Dưới ánh trăng, Đường Học Khiêm lẳng lặng tựa vào đầu giường, Kiều Ngữ Thần bị dáng vẻ cương quyết của hắn kéo sát vào trong ngực ôm nàng gần hơn, ngón tay của hắn mơn trớn đầu vai của nàng, trên vai những dấu hôn cùng dấu răng rải rác nhắc nhở hắn vừa rồi đã yêu nàng kịch liệt như thế nào.
Đường Học Khiêm cứ lặng yên như vậy nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh không chút gợn sóng.
Hắn chưa từng bao giờ không thể khống chế được như thế.
Nhận thức này làm cho Đường Học Khiêm gần như hoảng hốt. Hắn vẫn luôn đạm mạc, đối với bất kỳ người nào đều theo bản năng bảo trì khoảng cách vừa phải, ở trong lòng hắn dựng nên một bức tường thành cực kì vững chắc, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến vào.
Nhưng bây giờ, hắn phát hiện cô gái có tên Kiều Ngữ Thần này đã làm cho hắn không thể bảo trì lí trí sáng suốt minh mẫn như trước kia nữa.
Đường Học Khiêm nhịn không được trong tay dùng chút lực, Kiều Ngữ Thần lập tức không thoải mái rên rỉ một tiếng, Đường Học Khiêm lập tức ngừng lại động tác không có hảo ý, khẽ ngẩng đầu tự cảnh tỉnh nên kiềm chế dục vọng của bản thân nếu không hậu quả không thể nào lường trước được.
Từng biểu tình của nàng, một động tác, một thanh âm, đều tác động thật sâu đến cảm giác của hắn. Đường Học Khiêm bỗng nhiên nhức đầu: Nhân quả báo ứng a, quả nhiên tới rất nhanh. Trong tay nàng có một sợi tơ hồng, đầu bên này đã gắt gao quấn chặt lấy trái tim của hắn.
Hắn là một người rất thích sạch sẽ giải quyết mọi chuyện rõ ràng một cách dứt khoát, trước kia cùng những người đàn bà khác sau khi hoan ái hắn nhất định sẽ tắm rửa, rửa đi tất cả mọi hương vị sót lại ở trên người hắn. Bất cứ lúc nào, lí trí của hắn vẫn luôn luôn mạnh mẽ tồn tại, đó là vũ khí mạnh mẽ nhất của hắn, không giây phút nào rời bỏ hắn. Nhưng hiện tại hắn không tắm rửa, trong tiềm thức muốn lưu lại từng hơi thỏ của nàng, đó chính là chứng cứ xác thực nhất của hai ngừoi, gần như là một bằng chứng về sự quấn quýt triền miên không bờ bến của hai người. Về phần lý trí, Đường Học Khiêm đau đầu thừa nhận, khi hắn ôm nàng trong vòng tay, toàn bộ lí trí được xây dựng xung quanh để bảo vệ hắn, đã bị vứt bỏ mất tăm tích.
Nàng tốt như vậy, hắn không thể tiếp tục lừa nàng.
Đường Học Khiêm thực thanh tỉnh, đồng thời thực đau đầu. Hắn chưa bao giờ làm chuyện mà hắn không nắm được phần thắng, nhưng lần này, hắn không thể chắc chắn được nàng có thể tiếp nhận hay không.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần tỉnh giấc sớm hơn dự định, trận kích tình cuồng nhiệt tối hôm qua đã làm thân thể nàng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng thần kinh lại vô cùng hưng phấn trước nay chưa từng có.
Kéo chiếc chăn bằng lông vũ lên đắp trên người, Kiều Ngữ Thần phát hiện thân thể dưới chăn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, nhịn không được mặt đỏ ửng lên: Hắn ôm nàng đi tắm sao?
Đồng hồ báo thức đầu giường tí tách chạy, năm giờ sáng bầu trời vẫn chưa hừng sáng lắm, trên bầu trời bao la vẫn còn mờ mờ ảo ảo. Kiều Ngữ Thần ngồi thẳng lên, ngoài ý muốn thấy một bóng dáng.
Người đàn ông của nàng tối hôm qua một tay dạy dỗ nàng, lúc này đang đứng tắm gió ở ban công, Kiều Ngữ Thần thấy gò má của hắn, thoáng co nhẹ, nắng sớm bao phủ khắp trên gương mặt của hắn, phác họa thành những đường cong tuyệt hảo trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong làn sương khói mờ ảo lượn lờ, nàng không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn.
Kiều Ngữ Thần cả kinh: Hắn đang hút thuốc lá?
Ngoài những tiệc rượu linh đình xã giao, trong cuộc sống thường ngày, Đường Học Khiêm không bao giờ hút thuốc hay uống rượu, tất cả những thú vui khác hắn cũng không chạm đến, đó không phải là cố ý lảng tránh, mà là tính cách của hắn, trong đầu của hắn chỉ hiện hiện duy nhất một thứ có tên là lí trí. Tất cả những cảm xúc của hắn hắn hoàn toàn nắm giữ chỉ để lộ cái mà hắn muốn người ta nhìn thấy.
Kiều Ngữ Thần yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lặng lẽ mặc quần áo tử tế đi tới.
“Anh có tâm sự?”
Nghe thấy thanh âm của nàng, Đường Học Khiêm hơi nghiêng người, có chút kinh ngạc, dập tắt điếu thuốc trong tay, hắn biết nàng không thích mùi thuốc.
“Dậy sớm như vậy?” Hắn vươn tay ôm chầm nàng vào lòng, tầm mắt không tự giác dừng lại ở những dấu hôn trên người đã bị che khuất bớt. “… Đêm qua anh không làm em đau chứ?”
Đường Học Khiêm nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, hoàn toàn không hề che dấu dục vọng của chính mình đối với nàng, biểu tình chuyên chú của hắn thực động lòng người, làm cho người ta kìm lòng không đậu đi theo tiết tấu của hắn. Kiều Ngữ Thần vội vàng nắm thật chặt áo ngủ trên người, theo bản năng trong tiềm thức không cho hắn thấy dấu vết trên người nàng. Rõ như ban ngày, cô gái này đang ngượng ngùng….
Kiều Ngữ Thần nhìn điếu thuốc hắn vừa dập tắt, thanh âm đầy hoang mang vang lên: “Anh chưa bao giờ hút thuốc…”
Đường Học Khiêm nở nụ cười, nụ cười nhẹ gần như là bất đắc dĩ. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong thế giới hỗn tạp như thế, đã quen mắt với tất cả mọi thứ xấu xa thối nát, điều này đã làm cho hắn sớm thích ứng cuộc sống có cường độ cao này. Bởi vậy, trong cuộc sống hơn hai mươi năm của Đường Học Khiêm, hắn không sợ qua bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, những âm mưu quỷ kế hiểm độc ở trong mắt của hắn cũng vĩnh viễn chỉ là một trò chơi nho nhỏ, hắn có các loại thủ đoạn, cũng đủ ứng phó nguy hiểm thiên biến vạn hóa.
Nhưng là giờ khắc này, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Cô gái bé nhỏ dịu dàng cẩn thận trước mắt này đã mang đến cho hắn sự sợ hãi mà trước nay chưa hề có. Nếu cuối cùng nàng vẫn quyết định rời đi, hắn thực sự bó tay, không còn cách nào khác.
Đường Học Khiêm cảm thấy thực thần kỳ, gần như không thể nào tin nổi.
Trên thế giới này, rốt cuộc xuất hiện một người, làm cho hắn bó tay không thể làm gì nàng.
“Kiều Ngữ Thần, anh có lời muốn nói với em.”
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên bắt đầu khẩn trương. Mỗi khi hắn gọi cả tên lẫn họ của nàng ra, nàng liền không nhịn được khẩn trương. Người đàn ông này thói quen nghề nghiệp làm cho hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể hình thành một loại cảm giác áp bách, dễ dàng làm cho người ta chân tay luống cuống.
“Vâng…” Kiều Ngữ Thần sợ hãi nhìn hắn: “Anh nói đi.”
Chân thành bày tỏ!
Đường Học Khiêm cả đêm đều niệm bốn chữ này, đến ngay giờ phút chân chính để đối diện bị xử quyết, hắn mới cảm thấy tâm lý thật sự vẫn còn chưa chuẩn bị đủ, hắn thậm chí có trong nháy mắt muốn đổi ý. Đường Học Khiêm biết nếu như mình không thừa nhận, Kiều Ngữ Thần đời này sẽ không biết những chuyện hắn từng làm, chỉ một tên Hoắc Vũ Thần, không tạo thành uy hiếp đến hắn, hắn đương nhiên có thủ đoạn hơn tên kia gấp bội để chôn vùi quá khứ đó.
Nhưng bây giờ, hắn không muốn như thế. Hắn muốn sống chung với nàng, giống như những vợ chồng bình thường khác vậy, thành thực trao đổi, không có bí mật, thẳng thắn thành khẩn với lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên vươn tay, mơn trớn những vết hôn bị hắn cắn mút lưu lại dấu vết, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Ngữ Thần, hắn chậm rãi mở miệng: “Nếu anh nói với em, chuyện tối hôm qua, anh không chỉ đối với một mình em, em nghĩ như thế nào?”
**** **** ****
Nếu đây là phim truyền hình, nhất định sẽ phát triển như thế này—
Nữ nhân vật chính vào lúc ban đầu khiếp sợ qua đi, một cái tát bay đến, khóc hô: “Anh, tên hỗn đản này! Làm sao có thể đối với tôi như vậy! Anh không sợ làm tôi thất vọng sao! Ô ô ô ô…”
Vai nam chính thừa nhận một cái tát đau nhức kia, bất khuất ôm sát nữ chính vào lòng: “Anh sẽ để em đánh đến khi hết giận mới thôi, em đánh đi!”
Sau đó, ba ba ba ba một trận hình ảnh đầy bạo lực.
Lại sau đó, vai nam chính xem đúng thời cơ, bắt đầu thế công nhu tình, cụ thể biểu hiện như sau: Gắt gao ôm nữ nhân vật chính trạng thái đã muốn điên cuồng, ôm lấy nàng liền hướng phòng ngủ đi đến. (nơi đó có giường chứ sao…)
Loại sách lược chiến đấu này, trung tâm chỉ đạo tư tưởng là: Đánh là thân, mắng là yêu, có vấn đề gì giải quyết không được, khiến cho nó ở trên giường hóa thành hư vô đi…
Loại phim truyền hình này luôn luôn bị Đường Học Khiêm khinh bỉ không thôi: Có lầm hay không, chỉ biết dùng xoa xoa ôm ôm để giải quyết vấn đề, bọn họ không có đầu óc sao?!
Nhưng bây giờ, Đường Học Khiêm thực bất đắc dĩ thừa nhận: Nếu có thể dùng cách xoa xoa ôm ôm như thế có thể giải quyết vấn đề, vậy thì thật sự là một kết thúc tốt đẹp….
Nhưng dù sao chuyện này không phải đang đóng phim truyền hình a…
Trên thực tế, toàn bộ những tế bào trong não của Kiều Ngữ Thần hoàn toàn không giống như những người khác khi gặp tình trạng ‘Ngoại tình bên ngoài, phản bội hôn nhân’, Kiều Ngữ Thần đời này được bảo hộ rất khá, kinh nghiệm xã hội đương nhiên khiếm khuyết trầm trọng, ở trong mắt nàng, khi kết hôn liền nhất định là an toàn, bởi vì có pháp luật bảo hộ chứ sao... Pháp luật là thần thánh, là vô địch, một khi làm trái pháp luật đương nhiên sẽ bị bắt bỏ tù... Kiều Ngữ Thần là một công dân vô cùng tốt luôn tuân thủ luật pháp, vì thế đương nhiên đem tất cả mọi người tưởng tượng thành những người cũng nghiêm túc tuân thủ như mình, hoàn toàn không hề nghĩ đến người đàn ông bên cạnh mình từ nhỏ lớn lên xem tất cả mọi điều khoản pháp luật như một tờ giấy vụn, hắn hoàn toàn là một phần tử cực độ nguy hiểm…..
Đường Học Khiêm không yên bất an nhìn Kiều Ngữ Thần, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nào trên mặt nàng, nhìn thấu nội tâm đối thủ để suy nghĩ ra phương pháp đối phó tương ứng đó là vũ khí, là kinh nghiệm của Đường Học Khiêm. Nhưng bây giờ, Kiều Ngữ Thần không khóc không có náo loạn, không có thương tâm, không có phẫn nộ, ngược lại cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Vì thế Đường Học Khiêm buồn bực không thôi: Thật chết người mà, lòng của phụ nữ đúng là như mò kim đáy biển….
Những suy nghĩ trong đầu của Kiều Ngữ Thần hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo, luôn hướng về ánh sáng rực rỡ, suy nghĩ mọi người đều đúng đắn chân chính.
Nàng nhịn không được đỏ mặt an ủi hắn: “Những chuyện trước kia của anh, em sẽ không để ý đến…. Trước khi kết hôn với em, anh làm những chuyện đó, hoặc anh ở cùng ai em không quan tâm, anh không cần hỏi ý em…”
……
Đường Học Khiêm thống khổ không thôi, vẻ mặt nhăn nhó: Kiều Ngữ Thần! Em nhất định phải làm thánh mẫu sao? Em có thấy người đàn ông bình thường nào lại nhàm chán đem những chuyện trên giường trước hôn nhân ra hỏi ý lão bà sao?!
Đường Học Khiêm thực sự rất muốn buông tay quên đi mọi chuyện không thèm giải thích, nhưng đòi mạng là, Kiều Ngữ Thần càng làm thánh mẫu, nội tâm của hắn khi gần một tâm hồn lương thiện như thế lương tâm lại càng bất an, càng thấy được thực sự có lỗi với nàng, càng muốn thẳng thắn chân thành với nàng hơn.
Đường Học Khiêm thật sự thành tâm, khó khăn mở miệng: “… Không phải như em nghĩ đâu, không phải trước khi cưới, mà là sau khi cưới….”