Hoàng Dư Dương cùng anh đi xuống tầng, lấy cái bể cá nhỏ mà anh đã chuẩn bị để đựng cá vàng, nói: "Buổi tối tôi sẽ đến tìm anh."
Vinh Tắc dựa vào bên cạnh xe "Ừ" một tiếng, Hoàng Dư Dương hỏi anh: "Sau này anh không đến nữa à?"
"Chưa chắc." Vinh Tắc trả lời.
"Vậy được rồi," Hoàng Dư Dương không đứng quá gần Vinh Tắc, nhưng cũng không xa, cậu cười cười với Vinh Tắc, nói, "Khách sạn của anh có máy tính không, nếu không đến căn cứ, buổi tối nếu rảnh mà chán, anh có thể cùng tôi chơi game được không?"
Vinh Tắc đáp "Có" cùng "Được", rồi rời đi.
Anh thay xong một bộ vest, vội vã đi đến công ty, Vinh Hinh đã đang đợi anh.
"Đến muộn ba phút rồi," Vinh Hinh nói với vẻ không hài lòng, "Sao lại không đúng giờ như vậy."
Vinh Tắc nói "Xin lỗi", hai người đi về phía nhà ăn, cô hỏi: "Cá của em đâu? Ở trên xe à?"
"Tối nay đồng đội sẽ mang đến cho em," Vinh Tắc trả lời cô, Vinh Hinh ngay sau đó lại nói: "Là cái người kia tối qua đó sao?"
Vinh Tắc đáp phải, cô liền nói: "Điểm Điểm hình như rất thích cậu ấy, rốt cuộc cậu ấy có phải là người đã nói xấu em hay không?"
"Không phải." Vinh Tắc trả lời xong, cô liền bĩu môi một cái, rồi nói: "Chị không hiểu được những thứ đó của em."
Mới vừa ngồi xuống, điện thoại của Vinh Hinh bất ngờ vang lên.
Cô nhìn vào điện thoại nhưng không có trả lời ngay, Vinh Tắc liếc nhìn qua một cái, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số điện thoại xa lạ.
Vinh Hinh có vẻ do dự một lúc, rồi bật loa ngoài, giọng của Hướng Tú Minh từ loa phát ra: "Vinh Hinh, em đừng làm ầm lên nữa, sao lại còn chặn số của anh. Đừng giống như trẻ con vậy, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi không làm ầm lên." Vinh Hinh im lặng một chút, rồi nói với hắn.
"Em có thể nghĩ đến cảm nhận của Điểm Điểm và Niệm Niệm không, bọn trẻ không có lỗi," Hướng Tú Minh ở đầu bên kia như đang khuyên nhủ, "Em biết sau khi em gọi Vinh Tắc quay lại công ty, anh đã nhận bao nhiêu cuộc gọi để giúp em giải quyết không?"
"Em trai tôi quay lại công ty của mình là chuyện đương nhiên," Vinh Hinh hỏi, "Anh giúp giải quyết cái gì?"
"Vậy thì anh cứ nói chuyện với luật sư của tôi đi," Vinh Hinh lại nói, "Tôi rất bận, cúp máy trước."
Nói xong, cô nhấn nút cúp điện thoại.
Ngồi một lúc, Vinh Hinh nói với Vinh Tắc: "Sáng hôm nay hắn ta đến tìm chị diễn một màn bi thương, nói là không muốn ly hôn, sẵn sàng từ chức giám đốc công ty, chờ chị tha thứ cho hắn ta... Thấy em thực sự muốn quay lại công ty, hắn ta mới vội vàng như vậy."
Vinh Tắc không nói gì, cô lại ngồi im một lúc, người luật sư đã hẹn trước gõ cửa tiến vào, cô liền không tiếp tục đề tài này nữa.
Trong bữa cơm, Vinh Hinh hầu như không ăn gì, cô chỉ mãi trò chuyện với vị luật sư kia, thỉnh thoảng mới hỏi Vinh Tắc vài vấn đề.
Mấy ngày qua, cô đã nhồi nhét rất nhiều báo cáo công ty cho Vinh Tắc, bảo anh theo học các quản lý cấp cao trong công ty, gấp gáp muốn nhìn thấy kết quả.
Từ buổi chiều đến buổi tối, Vinh Tắc đi theo Vinh Hinh, gần như không có một phút nghỉ ngơi nào, gần 10 giờ tối mới rời khỏi công ty trở lại khách sạn, Điểm Điểm và Niệm Niệm đều đã đi ngủ.
Vinh Hinh lại bảo thư ký đưa cho Vinh Tắc một bản báo cáo đánh giá về dự án mới của công ty, yêu cầu Vinh Tắc đọc trước khi đi ngủ, để làm quen một chút.
Vinh Tắc mang báo cáo của Vinh Hinh về phòng, lật xem một lúc, nhìn đồng hồ, cảm thấy có phần phân tâm, rồi nhắn tin cho Lý Bội, bảo cô chuẩn bị một chiếc máy tính gửi đến khách sạn cho anh.
Quản lý đã gửi cho anh video ghi lại buổi huấn luyện chiều và tối, nhưng anh không có xem ngay. Thấy huấn luyện viên ở trong nhóm nói rằng biểu hiện của Thẩm Chính Sơ rất tốt, Vinh Tắc cảm thấy tâm trạng của mình có chút phức tạp.
Đến 11 giờ rưỡi, Vinh Tắc cảm thấy không yên tâm, đã nhìn điện thoại mấy lần, bỗng nhiên có người trong nhóm gửi tin nhắn, là Hạ An Phúc đang mắng Hoàng Dư Dương.
"Đã gọi đồ khuya chưa?" Hạ An Phúc nói, "Không nhận đơn của những người chơi hỗ trợ trong chế độ đôi mà còn tiêu diệt đồng đội khiến đồng đội bị mất điểm."
Hoàng Dư Dương trong nhóm trả lời: "Tôi đâu có định gọi."
Qua mấy giây sau, Vinh Tắc nhận được tin nhắn của Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương nói: "Cuối cùng cũng xong việc, tôi đang đến."
Vinh Tắc nhìn vào màn hình điện thoại, dừng lại một lát, rồi đột nhiên Hoàng Dư Dương gọi điện cho anh.
"Đang làm gì thế?" Hoàng Dư Dương hỏi anh, "Muốn ăn gì không, tôi mang đến cho anh."
Vinh Tắc nói không đói bụng, Hoàng Dư Dương kéo dài giọng, nói "Được rồi."
Âm thanh nền bên phía cậu có tiếng ve kêu, có vẻ như cậu đang đi trên con đường trong khu dân cư, vừa đi vừa than vãn với Vinh Tắc: "Anh Đinh hôm nay mắng tôi mấy lần, nói tôi không hợp tác tốt với Thẩm Chính Sơ, bắt tôi phải thắng năm ván với Thẩm Chính Sơ mới cho tôi tan làm."
"Chơi mệt chết đi được, nhưng năm ván không thua ván nào," Hoàng Dư Dương tự mãn khoe khoang, "Đúng lúc gặp ba chữ D và Phàn Trạch muốn ăn điểm của tôi, tôi nhanh chóng tận dụng thời gian, cho bọn họ một trận."
"Anh có phải đang đợi tôi không?" Cậu hỏi Vinh Tắc.
Vinh Tắc nhìn vào tài liệu khô khan nhàm chán trải trên mặt bàn, không nói có hay không.
Hoàng Dư Dương đột nhiên ở đầu bên kia chạy vài bước, giống như đã mở cửa xe taxi, báo cho tài xế số cuối của điện thoại, rồi nói với Vinh Tắc: "Tôi lên xe rồi."
"Anh đang làm gì vậy?" Cậu hỏi Vinh Tắc.
"Đang xem báo cáo dự án," Vinh Tắc nói cho cậu, "Của công ty."
"Thật tuyệt vời, tôi ghét xem chữ nhất," Hoàng Dư Dương lập tức nói, "Chưa bao giờ xem kỹ hợp đồng chiến đội của tôi."
Vinh Tắc chính mình cũng không nhận ra, liền bật cười, nói với Hoàng Dư Dương: "Hợp đồng vẫn phải xem kỹ."
"Vậy anh giúp tôi lấy ra xem đi," Hoàng Dư Dương nói, "Xem thử anh có lừa tôi không."
Vinh Tắc vừa định nói không có, thì cửa phòng bị gõ vang lên, Vinh Hinh đẩy cửa đi vào, thấy vẻ mặt của Vinh Tắc, cô ngẩn ra một chút rồi nói: "Có chuyện gì vui vậy?"
"Không có gì." Vinh Tắc không tắt điện thoại, Hoàng Dư Dương có lẽ nghe thấy âm thanh từ bên này, nhưng không lên tiếng.
"Ngày mai chị phải đi thành phố C," Vinh Hinh nói, "Đi trong ngày, em cùng chị đi nhé. Đừng thức quá khuya."
Vinh Tắc đáp "Được," cô vẫn chưa rời đi, hỏi tiếp: "Rốt cuộc là đang gọi cho ai vậy?"
"Bạn thôi." Vinh Tắc trả lời một cách mơ hồ, cô liếc mắt một cái rồi đóng cửa lại cho anh.
Căn phòng im lặng vài giây, Hoàng Dư Dương nói với Vinh Tắc: "Hình như tôi sắp đến rồi."
"Tôi xuống ngay."
Khi Vinh Tắc đến sảnh khách sạn, Hoàng Dư Dương đã có mặt rồi.
Hoàng Dư Dương đã thay một chiếc áo phông khác không giống với buổi sáng, đứng bên cạnh cửa xoay, tay cầm cái bể cá nhỏ mà Vinh Tắc chuẩn bị cho cậu, buồn chán mà nhìn xung quanh. Hoàng Dư Dương cao gầy, làn da rất trắng, khi nhìn thấy Vinh Tắc cậu liền cười, vẫy vẫy tay với anh. Vinh Tắc đi đến bên cạnh cậu, Hoàng Dư Dương đem bể cá đưa cho anh, nói: "Ba Vinh thật là cầu kỳ, một ngày thay hai bộ quần áo."
Vinh Tắc nhìn cậu, Hoàng Dư Dương cùng anh đối diện nhìn nhau vài giây, rồi đột nhiên quay đi tránh đi ánh mắt.
Sảnh khách sạn lúc nửa đêm rất vắng vẻ, xung quanh bọn họ không có một ai, hai người đứng yên lặng.
Qua một lát, Hoàng Dư Dương gọi Vinh Tắc một tiếng, mắt nhìn vào chiếc lọ hoa trang trí ở không xa, nói với Vinh Tắc: "Tối qua tôi cảm thấy chưa nói rõ, sau đó tôi đã suy nghĩ lại."
Lông mi của cậu rất dài, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng sự căng thẳng rất rõ ràng.
"Vinh Tắc," Hoàng Dư Dương nói, "Tôi không biết anh thích tôi ở điểm nào, nhưng anh đừng nghĩ rằng vì tôi không biểu hiện giống kiểu người giỏi yêu đương, nên cho rằng tôi không làm được, rồi lập tức không cần đáp lại, đem tôi đẩy đi."
"Thành thật mà nói, tôi không hiểu lắm, nhưng tôi có thể học," Hoàng Dư Dương cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Vinh Tắc, giống như lúc mới quen, khi cậu nói có thể giúp Vinh Tắc giành chiến thắng, với vẻ nghiêm túc và tập trung, cậu cam kết: "Tôi học rất nhanh."