“Rốt cuộc tìm được em, Kiều Ngữ Thần.”
Vừa thấy người này, Kiều Ngữ Thần ngây ngốc nửa phút đồng hồ sau toàn thân đều run rẩy, lập tức điều động toàn thân tích cực chuẩn bị vũ trang để nghênh chiến, sau khi cảm thấy tinh thần đã vững vàng công tác phòng ngự, dùng một loại giọng điệu sinh đảng viên chất vấn phản đồ rất nhanh hỏi: “Làm sao anh vào được?!”
Người đàn ông không nhanh không chậm từ trong túi tiền lấy ra một cái chìa khóa, vung vẩy trên tay, khẽ nhếch môi. “Chỉ cần đến bái phỏng bà chủ nhà trọ này, sau đó mượn được chìa khóa dự phòng.”
Mẹ nó, cư nhiên dùng mỹ nam kế! Kiều Ngữ Thần ở trong lòng nghiến ngầm mắng thầm một tiếng, gã đàn ông chết tiệt này quả nhiên tận dụng hết mọi khả năng thiên phú của mình. Đối với mỹ nam kế của hắn, Kiều Ngữ Thần đã được chứng kiến, người đàn ông này vô cùng giống với mẹ của anh ta, không cần dùng nhiều lời nói, hoặc những chi tiết nhỏ nhặt vô ích khác, chỉ cần cười một cái, là có thể hoàn toàn mê hoặc mọi người, già trẻ đều ngã rạp.
Đã nhiều năm như vậy, Kiều Ngữ Thần có vết xe đổ, vì muốn chống đỡ sắc đẹp Đường Học Khiêm công kích, một tuần nay nàng dành ra nhiều thời gian để tự củng cố tâm lý của chính mình, mỗi buổi sáng đứng lên niệm 10 phút ‘Anh ta chỉ là một gốc cây, anh ta chỉ là một cây bắp cải trắng…..’ Sau đó lại đi đánh răng rửa mặt, buổi tối lặp lại một lần, sau đó lên giường ngủ. Cũng đừng nói những phương thuốc cổ truyền trên giang hồ chỉ là lừa bịp không thể tin, Kiều Ngữ Thần phát hiện sau một tuần lễ tự ám thị tâm lí chính mình nay đã có kết quả, ít nhất cũng phát hiện ra khi mình đứng trước mặt người đàn ông này trái tim không còn đập dồn dập mãnh liệt như lúc trước nữa, chân cũng không mềm nhũn. Kiều Ngữ Thần lấy tư thế ‘chiến lược thượng coi rẻ địch nhân’ trên cao nhìn xuống đặt câu hỏi: “Anh tới làm gì?” Thân thể cứng nhắc căng thẳng, nhưng hào khí lại nổi lên dồn dập.
Đường Học Khiêm nhíu mày.
Nàng thay đổi.
Đây là việc đầu tiên mà hắn phát hiện.
Là một người lãnh đạo luôn ngồi trường kì trên những bàn đàm phán với những đối thủ không hề nhẹ kí chút nào, hắn luôn thông qua biến hóa của đối phương để suy đoán ý nghĩ của đối phương để ra những quyết định chính xác và gay gắt nhất để phản kích bọn họ, sát ngôn quan sắc* là vũ khí tối cao nhất mà Đường Học Khiêm thường hay sử dụng. Trải qua nhiều năm lắng đọng lại Đường Học Khiêm hoàn toàn đã đạt đến trình độ cao.
(*) Ý nói quan sát lời nói và sắc mặt đoán suy nghĩ.
Muốn xem mặt trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, kỳ thật cũng không khó, nàng không hiểu lắm cách che dấu cảm xúc, cái gì cũng đều viết ở trên mặt.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Đường Học Khiêm nhanh chóng nắm giữ tất cả tin tức, căn cứ vào tình báo bắt đầu phán đoán những việc nào có lợi với mình để có thể triệt để sử dụng.
Rất rõ ràng, nàng đối với hắn thất vọng rồi.
Nàng vẫn là nhu thuận như thế, hắn điều tra tất cả những tư liệu về nàng, biết sự nhu thuận của nàng cũng không phải chỉ nhằm vào một mình hắn, mà là tính cách phát ra từ tấm lòng chân thật của riêng nàng, nàng kế thừa gien tốt đẹp này từ mẹ của nàng, hiểu được cách suy nghĩ làm người, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà năm đó hắn cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ mà đồng ý khi bị ép vào cái hôn ước chết tiệt kia.
Nhưng bây giờ, nàng trở nên bén nhọn, nàng khoác lên người vẻ phòng bị ngụy trang, dựng lên phòng tuyến đối với hắn.
Nhưng cho dù nàng bén nhọn gai góc đến đâu cũng không giấu được những vết đau đớn sâu tận trong đáy mắt. Đường Học Khiêm rõ ràng nhìn thấy cái cách phân biệt trong đôi mắt của nàng, và đôi mắt đó còn muốn nói với hắn, nàng mệt mỏi và thất vọng.
Đó là vết thương của thời gian mà trừ hắn ra không ai có thể gây cho nàng đau đớn đến thế.
Nàng đã bị hắn chạm đến điểm mấu chốt, càng yêu bao nhiêu, lại càng thất vọng bấy nhiêu từ đó mà biến thành sự chống chọi sắc nhọn như đang mang một bộ giáp sắt phòng ngừa hắn. Lấy tư thế gai góc lợi hại để đối diện với hắn, đây là phương pháp duy nhất nàng có thể bảo vệ mình.
Đường Học Khiêm suy nghĩ sâu xa.
Đây không phải một hiện tượng tốt, ít nhất bây giờ là không phải.
Nhìn từ góc độ của hắn, do mẹ của hắn vô cùng thích nàng, quả thực có điểm ỷ lại nàng, trên người Kiều Ngữ Thần không có tính tình của thiên kim tiểu thư, nàng luôn có thể rất nhanh chóng hòa hợp với bất kì trường hợp nào, mà Tiêu Tố Tố thật là không sức chống cự đối với người như vậy. Nếu lúc này cùng Kiều Ngữ Thần ngả bài, bị thương tổn sẽ người mẹ vô cùng yếu đuối của hắn.
Lại từ góc độ của Kiều Ngữ Thần kia mà nói, cha của Kiều Ngữ Thần vẫn còn đang nắm con át chủ bài của hắn chưa lật ra. Tuy rằng hiện tại hắn cùng nhạc phụ của hắn luôn cấp cho thế giới bên ngoài một vẻ hòa thuận hoàn mỹ, nhưng Đường Học Khiêm hiểu được, ông ta và hắn bất cứ lúc nào cũng đang gườm nhau ngang tài ngang sức. Mà Kiều Ngữ Thần, không thể nghi ngờ là quân cờ duy nhất hắn dùng để kiềm chế nhạc phụ.
Đường Học Khiêm bất động thanh sắc thấy rõ thế cục: Ván cờ lần này, hắn không thể đi sai.
**** **** ****
Hắn bỗng nhiên đi về hướng nàng.
Kiều Ngữ Thần tư tưởng nhất thời tập trung ở mức độ cao nhất, cảnh báo toàn bộ trạng thái chuẩn bị chiến đấu: Địch nhân đến!
Nhưng mà, một giây sau, nàng đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Kiều Ngữ Thần quá sợ hãi, phấn môi chỉ thốt lên ra một chữ: “Buông ra ——!” Đùa cái gì vậy, lại dám dùng sự ôn nhu để đùa với nàng!
“Ngữ Thần.” Người đàn ông cúi đầu thầm thì bên tai của nàng, kêu tên của nàng: “Ngày 22 tháng 8, anh sẽ không quên ngày này.”
Kiều Ngữ Thần hừ lạnh một tiếng: “Mã hậu pháo.”
(thuật ngữ cờ tướng: nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Ngữ khí châm chọc khiêu khích, cũng không làm hắn tức giận. Nếu là người đàn ông bình thường khác có lẽ sẽ bỏ qua nếu gặp trường hợp này, nhưng Đường Học Khiêm lại bắt được trong giọng nói của nàng một ít ý tứ yếu ớt, ẩn ý như đang muốn phát tiết cơn giận, tượng trưng nàng cần an ủi. Trong lòng người đàn ông giảo hoạt này lại bắt đầu suy nghĩ cân nhắc tình thế, sau cùng kết luận: Tốt lắm có thể tiếp tục tiến công.
“Tập đoàn tài chính Đường Viễn gần đây vừa hoàn thành thêm một công ty tài chính mới xuyên quốc gia.” Hắn nói nhẹ nhàng bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai nàng, nơi này là vùng mẫn cảm của nàng, là địa điểm tuyệt hảo để hắn công kích: “……Em biết không?”
Kiều Ngữ Thần chấn động, vành tai của nàng thực mẫn cảm, bị hắn thổi lập tức đỏ lên, nàng tránh né hơi thở của hắn, không khách khí châm biếm ngược lại: “Chuyện của anh đến phiên em hỏi đến sao?”
Đúng y như dự tính.
Đường Học Khiêm dung túng khiêu khích của nàng, ôm sát nàng, lại bỏ thêm một trái bom hạng nặng: “Ngày 22 tháng 8 đó là ngày tập đoàn tài chính Đường Viễn ký hợp đồng cho nên, ngày hôm đó anh mới lỡ hẹn.”
Những lời nói vòng vèo này nếu so với ‘thực xin lỗi, tha thứ cho anh’ những lời nói rên rỉ vô nghĩa như thế hiệu quả hơn gấp trăm lần. Đường Học Khiêm bắt được nhược điểm của nàng: Nàng rất hiểu chuyện, sẽ không đem việc tư cùng việc công đặt ở cùng nhau làm cho hắn khó xử.
Cho nên hắn không có xin lỗi, không có thấp kém cầu nàng tha thứ, Kiều Ngữ Thần sẽ không chấp nhận những câu chuyện hoang đường như thế, mà Đường Học Khiêm hoàn toàn cũng khinh thường những chuyện như thế này. Hắn giải thích cho nàng nghe, nhưng đồng thời lí do này cũng làm cho nàng không còn đường phản kháng, đây mới là biện pháp giải quyết.
“…... Tổng giá thu mua ở mức 42 triệu, lợi nhuận 40%, nghiêm chỉnh mà nói là ác ý thu mua, anh không đàm phán trực tiếp cùng tầng lớp quản lý và cổ đông, mà cùng chính phủ đàm phán, thỉnh cầu cho phép, trải qua suốt một năm mới thành công.” Giọng nói của người đan ông trầm ấm nhỏ nhẹ bên tai nàng như đang dỗ ngọt một đứa bé đang giận dỗi. “Em cũng biết mà, chỉ cần có một sơ sót nhỏ, sẽ trắng tay tất cả mọi công sức.”
Kiều Ngữ Thần không tự giác cắn chặt môi dưới. Nàng vốn dĩ cũng sinh ra từ một gia đình giàu có nên đương nhiên biết những lời nói của hắn là sự thực.
Đường Học Khiêm biết nàng dao động, hắn không vội mà ép nàng tỏ thái độ tha thứ hắn, mà bỗng nhiên buông nàng ra, ngược lại dùng một loại giọng điệu nhàn thoại việc nhà hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Những lời này lực sát thương là rất lớn, hơn nữa đối với Kiều Ngữ Thần người luôn chờ mong cuộc sống gia đình mà nói. Hoa tươi, hôn nồng nhiệt, lời ngon tiếng ngọt, những thứ đó luốn là vũ khí có tác dụng rất lớn đối với nàng, nhưng một khi cuộc sống đã được bình ổn lại, hắn sẽ phát hiện ra, đối với người phụ nữ mà nói, hoa hồng dù sao cũng sẽ có lúc úa tàn, hôn nồng nhiệt luôn luôn sẽ có giờ phút để chấm dứt, cho dù sự công kích có mãnh liệt đến đâu nếu như không thực sự có lòng cũng vô dụng mà thôi.
—— Em ăn cơm chưa?
—— Em có mệt hay không?
—— Hôm nay vui vẻ không?
Tế thủy trường lưu*, tình yêu kéo không dứt.
(TẾ THUỶ TRƯỜNG LƯU
1. sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu)
2. làm một ít và kiên trì làm mãi; khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng))
Đường Học Khiêm hiển nhiên là cao thủ trong đó, người đàn ông này thực đáng sợ, luôn luôn có khả năng nhìn thấu lòng người. Mà bây giờ, hắn hiển nhiên đã bắt được tất cả nhược điểm của nàng, từng bước một, đem nàng đoạt lại bên người.
Không đợi nàng trả lời, hắn cởi áo khoác Tây phục ra, cuốn tay áo sơ mi cao cấp lên, ôn hòa cười với nàng: “Mệt mỏi không? Nếu em không ngại... bữa tối để anh nấu cho. Anh lúc năm tuổi đã biết tự nấu cơm để ăn, em cũng biết anh lúc nhỏ nhận được sự dạy dỗ rất……” Hắn kịp thời dừng lại, trên vầng trán đúng lúc biểu lộ lên một thần sắc không biết tên, “…… Mới trước đây không hiểu, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, giáo dục như vậy cũng rất tốt, ít nhất anh cũng học được rất nhiều thứ từ cách dạy dỗ này.” Hắn mở to đôi mắt nhìn nàng. “Em sẽ không đuổi anh đi a?”
Kiều Ngữ Thần không để ý tới hắn, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Nàng không có thấy, ở sau lưng nàng người đàn ông khẽ nhếch môi lên, âm hiểm ôn nhu nở nụ cười.
Hắn biết mình thắng, hắn biết nàng mềm lòng.