Trong phòng họp tại căn cứ huấn luyện FA, hai nhân viên điều tra phụ trách giám sát giải đấu của Liên minh đang đối diện với Hoàng Dư Dương, giọng điệu rất nghiêm túc: "Vi phạm quy định về tính công bằng trong thi đấu, không phải chỉ là phạt tiền đơn giản đâu. Nếu có gì muốn nói với chúng tôi, tôi khuyên cậu nên nói sớm."
"Việc tôi chưa làm sao tôi có thể nhận? Video trận tập luyện không phải tôi rò rỉ." Hoàng Dư Dương không biểu lộ cảm xúc, nói với các nhân viên điều tra, "Việc điều tra tôi sẽ hợp tác, nhưng ngoài ra tôi không có gì muốn nói thêm."
Meko và Đinh Vĩ ngồi bên cạnh các nhân viên điều tra.
Sau khi thông báo cho Vinh Tắc vào sáng sớm, Meko đã ngay lập tức báo cáo với Liên minh.
Liên minh luôn rất coi trọng những sự việc như thế này, chưa đầy 2 giờ sau, các nhân viên điều tra đã có mặt tại căn cứ FA. Vì video đúng là được quay từ góc nhìn thứ nhất của Hoàng Dư Dương, bọn họ quyết định sẽ để các kỹ thuật viên kiểm tra máy tính của Hoàng Dư Dương tại căn cứ, đồng thời cũng sẽ tiến hành kiểm tra các máy tính của các thành viên khác trong đội.
Các nhân viên điều tra đã trò chuyện một lúc với Meko, sau đó trực tiếp yêu cầu gặp mặt Hoàng Dư Dương để nói chuyện.
Meko nhìn Hoàng Dư Dương, trong lòng cảm thấy khá phức tạp. Hắn đã xin phép các nhân viên điều tra, giữ liên lạc với Vinh Tắc, đảm bảo rằng Vinh Tắc có thể nghe được nội dung cuộc điều tra diễn ra trực tiếp.
Mối quan hệ giữa Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương dạo gần đây có vẻ không tệ, nhưng Meko không chắc chắn thái độ của Vinh Tắc đối với sự việc lần này. Tuy nhiên, về mặt tình cảm, Meko không nghĩ rằng Hoàng Dư Dương lại có thể làm rò rỉ đoạn video đó.
Thứ nhất, phiên bản mùa hè hiện tại thiên về tăng cường sức mạnh tấn công, Hoàng Dư Dương và Ấn Lạc là trung tâm trong các chiến thuật huấn luyện của đội, cậu không có động cơ gì để tiết lộ video này. Thứ hai, nếu Hoàng Dư Dương vì tiền mà làm chuyện này, cậu đã không từ chối lời mời huấn luyện thử, quyết định ở lại WBG ngay từ đầu.
Tin tức về việc video trận tập luyện bị rò rỉ lan truyền rất nhanh, không ít người đã xem qua video đó.
Đến khi Meko và các nhân viên điều tra bước vào phòng họp, bộ phận truyền thông mới đã nhận được rất nhiều câu hỏi và phàn nàn từ các fan. Meko bắt đầu nghi ngờ sự việc này có thể liên quan đến thi đấu cá độ, vì theo những gì hắn biết, từ khi Hoàng Dư Dương gia nhập chiến đội, chỉ riêng mùa giải thường niên mùa hè của FA đã mở ra không ít kèo cá cược mới.
Tuy nhiên, số người xem trận tập luyện rất ít, Meko không nghĩ ra ai trong đội có thể là người làm rò rỉ video này.
Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, phòng họp im lặng trong nửa phút, đột nhiên có người gõ cửa phòng họp.
Meko đi đến mở cửa, là các kỹ thuật viên do Liên minh cử đến.
"Trên máy tính có một phần mềm ghi video đã bị xóa," kỹ thuật viên nói, "Thời gian xóa không thể xác định chính xác, nhưng có thể là vào chiều ngày hôm qua."
Video trong đó là trận tập luyện của đội được quay vào buổi trưa ngày hôm qua, kéo dài hơn một tiếng.
"Cậu có nhớ phần mềm này không?" Một trong các nhân viên điều tra hỏi Hoàng Dư Dương.
Meko nhìn Hoàng Dư Dương, cậu cũng ngẩn người một lúc, rồi nhìn lại Meko, vẻ mặt có chút bối rối, nói: "... Tôi không biết."
"Quản lý," một nhân viên điều tra hỏi Meko, "Phòng huấn luyện có camera giám sát không?"
"Có," Meko trả lời, "Trên trần có ba cái, nhưng không chắc chúng có quay được màn hình của các thành viên trong đội."
"Chúng ta có thể truy xuất video của ba ngày gần đây không?"
Meko gọi điện cho Lý Bội, yêu cầu cô sao chép video từ hệ thống giám sát.
Các nhân viên điều tra lại hỏi thêm vài câu nữa rồi cùng nhau ra ngoài, gọi điện về trụ sở chính, cuối cùng bọn họ quay lại phòng họp, thông báo: "Chúng tôi sẽ mang máy tính của Hoàng Dư Dương về để kiểm tra. Cho đến khi có kết quả điều tra, cậu ấy sẽ không thể tham gia thi đấu."
Meko trong lòng chùng xuống. Hoàng Dư Dương vẫn không có biểu cảm gì, không thanh minh, cũng không phản bác.
"Nhưng chỉ còn hai ngày nữa là giải đấu bắt đầu," Meko khẩn cầu với các nhân viên điều tra, "Liệu thời gian điều tra có thể..."
"Chúng tôi cũng muốn làm nhanh nhất có thể," một trong số bọn họ trả lời.
Sau khi nhóm người từ Liên minh rời đi, Meko quay lại phòng họp, Hoàng Dư Dương vẫn ngồi đó, chưa có rời đi.
Meko suy nghĩ một lúc, nói: "Dư Dương, hôm nay cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Hoàng Dư Dương đáp "Ừ" một tiếng, rồi hỏi Meko: "Quản lý, thiết bị ngoại vi của tôi bọn họ đã mang đi chưa?"
"Đã mang đi rồi." Meko nhìn Hoàng Dư Dương, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
Những ngày qua, mọi người trong đội đều chứng kiến sự cố gắng của Hoàng Dư Dương. Dĩ nhiên, một tuyển thủ eSports không thể thiếu tài năng và nỗ lực, nhưng trong số những người có tài năng vượt trội, Hoàng Dư Dương chắc chắn thuộc nhóm đầu về sự nỗ lực.
Meko đã chứng kiến nhiều tuyển thủ đến và đi ở FA, cũng từng tức giận vì Hoàng Dư Dương từ chối lời mời huấn luyện thử của mình, nhưng sau gần hai mươi ngày làm việc cùng nhau, hắn chỉ còn lại sự lo lắng về việc nỗ lực của Hoàng Dư Dương có thể sẽ trở nên vô ích.
May mắn thay, Hoàng Dư Dương có vẻ bình tĩnh hơn Meko. Cậu nói với Meko một câu "Vậy tôi về trước" đứng dậy, mở cửa phòng họp, bước ra bên ngoài.
Ngày hôm đó trời âm u, không khí vẫn còn vương lại hơi nóng của ngày hôm qua, khiến mọi thứ trở nên oi bức.
Khi đi trên con đường trở về ký túc xá, Hoàng Dư Dương bất chợt nhớ lại ngày mình rời WBG, cũng là trong một phòng họp. Cậu bị buộc phải chấp nhận mọi sắp xếp, từ đó mọi thứ thay đổi đột ngột.
Con đường không dài, nhưng Hoàng Dư Dương cảm thấy hơi mệt.
Điện thoại của cậu không ngừng rung lên, là tin nhắn từ bạn bè và những người đồng đội cũ, nhưng cậu không dám mở ra xem, bởi vì không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng cậu tắt thông báo đi.
Buổi sáng gần 11 giờ, dì trong ký túc xá đang nấu ăn, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa ra từ nhà bếp, bay tới khu vực cửa.
Hoàng Dư Dương chuẩn bị lên tầng, đúng lúc gặp dì đang bê món ăn ra, cậu chào dì một tiếng.
"Dư Dương?" Dì có hơi ngạc nhiên, đặt đĩa gà xé phay lên bàn, "Sao lại về sớm thế?"
"Có chút việc nên về trước ạ." Hoàng Dư Dương mỉm cười với dì, bước lên trên tầng.
Hoàng Dư Dương từ sáng sớm đã bị quản lý gọi dậy, giấc ngủ không dài, về phòng ngồi bên giường một lúc, cảm thấy đầu hơi đau. Cậu không muốn xem điện thoại, cũng không biết phải làm gì, nên ngả người nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà mà ngẩn ngơ.
Không biết đã qua bao lâu, cậu nghe thấy âm thanh mơ hồ từ dưới tầng, có vẻ là các đồng đội của cậu đã về ăn cơm. Cậu không cảm thấy đói, cũng không muốn xuống ăn, không muốn gặp đồng đội, cảm thấy xấu hổ, bối rối và rất khó chịu.
Cậu không biết phải đối mặt với một tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống như thế nào, một thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Màn hình điện thoại trong góc mắt của Hoàng Dư Dương lại sáng lên, cậu không thèm nhìn mà chỉ lật úp điện thoại lại, để màn hình hướng xuống, sau đó lấy gối che kín mặt.
Cứ như thế, cậu nằm yên dưới gối một lúc thì nghe thấy có người gõ cửa phòng.
Cậu từ từ bỏ chiếc gối ra, ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cửa, không biết có nên mở hay không. Cửa lại bị gõ tiếp, cậu đành xuống giường đi tới, đúng lúc nghe thấy giọng của Vinh Tắc.
"Hoàng Dư Dương," Vinh Tắc nói, "Cậu ngủ rồi à."
Hoàng Dư Dương do dự một chút, rồi trả lời: "Không có."
"Cậu cho tôi vào được không?" Vinh Tắc hỏi.
Hoàng Dư Dương đứng bên cạnh cửa, im lặng một lúc rồi mở cửa ra. Ngoài cửa chỉ có một mình Vinh Tắc. Tay của Vinh Tắc thả lỏng, cầm theo điện thoại.
Vinh Tắc bước vào phòng, ban đầu không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, mới hỏi cậu: "Tại sao không nghe điện thoại của tôi?"
"Không nhìn điện thoại," Hoàng Dư Dương đứng cách anh không xa, giải thích, "Không dám xem."
Vinh Tắc hỏi cậu: "Tại sao?" Hoàng Dư Dương suy nghĩ một lúc, nhìn nhìn Vinh Tắc.
Trước đây, khi Hoàng Dư Dương nhìn thấy Vinh Tắc qua màn hình, không biết là do camera của tuyển thủ có bộ lọc hay là vì lý do gì khác, nhưng lúc đó Vinh Tắc luôn trông rất dịu dàng, vẻ ngoài hiền lành và dễ gần.
Nhưng khi đối mặt với Vinh Tắc ngoài đời, Hoàng Dư Dương thường cảm thấy anh không phải là người quá quan tâm đến người khác. Ít nhất, biểu cảm trên mặt anh cũng không mềm mại, trong khi nói chuyện, anh cũng tỏ ra lịch sự nhưng có phần xa cách.
Lúc này, Vinh Tắc cũng giống như vậy, dù đang ngồi, nhưng với góc nhìn từ dưới lên, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Dư Dương, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy như mình đang bị quan sát từ trên cao.
Dù không phải kiểu nhìn khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy khó chịu.
"Video là do cậu quay phải không?" Vinh Tắc đột ngột hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào Hoàng Dư Dương.
Hoàng Dư Dương trả lời "Không phải" Vinh Tắc lại hỏi: "Không phải cậu thì tại sao lại không dám xem?"
Hoàng Dư Dương ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Tôi không biết phải trả lời như thế nào."
Vinh Tắc im lặng, Hoàng Dư Dương ngừng một chút, lại nói: "Cũng không biết phải làm sao để gặp mọi người, sợ mấy người không tin tôi. Máy tính của tôi cũng bị mang đi rồi."
Hoàng Dư Dương cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, đột nhiên cảm thấy có chút bướng bỉnh và vô vọng, hỏi Vinh Tắc: "Vậy anh có tin tôi không?"
Đợi một lúc, Vinh Tắc vẫn không phản hồi.
Hoàng Dư Dương hiểu rõ, câu hỏi của mình không được lịch sự, hỏi Vinh Tắc như vậy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy rất tủi thân.
Một lát sau, cậu tự tìm cách xoa dịu mình, chuyển chủ đề: "Sáng nay ai làm xạ thủ trong trận tập luyện vậy?"
"Có bắn tốt không?" Cậu hỏi, "Thắng nhiều hay thua nhiều?"
"Đội hai chọn người à, là An Khải Minh hay Chương Lan?" Hoàng Dư Dương không kìm được, nói thêm, "Anh không biết đâu, An Khải Minh bị tôi cho ăn hành suốt ở giải hạng hai đấy ----"
"Hoàng Dư Dương." Vinh Tắc cắt ngang lời cậu.
Hoàng Dư Dương cảm thấy càng tủi thân và chán nản hơn, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vinh Tắc, đôi mắt nhòe đi vì cảm giác khó chịu. Nhưng cậu lại nghĩ mình đã là người lớn rồi, không thể khóc trước mặt người khác.
Vậy là cậu cố tỏ ra phong trần, giả vờ như một người lớn thực sự, hỏi Vinh Tắc: "Sao vậy, anh không tin à?"
"Không phải." Vinh Tắc phủ nhận, anh ngừng lại một chút, lại gọi tên Hoàng Dư Dương.
"Đừng lo lắng," anh nói ngắn gọn, "Không sao cả. Tôi biết không phải cậu."
Hoàng Dư Dương nhìn Vinh Tắc, trong lòng tràn đầy cảm xúc, cậu rất muốn bật khóc nhưng lại không thể bỏ chạy, cuối cùng cậu chỉ có thể tiến gần lại Vinh Tắc. Vinh Tắc cũng không tránh, cúi người xuống ôm lấy Hoàng Dư Dương.
Vinh Tắc cơ thể lạnh hơn so với Hoàng Dư Dương, rất cao lớn, khi ôm vào khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy thật đáng tin cậy. Hoàng Dư Dương nhắm chặt mắt, áp mặt vào vai Vinh Tắc. Vinh Tắc vẫn không đẩy cậu ra.
"Chết tiệt, thật sự khó chịu quá... " Hoàng Dư Dương cắn chặt răng, rồi lại buông ra, phàn nàn với Vinh Tắc, "Lại không phải tôi mà."
Cuối cùng, nước mắt dường như không thể kìm lại được, trào ra từ khóe mắt Hoàng Dư Dương, làm ướt chiếc áo phông của Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại không thể kiểm soát được, nhẹ nhàng tự mắng mình, "Tôi thật vô dụng."