Có thể nói, Lâu Duẫn chính là vương tử truyện thần thoại xé sách bước ra.
Với những phẩm chất ưu việt như vậy, không khó hiểu khi Lâu Duẫn có vô số người theo đuổi. Tuy nhiên, cậu chẳng bao giờ có tin đồn tình ái. Đến năm 24 tuổi, trong một chuyến công tác đến vùng nông thôn gần thành phố C, cậu bất ngờ mang về một người đàn ông tên Tề Nguyên để tổ chức hôn lễ.
Tin tức về hôn lễ của Lâu Duẫn và Tề Nguyên đã khiến cả thành phố C xôn xao. Tề Nguyên kia có ngoại hình bình thường, làn da ngăm đen, không chút nổi bật, khiến nhiều người ngạc nhiên. Anh dường như không phù hợp với hình mẫu một người chồng lý tưởng mà nhiều người tưởng tượng, chuẩn nông dân chân đất mắt toét, hay xấu hổ, ngượng ngùng.
Khi tiếp đón khách, Lâu Duẫn thường xuyên liếc nhìn về phía Tề Nguyên, người mà cậu đang chết mê chết mệt. Lúc này, Tề Nguyên không giấu vẻ lo lắng lẫn hồi hộp, điều này khiến Lâu Duẫn cảm thấy đau lòng.
Dù không dự định mời quá nhiều khách, Lâu Duẫn vẫn phải chấp nhận yêu cầu của anh trai Lâu Lẫm. Vậy nên mới có việc vô số người quyền quý xuất hiện trong sự kiện quan trọng của gia đình cậu. Dù cảm thấy không cần thiết, Lâu Duẫn vẫn phải tiếp đón khách, trổ tài ngoại giao.
Lâu Duẫn kéo Tề Nguyên sang một bên, nhìn người yêu với vẻ lo lắng và nói: "Cục cưng, mình hãy nghỉ ngơi một chút đi, để em lo hết mọi chuyện ở đây."
Tề Nguyên lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô và nói: "Anh có thể làm được, không cần phải lo cho anh."
Thấy Tề Nguyên nghĩ cho mình, Lâu Duẫn ngập tràn ấm áp. Dù xung quanh có người qua lại, cậu không thể kiềm chế cảm xúc, ôm Tề Nguyên và hôn anh. Tề Nguyên bất ngờ lẫn lúng túng, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lại. Lâu Duẫn thì thầm: "Đừng lo lắng, cục cưng, chúng ta đã kết hôn, em muốn cả thế giới biết chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào."
Trong khi hai người đang hôn nhau say đắm, đột nhiên có tiếng trêu ghẹo từ phía sau: "Ồ, xem ai sắp mất hết kiên nhẫn kìa?"
Tề Nguyên vội buông Lâu Duẫn ra và nhìn về phía người mới đến. Đó là Triệu Khiêm Trì, một minh tinh nổi tiếng với vẻ ngoài cao ráo, lịch lãm, có phần kiêu ngạo. Cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của Lâu Duẫn, là khách mời nhất định phải có mặt trong hôn lễ.
Lâu Duẫn vui vẻ nhìn thấy Triệu Khiêm Trì, kéo Tề Nguyên đi qua và đùa giỡn: "Cái thằng này, sao giờ này mới đến? Đang bận với mỹ nữ hay soái ca nào à?"
Triệu Khiêm Trì trả lời nghiêm túc: "Đừng đùa, tao giữ mình trong sạch thật sự đấy." Cậu ấy có vẻ không vui, điều này làm Lâu Duẫn cảm thấy bất ngờ.
Lâu Duẫn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Được rồi, mày là một người giữ mình trong sạch. Đây là Tề Nguyên, ông xã của tao. Hai người làm quen đi."
Triệu Khiêm Trì nhìn Tề Nguyên đang ngượng ngùng cười, rõ ràng không thoải mái khi thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Đúng thật, Tề Nguyên cảm thấy không quen với sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Duẫn, anh có thể đi nghỉ trước không? Anh cảm thấy không thoải mái."
Lâu Duẫn kéo Tề Nguyên sang một bên, giọng nói dịu dàng: "Đương nhiên rồi, ông xã. Còn một giờ nữa mới đến lượt mình lên sân khấu. Một lát nữa em sẽ đến gọi mình, nghỉ ngơi đi nhé." Cậu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của Tề Nguyên.
"Vậy mình cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Anh đi trước đây." Tề Nguyên buông tay Lâu Duẫn, đi về phòng nghỉ của mình.
Triệu Khiêm Trì, mới đến, nhìn theo bóng dáng Tề Nguyên rời đi, lẩm bẩm: "Tao cũng không muốn đứng đây lóng ngóng. Những người này thật phiền phức. Một lát nữa có việc gì, nhớ gọi tao." Nói xong, cậu không đợi Lâu Duẫn trả lời đã nhanh chóng theo sau Tề Nguyên.
Lâu Duẫn quan sát hai người, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên, sự xuất hiện của các khách mời khiến cậu phải cười nói, đáp lại từng lời chúc mừng.
Triệu Khiêm Trì lặng lẽ theo vào phòng nghỉ, quan sát xung quanh để chắc chắn không ai chú ý. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, thấy Tề Nguyên đứng trước gương, khẽ đọc to một tờ giấy với vẻ mặt nghiêm túc và chân thành. Trên tờ giấy, Tề Nguyên viết:
"Cục cưng Tiểu Duẫn, ngày chúng ta quen biết là ngày tôi quý trọng nhất. Dù vui hay buồn, tôi sẽ cùng em vượt qua mọi thử thách. Tôi yêu thương em, trân trọng em."
Triệu Khiêm Trì nghe anh đọc những dòng chữ lộn xộn, lòng cảm thấy mềm nhũn. Tuy vậy, khi nghĩ đến việc Tề Nguyên đang chuẩn bị cho hôn lễ của người khác, cậu không thể kìm nén cơn tức giận, quyết định phá vỡ sự yên tĩnh:
"Thật là một người chồng tốt."
Tề Nguyên giật mình khi nghe tiếng Triệu Khiêm Trì, lập tức cất tờ giấy, đứng chắp tay sau lưng, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi.
Dù vậy, vóc dáng cao lớn và cơ bắp của anh lại khiến cậu thêm phần yêu mến. Tề Nguyên đỏ mặt, ấp úng: "Cảm... cảm ơn."
Triệu Khiêm Trì tiến lại gần, thấy Tề Nguyên càng lúc càng căng thẳng, nắm chặt tờ giấy.
Cậu ôm lấy cổ Tề Nguyên, cười lạnh: "Một người chồng tốt như vậy mà còn lén lút qua lại với người khác, không biết xấu hổ sao?"
Tề Nguyên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết phải nói gì. Nhớ lại việc lén lút qua lại với Triệu Khiêm Trì, anh vừa hổ thẹn vừa tội lỗi. Khi Lâu Duẫn giới thiệu anh với Triệu Khiêm Trì, anh luôn cố gắng gây ấn tượng tốt với người này. Mặc dù thường xuyên bị Triệu Khiêm Trì chọc ghẹo, anh vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ tốt.
Anh không ngờ lại trở thành nạn nhân bị xâm hại. Sau khi bị Triệu Khiêm Trì chuốc rượu, anh mơ hồ cảm nhận được tay cậu lần mò xuống đũng quần mình, rồi bị kéo vào cuộc làm tình nóng bỏng, nồng cháy, quăng hết mịa chuẩn mực làm người.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy bên cạnh Triệu Khiêm Trì, Tề Nguyên chỉ biết khóc lóc và hối cậu. Triệu Khiêm Trì cố gắng an ủi anh, hứa không tiết lộ bí mật này với Lâu Duẫn. Dù vậy, sau đó, hai người vẫn gian díu, Tề Nguyên cực kỳ thấy tội lỗi.
Triệu Khiêm Trì kéo Tề Nguyên dựa vào bàn trang điểm, hôn và cắn môi anh nhiều lần, thỏa mãn nuốt nước bọt của đối phương, dường như không thể tách rời. Tề Nguyên bị hôn đến hô hấp dồn dập, môi đỏ rực, dính chút bạc, đầy khêu gợi.
Tề Nguyên ấp úng: "Khiêm Trì, lát nữa tôi phải lên sân khấu. Hôm nay là ngày tôi kết hôn, sau này chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
"Không thể tiếp tục như vậy là sao?"
"Là yêu đương vụng trộm."
"Yêu đương vụng trộm là gì?"
"Là... Là cùng người khác làm tình."
"Làm tình, tức là giữa chúng mình có tình yêu?"
"Hẳn là... Có chút." Tề Nguyên bối rối.
"Vậy người ta kết hôn vì lý do gì?"
"Đương nhiên là vì tình yêu!"
"Kết hôn hay không, có gì khác biệt? Hôn nhân cũng chỉ là bước tiến của tình yêu? Chúng ta không cần kết hôn vẫn có thể yêu nhau, mà đã yêu thì chuyện làm tình cũng không là gì, đúng không?" Triệu Khiêm Trì vừa thủ thỉ, vừa lén lút tiến đến gần Tề Nguyên, từng ngón tay khéo léo tháo bỏ từng chiếc cúc áo trên người anh.
2
"Hình như... cũng có lý," Tề Nguyên chậm rãi đáp, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút ngờ vực, có gì đó sai sai mà bản thân không thể lý giải.
Triệu Khiêm Trì cẩn thận cởi bỏ từng lớp quần áo của Tề Nguyên, để lộ bờ ngực rộng rãi, rắn chắc. Cậu cúi xuống, khao khát hôn lên da thịt ấy, cảm nhận sự ấm áp và mạnh mẽ từ từng thớ cơ. Mặc dù đắm chìm trong sự ham muốn, nhưng cậu không muốn để Lâu Duẫn phát hiện ra chuyện Tề Nguyên có quan hệ ngoài luồng này.
Bởi lẽ, cậu không chắc chắn về tình cảm mà Tề Nguyên dành cho Lâu Duẫn sâu sắc đến đâu. Triệu Khiêm Trì chẳng mảy may bận tâm liệu hành động của mình có thấp hèn hay không, cậu chỉ sợ làm tổn thương Tề Nguyên—chỉ một giọt nước mắt của anh cũng đủ để làm tan nát trái tim cậu.
Khi cảm nhận được nụ hôn của Triệu Khiêm Trì, Tề Nguyên dẫu biết rằng việc này không đúng, vẫn không thể cưỡng lại cảm giác muốn ôm chặt lấy cậu. Anh biết điều này sai trái, nhưng không hiểu sao bản thân lại chẳng muốn đẩy đối phương ra. Trong lễ cưới, cả hai người đều chìm vào sự khoái cảm của tình yêu vụng trộm, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Triệu Khiêm Trì ngẩng đầu lên, tiếp tục ôm hôn Tề Nguyên, tay kia lén lút luồn vào trong quần anh, tìm đến nơi đã bắt đầu trỗi dậy. Chẳng mấy chốc, thân dưới của Tề Nguyên đã phản ứng, căng cứng đầy khát vọng. Triệu Khiêm Trì nhanh chóng cởi bỏ quần áo của anh, nghe thấy hơi thở dồn dập của đối phương, chính cậu cũng không thể kiềm chế được sự kích thích.
Khi Triệu Khiêm Trì định cởi quần áo của mình, Tề Nguyên nắm lấy tay gã, lo lắng nói: "Khiêm Trì, lát nữa tôi còn phải lên sân khấu."
"Chúng ta còn tận một giờ cơ mà, cục cưng à, hoàn toàn đủ thời gian." Cậu vừa nói vừa tiếp tục cởi bỏ nốt quần áo của mình.
Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng nghỉ nhỏ bé, âm thanh rên rỉ và tiếng động nhục dục vang lên, hòa lẫn với những tiếng vỗ da thịt va chạm. Tề Nguyên ép Triệu Khiêm Trì xuống bàn trang điểm, rồi bắt đầu đưa đẩy từng nhịp một.
Trong khi ấy, Triệu Khiêm Trì rên rỉ không ngừng, đôi môi run rẩy phát ra những lời đầy khoái cảm: "A... cục cưng, anh thật tuyệt... Ông xã à, dương v*t của anh lớn quá, em chết mất."
Nghe những lời âu yếm ấy, Tề Nguyên càng thêm phấn khích. Phần dưới của Triệu Khiêm Trì chật chội như muốn giữ chặt lấy anh, khiến mỗi lần rút ra lại như bị hút ngược vào, nhiệt độ nóng bỏng bên trong làm anh cảm giác như tan chảy.
Họ cứ thế chìm đắm trong cuộc ái ân, mãi đến khi Tề Nguyên kiệt sức, ngồi phịch xuống ghế, còn Triệu Khiêm Trì thì dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực rắn chắc. Trong giây phút dịu dàng ấy, Triệu Khiêm Trì vuốt ve cằm Tề Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Em vốn không thích chuyện thị phi."
"Hả?" Tề Nguyên ngạc nhiên, không hiểu vì sao cậu lại nói vậy.
"Em chưa từng nói yêu ai khác ngoài anh. Từ khi yêu anh, em đã từ chối mọi yêu cầu dùng tin đồn tình ái để thúc đẩy danh tiếng." Triệu Khiêm Trì nhìn Tề Nguyên bằng ánh mắt đầy trân quý, như thể anh là báu vật quý giá nhất trên đời. Đây là lần đầu tiên cậu chân thành, không chút dối trá, bày tỏ tình cảm với Tề Nguyên.
Tề Nguyên không biết phải đáp lại tình cảm sâu sắc ấy thế nào. Sự thật việc không thể cho Triệu Khiêm Trì một danh phận càng khiến anh thêm day dứt.
Nhận thấy nỗi đau trong mắt Tề Nguyên, Triệu Khiêm Trì vội vàng an ủi: "Đừng buồn nữa, cục cưng. Anh còn phải lên sân khấu đấy. Để em giúp anh chỉnh lại quần áo." Nói rồi, cậu lưu luyến rời khỏi vòng tay Tề Nguyên.
Nhớ đến lễ cưới của mình, Tề Nguyên vội vàng đứng dậy mặc lại quần áo. Hai người vừa sửa soạn xong thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng Lâu Duẫn vọng vào: "Ông xã, mình chuẩn bị xong chưa? Đến lượt mình lên sân khấu rồi."
"Xong rồi, anh ra ngay đây." Tề Nguyên nhanh chóng mở cửa và ôm chầm lấy Lâu Duẫn.
Triệu Khiêm Trì đứng nhìn theo bóng dáng họ, mắt khẽ nheo lại, như vẫn còn vương vấn dư âm của cuộc ái ân vừa qua.
Đường dài mới biết ngựa hay, 30 vẫn chưa phải Tết!
_Hết chương 1_