Thời gian như nước chảy.
Cô bé ngây thơ năm đó nay đã trở thành một cô gái hoạt bát thông minh.
Năm nàng vừa tròn hai mươi bốn tuổi, nàng rốt cuộc ủy khuất mà nghĩ khóc: Mẹ ơi, hôn nhân của con rõ ràng mới qua một năm a……
Rõ ràng mới chỉ có một năm, vì sao đã muốn cho nàng nhận hết ủy khuất.
Phòng khách của ngôi biệt thự xa hoa.
Đầy phòng là những đóa hoa Mân Côi kiều diễm, lẳng lặng nở rộ ở từng góc của khu biệt thự. Khúc nhạc Mozart nhẹ nhàng vang lên như dòng nước đang chảy xuôi theo dòng, hòa quyện trong không gian như những làn gió bay lượn. Trên bàn cơm bày biện những ngọn nến tinh xảo, bên cạnh là nàng tự mình làm bữa tối, theo đúng phong cách chính quy của tiêu chuẩn nhà hàng.
Nàng ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trang điểm thật cẩn thận đồ trang sức trang nhã, phối hợp với lễ phục màu vàng nhạt Valentino được chọn lựa tỉ mỉ, mái tóc được búi lại thành những lọn tinh xảo khéo léo, chỉ chừa vài sợi tóc buông rơi một cách nhẹ nhàng trên vầng trán, dịu dàng động lòng người, thật thu hút mọi ánh nhìn.
Nàng vẫn cho rằng mình là tiểu thư, nàng không cho rằng đây là tự kỷ, đây là tự tin của nàng.
Mãi đến khi gặp hắn, nàng mới hiểu được, thì ra cho dù nàng đẹp đến đâu, cho dù toàn bộ thế giới vì nàng điên cuồng, nếu không chiếm được một chút ít chú ý của hắn, chính là không có chút ý nghĩa nào.
Đồng hồ trên tường lặng lẽ nhích dần đến, 22 giờ 30 phút.
Kiều Ngữ Thần hai tay đặt ở trước ngực, cố gắng đè nén sự lo âu của chính mình. Nàng tự nói với bản thân, không sao đâu, thời gian còn rất sớm, chậm một chút nữa, hắn sẽ trở lại.
**** **** ****
Trước khi gặp được một người người đàn ông tên là Đường Học Khiêm, nàng trải qua một cuộc sông điển hình của một thiên kim tiểu thư ở xã hội thượng lưu. Thiên chi kiều nữ, thế giới này luôn xoay quanh nàng coi nàng như là trung tâm của vũ trụ. Nàng có một gia đình thực hoàn mỹ, cha mẹ nàng xuất thân là những nhân vật nổi tiếng, tuy rằng mẹ nàng sớm qua đời khi tuổi nàng còn nhỏ, nhưng cũng may cha cực kỳ sủng ái nàng, thân là chủ tịch đại tập đoàn tài chính số một số hai ở Đài Loan, cho dù mẹ nàng đã qua đời nhiều năm như vậy, nhưng vẫn kiên cường sống độc thân không hề cưới thêm vợ khác.
Nàng hiểu được, cha luyến tiếc sợ nàng chịu ủy khuất, ông hiểu được nàng không thích tồn tại loại ‘mẹ kế’ này.
Cuộc sống của nàng, thuận buồm xuôi gió. Tiền tài, quyền lợi, vô số theo người đàn ông đuổi nàng. Vào năm nàng mười sáu tuổi, nàng nhận hết sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cha sủng ái, gia tộc hiển hách, nàng lại là đứa con gái rượu duy nhất của chủ tịch tập đoàn tài chính lớn nhất nhì ở Đài Loan. Thiên thời địa lợi nhân hoà, đều tập trung vào trên người nàng.
Cha thường xuyên nói với nàng: Ngữ Thần, con muốn gì? Chuyện con muốn làm, ba ba đều sẽ thỏa mãn cho con.
Thật là một lời nói vô cùng mê hoặc a.
Mà nàng cũng không chịu thua kém, không hề tiêm nhiễm lối sống sa đọa của các cậu ấm, tiểu thư con nhà danh giá. Thuốc phiện, vũ trường, quán bar, tất cả những thứ đó chưa bao giờ xâm nhập được vào đầu óc nàng dù chỉ một mảy may. Nàng chỉ thích duy nhất xem truyện tranh Nhật Bản, chơi trò chơi của các cô gái bình thường.
Có lẽ là do mẹ thích loài hoa anh đào, nên nàng cũng thích loại hoa diễm lệ này như một cách tưởng nhớ mẹ. Nàng thường xuyên cầm ảnh chụp mẹ vụng trộm ảo tưởng: Ba tháng nữa sẽ đến mùa hoa anh đào nở rộ, cô gái mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt cùng người yêu mến dắt tay tản bộ cùng nhau. Những cánh hoa anh đào rơi rụng bay theo gió sẽ vướng lên những lọn tóc rối của nàng, lão công của nàng ôn nhu đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng.
Năm đó nàng chỉ có mười sáu tuổi, tấm lòng còn rất ngây thơ trong sáng. Bởi vậy nàng đang chờ đợi, chờ đợi một người, người đàn ông xứng đáng để nàng yêu suốt cả cuộc đời, người có thể nắm tay nàng, ôn nhu hôn nàng.
Có lẽ là trên trời nghe được tiếng lòng của nàng, mà ngay cả ông trời cũng giúp nàng.
Không sớm không muộn, đúng vào năm nàng mười sáu tuổi, nàng gặp được người người đàn ông để nàng tin tưởng giao phó cả cuộc đời sau này.
Đường Học Khiêm.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc cha cho nàng xem ảnh, cha nói cho nàng biết, “Hắn là khách lớn nhất hiện tại công ty nhà chúng ta là người thừa kế, tiền đồ vô hạn, không thể đếm được.”
Câu nói cuối cùng của cha ý nghĩa thật sâu xa, thông minh như nàng lập tức hiểu được ý ngầm trong đó: Đại tập đoàn tài chính Đài Loan, tập đoàn tài chính Đường Viễn tương lai sẽ là vật trong lòng bàn tay của thiếu gia Đường gia này.
Ánh mắt nhìn người của cha chưa bao giờ sai, tựa như ông chấp chưởng công ty qua nhiều năm như vậy, nàng tin tưởng khả năng phán đoán của cha.
Nhưng nàng đối với lần này không có hứng thú. Gia thế nàng đã vô cùng hiển hách, hoàn toàn không cần sự trợ giúp của lực lượng bên ngoài.
Vào một buổi tối của một ngày nào đó, nàng chính là đang nhìn truyện tranh đến ánh mắt mệt mỏi, chợt nhớ tới tên này.
Đường Học Khiêm.
Một cái tên vô cùng quân tử nha!
Nàng mỉm cười, thật khờ, nghĩ gì thế. Buông sách xuống, vươn tay tắt cái đèn nhỏ ở đầu giường, nàng im lặng đi vào giấc ngủ.
. . . . . .
23 giờ, hắn vẫn chưa về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.
Kiều Ngữ Thần tiếp tục an ủi mình: Không sao, hắn nhất định có việc trì hoãn, hắn sẽ không quên, bởi vì, hắn chính miệng đã đáp ứng nàng sẽ trở lại.
**** **** ****
Nàng không phải là một người con gái dễ dàng động tâm, cũng không phải loại con gái thấy người đàn ông có dáng vẻ tuấn tú liền miên man suy nghĩ, nàng từ nhỏ được giáo dục thành cô gái tao nhã, đối với người khác phái dù dáng vẻ có suất đến đâu, nàng cũng không có cảm giác đặc biệt.
Rõ ràng khi đó không có cảm giác đối với hắn, vì sao sau lại, biến thành như vậy?
Kiều Ngữ Thần nhìn trước mắt mọi thứ trống rỗng, nhớ tới yến hội long trọng mười sáu tuổi năm ấy.
Đường phu nhân— Tiêu Tố Tố.
Tên này nằm trên cửa miệng của những người trong giới thượng lưu, đó là biểu tượng gần như là kì tích. Bà rất ít khi xuất hiện, nhưng mỗi một lần đều là kinh diễm. Truyền thuyết năm đó tổng giám đốc Đường Viễn là Đường Úc từng vì Tiêu Tố Tố mà điên cuồng, cho dù sau khi kết hôn dần dần phát hiện nàng mang trong mình chứng bệnh trầm cảm, cũng vẫn kề cận nhau như hình với bóng không hề rời xa dù chỉ một giây suốt bảy năm. Bảy năm sau, dưới sự trợ giúp của Đỗ Phi Phàm – Chuyên gia dụ dỗ các cô gái trẻ, Tiêu Tố tố đi ra từ bóng ma ám ảnh, Đường Úc lại một lần nữa điên cuồng.
Một cái hoạn là tự nhiên bế chứng nữ nhân tại sao lại có thể làm cho tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đường Viễn có thể hô phong hoán vũ kia mê mẩn tâm hồn? Đáp án chính là: Quá xinh đẹp.
Bà thật sự rất đẹp.
Kiều Ngữ Thần rõ ràng nhớ rõ chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Đường phu nhân thì bị sắc đẹp như thế này làm kinh sợ. Lúc ấy Kiều Ngữ Thần chỉ có mười sáu tuổi, đi theo cha được mời tham gia lễ hội hàng năm của Đường gia, lúc Đường phu nhân trong truyền thuyết từ cầu thang chậm rãi được người cặp tay đi xuống, toàn bộ thế giới giống như bị chìm vào trạng thái không tiếng động.
Một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Một vẻ đẹp đến mức không thể tin được.
Kiều Ngữ Thần cũng ngơ ngác giống như mọi người, ngơ ngác nhìn Đường phu nhân xuất hiện ở trước mặt mọi người, sau đó, tầm mắt không tự chủ chuyển dời đến bên cạnh.
Nắm lấy cánh tay của bà là một thiếu niên, tuấn mỹ, sạch sẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại vô cùng hoa lệ, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ khí chất quý tộc không thể nghi ngờ. Hắn đối với bà săn sóc tỉ mỉ, sự ôn nhu gần như tràn cả ra ngoài.
Trong gia đình giàu có, một đứa bé có thể đối xử với mẹ như vậy thật sự rất hiếm có. Mà Đường Học Khiêm, hiển nhiên chính là cực phẩm.
Trong buổi yến hội ánh mắt Đường Học Khiêm vĩnh viễn đều không có rời xa mẹ của hắn, bởi vì thiên tiên thân thể không được khỏe mạnh lắm, Tiêu Tố Tố tố chất mảnh mai, cho dù bà đã có Đường Úc bảo hộ, nhưng phía sau bà cũng vĩnh viễn có một người khác trông coi.
Đường Học Khiêm, cảm tình của hắn đối mẹ, phức tạp, thâm trầm. Khó trách Đỗ Phi Phàm trong nhiều năm trước cũng đã nói: Tiêu Tố Tố nhất định sẽ được người đàn ông Đường gia yêu mến, cho dù là chồng, hay là con trai, đều yêu bà như vậy.
Ngày hôm đó, Kiều Ngữ Thần mất ngủ, tim đập dồn dập, lần đầu tiên chính mình không thể khống chế.
Nàng rốt cuộc tin tưởng, thì ra trên thế giới này, thật sự có nhất kiến chung tình. Đường Học Khiêm kế thừa dung mạo của mẹ, thậm chí càng thêm siêu việt, kết hợp với tố chất sắc sảo lạnh lùng của người Đường gia, quả thực sặc sỡ loá mắt.
Kiều Ngữ Thần mơ mộng, nàng hâm mộ Đường phu nhân, nàng thật sự là hâm mộ bà, hạnh phúc như vậy, Đường Học Khiêm trong mắt hoàn toàn không có những người khác, chỉ có mẹ của hắn.