"Tiểu Duẫn sẽ đi sau, hôm nay em ấy muốn ngủ thêm một lát."
"Hôm nay nó sao vậy? Thường ngày đâu thấy dậy muộn như thế."
Nghe Lâu Lẫm hỏi, ánh mắt Tề Nguyên liền trở nên hoảng loạn. Anh không giỏi nói dối, bối rối đáp: "Tối qua em ấy khó ngủ, thấy không thoải mái."
"Bệnh à?" Lâu Lẫm hồn nhiên hỏi.
"Không, không phải bệnh, chỉ là ngủ không ngon thôi. Chúng ta lên xe đi, em ấy sẽ đến ngay." Tề Nguyên sợ Lâu Lẫm hỏi thêm, vội mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Lâu Lẫm cũng lên xe, chỉ về phía ghế sau, làm ra vẻ thản nhiên: "Cái đồ ở phía sau, cho cậu đó."
Tề Nguyên quay, thấy có một lọ nhỏ màu vàng như tổ ong, bên trên còn đậy một chiếc nắp gỗ. Cầm lấy, anh đầy vẻ thắc mắc, nhìn Lâu Lẫm hỏi: "Đây là gì? Tôi đâu có thích ăn mật ong."
"Cậu mở ra xem đi."
Tề Nguyên mở nắp, phát hiện bên trong đầy những miếng quýt đã được bóc vỏ, từng múi căng mọng nước, vàng óng ánh nhìn rất ngọt. Vui mừng khôn xiết, mắt anh sáng rực lên. Lâu Lẫm vô tình nhìn thấy, lòng thoáng rung động, người này sao càng nhìn lại càng đáng yêu.
Tề Nguyên cười nói: "Mấy quả quýt này là cho tôi sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Cảm ơn anh." Tề Nguyên không nhịn được, liền bóc ăn ngay trong xe. Nhìn anh ăn quýt từ chiếc lọ nhỏ, Lâu Lẫm hạnh phúc mỹ mãn, chợt nhớ đến hình ảnh chú gấu nâu đáng yêu trong trí tưởng tượng của mình.
Vừa nhét quýt vào miệng, Tề Nguyên vừa lẩm bẩm: "Lát nữa Tiểu Duẫn thấy chắc sẽ vui lắm."
Nụ cười trên mặt Lâu Lẫm vụt tắt, hắn giật lấy quả quýt từ tay Tề Nguyên, giọng hờn dỗi: "Đây là tôi mua cho cậu, sao lại định để người khác ăn?"
"Tiểu Duẫn là vợ tôi mà, đâu phải người khác. Em ấy cũng thích ăn quýt." Tề Nguyên không đồng ý, còn định giật lại lọ quýt.
Nghe từ "vợ" thoát ra từ miệng Tề Nguyên, Lâu Lẫm sôi máu, trong lòng cuộn trào ghen tuông, hắn tức đến mức giật lấy bình quýt, nhét vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: "Nhưng tôi không cho phép cậu đem cho nó."
Tề Nguyên ngạc nhiên nhìn Lâu Lẫm, không thèm giành lại nữa, chỉ trợn mắt nói: "Lâu Lẫm, hôm nay anh thật là ấu trĩ!"
"..." Bị Tề Nguyên gọi là ấu trĩ khiến Lâu Lẫm bừng tỉnh, nhận ra hành động trẻ con của mình. Hắn dừng ăn, vừa xấu hổ vừa giận, ném lại bình quýt cho Tề Nguyên, không nói thêm lời nào rồi khởi động xe, hướng về công ty.
Sáng nay có cuộc họp quan trọng mà Lâu Duẫn đến muộn, vì vậy Lâu Lẫm phải thay mặt tham gia. Sau khi để Tề Nguyên đến văn phòng, hắn tự mình đi vào phòng họp ở tầng 13. Suốt buổi họp, tâm trí Lâu Lẫm lơ đãng, ánh mắt vô hồn, chỉ nghe báo cáo mà không tập trung. Trong đầu hắn toàn nghĩ về Tề Nguyên, nhớ đến vẻ khó hiểu của anh khi bị hắn chọc tức trên đường. Vừa nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của "chú gấu nâu" kia, trái tim anh chợt thắt lại.
"Chủ tịch? Chủ tịch?" Giọng trợ lý khẽ gọi, kéo Lâu Lẫm trở về thực tại.
Lâu Lẫm giật mình hỏi: "Sao vậy?"
"Cuộc họp sắp kết thúc rồi, phương án này đang chờ anh quyết định, anh thấy có khả thi không?"
"À, à được, không có vấn đề. Tan họp đi." Lâu Lẫm vội đứng dậy, ra khỏi phòng họp. Nhân viên trong phòng ngỡ ngàng nhìn nhau, ngạc nhiên vì thái độ dễ dãi hiếm có của vị chủ tịch thường ngày khắt khe.
Ra khỏi phòng họp, Lâu Lẫm nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng rưỡi trôi qua. Hắn thầm mắng, sao cuộc họp kéo dài đến vậy, làm hại Tề Nguyên phải chờ lâu, không biết giờ này anh có ngủ thiếp đi không.
Lâu Lẫm lo lắng nhanh chóng đi về phía văn phòng. Mở cửa bước vào, hắn sửng sốt khi thấy Lâu Duẫn đã đến công ty từ lúc nào, và giờ đây hai người họ đang thắm thiết ôm hôn.
Lâu Lẫm đứng lặng một hồi, bùng lên cơn giận. Trong khi hắn vất vả họp hành, thì hai người này lại tình tứ ngay trong văn phòng của hắn. Dù trên lý thuyết hắn không có quyền ghen, vì họ mới là vợ chồng, nhưng hắn vẫn cứ ngang ngược thế đó.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc, hắn lạnh lùng cắt ngang: "Hai người hôm qua còn chưa ôm ấp đủ sao? Phải đến văn phòng tôi để tiếp tục à?"
Nghe tiếng, cả hai quay lại nhìn, phát hiện Lâu Lẫm đứng ở cửa. Lâu Duẫn ngượng ngùng đứng dậy, nép sát vào Tề Nguyên, còn Tề Nguyên cũng bối rối cười với Lâu Lẫm. Nhìn đôi môi sưng đỏ của Tề Nguyên, Lâu Lẫm càng thêm tức giận, trong lòng rối bời.
Tề Nguyên không hiểu tại sao gần đây Lâu Lẫm lại dễ nổi giận như vậy. Anh thấy Lâu Lẫm nở nụ cười đầy âm trầm, hàng lông mày nhíu chặt, bất giác ôm Lâu Duẫn chặt hơn.
Thấy vậy, Lâu Lẫm ba máu sáu cơn, lớn tiếng: "Có thể chú ý đến hình tượng chút được không? Ngày nào tôi cũng đón đưa cậu đi làm, còn cậu thì đến đây để yêu đương? Nếu không thì quay về quê của cậu mà sống, ở đây không nuôi kẻ vô dụng. Cậu nghĩ vào nhà Lâu rồi là không phải làm gì hết, chỉ ngồi chờ người khác phục vụ à?"
Tề Nguyên đứng ngây ra, không ngờ mình lại bị khinh thường đến vậy. Những lời nói của Lâu Lẫm như những mũi dao đâm vào tim anh, để lại vết thương rướm máu. Đầu óc đơn giản phải chịu đựng đả kích quá lớn,đôi mắt anh đỏ hoe, cố gắng không khóc. Cả người run rẩy vì giận dữ và tủi thân, nhưng anh không thể mắng chửi, chỉ biết nuốt nỗi đau vào trong.
Dáng vẻ đáng thương ấy kéo lý trí Lâu Lẫm trở về, hắn vừa mới nói bậy bạ gì thế, vì sao lại làm tổn thương Tề Nguyên?
Lâu Duẫn, đứng bên cạnh, thấy chồng mình bị nhục đến mức sắp khóc, liền giận dữ hét lên với Lâu Lẫm: "Anh uống nhầm thuốc à? Anh có thể nhắc nhở bọn em chú ý hơn, sao lại nhục mạ người khác như vậy? Em vừa đi kiểm tra ở bệnh viện, phát hiện mình mang thai. Bọn em đang rất hạnh phúc vậy mà anh lại phá ngang. Nếu nơi này sạch sẽ và thiêng liêng đến thế, bọn em lập tức dọn đi, để Tề Nguyên tránh xa anh ra, đỡ vướng mắt anh."
Lâu Duẫn nói xong liền kéo tay Tề Nguyên rời đi, trước đó còn liếc nhìn Lâu Lẫm đầy phẫn nộ. Tề Nguyên suốt quá trình không hề nhìn hắn lần nào.
Lâu Lẫm nhìn theo bóng dáng họ rời đi, cảm giác bất lực tràn ngập. Lâu Duẫn đang mang thai, còn hắn thì lại khiến Tề Nguyên đau lòng. Trước mắt hắn tối sầm lại, chỉ biết đứng ngây ngốc trước cửa. Hắn dựa vào khung cửa, kiệt sức mà trượt xuống, bộ dạng của Lâu đại thiếu gia nghiêm nghị thường ngày bỗng trở nên yếu đuối như một đứa trẻ lạc đường.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi Lâu Lẫm reo lên. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, kiểm tra giọng mình không còn run rẩy rồi mới bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia, Kiều Kinh gấp gáp nói: "Thiếu gia, nhị thiếu gia đang thu dọn hành lý, định dọn đi cùng Tề tiên sinh."
Lâu Lẫm hốt hoảng, vội vàng đáp: "Bác ngăn họ lại, tôi sẽ về ngay." Không chờ Kiều Kinh đáp lại, hắn vội vã nhặt lấy chìa khóa xe, chạy xuống lầu, thậm chí quên cả áo khoác.
Lâu Lẫm lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể về nhà, vừa kịp nhìn thấy Tề Nguyên và Lâu Duẫn đang chất hành lý vào cốp xe, chuẩn bị rời đi. Hắn vội vàng hét lớn: "Đừng đi!" rồi lao tới.
Thấy Lâu Lẫm lại gần, Tề Nguyên liền vội vã ngồi lên ghế phụ, khóa chặt cửa xe. Lâu Duẫn cũng nhanh chóng lên xe, chuẩn bị khởi động. Lâu Lẫm chạy đến bên cạnh xe, ngăn cản cửa sổ không cho Tề Nguyên kéo lên.
Hắn hổ thẹn nói: "Tề Nguyên, xin lỗi. Anh không nên nói những lời như vậy. Anh... anh đã hồ đồ, nói lời không suy nghĩ. Xin đừng đi, có được không?"
(Nhỏ Lâu Lẫm lụy lắm rồi, cho nhỏ đổi xưng hô anh - em cho tình nhé. Hé hé!)
Tề Nguyên quay mặt đi, không thèm nhìn hắn. Lâu Lẫm liền quay sang cầu xin Lâu Duẫn: "Tiểu Duẫn, em đang mang thai, ở bên ngoài không tiện dưỡng thai đâu. Ở nhà, anh sẽ tìm cho em bác sĩ tốt nhất. Em đừng rời đi, không tốt cho đứa bé."
"Không cần anh lo," Lâu Duẫn lạnh lùng đáp. "Chúng tôi mua nhà gần công ty, vốn dĩ để phòng trường hợp này. Bây giờ dùng là vừa. Bác sĩ tôi cũng tự lo được, không cần anh quan tâm."
Lâu Lẫm bất lực nhìn về phía Tề Nguyên. Giọng hắn giờ không chỉ mang theo sự hối lỗi, mà còn có chút hèn mọn: "Tề Nguyên, anh không khinh thường em. Anh chỉ nhất thời hồ đồ. Anh luôn coi em là bạn tốt. Xin em đừng rời đi, anh sẽ giúp hai người chăm sóc đứa nhỏ. Anh sẽ là một người bác tốt." Hắn đưa tay định nắm lấy tay Tề Nguyên.
Tề Nguyên né tránh, nói với Lâu Duẫn: "Tiểu Duẫn, chúng ta đi thôi. Anh không muốn ở đây nữa."
Lâu Duẫn dịu dàng đáp: "Ừ." Sau đó, cậu nhấn ga, lái xe rời đi.
Lâu Lẫm không giữ được cửa xe, suýt chút nữa ngã xuống. Hắn đứng nhìn chiếc xe ngày càng xa, lòng chìm vào tuyệt vọng.
Khi đến căn hộ mới, Lâu Duẫn định mang đồ vào nhưng Tề Nguyên vội giữ lại: "Tiểu Duẫn, để anh làm, mình nghỉ ngơi đi."
"Em không yếu đuối vậy đâu, mới mang thai một tháng, không sao đâu." Lâu Duẫn đáp, thực lòng không muốn chồng vất vả. Dù nhìn bề ngoài cậu trông có vẻ mong manh, nhưng bên dưới lớp quần áo là những múi cơ rắn chắc, nhờ luyện tập Taekwondo từ nhỏ, nhìn chung là lực và không ngán đứa nào. Thế nhưng, trước mặt Tề Nguyên, cậu lại luôn tỏ ra dịu dàng, hiền hậu.
"Không được," Tề Nguyên dứt khoát xách hai vali vào trong, vừa đi vừa nói: "Mình cứ nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao anh cũng là đàn ông, sao có thể để vợ mình phải làm việc nặng."
Lâu Duẫn tuy đau lòng nhưng không thể làm trái ý Tề Nguyên, hơn nữa hôm nay Tề Nguyên đã bị Lâu Lẫm làm nhục, sợ rằng bây giờ nếu không cẩn thận, lòng tự trọng của anh sẽ bị tổn thương. Vì thế cậu đành chiều ý anh.
Hành lý hai người không nhiều, Lâu Duẫn chỉ đem theo những vật dụng cần thiết. Căn hộ này cậu đã mua từ trước khi kết hôn, vị trí lại rất gần công ty. Dù không hoành tráng như biệt thự của nhà họ Lâu, nhưng bốn phòng hai sảnh cũng rất rộng rãi, thoáng mát và đầy đủ tiện nghi.
Xung quanh được phủ xanh, ánh sáng tự nhiên tốt, Lâu Duẫn cũng thường xuyên thuê người dọn dẹp sạch sẽ. Đồ dùng trong nhà hầu như đã đầy đủ, có thiếu gì thì sau này mua bổ sung là được. Mọi thứ nhanh chóng được thu xếp ổn thỏa.
Lâu Duẫn vào bếp chuẩn bị bữa trưa, đã gần hai giờ chiều mà họ vẫn chưa ăn. Việc ăn uống khi mang thai không thể qua loa với đồ ăn bên ngoài, kể cả họ đang bận rộn chuyển nhà. Lâu Duẫn đã sớm học nấu ăn từ vài đầu bếp nổi tiếng để làm những món mà Tề Nguyên thích. Mỗi món cậu nấu đều không chỉ đẹp mắt mà còn thơm ngon, đầy đủ hương vị.
Sau khi dọn đồ ăn xong, Lâu Duẫn định gọi Tề Nguyên vào ăn, nhưng khi nhìn ra phòng khách, cậu thấy Tề Nguyên đang ôm chiếc gối tựa, trông buồn bã. Lâu Duẫn bỏ tạp dề xuống, ngồi cạnh anh, ôm lấy Tề Nguyên và dịu dàng hỏi: "Ông xã, anh còn đang giận Lâu Lẫm à?"
Tề Nguyên lắc đầu, rồi nói: "Không, anh chỉ thấy hơi khó hiểu. Ban đầu anh tưởng có thể làm thân với anh ấy, không ngờ.... Anh ấy không thích anh thì cũng không sao, nhưng tại sao lại phải mắng anh như vậy?"
Lâu Duẫn hôn nhẹ lên má Tề Nguyên, an ủi: "Mình không cần phải cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người. Nếu người ta đã không thích thì mình cứ tránh cho xa. Ngoan nào, thấy mình buồn như vậy em cũng đau lòng. Chúng ta ăn cơm trước nhé, con cũng đói rồi."
Lâu Duẫn kéo tay Tề Nguyên đặt lên bụng mình.
"Được rồi." Tề Nguyên vuốt ve bụng của Lâu Duẫn, cảm nhận sinh linh nhỏ bé mang dòng máu của mình bên trong. Vừa mới đây anh còn buồn bực, nhưng giờ khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hẳn. Đúng vậy, tại sao phải để tâm đến ý kiến của những người coi thường mình? Chẳng phải đó là tự hành hạ bản thân hay sao?
_Hết chương 7_