nhận cúp trong làn giấy màu rơi lả tả và tiếng reo hò của khán giả.
Một tháng sau, WBG nhận được khoản phí chuyển nhượng khổng lồ, còn Hoàng Dư Dương thì ký hợp đồng mới, một mình từ quê nhà đến thành phố S, bây giờ đang đứng ở góc đường Kim Châu.
Đã đợi được khoảng 10 phút, nhưng Bội Bội vẫn chưa thấy đến, Hoàng Dư Dương nhận được một tin nhắn từ người đồng đội cũ Mạc Thụy: "Con trai cưng tới nơi chưa? Báo bình an cho ba ba một tiếng."
Hoàng Dư Dương nhìn con phố chỉ có vài chiếc xe chạy qua, nhắn lại cho Mạc Thụy: "Đang đứng ven đường chờ người đón như một đứa trẻ mồ côi, chẳng biết ba ba tôi đã chết hay chưa nữa?"
Mạc Thụy gửi lại một loạt: "Ha ha ha", an ủi cậu: "Chờ ba ba về tới thành phố S sẽ đến căn cứ FA thăm con," "Nếu bị người ở FA đánh con nhớ phải báo cảnh sát," "Dù có ngồi ghế dự bị cũng đừng ném thuốc độc vào máy lọc nước, giết người là phạm tội đấy."
Hoàng Dư Dương vốn định mắng thêm vài câu nữa, nhưng khi ngước mắt lên cậu bắt gặp Bội Bội đang chạy về phía mình từ trong video, cậu chỉ kịp nhắn lại một chữ "Biến" rồi cất điện thoại, đi về phía cô.
"Dương thần đợi lâu rồi có phải không?" Cuối cùng Bội Bội cũng chạy được đến nơi, thở hổn hển đứng trước mặt nhìn cậu. Cô trông rất dễ thương, dáng người cân đối, tóc buộc thành một búi, trên người mặc chiếc áo hoodie mỏng màu xám nhạt.
"Không," Hoàng Dư Dương cất điếu thuốc, nhìn xuống chiếc áo có logo chiến đội FA dưới vạt áo, lắc lắc đầu, "Không đợi lâu lắm đâu."
"Từ ký túc xá đi qua đây cũng hơi xa, hôm nay tài xế đưa dì ra ngoài mua đồ, nếu không thì có thể lái xe ra đón cậu rồi." Bội Bội vừa giải thích vừa giơ tay định kéo vali của Hoàng Dư Dương.
Nhưng Hoàng Dư Dương đã từ chối, vì thế cô bèn dẫn cậu đi tiếp, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua về tình hình căn cứ: "Ký túc xá và phòng huấn luyện của chúng ta nằm ở hai tòa nhà khác nhau, nhưng chúng gần nhau lắm. Phòng của cậu đã sắp xếp xong rồi. Mọi người bây giờ đang đấu tập, đều không có ở ký túc xá, khoảng 5 giờ sẽ về ăn cơm."
Khi nghe thấy những từ khóa mà mình quan tâm, Hoàng Dư Dương cúi đầu, ngoan ngoãn gọi cô: "Chị Bội Bội."
Bội Bội nhìn Hoàng Dư Dương, ngẩn người một lúc, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Sao vậy?"
"Chị có biết khi nào tôi mới có thể thi đấu tập không?" Hoàng Dư Dương hỏi cô.
"À, cái này tôi cũng không rõ lắm," Bội Bội có vẻ hơi khó xử, cười cười với cậu, " Hay cậu thử hỏi huấn luyện viên một chút đi."
Hoàng Dư Dương đáp "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Trong suốt mười mấy ngày cực kỳ khó chịu ấy, Hoàng Dư Dương luôn tự an ủi mình bằng câu "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", cố gắng không nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra sau khi chuyển đến FA.
Nhưng khi thực sự đến gần câu lặc bộ mới, trong những khoảnh khắc lơ đãng khi nghe Bội Bội nói, câu nói "Ngồi ghế dự bị" và "FA đánh cậu" của Mạc Thụy vẫn cứ liên tục vang lên trong đầu cậu.
Dù sao thì Hoàng Dư Dương cũng không hiểu, liệu việc FA quyết định chi một khoản tiền lớn để mua cậu có phải thật sự vì họ đánh giá cao năng lực của cậu, muốn để cậu tham gia vào đội hình xuất phát, cống hiến cho đội. Hay là vì họ không chịu nổi sự sỉ nhục, muốn thực hiện một cuộc trả thù không tiếc bất cứ giá nào.
Khi biết WBG chuẩn bị giao dịch mình, Hoàng Dư Dương vừa mới đăng xong lời xin lỗi đối với chiến đội FA trên Weibo.
Bài xin lỗi này là do huấn luyện viên Lein giúp cậu tìm người viết lại, Lein nói rằng những câu cậu viết khó đọc đến mức ai nhìn vào cũng sẽ cười chết mất.
Khi bài xin lỗi vừa được đăng lên, trong vòng chưa đầy 2 phút, bình luận đã lên đến hơn một nghìn lượt. Hoàng Dư Dương lướt xuống một vài bình luận để làm mới, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra xem, đóng phần mềm lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy quản lý đội WBG, Lê ca, đang đứng ở cửa phòng họp.
"Dư Dương, đợi chút, tôi muốn nói chuyện với cậu vài câu." Lê ca bước vào, giơ tay đem cửa đóng lại.
Lê ca tóc vuốt vuốt, trên người mặc một bộ vest, trông như vừa mới từ một sự kiện chính thức trở về, vẻ mặt nghiêm túc ngồi đối diện với Hoàng Dư Dương và Lein, sau đó mới hắng giọng một tiếng, bắt đầu nói: "Dư Dương, có chuyện này muốn thương lượng với cậu."
Hoàng Dư Dương nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm không tốt, khẽ "Ừ" một tiếng.
"Là thế này," Lê ca nói với vẻ khó khăn, "Cậu biết đấy, chúng ta không phải chiến đội lớn giàu có, ông chủ cũng không có bối cảnh gì cả, là tự tay dốc sức xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng... Năm nay tình hình kinh tế không tốt, ông chủ cũng đang rất khó khăn. Đúng là chúng ta giành được chức vô địch mùa xuân, nhưng mùa xuân dù sao cũng không phải chung kết... "
Lê ca nói một đống thứ chẳng đâu vào đâu, Hoàng Dư Dương vốn dĩ không giỏi nghe người khác nói, nhìn cái miệng của Lê ca hết mở rồi đóng, dần dần cậu cảm thấy mình như đang quay lại lớp văn học năm nhất trung học ----- mỗi câu cậu nghe đều hiểu, nhưng rất khó để phân tích ý nghĩa được ẩn chứa trong đó, thậm chí cậu còn bắt đầu lúng túng, cho đến khi Lê ca cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "FA muốn mua cậu, bọn họ đưa ra một mức giá rất hợp lý."
"Dĩ nhiên... quyết định là ở cậu, nếu cậu nhất quyết muốn ở lại WBG, cậu vẫn có thể ở lại," hắn nói tiếp, "Nhưng ông chủ không thích những tuyển thủ không nghe lời, nếu cậu muốn ở lại, vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần không được đội chào đón."
"Có ý gì?" Hoàng Dư Dương sửng sốt một hồi, hỏi lại, "Nếu tôi ở lại, các người định sẽ làm gì tôi?"
"Cũng không thể nói như vậy..." Lê ca có vẻ không biết phải đối phó thế nào với sự thẳng thắn của cậu, nói lắp bắp.
Hoàng Dư Dương lại quay sang nhìn Lein một cái: "Anh Lein, chuyện này là sao vậy?"
Ánh mắt của Lein vừa chạm vào cậu một cái liền lập tức tránh đi.
"Cái này không phải vấn đề Lein có thể quyết định được." Lê ca vội vàng nói, ý tứ muốn giải vây.
"Không đúng." Hoàng Dư Dương nhìn hắn với vẻ khó hiểu, "FA muốn mua tôi để làm gì? Để nhốt tôi dưới tầng hầm rồi đánh đập mỗi ngày à? Không phải chỉ là mắng bọn họ mấy câu thôi sao, lòng dạ thật quá nhỏ mọn."
"Cậu như thế mà chỉ là mắng mấy câu thôi à?" Lê ca không nhịn được, đáp lại.
Lúc này, Lein cuối cùng cũng lên tiếng: "Cậu yên tâm đi, tôi đã hỏi qua rồi, họ muốn cậu vì xạ thủ của họ bị chấn thương, sẽ sớm giải nghệ, đội trẻ của họ thì chưa đủ tuổi, nên mới muốn có cậu, chắc chắn cậu sẽ được ra sân thi đấu."
"Ồ, tôi có thể ra sân thi đấu ở FA, thì các người - WBG có quyền quyết định à?" Hoàng Dư Dương cười, "Lợi hại như vậy thì cho tôi một cái giấy bảo đảm đi."
"......."
Cuối cùng, dù sao thì Hoàng Dư Dương cũng không thể đấu lại quyết định của cấp trên, khi rời khỏi phòng họp, việc chuyển nhượng của cậu đã trở thành điều không thể thay đổi.
Lúc đó, Hoàng Dư Dương vừa đi tới cửa đã quyết định quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, thay giày rồi ra ngoài. Cậu mở điện thoại, xem thử bình luận trên Weibo, bình luận đứng đầu là một fan của FA hỏi cậu: "Được ai viết cho bài này vậy? Văn phong rất ổn, nhưng nhân phẩm thì tệ quá, sao lại nhận mấy công việc thiếu đạo đức này. Có thành ý thì mùa hè ra thi đấu, đứng trước mặt ba Vinh mà quỳ lạy, tôi sẽ cân nhắc ít chửi cậu vài câu."
Hoàng Dư Dương vào phần trả lời viết: "Nhà ai có thằng con hiếu thảo lại đi sủa bậy vậy?", rồi nghĩ đến các khoản phạt trong giải đấu cũng như chiến đội mới sắp tới, bình tĩnh lại, cậu xóa đi, thay bằng hai biểu tượng mặt khóc, rồi thêm một cậu: "Biết rồi, sẽ cố gắng."
Ngày đầu tiên chiến đội trở lại sau kỳ nghỉ, Vinh Tắc và đồng đội đã tham gia một trận đấu tập online với chiến đội á quân vòng loại trực tiếp giải mùa xuân TAC. Trận đấu khá căng thẳng, khó khăn lắm mới thắng được một cứ điểm nhỏ, nhưng lợi thế lại không rõ ràng lắm.
Sau khi kết thúc trận đấu, căn phòng rơi vào im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, không ai dám mở miệng lên tiếng.
Vinh Tắc dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài một lúc rồi chuyển sang máy chủ Hàn Quốc, bắt đầu đánh xếp hạng.
Sau khi kết thúc một ván đấu, Vinh Tắc tháo tai nghe ra, quay đầu lại thì phát hiện các đồng đội đã đi ra ngoài hết, chỉ có quản lý chiến đội đang đứng không xa phía sau anh, tay cầm điện thoại, nhìn anh với vẻ do dự, như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Có lẽ vì trận đấu tập diễn ra không suôn sẻ, các đồng đội cũng không ở trạng thái tốt, tâm trạng Vinh Tắc cũng không ra làm sao, nhưng anh vẫn gật đầu với quản lý: "Có chuyện gì vậy, mọi người đi đâu hết rồi?"
"Tôi bảo bọn họ đi cùng huấn luyện viên để xem lại trận đấu," quản lý tiến lại gần, thấp giọng nói, "Bội Bội nói Hoàng Dư Dương đã đến rồi, giờ cậu ta đang ở trong ký túc xá."
Vinh Tắc đáp lại một tiếng "Ồ", quản lý lại nói tiếp: "Cậu ta còn hỏi Bội Bội khi nào có thể tham gia vào trận đấu tập."
"Vậy à." Vinh Tắc không có phản ứng gì đặc biệt.
"Ừ, em ấy còn nói Hoàng Dư Dương trông khá ngoan ngoãn," quản lý nhíu mày, có vẻ bối rối thở dài, "Nói cậu ấy rất đáng yêu."
Vinh tắc từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, không nói gì, quản lý không nhịn được nữa, hỏi: "Chú mua cậu ta rồi rốt cuộc tính cho cậu ta thi đấu không?"
"Việc cậu ta có được thi đấu hay không là quyết định của huấn luyện viên." Vinh Tắc cười cười, trả lời quản lý, "Có liên quan gì đến tôi đâu?"
"......" Quản lý nhìn anh, sắc mặt trở nên khó nói nên lời, "Được rồi, chú muốn nói gì thì cứ nói."
Vinh Tắc "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại trên bàn lên, mở khóa màn hình, tay dừng lại một chút, rồi mở phần mềm video, bắt đầu phát lại video mà anh vừa mới xem một phần sáng nay.
Giọng Hoàng Dư Dương truyền ra từ loa điện thoại: "Tôi nghe nói ba Vinh vì phải trả nợ cho bố mẹ, ký hợp đồng 5 năm với FA chỉ nhận lương tối thiểu, vậy không phải là sắp hết hạn hợp đồng rồi sao... Này còn phá đội thật mẹ nó không đáng, ba Vinh nếu không vẫn nên thôi đi, ở lại FA mà dưỡng già, hết hợp đồng rồi tìm công việc khác đi."
"... Chú còn tính xem cái video này bao nhiêu lần nữa?" Giọng của quản lý có chút yếu ớt.
Vinh Tắc nhìn màn hình điện thoại, đợi đến khi video kết thúc, mới từ từ nói: "Đợi đến khi tôi tìm được công việc khác đi."