Điều này thật kỳ lạ, vì trước đây Lâu Lẫm không bao giờ chịu rời khỏi vị trí của mình, đến cả nhân viên xuất sắc nhất cũng không nhiệt huyết bằng hắn. Nhưng lần này, khi Lâu Duẫn gợi việc, hắn lại đồng ý ngay mà không chần chừ.
Lâu Duẫn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ sắp xếp tài liệu rồi đi làm. Công việc phức tạp ở công ty thật ra không đáng nhắc đến, điều khiến cậu mệt mỏi cũng không phải là khối lượng công việc, thời gian eo hẹp làm cậu không thể sớm chiều bên Tề Nguyên.
Trước đây, hai người có thể dính lấy nhau cả ngày, nhưng giờ đây họ chỉ gặp nhau vài lần trong ngày, Lâu Duẫn nhớ chồng con đến phát điên.
Thư ký thấy Lâu Duẫn thất thần, liền hiểu tâm tư của vị sếp mới lên chức làm cha. Anh ta khéo léo đề nghị: "Tổng giám giám đốc, cậu nhớ chồng con ở nhà đúng không?"
"Ừ, trước đây sớm chiều bên nhau, giờ ít gặp mặt, sao mà không nhớ?" Lâu Duẫn thẳng thắn trả lời, không chút ngại ngùng.
"Nếu vậy cậu có thể lắp camera tại nhà. Khi nào nhớ bọn họ, có thể xem qua thiết bị kết nối ở công ty, như vậy sẽ đỡ hơn chút. Tôi cũng làm thế, nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy vợ con.
"Ồ? Anh lén xem camera ở nhà trong giờ làm việc à?" Lâu Duẫn ngay lập tức bắt trúng điểm mấu chốt.
"..." Bí thư cười khổ, không ngờ vạ miệng tội hay làm việc riêng. Anh ta cố gắng giải thích: "Thật sự là chỉ thỉnh thoảng thôi, chỉ khi công việc đã xong xuôi..."
"Được rồi, làm việc nghiêm túc hơn là được," Lâu Duẫn rộng lượng nói, "Giờ đi mua cho tôi một cái camera, tôi sẽ mang về nhà sau giờ làm."
"Tuân lệnh, tổng giám đốc."
Về đến nhà, Lâu Duẫn lấy ra một con gấu bông nhỏ, mà đôi mắt của nó chính là camera. Đây là loại chất lượng cao, có thể quay rõ nét. Vì đặt trong phòng của con trai nhỏ, vốn đã có rất nhiều đồ chơi, việc lắp camera trong con gấu bông còn tạo thêm cảm giác ấm áp.
Lâu Duẫn đặt nó lên tủ gần tường, vừa vặn đối diện với giường, nơi Tề Nguyên thường bế con trai chơi đùa. Ban đầu, Lâu Duẫn định nói cho Tề Nguyên biết, nhưng anh nghĩ rằng việc này có thể khiến Tề Nguyên cảm thấy không thoải mái như thể bị giám sát, nên quyết định giữ im lặng.
Ngày hôm sau, như thường lệ, Lâu Duẫn bận rộn với một đống giấy tờ trong văn phòng. Khi có chút thời gian rảnh, nỗi nhớ trỗi dậy, anh nghĩ đến chồng yêu và con trai cùng chơi đùa, nhớ nụ cười khanh khách của Tiểu Dữ.
Lập tức, Lâu Duẫn mở giao diện camera. Không ngoài dự đoán, Tề Nguyên đang ngồi trên giường chơi với con bằng một con khủng long nhỏ. Camera còn được trang bị thu âm, nên cậu có thể nghe rõ giọng nói dịu dàng của Tề Nguyên và tiếng cười trong trẻo của con trai. Lâu Duẫn nhìn màn hình bằng ánh mắt đầy tình yêu, nỗi nhớ như vơi đi phần nào.
Chỉ một lát sau, Lâu Duẫn nghe tiếng mở cửa. Tề Nguyên cũng quay về phía cửa, mỉm cười nhẹ. Rồi Lâu Lẫm xuất hiện trong khung hình. Ban đầu, Lâu Duẫn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lâu Lẫm đến thăm cháu trai. Nhưng ngay sau đó, cậu liền choáng váng, kinh ngạc và phẫn nộ.
Cậu thấy anh trai lạnh lùng bây giờ lại dịu dàng, nũng nịu, ngả vào lòng Tề Nguyên, cùng chơi với Tiểu Dữ. Sau đó, Lâu Lẫm ôm lấy cổ Tề Nguyên, hôn môi anh. Tề Nguyên không hề kháng cự, mà còn đáp lại, hiển nhiên họ đã làm điều này nhiều lần và rất thuần thục.
Âm thanh từ camera cực kỳ rõ, đến mức Lâu Duẫn có thể nghe thấy cả hơi thở dồn dập của hai người. Lâu Duẫn như rơi xuống vực thẳm, nắm chặt con chuột đến mức các khớp tay trắng bệch, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính.
Lâu Lẫm nhanh chóng khiến Tề Nguyên chìm đắm trong cảm xúc hỗn loạn, ánh mắt trở nên mơ màng. Cuối cùng, hắn rời môi anh, nhẹ nhàng liếm đi nước bọt nơi khóe miệng Tề Nguyên. Sau đó, Lâu Duẫn nghe thấy Lâu Lẫm dùng giọng điệu quyến rũ mà cậu không tưởng tượng nổi, nói: "Cục cưng, anh muốn em."
Tề Nguyên chỉ đỏ mặt, không phản đối.
Lâu Lẫm nhanh chóng bế Tiểu Dữ ra ngoài, có lẽ giao cho bảo mẫu. Sau đó, hắn không thể chờ thêm mà quay lại, nhảy lên giường, tiếp tục hôn Tề Nguyên, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Chẳng mấy chốc, Lâu Lẫm đã trần trụi, để lộ cơ thể rắn rỏi với làn da trắng.
Dù thế nào, Lâu Duẫn cũng không thể tin nổi người đàn ông đang đè lên chồng mình, tham lam vuốt ve cơ thể anh lại chính là Lâu Lẫm nổi tiếng lạnh lùng, khắc nghiệt, một "Diêm Vương" sống. Hình ảnh trước mắt khiến Lâu Duẫn như bị ai nện vào đâu, vừa phẫn nộ vừa sững sờ. Trái tim cậu trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn tuyệt vọng, không khóc nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ trước mặt diễn ra.
Không lâu sau, Lâu Lẫm đã ngồi lên người Tề Nguyên, phơi bày trọn vẹn cúc huyệt rồi chậm rãi ngồi xuống. Động tác hắn nhanh nhẹn, thành thạo, thứ âm thanh da thịt va chạm khiến trái tim Lâu Duẫn đau nhói. Gương mặt Tề Nguyên ửng hồng, không ngừng rên rỉ và thở dốc.
Cơ thể Lâu Lẫm đầy ham muốn, ánh mắt mê loạn, nước bọt tràn ra nơi khóe miệng. Mỗi lần chuyển động, hậu huyệt hắn siết chặt lấy dương v*t của Tề Nguyên, Lâu Lẫm không ngừng phát ra những tiếng kêu đầy khoái cảm.
"Cục cưng, hãy bắn vào trong anh... anh muốn sinh con cho em... A, chồng ơi, dương v*t em lớn quá, chọc thủng bụng anh mất, chơi chết anh đi, anh nhất định phải sinh con cho em."
Lâu Lẫm uốn éo, cơ thể vẫn di chuyển điên cuồng. Hắn nói những lời khêu gợi, dương v*t Tề Nguyên bị kích thích đến sưng to. Lâu Lẫm rên rỉ, cố tình nhún để Tề Nguyên nghiến nát lấy điểm G của mình.
Tề Nguyên hô hấp ngày càng nặng nề, Lâu Lẫm siết chặt lấy anh, như muốn vắt kiệt mọi tinh túy của anh. Cuối cùng, khi cả hai đều đạt đến cực điểm, Lâu Lẫm run rẩy, nhún càng hăng, cúc huyệt siết thêm chặt, Tề Nguyên sướng điên, kêu lên: "A... anh khít quá..."
Lời này chẳng khác gì thuốc kích dục với Lâu Lẫm, anh nhún nhanh hơn, tiếng "bạch bạch" thêm vang dội, tiếng rên càng dâm loạn, cái mông siết chặt lấy, Tề Nguyên bắn ra, tinh dịch nóng hổi đánh thẳng vào thành ruột, cả người Lâu Lâm run rẩy.
Lâu Duẫn tận mắt thấy chồng mình xuất tinh vào bên trong anh trai mình, sau đó cùng hắn hôn môi trên chính chiếc giường của mình.
Sau khi kết thúc, Lâu Lẫm nằm xuống, hôn Tề Nguyên đầy trìu mến. dương v*t mềm xuống trượt ra khỏi hậu huyệt, tinh dịch chậm rãi chảy ra, làm ướt đệm giường.
Tề Nguyên lo lắng nói: "Giường bị bẩn rồi."
"Không sao, lát nữa anh sẽ bảo người thay ga trải giường mới. Tiểu Duẫn sẽ không phát hiện ra đâu." Lâu Lẫm an ủi.
Lâu Duẫn thấy mình ngu xuất hết sức. Không ngờ, mỗi khi cậu về đều ngửi thấy mùi lạ, hóa ra sự thật là như vậy.
Phía bên kia, Lâu Lẫm dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, chúng ta làm thêm một lần nữa được không?"
Tề Nguyên định nói gì đó, nhưng đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa: "Hai người ban ngày ban mặt mà lại thế này?"
Lâu Duẫn nhận ra đó là giọng của Triệu Khiêm Trì, người vừa từ nước ngoài trở về. Triệu Khiêm Trì bước vào phòng, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước cảnh tượng trên giường. Trực giác mách bảo Lâu Duẫn chuyện chẳng lành.
Đúng như dự đoán, Triệu Khiêm Trì đi tới bên giường, khác xa với vẻ nghiêm khắc thường ngày. Sau một thời gian dài không gặp, cậu ta đã nuôi tóc dài và mặc áo len cổ chữ V màu xanh lam, tôn lên nét đẹp thanh lịch và quý phái.
Khi đến bên Tề Nguyên, ánh mắt cậu bỗng nên dịu dàng, giọng nói mang theo sự quyến rũ tương tự Lâu Lẫm: "Cục cưng, chơi với anh ta xong rồi, giờ chịch em nhé? Sau khi sinh con, em không được làm tình với anh. Mấy tháng nay anh không đụng vào người em, chơi em đi mà, em ngon hơn với chặt hơn, không có lỏng lẻo như của anh ta đâu."
"Cậu mới lỏng, mới vừa rồi Tề Nguyên còn khen tôi khít lắm.."
"Đó là vì ông anh gồng cơ đít thôi, chứ ông chú gần 30 tuổi thì nắc cho vài cái là rộng như hang Sơn Đoòng ngay."
"Cậu! Nếu cậu ngon thì lần trước Tề Nguyên đã phang cậu luôn rồi!"
"Đó là vì Tề Nguyên lo cho tôi vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu. Còn anh chỉ đáng là tình chứa bôn." Triệu Khiêm Trì mỉa mai đáp.
"Cậu..."
"Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa." Tề Nguyên lên tiếng, hết sức đau đầu khi hai nhân tình cứ gặp là khịa nhau.
Lâu Lẫm ngoan ngoãn im lặng, còn Triệu Khiêm Trì nhân cơ hội ôm lấy cổ Tề Nguyên, hôn nhẹ lên môi anh, đồng thời bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo rộng thùng thình. Lâu Lẫm cũng không chịu thua, cúi xuống cắn nhẹ lên ngực rộng của Tề Nguyên. Ba người nhanh chóng chìm vào vòng xoáy hoan lạc tiếp theo.
Lâu Duẫn chết lặng. Từ sốc, phẫn nộ dần trở nên trống rỗng, rồi cuối cùng vô cảm. Đáng lẽ cậu phải khóc thật nhiều, nhưng ngay cả cảm giác ướt át nơi khóe mắt cũng không có. Hóa ra vượt qua giới hạn của sự tan nát là không còn cảm xúc.
Cậu chồng mình ép thằng bạn thân nhất xuống giường rồi bắt đầu nhập cuộc, còn anh trai mình thì cúi đầu khẩu giao cho anh. Khuôn mặt Tề Nguyên đỏ ửng, chìm trong đê mê của dục vọng, từng đợt thăng hoa đưa anh lên đỉnh.
Ba người họ không biết đã làm bao nhiêu lần ngay trên chiếc giường của Lâu Duẫn. Cuối cùng, Triệu Khiêm Trì và Lâu Lẫm đều bị lấp đầy bởi tinh dịch, nằm trong vòng tay Tề Nguyên, vuốt ve cơ ngực và lần lượt đặt lên môi anh những nụ hôn nồng nàn, như dư vị sau cuộc làm tình điên cuồng.
Lâu Duẫn tắt máy tính, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại chẳng có chút sức lực nào. Ba người thân nhất cùng phản bội đẩy cậu vào trạng thái hoàn toàn tê liệt, không còn khả năng suy nghĩ.
Cậu hồi tưởng những kỷ niệm với Tề Nguyên. Rõ ràng chứng kiến trọn vẹn sự phản bội, cậu không khóc. Nhưng khi những ký ức ngọt ngào tràn về, cậu lập tức nức nở. Đau khổ không thể làm hắn rơi nước mắt, nhưng sự không cam lòng lại có thể.
Lâu Duẫn mơ màng rời khỏi công ty, lái xe lang thang không mục đích. Cậu cứ chạy vô định, rồi vô tình đến trước nhà thờ nơi họ từng kết hôn, nơi đó hiện đang có một cặp đôi khác đang trao lời thề ước. Sau đó, cậu lại đi ngang qua cửa hàng bán cam quýt của Tề Nguyên, nơi vài khách hàng đang chọn lựa, còn nhân viên cửa hàng thì vui vẻ phục vụ họ. Tiếp đến, cậu dừng chân tại nhà hàng nơi từng hẹn hò với Tề Nguyên, rồi đến rạp chiếu phim, công viên... Đến lúc này, cậu mới bàng hoàng nhận ra mình vẫn đang đi qua những nơi mà trước đây họ từng đến cùng nhau.
Con người, khi lang thang không mục đích, thường dễ dàng quay lại con đường cũ.
Tối hôm đó, Lâu Duẫn về nhà khi đã khuya. Ngoài những người hầu trực đêm, mọi người đều đã ngủ.
Lâu Duẫn chậm rãi bước lên cầu thang, vào phòng ngủ, nơi đèn vẫn tắt. Cậu định giận dữ bật đèn đầu giường để đánh thức Tề Nguyên, nhưng khi thấy qua ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống Tề Nguyên đang vòng tay ôm lấy thân nói mớ, cậu lại thôi.
Bên cạnh giường là chiếc nôi nhỏ có Tề Dữ đang ngủ say. Đứa bé tuy trông giống Lâu Duẫn, nhưng lại hay ê a, nói mơ như Tề Nguyên.
Lâu Duẫn ngồi xuống bên cạnh Tề Nguyên. Cậu không kiểm soát được lực nên làm giường khẽ rung, Tề Nguyên giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, nói bằng giọng ngái ngủ: "Tiểu Duẫn, mình về rồi à?"
Lâu Duẫn đáp lại một cách lạnh lùng: "Ừm."
Tề Nguyên nhận ra có điều gì không ổn, liền tỉnh táo hơn, hỏi: "Tiểu Duẫn, có chuyện gì à? Mình không vui sao?"
"Không, chỉ là mệt thôi."
"Vậy mình nên nghỉ sớm đi. Ngày mai hỏi xem Lâu Lẫm có thể đi làm cùng mình không?"
"Sao có thể được, phiền anh ta quá. Để anh ta ở nhà chăm sóc mình thì hơn." Lâu Duẫn nghiến răng nghiến lợi, nói từ "chăm sóc".
Nhưng Tề Nguyên không nhận ra sự khác thường, chỉ chân thành đáp: "Không thể để mình áp lực thế này mãi được"
Lâu Duẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Tề Nguyên bằng đôi mắt sâu thẳm. Cái nhìn trầm mặc ấy khiến Tề Nguyên lạnh cả người, anh rúc vào trong chăn, ánh mắt đầy sợ hãi. Bất ngờ, Lâu Duẫn như bị đè nén quá lâu, ôm chầm lấy Tề Nguyên và bật khóc nức nở.
Tề Nguyên hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy? Tiểu Duẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâu Duẫn không đáp, chỉ chôn mình vào lòng Tề Nguyên, tiếp tục khóc. Cậu không hiểu tại sao lại không thể nào làm tổn thương Tề Nguyên, dù chỉ một chút. Nhìn Tề Nguyên bị mình làm cho hoảng sợ mà rụt người lại, lòng cậu lập tức mềm nhũn.Hóa ra cậu không thể nào chịu nổi khi thấy Tề Nguyên đau khổ, cũng không thể trách móc người này. Tất cả nỗi cay đắng chỉ có thể giữ lại cho riêng mình.
Sáng hôm sau, Tề Nguyên không hề hoài nghi về sự việc đêm trước, thực sự tin Lâu Duẫn đang bị áp lực công việc. Trong bữa sáng, anh liền đề nghị Lâu Lẫm: "Lâu Lẫm, anh giúp Lâu Duẫn xử lý công việc nhé? Gần đây em ấy bận rộn quá mức. Em lo em ấy mới sinh con xong nên còn yếu trong người.
Lâu Lẫm tuy muốn tiếp tụng vụng trộm với Tề Nguyên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của Lâu Duẫn, hắn lại không nỡ. Nghĩ đến việc để Lâu Duẫn gánh vác công việc trong khi mình lén lút ở bên Tề Nguyên, thì thấy vô cùng áy náy. Vì vậy, anh gật đầu đồng ý: "Vậy được, lát nữa anh sẽ đi làm với Tiểu Duẫn."
Lâu Duẫn không nói gì thêm. Thường ngày, cậu vốn rất nghĩ cho Lâu Lẫm, chắc chắn sẽ từ chối, để hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày. Nhưng hôm nay, Lâu Duẫn im lặng, cả bữa sáng cũng u ám, khiến Lâu Lẫm có chút bất an.
Trên đường đến công ty, hai người không trò chuyện. Thường ngày họ sẽ có tài xế đưa đón, nhưng hôm nay, Lâu Duẫn tự mình lái xe. Chẳng mấy chốc, xe đã vào bãi đỗ của công ty. Khi Lâu Lẫm chuẩn bị mở cửa xuống xe, hắn nhận ra cửa đã bị khóa. Quay đầu nhìn Lâu Duẫn, hắn bình tĩnh nói: "Tiểu Duẫn, đến nơi rồi, mở cửa ra đi."
Lâu Duẫn quay lại, ánh mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, giờ đây lại thoáng hiện nụ cười cay nghiệt. Cậu hỏi một câu đầy mỉa mai: "Anh trai, được chồng em chịch có đã không?"
Lâu Lẫm không hề ngạc nhiên, dường như đã lường trước được điều này. Anh đáp, có phần áy náy: "Em... biết từ khi nào?"
"Anh cần biết khi nào sao?" Lâu Duẫn tiếp lời, giọng đầy căm phẫn, "Tôi còn biết rằng anh đã sướng đến mức rên rỉ như con điếm. Không đúng, anh chính là con điếm, chỉ có đĩ điếm mới đi cướp chồng em trai?"
Lâu Lẫm hết tái mét, lại đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng không nói gì. Dù gì đi nữa, hắn cũng là người đã làm tổn thương Lâu Duẫn, nên chỉ im lặng chịu đựng bị sỉ nhục.
Lâu Duẫn tiếp tục chế giễu: "Nếu anh thèm đàn ông đến vậy, tại sao không tìm người khác? Thiếu gì đàn ông để anh chơi? Anh ** nhau với thằng nào chả được, sao nhất định phải là chồng tôi? Trước đây anh ghét chồng tôi lắm mà? Ghét mà bú *** chồng tôi nhiệt tình thế? Anh đúng là đồ bệnh hoạn!"
Lâu Lẫm bình tĩnh đáp lại: "Anh chưa bao giờ ghét em ấy. Ban đầu, anh chỉ hơi không thích, nhưng sau đó... anh thật sự yêu Tề Nguyên, không thể rời xa."
"Im đi!" Lâu Duẫn gằn giọng, đôi mắt đỏ rực như muốn nổ tung. "Tránh xa chồng tôi ra. Tôi sẽ nuốt hận mà cho qua chuyện trước kia, còn anh vẫn mặt dày quấn lấy chồng tôi, vậy thì tôi sẽ khiến anh mất mặt trước cả công ty"
Đe dọa là vậy, nhưng sâu trong lòng cậu không thực sự muốn làm thế. Cậu chỉ hy vọng Lâu Lẫm biết điều mà rút lui, vì cậu tin anh trai rất trọng sĩ diện.
Tuy nhiên, Lâu Lẫm vẫn bình thản trả lời: "Anh không thể. Trừ khi chính Tề Nguyên nói không cần anh nữa, còn không thì anh sẽ không bao giờ rời xa em ấy."
Lâu Duẫn sững sờ, không ngờ rằng anh lại trả lời như vậy. "Anh không sợ tôi sẽ phát tán ảnh anh bị ** lên mạng sao?"
"Phát đi. Anh đã sai thì phải chấp nhận trả giá. Nhưng anh sẽ không rời bỏ Tề Nguyên. Anh sẵn sàng để lại toàn bộ tài sản và quyền thừa kế của bố mẹ cho em, chỉ cần em để lại Tề Nguyên. Anh chỉ cần em ấy thôi."
Lâu Duẫn tức đến mức muốn phát điên. Đối với kẻ mặt dày như Lâu Lẫm, cậu không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi xe, bỏ mặc hắn ở trong đó tự suy ngẫm.
_Hết chương 15_